Gả cho gian hùng

Noãn Các được xây dựng bên cạnh một hòn non bộ, bởi vì bên ngoài cửa sổ trồng hàng trăm gốc trúc xanh, nên được đặt tên là Thanh Ngọc. Khí hậu ở Kinh thành so với Tề Châu ấm áp hơn rất nhiều, lúc này ánh sáng mùa xuân dần dần chan hòa, lá trúc khô héo suốt mùa đông giờ đây đã thêm chút sinh khí, từ một màu mực đen dần dần chuyển sang xanh lục biếc. Dưới rừng trúc, một vài con chim sẻ thong dong kiếm ăn trong đám cỏ, gặp người cũng không kinh sợ.
 
Ánh nắng ban mai rạng ngời, chiếu lên người vô cùng ấm áp, Du Đồng chỉ đứng đó nhìn một lúc nhưng tựa hồ đã toát một lớp mồ hôi sau áo choàng.
 
Nàng bèn vào phòng ngồi bên cửa sổ, gió xuân thổi dìu dìu, vô cùng dễ chịu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dưới gối Tiết thị chỉ có một đôi trai gái, thứ tử Ngụy Miên Phong nhỏ hơn Du Đồng ba tuổi, sớm đã bị đưa đến thư viện, bình thường hiếm khi có cơ hội bầu bạn bên cạnh, kể từ lúc Du Đồng xuất giá, đã tịch mịch rất nhiều. Mà hôm nay hiếm dịp nữ nhi về nhà, bà tất nhiên đã chuẩn bị mứt quả điểm tâm phong phú, cầm tay Du Đồng, hỏi cặn kẽ tình hình Du Đồng sau khi xuất giá.
 
Du Đồng lo cho tấm lòng mẹ hiền, tạm thời chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, chỉ nói Phó Dục không phải là người hung hãn tàn nhẫn, phu thê ở chung vẫn xem như là hòa hợp.
 
Tiết thị nghe xong, vẫn cảm thấy không yên tâm.
 
Ngày đó hai nhà kết thân tình hình như thế nào, Tiết thị vô cùng rõ ràng.
 
Bà tuy không xuất thân từ dòng dõi cao quý, nhưng lại biết đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đổi lại là bà, nếu để cho Ngụy Miên Phong cưới một người vợ thanh danh không tốt, cho dù có nguyên do, e rằng cũng rất khó dễ dàng chấp nhận. Những nữ quyến đó của Phó gia lại, há có thể dễ dàng đối phó? Nữ nhi ở trong phủ bị nuông chiều thành quen, bây giờ thành con dâu, cháu dâu người ta, ai biết có hay không chịu được tủi thân?
 
Trong mấy tháng này, mỗi khi nghĩ đến tình cảnh Du Đồng sau khi xuất giá, Tiết thị liền trằn trọc, lo lắng không ngừng.
 
Đợi cho người hầu đều rút lui, liền ôn nhu nói: “Ngoại trừ phu quân, người khác thì sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô em chồng rất hòa nhã. Chỉ mỗi là——” Du Đồng dừng lại, sau nói thật: “Lão phu nhân hình như có chút bất mãn.”
 
Tiết thị nghe xong, càng thêm lo lắng, nói: “Bà ta gây khó dễ cho con?”
 
“Cũng không phải là gây khó dễ, mấy tháng này không hề cố ý làm khó ngáng chân. Chỉ là dường như bất mãn với hôn sự này, gặp phải một số chuyện vặt, dễ dàng nặng nề trách mắng. Mẫu thân, lúc trước khi đồng ý hôn sự, con đã từng hỏi nguyên do, người cùng phụ thân rốt cuộc không chịu nói ra. Lòng con không rõ căn nguyên ” Du Đồng nhẹ nhàng nâng mắt, đối diện với ánh mắt của Tiết thị, chậm rãi nói: “Hiện giờ, có thể nói cho con không?”
 
“Không phải ta không chịu nói, mà là ta cũng không biết.” Tiết thị thở dài: “Phụ thân con giấu kĩ lắm, đến cả tổ mẫu của con cũng chưa chắc đã biết.”
 
Vừa nói, đôi lông mày chau vào, bất lực mà thương xót.
 
