Ngày Tết đang đến gần, các làng các xã đều đến vụ nộp tô thuế, ngoại trừ gà, vịt, cá và ngỗng, nhiều nơi còn nộp cả thịt dê, thịt bò. Phần lớn những thứ này đều giao cho phòng bếp chính, cất giữ trong hầm băng của Phó gia, một số thì phân cho phòng bếp nhỏ tiêu dùng, Du Đồng cậy thế có Phó Dục đã được phân cho rất nhiều.
Tranh thủ thời gian rảnh rỗi trong vài ngày này, nàng nhờ Hạ tẩu làm một ít thịt bò ngâm và dành một ít để làm thịt bò khô, tối nay nàng chế biến canh thịt dê và làm một nồi canh thịt bò khác, để lát nữa ăn lẩu.
Hương thơm nồng nàn đó là từ nước súp thịt bò.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Dục bất chấp cái lạnh đi đường trở về, tới Lưỡng Thư Các còn chưa kịp uống một ngụm nước ấm, lúc này ngửi thấy mùi thơm nồng nàn liền cảm thấy bụng đói meo, không khỏi nhìn nhiều một chút. - Bát sứ trắng đầy ắp thịt bò thái nhỏ, trộn với nấm đông cô thái hạt lựu, hành lá băm và đậu hũ giã nát, hình như đã được rưới thêm chút bột năng nên nhìn có vẻ rất là nhuyễn đặc.
"Ngửi mùi rất thơm." Hắn nói một cách thản nhiên.
"Hạ tẩu phụ trách, chế biến rất cẩn thận. Thịt bò đều được tẩm ướp đậm đà, sau đó hầm thành súp. Hương vị vô cùng ngon miệng." Du Đồng cười ra lệnh cho Xuân Thảo: "Bưng đến cho tướng quân súp thịt bò, sau đó bóc một số hạt dẻ rang đem lên đây, nhân lúc còn nóng thưởng thức, xua tan cái lạnh."
Lời này nói ra vô cùng hợp ý hắn, Phó Dục đã cởi áo choàng, tiện tay đưa nó cho nàng.
Du Đồng ngây ra một lát mới hiểu ý đồ của hắn là ra lệnh nàng hầu hạ, mới vô cùng không quen nhận lấy áo choàng rồi đưa cho Yên Ba.
Món súp thịt đã được bưng tới, Phó Dục thản nhiên ngồi vào bàn.
Phó Dục ăn rất nhanh, có lẽ là thói quen hình thành trong nhiều năm hành quân, không dám phí hoài thời gian, cho dù lúc này đang ngồi trong phòng cũng không có ý định ăn chậm nhai kỹ. Chỉ chốc lát, một bát súp thịt bò nóng hôi hổi đã cạn đáy, Du Đồng lại đổ đầy lên, thấy tâm trạng Phó Dục khá tốt nên khuyên hắn: "Phu quân, chàng đợi nguội một lát hãy dùng, đồ ăn quá nóng rất hại dạ dày"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Dục ngước mắt lên nhìn nàng, nhưng nghe thấy tiếng rèm cửa lay động, Chu Cô bước vào.
"Thưa Thiếu phu nhân, tất cả các món ăn đã sẵn sàng, nhóm bếp không ạ?"
“Ừ, cũng như lần trước, lát nữa ta sẽ đi chế nguyên liệu.” Du Đồng nháy mắt với Xuân Thảo, nhờ nàng đến giúp. Thử nghĩ mà xem, người như Phó Dục không làm việc thừa thãi, hôm nay đột nhiên tới thăm, hẳn là có chuyện phải làm. Dập tắt ý định mời Phó Lan Âm đến cùng chung thưởng thức mỹ vị, đợi Phó Dục ăn xong món súp thịt bò, nàng nói: “Tối nay thiếp định sẽ ăn lẩu, chàng có muốn thưởng thức cùng không? "
"Được."
Khẩu vị của Phó Dục được khơi dậy bởi món súp thịt bò thơm phức, cũng trở nên thích thú với món lẩu của nàng.
...
Bàn lẩu được đặt tại đại sảnh của sương phòng phía Đông, chiếc nồi đồng sáng bóng trên bàn tròn, chén đĩa được sắp xếp ngăn nắp.