Du Đồng nhìn thần sắc của bà, không giống như giả bộ.

 
Dựa vào mười mấy năm ký ức cùng những quan sát trước khi xuất giá, Du Đồng nhìn ra được, địa vị Tiết thị ở trong phủ cũng không cao. Lúc trước nguyên chủ ỷ vào thân phận con dâu tương lai của hoàng gia, rất ít khi ngoan ngoãn nghe bà dạy dỗ. Ngụy Tư Đạo lại cực kỳ có chủ kiến, sẽ không theo thương nghị việc bên ngoài với nữ quyến, lúc ấy cùng Phó gia lui tới nghị thân, đều là ông tự mình tiếp đãi, Tiết thị chỉ giúp chuẩn bị của hồi môn mà thôi.
 
Xem ra việc này vô cùng quan trọng, Ngụy Tư Đạo sợ rằng vợ con không kín miệng, không dám để lộ ra một tí ti nguyên cớ.
 
Trong lòng Du Đồng có một suy đoán mơ hồ, lại không dám tin tưởng.
 
Chỉ nghe Tiết thị khuyên nhủ: “Kỳ thực dòng dõi như Phó gia, vốn vô cùng kén chọn hà khắc, không phải dễ dàng có thể kết thân. Lúc trước đồn thổi xôn xao, cơ hồ loạn đến mức phụ thân con không dám ra ngoài gặp người khác, càng đừng nói có thể vì con tìm một gia đình tốt, Phó gia khi đó cầu thân nghị hôn, thực sự là đã giải quyết khó khăn cho chúng ta. Phụ thân con không chịu nói, là vì muốn rèn giũa tính tình cho con, tránh cho con giống như hồi trước không biết trời cao đất dày, kiêu căng bất cẩn.”
Du Đồng “Dạ” một tiếng.
 
—— Ý niệm này của Ngụy Tư Đạo, đại khái là nghĩ rằng nghịch cảnh sinh ra nhân tài, muốn bức bách nữ nhi một phen.
 
Du Đồng không thể nào tưởng tượng, nếu là nguyên chủ, một thân một mình ở nhà chồng có thể mài giũa trở nên chín chắn bình tĩnh được hay không. Nhưng Ngụy Tư Đạo cứng rắn quyết định làm chủ đồng ý mối hôn sự này nhưng che giấu quá kĩ, khiến cho nàng mờ mịt không rõ thực hư gả qua đó, quả thật có chút gây khó dễ.
 
Tuy nhiên nếu Tiết thị đã không biết gì,suy đoán của Du Đồng cũng chỉ có thể tìm Ngụy Tư Đạo xác minh.
 
Nghĩ vậy bèn thay đổi đề tài nói chuyện, hỏi tình hình gần đây trong Kinh thành.
Nghe nói Hứa Triều Tông sau khi cưới Từ Thục, hai phủ lui tới vô cùng chăm chỉ, bởi vì Từ thái sư nắm rõ tính tình của Hi Bình Đế,  Hứa Triều Tông nhận được sự trợ giúp của ông, đã làm vài việc hợp tâm ý Hi Bình Đế, dần dần có được thế lực ngang bằng với Anh Vương mà Hi Bình Đế sủng ái.
 
Trong mấy tháng này, Từ Thục dựa vào thân phận Duệ Vương phi có thể nói là xuân phong đắc ý*.
 
*xuân phong đắc ý: ý chỉ vừa đắc ý vừa kiêu ngạo
 
Lúc trước phủ đệ thái sư, tuy nhận được sự sủng ái của đế vương, vô cùng thanh cao tôn quý, nhưng vì năng lực con cháu có hạn, cũng không có nhiều thế lực. Mà nay kết thân cùng với Duệ Vương phủ, gia tộc vốn đã thanh cao nay nạm thêm thân phận hoàng gia tôn quý, giống như lửa cháy đổ thêm dầu. Đến cả giá trị của Từ Miểu cũng tăng vọt, ở trong đám quý nữ Kinh thành rất có thể diện, thi thoảng hành sự tự kiêu tự đắc, khiến cho không ít người ngầm chê cười.
 
Nghe nói Từ gia còn cố ý tìm cho ả một mối hôn sự tốt, gả đến phủ đệ công hầu làm Thiếu phu nhân.
 
—— nếu quả thực như thế, căn cơ Từ gia ở kinh thành sẽ càng cắm sâu thêm.
 
Chỉ là hiện giờ Hi Bình Đế ốm yếu, hai vị hoàng tử đoạt đích, Từ gia chen chân đi vào, nghe nói sẽ không yên bình như trước. Lấy ví dụ luôn là mẫu thân của Anh Vương là Chiêu Quý phi đã có những lời nhận xét không tốt về Từ gia.
 
Du Đồng sau khi nghe xong, trầm ngâm không nói.

 
Tiết thị sợ rằng nàng vẫn còn ôm mối si tình, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tục ngữ có câu, Tái ông mất ngựa** nào biết có phải phúc hay không, Duệ Vương tuy tốt, trải qua việc này cũng coi như đã nhìn thấu lòng dạ. Trong kinh thành này thị phi quá nhiều, cả ngày tiến cung hầu hạ Hoàng Hậu cùng Quý Phi, cũng chưa chắc đã dễ dàng. Con gả xa cũng tốt, có thể tự tại chút.”
 
**Tái ông mất ngựa: Một điển tích cổ của Trung Quốc, ý chỉ trong phúc có họa, trong họa có phúc, những chuyện tưởng đen đủi có khi là điềm may.
 
Lời này nếu đặt trên người nguyên chủ, chắc chắn không cho là đúng.
 
Rốt cuộc, có thể cùng hoàng gia kết thân, đó là chuyện tốt hiếm có khó tìm đó!
 
Du Đồng lại vô cùng đồng tình, gật đầu nói: “Mẫu thân nói đúng.”
 
“Có thể nghĩ như vậy là tốt lắm rồi. Ta thấy Tu Bình tuy tính tình lạnh lùng, nhưng đối đãi với con không tệ.”
 
“Vậy sao?”
 
“Ánh mắt khó có thể giả vờ lắm” Tiết thị nhấp môi cười cười. Bà vốn còn lo lắng, Du Đồng thanh danh bại hoại như vậy gả qua đó, sẽ bị Phó gia ghét bỏ khinh rẻ. Tối hôm qua âm thầm quan sát phu thê hai người, tâm tư lo lắng bất an kia đã tiêu tan một chút—— Phó Dục tuy tính tình lãnh đạm, rất ít nói chuyện, nhưng trong bữa tiệc không ngừng di dời tầm mắt hướng đến Du Đồng, có thể nhìn ra là thói quen, không phải cố tình giả bộ.
 
Ngược lại chính là Du Đồng, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn đồ ăn trước mặt, hoặc là nói chuyện cùng bà, không hề quan tâm Phó Dục.
 
Thấy Du Đồng tựa hồ không tin, Tiết thị cũng chẳng nhiều lời, chỉ dặn dò: “Phó gia như thế nào, ta cũng chưa chắc. Nhưng quyền lực của Tu Bình hiện giờ là đoạt được nhờ quân công, không đơn thuần chỉ là dựa vào dòng dõi xuất thân, càng không giống như Duệ Vương, dựa vào quan hệ thông gia. Chỉ qua mỗi việc này, cho thấy cậu chàng giỏi giang hơn rất nhiều. Con xuất giá lấy chồng, cũng nên hiểu chuyện, không nên vì quá khứ mà bỏ lỡ người trước mắt, nếu cần phải thay lòng, thì hãy thay lòng.”
 
Lời này nói ra có đôi chút kỳ lạ.
 
Du Đồng ngây ra một lúc, mới hiểu được ý tứ của Tiết thị.
 
Nàng chậm rãi trừng lớn đôi mắt, nhìn bộ dáng tận tình khuyên bảo kia của Tiết thị, nhịn không được bật cười.
 
“Mẫu thân cho rằng, con vẫn còn nhớ thương Hứa Triều Tông?”
 
“Nha đầu này!” Tiết thị bất đắc dĩ, nói: “Là sợ con quá ngây thơ non nớt, không vượt qua được vấp ngã này, chỉ đau đáu việc ngày xưa, không nhìn thấy điểm tốt đẹp của người trước mắt, phí hoài mà bỏ qua.”
 