Nước lẩu trong nồi uyên ương đã sôi sùng sục, một bên là hương vị cay nồng, một bên nước canh dưa cải chua. Ba đĩa thịt thăn lợn, thịt dê và thịt bò ngon mắt được bày ngay ngắn, còn có cả cá phi lê rút xương, gân bò, lạp xưởng, tiết vịt, lòng vịt cũng như những viên chả tôm, cua được nhào nặn với rất nhiều công phu. Bên cạnh là một số món rau như hành hẹ, giá đỗ, hơn thế còn có cả măng ngâm, nấm hương, đầy đủ các món, vô cùng phong phú.
Các đĩa bên ngoài là những món ăn kèm như bánh khoai lang nhỏ xinh, thịt ngan trộn, bí xào.
Xuân Thảo mang lên một chiếc ghế bành, mời Phó Dục ngồi xuống, Du Đồng thuận miệng nói: "Phu quân à, chàng ăn cay được không?"
"Tàm tạm."
Du Đồng bèn chọn một bát sốt mè kĩ càng nhất để làm nước chấm, thêm ít hành lá, ớt băm, dầu mè, ... rót thêm một chút nước canh dưa cải chua nóng hổi, xong đặt trước mặt hắn. Nước sốt mè đó là do nàng đặc biệt sai người rang kĩ mè đã xay nhuyễn, có độ sánh mịn thơm nức,rất ngon miệng. Một lúc sau, thịt dê trong nồi đã chín, Phó Dục tự mình gắp một miếng, chấm thêm nước sốt, đưa đến miệng.
Thịt vừa ra khỏi nồi còn nóng hổi, dậy mùi thơm của xốt mè và chua chua cay cay của dưa cải muối.
Phó Dục hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, chỉ tiếp tục gắp thịt ăn.
Du Đồng cũng không nhiều lời, sau khi chuẩn bị nước sốt bèn ăn một cách vui vẻ.
Bên ngoài gió buốt vù vù, nhưng trong phòng lò than nóng sực, nồi lẩu bốc khói nghi ngút càng khiến người ta cảm thấy ấm áp
Phó Dục trực tiếp cởi luôn cả ngoại y, không cần người khác hầu hạ, tự mình gắp thịt ăn, thỉnh thoảng đũa của Du Đồng gắp trượt, hắn sẽ giúp. Nhìn thấy tiết vịt và lòng vịt, hắn vẫn cho vào miệng không ngần ngại. Sự u ám lạnh lẽo sau nhiều ngày tàn sát cũng bị hơi nóng trong phòng làm tiêu biến hết, hàng lông mày luôn lạnh lùng đạm mạc của hắn dần giãn ra, ngăn cách bởi tầng khói nghi ngút, tựa hồ không xa cách thờ ơ như ban đầu.
Phu thê hai người quây quần ăn lẩu, lúc đầu còn ngăn cách mỗi người một bên nồi, nhưng về sau thì cùng hợp sức truy tìm những miếng thịt còn sót lại.
Du Đồng vội vàng ăn một ít thịt, sau khi đã thỏa mãn được khẩu vị của mình một chút, bèn tự mình cầm lấy thìa bạc nhúng viên tôm.
Thứ này mềm mịn mới lạ, dễ gây nghiện, Phó Dục đã bị mê hoặc ngay từ lần đầu tiên nếm thử. Ngoài miệng không nói ra nhưng ánh mắt chỉ chăm chăm truy tìm viên tôm, hắn bắt đầu nhanh chóng, không còn dáng vẻ trầm ổn nghiêm túc lúc đầu. Động tác của hắn rất nhanh, nhoắng một cái đã gắp hết một nửa viên tôm ra khỏi nồi, Du Đồng tay chân chậm chạp, loay hoay cả nửa ngày trời mới gắp được hai viên.
Nhìn thấy một viên tôm khác lại nổi lên trong nồi, nàng vươn tay định gắp, đũa của đối phương đã giành tấn công trước
Nhìn thấy đối phương sắp cướp mất “chiến lợi phẩm”, Du Đồng vừa thèm thuồng vừa tức giận, không chịu được nói: "Phu quân!"
Động tác của Phó Dục hơi dừng lại, ngước mắt lên nhìn nàng, đáy mắt không biết tự bao giờ mang theo ý cười, "Làm sao?"
"Viên tôm này..." nàng chỉ vào món ngon trong nồi "Làm ra nó rất phiền phức."
Thấy Phó Dục có vẻ không hiểu, nàng nói thêm: "Thiếp trợ giúp nặn viên tôm, cổ tay của thiếp mỏi nhừ, cả buổi chiều mới nặn được một bát nhỏ." Nói xong, nàng tự phỉ nhổ mình vì quá keo kiệt, chấp nhặt cả chút đồ ăn, nhưng nàng vẫn thèm thuồng mỹ vị, đắm đuối nhìn viên tôm còn sót lại, liếm liếm môi.
Phó Dục cuối cùng cũng hiểu ra.
“Nàng thích nó lắm à?” hắn hỏi.
Du Đồng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, có chút xấu hổ nhưng cũng gật đầu.
“Vậy thì cho nàng.” Phó Dục hơi gật đầu, đứng dậy gắp viên tôm vào bát của nàng.
Du Đồng cướp được thức ăn từ trong miệng hổ, trong lòng hơi ngại ngùng nên càng thêm trân quý, rưới chút nước sốt từ từ thưởng thức.
Nhưng thấy đũa của Phó Dục khẽ khều, lại gắp thêm hai viên tôm nữa từ sau ống khói "Còn đây."
Du Đồng ngạc nhiên vui vẻ, vội gắp một viên vào bát và nói: "Đa tạ phu quân!"
Sau khi thưởng thức một cách thỏa mãn, nàng mới nhận ra một điều, trong lòng lửa giận ngùn ngùn - Phó Dục con người này thực sự rất nham hiểm! Những viên tôm trong nồi, viên gần hắn thì hắn không ăn mà chỉ nhăm nhăm chộp khỏi lãnh địa của nàng, giấu món ngon sau ống khói. Ống khói che khuất tầm mắt của nàng, nàng không nhìn thấy, ăn không được, hắn ăn xong món ngon ở nơi khác, phía trước vẫn còn lương thực dự trữ, có thể từ từ thưởng thức.
Thật là ... nham hiểm và đáng ghét! Hừ hừ.
Du Đồng âm thầm phỉ báng, chợt nghe Phó Dục nói: "Món này ăn không tồi, lần sau giao cho nha hoàn làm nhiều thêm một chút."
“Vâng.” Du Đồng cố gắng duy trì một nụ cười đoan trang.
...
Kết thúc bữa ăn thì canh Mậu đã qua một nửa.
Lúc trước tin báo chiến thắng truyền đến, cả Thành đều vui mừng khôn xiết, Du Đồng thân ở Phó gia, nên tất nhiên cũng nghe nói về chiến công anh hùng của Phó Dục. Thấy Phó Dục vẫn còn nán lại, nhất thời không nặn được thêm viên tôm, bèn gắp cho hắn mấy viên cua ít ỏi. Cuối cùng, gọi người múc một bát canh chua thịt dê thơm ngon, rắc thêm chút hành lá đem vào Chính viện.
Sau đó, nàng phân phó cho đám Xuân Thảo dọn dẹp sương phòng, mời Phó Dục đến Chính viện ăn canh nghỉ ngơi.
Sau khi thành thân, phu thê hai người bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, vài lần tiếp xúc đều là có việc cần kíp, lần này Phó Dục đến cửa, tất nhiên cũng là có việc phải làm.
Du Đồng chờ canh chua được bưng ra, nàng cho nha hoàn rút lui, tự mình cầm kéo bạc cắt tim đèn
Phó Dục đứng ngay ngắn, ánh mắt đảo quanh, thấy trong bình sứ trên án có vài cành hoa mai mới cắm, bên cạnh bàn là vài chậu thủy tiên xanh mướt nõn nà, và bốn góc lò than bày bốn chiếc lục bình ăm ắp nước. Trong phòng ấm áp dễ chịu không hề có cảm giác khô nóng - thật là chỗ sống đáng mơ ước.
Ý niệm trong đầu hắn khẽ động, thản nhiên nói: "Ngày mai gửi hai chậu hoa thủy tiên cho tổ mẫu."
“Vâng” Du Đồng đáp lại, không nghe thấy lời hồi đáp của hắn, bèn quay lại và thấy Phó Dục đang đứng bên bàn ngắm nhìn mình.
Có lẽ là vì ăn uống thỏa mãn, lúc này vẻ lạnh lùng lãnh đạm trên người hắn không rõ ràng lắm, nhìn thấy quả cam trên bàn, hắn liền cầm dao bổ đôi, đưa cho nàng một nửa rồi nói. "Chuyện của Tô Nhược Lan, tổ mẫu đã giải quyết xong?"
"Làm theo phân phó của phu quân, đã bán đi Ngân Châu. Kim Đăng đồng phạm với ả cùng đã chịu phạt ra ngoài làm việc nặng." Du Đồng không ngờ rằng Phó Dục vẫn còn nhớ chuyện cũ. Quả cam thơm ngọt mọng nước, sau khi bóc vỏ có một mùi thơm dịu mát, nàng cúi ăn một miếng,mỉm cười "Thiếp luôn làm phiền phu quân vì những chuyện tầm phào này, không chỉ ở Nam Lâu, mà còn náo loạn đến tận chỗ của tổ mẫu, thiếp thực sự có lỗi. Nhưng sau khi Tô Nhược Lan rời đi, đã bình yên hơn rất nhiều."
"Ả thật đáng ghét."
Phó Dục không phủ nhận điều đó, nhưng động tác trên tay hơi ngừng lại, nhìn nàng.
Thống lĩnh vạn quân, phụ trách kỉ luật, mưu lược quyết đoán, trên người hắn tự nhiên có uy quyền trấn áp người khác. Ánh mắt trầm ổn lão luyện, cho dù không sắc bén lạnh lùng như bình thường, nhưng khi bị hắn nhìn chằm chằm cũng khiến người ta tim đập loạn nhịp.
Du Đồng không hiểu tại sao hắn lại nhìn nàng như vậy, chỉ nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Chợt nghe Phó Dục nói: "Ả ta đã sai, tổ mẫu cũng hấp tấp. Còn nàng thì sao?"
“Thiếp?” Du Đồng lùi lại nửa bước “Phu quân cho rằng thiếp cũng có lỗi?
"Nàng chưa hẳn đã sai, nhưng đáng nhẽ có thể làm tốt hơn."
"Phu quân đề cao thiếp rồi. Tư chất của Du Đồng đần độn, được đến mức này là đã cố gắng hết sức rồi." Du Đồng tránh ánh mắt của hắn, nhưng không ngờ Phó Dục đột nhiên đưa tay ra, đầu ngón tay hơi thô ráp nâng nhẹ cằm của nàng, bắt nàng phải đối mắt với hắn. Hành động nhìn qua có vẻ dịu dàng, nhưng bởi vì Phó Dục ngày nào cũng hành xử lạnh lùng, Du Đồng không hề cảm thấy chút mờ ám nào, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Nến đỏ chập chờn, trong phòng ấm áp, đôi phu thê đứng bên cạnh bàn, cách nhau chỉ gang tấc, thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong mắt nhau.
Đôi mắt đối diện giống như mặc ngọc, mang theo vẻ dò xét, dường như có thể nhìn thấu lòng người.
Kể từ sau khi thành thân, hắn chưa bao giờ nhìn nàng chăm chú như vậy, ngày trước là khinh thường không thèm để ý, giờ khắc này hắn lại đem đến uy áp. Suy cho cùng, Du Đồng vẫn còn rất ngây thơ, gặp phải uy quyền Phó Dục lộ ra khi đối phó với binh sĩ trong quân doanh, lòng bàn tay dần dần toát hết mồ hôi
“Đúng vậy, quả thật có điều không thỏa đáng.” Rốt cuộc nàng cũng không chịu đựng nổi, thành thật thừa nhận, “Ngay từ ban đầu không nên bỏ qua Tô Nhược Lan.”
“Ả ta chẳng là cái thá gì cả.” Phó Dục lắc đầu: “Ý ta là bên tổ mẫu.”
Từ khi gả vào Phủ, Du Đồng luôn có tâm tư né tránh, đối với Thọ An Đường luôn hòa nhã, nhưng không có ý định thân cận. Trong mấy tháng qua, mặc dù luôn vấn an đúng giờ, nhưng nàng chưa bao giờ giống như Thẩm thị Đại phòng, nghĩ cách để lấy lòng lão phu nhân, hóa giải hiềm khích. Tâm tư này nàng chưa hề nhắc đến với ai, kể cả Xuân Thảo.
Lúc này, nhìn vẻ mặt của Phó Dục, nàng bất giác chột dạ.
Người này thật sự mưu mô, không dễ qua mặt đâu.
Nàng nhanh chóng nghĩ biện pháp đối phó, nhưng lại nghe Phó Dục nói: "Nàng có thể khiến ta thay đổi cách nghĩ, tại sao lại không thay đổi tổ mẫu."
"Thân phận của tổ mẫu vô cùng tôn kính, Du Đồng không dám kinh động quấy rầy, điều đó nằm ngoài khả năng của thiếp"
"Không thể, hay là ... không muốn?"
Đầu ngón tay của Phó Dục ở dưới quai hàm mềm mại của nàng, hắn đột nhiên nghiêng người dò xét khám phá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...