Du Đồng hơi buồn cười mà xua tay, “Hắn ta giờ đã là phu quân người ta, con cũng là thê tử người khác, nào có chuyện không buông bỏ được? Người cứ yên tâm!”
 
Vừa nói, vừa mỉm cười rạng rỡ, mặt mày vui vẻ.
 
Tiết thị từ trước đến nay đều biết bản tính của nữ nhi là không giấu giếm được chuyện gì, giờ phút này nhìn thấy biểu cảm nàng hòa hoãn, thần thái rực rỡ, cũng đôi phần yên tâm.
 
Du Đồng đã âm thầm bật cười—— quả thực chính khách đều xuất thân là diễn viên, Phó Dục tuy tung hoành nơi sa trường, lúc xử lý quân vụ ở Tề Châu cũng vô cùng có kinh nghiệm, khiến người khác kính trọng kiêng nể, đây là dựa vào thực lực, cũng là dựa vào lớp mặt nạ lạnh lùng của Phó sứ binh mã đã luyện thành nhiều năm nay. Đến khi tới đây rồi, nói chẳng được mấy câu, dựa vào cái gọi là ánh mắt là có thể khiến Tiết thị nghĩ rằng chàng để tâm đến nàng, quả đúng là lợi hại.
 ……
 
Sau khi trở về từ Thanh Ngọc Các, Du Đồng trước tiên lựa chọn y phục trang sức để vào cung ngày mai.
 
Phó Dục có người quen cũ ở kinh thành, buổi chiều đã đi thăm, đến tối mới trở về. Vào phòng, thấy Du Đồng ngồi bên ánh đèn, đang chậm rãi may túi thơm. Tay nghề của nàng không tính là thành thạo, đường kim mũi chỉ vô cùng chậm chạp, tóc mai rủ xuống bên mặt, nửa ẩn nửa hiện mà che khuất vành tai, nhìn từ bên cạnh, quyến rũ mà dịu dàng.
 
Thấy Phó Dục vào phòng, Du Đồng vội bỏ kim chỉ xuống, đứng dậy.
 
“Tướng quân.” Gần đây, lúc ở riêng nàng thường gọi hắn như vậy, thuận tay rót một chén nước.
 
Phó Dục nhận lấy, uống nửa khẩu nhuận giọng, nhìn lướt qua túi thơm đang may dở kia, nói: “Nàng biết cả cái này?”
 
“Biết một ít, chỉ là khi ở Nam Lâu không đụng đến mà thôi. xiêm y tiến cung ngày mai đã chọn xong rồi, tướng quân nhìn một cái, được không?”Lúc nói chuyện đã mang xiêm y qua, màu sắc trầm tối giống như Phó Dục vẫn hay mặc, nguyên liệu lại là gấm vóc thượng đẳng, mép áo thuê hoa văn tinh tế phức tạp bằng tơ vàng, tôn quý mà không mất đi vẻ uy nghi.
 
Phó Dục rất là vừa lòng, tiện tay lật lật: “Cũng được.”
 
Đi vào trong hai bước, bỗng nhiên dừng lại, nói: “Đã lâu không có mặc bộ này, không biết béo gầy như thế nào.”
 
“Mặc thử liền biết. Ta gọi người vào hầu hạ nhé?”
 
Lời vừa nói ra, biểu tình Phó Dục liền trở nên kì lạ. Cặp mắt thâm thúy sâu thẳm kia không hề đem theo sự lạnh lùng điềm tĩnh như khi cầm quân, mà tựa hồ hàm chứa ý tứ trêu chọc. Nhìn nàng vẫn cầm bộ y phục trên tay biểu tình ngạc nhiên, bất đắc dĩ nói: “Rời khỏi Nam Lâu, nàng đã quên mất thân phận của mình rồi à?” Nói xong, tự cởi áo ngoài ném sang bên cạnh, rồi sau đó giang hai tay, một bộ dạng chờ người khác hầu hạ.
 
Du Đồng ngây ra một lát, mới hiểu rõ ý tứ của hắn.
 
Bởi vì đã ước định là làm một đôi phu thê hòa hợp, giờ chỉ có thể vâng lời.
 
Nghĩ vậy bèn hầu hạ hắn mặc áo ngoài, sau đó buộc đai gấm.
 
Phó Dục trời sinh chân đã dài, mười mấy năm  rèn luyện cung mã, hai chân càng trở nên săn chắc, đường nét đẹp mắt. Theo bả vai dày rộng rắn chắc đi xuống, vòm ngực nhô lên dưới lớp trung y, nhìn có vẻ vô cùng cứng rắn. Vai rộng mà eo hẹp, thắt đai gấm vào, càng cảm thấy rắn rỏi mạnh mẽ. cũng không biết cách một tầng quần áo mỏng như vậy, bên trong ẩn chứa đường nét múi bụng như thế nào.
 
Du Đồng nghĩ đến đây, trong đầu liền hiện lên một hình ảnh ——

 
Là nửa đêm hôm qua, nàng tỉnh ngủ cảm thấy hơi khát, cũng không gọi người, tự xuống giường rót nước uống. Lúc quay lại bò lên giường, Phó Dục có lẽ là ghét nóng bức, đẩy chăn gấm xuống tận bụng, cổ áo vốn khép chặt nay lại rộng mỡ, lộ ra bộ ngực trần trụi bên trọng. Nương theo ánh nến tối tăm, mặt mày hắn lạnh lùng, thần thái dáng vẻ kia, quả thực có chút kinh diễm.

 
Giờ phút này, Du Đồng thắt đai lưng, tư thế tựa hồ đang ôm eo hắn 
 
Hình ảnh đó vừa hiện lên, tâm tư nàng đã dao động. Trên đỉnh đầu có hơi thở ấm áp. Phó Dục cúi đầu, giúp nàng giữ mái tóc chảy dài sau lưng. Còn nàng tựa hồ dán vào ngực hắn, cách nhau gang tấc, dường như có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập thịch thịch, khí tức nam nhân cường kiện anh tuấn mãnh liệt xông tới, khiến người ta không thể làm ngơ.
 
Du Đồng không biết vì sao, trong lòng có một cảm giác hoảng loạn cùng khẩn trương không thể diễn tả thành lời, ực lực trấn định, giúp hắn thắt chặt đai lưng.
 
Phó Dục đứng ngay ngắn, ánh mắt tối đi, đợi nàng đứng thẳng người lên mới hỏi: “Như thế nào?”
 
“Tướng quân anh tuấn dũng mãnh, bộ y phục này tôn lên khí chất đó.”
 
“Gọi không đúng rồi.”
 
“Dạ?” Du Đồng không hiểu.
 
Phó Dục chăm chú nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm không rõ, nói: “Phải gọi phu quân.”
 
Du Đồng mỉm cười, “Trước mặt người ngoài ta sẽ lưu ý.”
 
“Sợ rằng nàng sẽ sơ sẩy lỡ lời.” Phó Dục vẫn không buông tha, nâng tay đặt trên vai nàng, sức lực không mạnh không nhẹ, nhưng ngữ khí vô cùng kiên quyết: “Gọi một tiếng đi.”
 
Trong phòng an tĩnh chốc lát, Du Đồng trừng lớn mắt, vô cùng khó hiểu mà nhìn hắn.
 
Xưng hô này, lúc mới thành hôn nàng cũng đã dùng rồi, thời điểm có người khác ở đây cũng thường gọi như vậy, cũng không cảm thấy ngượng miệng.
 
Nhưng giờ phút này, bị hắn nhìn chằm chằm bắt kêu phu quân, bỗng nhiên cảm thấy.
 
Du Đồng tựa như đang cổ vũ dũng khí mà ngây người một lát, mới thấp giọng gọi: “Phu quân?” Âm cuối hơi cao lên, mang vài phần ý tứ dò hỏi, âm sắc lại vô cùng dịu dàng, tựa như lông chim mềm mại khẽ lướt qua, từ bên tai đến thẳng con tim.
 
Mặt Phó Dục giãn ra, “Ừ” một tiếng, hầu kết khẽ động, đầu mày khóe mắt khóe mắt không biết khi nào hiện lên ý cười.
 
Xưng hô này so với “Tướng quân” dễ nghe hơn nhiều!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận