Gả cho gian hùng

Trong khoảnh khắc đó, hô hấp của Du Đồng hoàn toàn ngừng lại, chăm chú theo dõi vẻ mặt của hắn.
 
Bỏ qua thần thái nghiêm nghị, trên mặt Phó Dục không có vẻ gì là không vui, thậm chí ngón tay hắn trong vô thức còn vuốt ve xương quai hàm của nàng. Ngón tay thô ráp chai sạn tiếp xúc với làn da mềm mại nõn nà, hô hấp của hắn rơi trên mặt nàng, nếu chỉ cần gần thêm hai tấc nữa là có thể hôn lên môi nàng.
 
Trong lòng Du Đồng hoảng loạn cùng cực, bất giác lùi về phía sau nửa bước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Phu quân muốn nghe lời thật lòng sao?”
 
“Tất nhiên.” Phó Dục không hề do dự.
 
Du Đồng hơi nghiêng nhẹ người, cúi gằm mặt, ngón tay vân vê tà áo, đi sang bên cạnh hai bước hít sâu một hơi, xua đi sự hoảng loạn do không khí ám muội lúc nãy gây ra, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn thẳng Phó Dục, bên trong đôi mắt sáng rõ trong suốt, ánh nhìn của nàng thấu đáo trầm tĩnh, khôi phục tư thái ung dung như thường.
 
Người trước mặt là phu quân của nàng, đồng thời cũng là Binh mã Phó sứ Vĩnh Ninh, vị chiến thần oai hùng mà bá tánh Tề Châu kính sợ tôn vinh 
 
Tháng Chạp, tin báo chiến sự lũ lượt truyền tới, cạnh sự trầm trồ thán phục trước những tin tức đó, nàng cũng nghĩ đến tình hình nơi chiến trường-biên cương lạnh lẽo hoang vu, đến tháng Chạp âm lịch, tiết trời lạnh giá, chim thú đều không thấy tăm hơi. Phó Dục thống lĩnh thiết kị tung hoành khắp chốn, nhất định là đã xông pha mặc kệ gió rét cắt da cắt thịt, không kể ngày đêm, chiến đấu quên mình.
 
Đằng sau những tin báo chiến sự chỉ vỏn vẹn vài chữ, là cả bao mồ hôi, máu thịt của tướng sĩ.
 
Nàng an ổn ở Tề Châu, hưởng thụ sự thái bình này, thực ra phải cảm kích những người anh hùng nơi tiền tuyến tắm máu giết địch. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vậy hôm nay khi Phó Dục đến cửa, nàng dự định chiêu đãi nhiệt tình, cố gắng khiến Phó Dục vui vẻ.
Nhưng đã nói ra đến mức này, Phó Dục muốn muốn dò hỏi tới cùng, nàng cũng không thể lừa gạt giấu giếm miệng một đằng tâm tư một nẻo được nữa, tránh việc hắn sinh ra hiểu lầm, sau này dây dưa không rõ, càng thêm phiền toái.
 
Nghĩ vậy nàng hơi bình ổn tâm trạng, đón nhận ánh mắt của Phó Dục, khoan thai nói: “Ý của phu quân, thiếp đã hiểu. Nếu như đã gả vào Phó gia, thì phải giống như bá mẫu và tẩu tẩu Đại phòng, tận tình cung phụng trưởng bối. Tuy tổ mẫu đối với thiếp có thành kiến, nhưng cũng sẽ mềm lòng, thiếp chỉ cần hiếu thuận quan tâm nhiều hơn chút thì sẽ thấu hiểu cảm thông cho thiếp, phải không?”
 
Thấy Phó Dục không phủ nhận, nàng lại nói tiếp: “Ý của phu quân, là thiếp nên ngoan ngoãn làm một người cháu dâu hiếu thảo, cả nhà hòa thuận. Không nên giống như bây giờ, một mình trốn ở Nam Lâu, không đi làm thân lấy lòng trưởng bối, hòa nhã với người khác.”
 
Khóe môi Phó Dục hơi giật giật, gật đầu.
 

Du Đồng bèn cười khổ một tiếng, sau đó lắc đầu
 
“Ngày đó Phó Ngụy hai nhà vì sao kết thân, phu quân chắc hẳn hiểu rõ hơn thiếp. Du Đồng tự biết bản thân mình tài đức kém cỏi, tính tình thô lỗ, bàn về gia thế dòng dõi đều không xứng với phu quân, vả lại tính thiếp phóng khoáng, không quen chịu gò bó, cũng không có bản lĩnh hỗ trợ cho phu quân, dù thế nào cũng không thích hợp với vị trí Thiếu phu nhân Nam Lâu. Vả lại, phu quân không phải thực lòng muốn cưới thiếp, thiếp cũng không dám mặt dày chiếm vị trí này, quyến luyến không bỏ. Giờ này phút này, có lẽ là vì tình thế ép buộc, nhưng ai biết mai sau, nếu phu quân tìm được ý trung nhân của mình, thiếp cũng tự giác rút lui, được không?”
 
Những lời này thực sự ngoài dự đoán, ánh mắt Phó Dục hơi trầm xuống.
 
Du Đồng không còn đường lui, đành nói tiếp: “Nếu như thiếp giữ đúng bổn phận, phu quân niệm tình, sau này cho thiếp một phòng thư hòa ly. Nếu như thiếp hành xử sai trái, khiến cho phu quân bất mãn, cho dù phải nhận hưu thư, thiếp cũng không nửa lời oán trách. Thiếp trốn ở Nam Lâu, không đến trước mặt tổ mẫu phụng hiếu quan tâm, là bởi vì muốn sau này ra đi một cách dứt khoát, không quyến luyến.”
 
Nói đến đây, nàng lại tự giễu: “Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, tổ mẫu vô cùng coi trọng thể diện danh dự, làm sao có thể cho phép người có danh tiếng bại hoại như thiếp độc chiếm vị trí Thiếu phu nhân? Nếu thiếp mà ân cần quan tâm, chỉ khiến bà càng thêm giận giữ, chi bằng cứ an phận thủ thường, mới khiến bà thoải mái hơn chút.”
 
Thanh âm mềm mại hòa hoãn, nhưng mà rơi vào tai Phó Dục lại tựa hồ nước sông băng mùa đông chảy qua.
 
Chút ý cười trên mặt hắn đã bị dập tắt hoàn toàn, đến cả hơi ấm dưới đáy mắt do nồi lẩu đem đến cũng phai nhạt dần.
 
Đợi Du Đồng nói hết, miễn cưỡng nhìn sắc mặt hắn, bèn thấy biểu tình Phó Dục băng giá, đôi mắt trầm lắng, dáng người cao lớn thẳng tắp giống như thanh kiếm lạnh lẽo đã được tôi luyện, có chút cứng lại. Chỉ trong chốc lát, tư thế của Phó Dục chưa hề thay đổi, nhưng khí chất lạnh lùng kiêu ngạo đã quay trở lại, dưới ánh nến mờ nhạt, lộ ra vẻ xa cách vô cùng.
 
Vô cùng hiển nhiên, những lời này đã “chọc vào mũi hổ”.
 
Du Đồng bất giác nắm chặt tay lại: “Những lời này, phu quân nghe được ắt hẳn sẽ không vui, phu quân chiến công hiển hách, anh dũng xuất chúng, người ái mộ trong thiên hạ không đếm xuể. Du Đồng tự biết bản thân tài đức có hạn, thường cảm thấy bất an, sớm nói rõ ràng với chàng mới có thể an tâm hơn chút.”
 
Trong phòng tĩnh lặng như tờ khiến những tiếng cười nói bên ngoài của nha hoàn bà vú thu dọn chén bát càng trở nên rõ ràng.
 
Chỉ mới vài khắc trước đó thôi, nàng còn tươi cười niềm nở cùng hắn quây quần dùng bữa, ân cần tiếp đãi.
 
Ai ngờ lật mặt một phát, nàng buông ra những lời này.
 
Nữ nhân này thực sự…trở mặt như trở bàn tay.
 
Một nửa quả cam sành trong tay Phó Dục đã bị ném trở lại mặt bàn, lúc nói chuyện, tham âm lạnh lẽo.
 

“Bởi vậy, ngay từ ngày gả vào đây, nàng chỉ đợi rời đi.”
 
“Thiếp vẫn còn nhớ đêm tân hôn đó, phu quân từng nói, ở đây một ngày, thì là Thiếu phu nhân một ngày. Xem ra phu quân lúc đó cũng không tình nguyện cưới thiếp, không có ý định cùng thiếp sinh sống lâu dài.” Du Đồng nhìn vẻ mặt tràn ngập không vui của hắn, hơi chột dạ, bèn dò xét nói: “Lẽ nào phu quân không có ý định hưu thiếp ư?”
 
Lời nói đã đến mức độ này, rõ ràng phân chia ranh giới.
 
Phó Dục tâm cao khí ngạo, lúc mới thành hôn không hề coi nàng là thê tử, lời nói hôm đó cũng là suy nghĩ thật lòng của hắn. Bây giờ bị Du Đồng nhắc đến, hắn nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, không chỉ vậy, ngày thành hôn hắn vẫn còn giữ thái độ khinh thường, lười không thèm lật khăn voan của nàng, không muốn ở cùng nàng dù chỉ một khắc. Mãi đến sau này sau vài lần qua lại, nhìn rõ tình tình của nàng mới dần dần thay đổi, bất giác sinh ra ý niệm muốn nàng hòa nhập vào Phủ.
 
Nhưng tình cảnh như vậy, làm sao có thể muối mặt giải thích được?
 
Dù thế nào cũng không thể tự bác bỏ lời của mình, nói rằng hắn đã thay đổi suy nghĩ, cảm thấy nàng làm Thiếu phu nhân thực ra cũng không tồi.
 
——Đặc biệt khi nàng còn chẳng thèm quan tâm đến thân phận Thiếu phu nhân.

 
Lời nối tiếp lời, đã đến tình cảnh vô cùng căng thẳng.
 
Trong phòng dường như im ắng trong một chốc, Phó Dục mới mấp máy môi, vô cùng kiêu ngạo thờ ơ nói: “Vừa hợp ý ta.”
 
Thần thái tựa hồ như đang cười, nhưng lại khiến Du Đồng rét lạnh, bất giác lùi về phía sau vài bước.
 
 Hành động này rơi vào trong mắt Phó Dục, chỉ cảm thấy lồng ngực như bị tức nghẹn, cả người khó chịu, ngay cả chậu than ấm áp trong nhà cũng trở nên lạnh lẽo. Vốn định đêm nay sẽ ngủ ở đây, thậm chí khi vuốt ve làn da mềm mại của nàng cũng đã có chút quyến luyến, đã đến mức này làm sao còn tâm trạng như vậy được nữa, đột ngột xoay người bước ra khỏi cửa.
 
Bước đến chỗ bình phong thì dường như nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn nàng.
 
“Không sợ sau khi hòa ly, Ngụy gia bị qua cầu rút ván sao?”
 
Du Đồng tất nhiên vô cùng sợ.
 

Thực ra mà nói, về chuyện hòa ly, nàng sợ nhất chính là điều này.
 
Nếu như phụ tử Phó Dục bởi vậy mà sinh giận, không cho nàng lưu lại Tề Châu, cùng lắm thì nàng miễn cưỡng ra ngoài bôn ba một phen, tự tìm kế sinh nhau khác, dù sao tất cả những của hồi môn, gia quyến, tôi tớ này vốn dĩ đã không thuộc về nàng. Nhưng nếu Phó gia giận chó đánh mèo liên lụy tới Ngụy gia, khiến cho ý tốt của Ngụy Tư Đạo giống như múc nước bằng giỏ trẻ, chỉ như công dã tràng thì nàng không khỏi tự trách. Nhưng lời đã nói ra, nàng không thể tránh né nữa, bèn chỉ có thể gắng gượng lưu lại Phó gia, vừa chậm trễ Phó Dục mà cũng là đánh cuộc cho nửa đời sau của nàng.
 
Nghĩ vậy bèn mỉm cười, cố gắng giả bộ tin tưởng nói: “Tướng quân lòng dạ khoan dung, quân tử nhất ngôn. Ta tin tưởng sẽ làm theo lẽ phải, không phụ Ngụy gia.”
 
Phó Dục không nói gì, nhìn chằm chằm nàng một lúc, sau xoay người ra khỏi phòng.
 
Tiếng cười nói mơ hồ trong Viện trong khoảnh khắc rèm cửa được kéo lên đã ngưng bặt, mãi đến khi Phó Dục rời xa mới ồn ào trở lại.
 
Du Đồng một mình đứng trong phòng, nới lỏng tinh thần đang căng như dây đàn, bấy giờ mới phát hiện lòng bàn tay không biết tự bao giờ toát đầy mồ hôi. Tự mình suy nghĩ một lát, vẫn chưa hiểu ra câu nói sau cùng của Phó Dục là ý gì —— Nam nhân này tính tình khó dò, thật sự là… không dễ sống chung.
 
… … 
 
Bởi vì Phó Dục rời đi trong cơn tức giận, Du Đồng lại chạm vào vảy ngược của hắn, chỉ đành tạm thời gác lại chuyện của Tần Lương Ngọc, dự định đợi đến khi sóng gió đi qua lại tìm cơ hội nghe ngóng lai lịch của vị nữ đầu bếp đó.
 
Cũng may lời nói ra rõ ràng, mặc dù chọc giận Phó Dục, nhưng cũng tránh được hậu hoạn về sau.
 
Loại chuyện này không nói trắng ra không được, nếu cứ mơ hồ không rõ, Phó Dục khó xử, nàng cũng ngại ngùng, bên kia lão phu nhân khinh thường thanh danh bại hoại của nàng, càng không dễ dàng tiếp nhận, chỉ sinh thêm sóng gió. Bây giờ hai mặt một lời, tuy rằng nhất thời không vui, mỗi người một tâm trạng, về sau nàng có thể trốn ở một góc, Phó gia cũng chú ý tìm cho Phó Dục giai ngẫu khác, hai bên đều vui vẻ.
 
Đêm đó Du Đồng mất ngủ tới nửa đêm, ở trên giường lăn qua lộn lại trăn trở suy tư, cảm thấy việc này lợi nhiều hơn hại.
 
Ngày hôm sau tỉnh lại, vẫn là một ngày nhàn rỗi.
 
Bởi vì gần đây Phó Dục công việc bận rộn, thường đêm muộn vẫn xuất Phủ luyện binh, hoặc có chuyện gấp phải xử lý, lần này một mình rời đi, người khác cũng chẳng lấy làm lạ, không khí trong Nam Lâu vẫn hòa nhã yên ổn. Chỉ mình Chu Cô có lần đến Lưỡng Thư Các mới biết dạo gần đây Phó Dục chưa hề đi xa, buổi tối vẫn nghĩ lại Thư phòng, mới hơi cảm thấy ngạc nhiên.
 
 ——Bà vốn nghĩ, sau tối hôm đó ăn lẩu, thái độ của Tướng quân với Thiếu phu nhân phải thay đổi nhiều rồi chứ. Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, Phó Dục hiếm khi lộ ra sự nhẫn nại đối với nữ nhân, giúp nữ nhân gắp đồ ăn, yêu thích việc ăn uống là điều chưa bao giờ xảy ra.
 
Tuy nhiên những việc này không đến lượt bà lo lắng, chỉ có thể cất giấu trong lòng.
 
Thấm thoắt mấy ngày trôi qua là đã tới đêm Trừ tịch*.
 
*Trừ tịch: Đêm 30 tết
 
Đây là ngày cả nhà sum vầy chúc mừng năm mới, đối với Phó gia mà nói, hai chữ “đoàn viên” này mấy năm gần đây thực sự là xa xỉ.

 
Đao thương vô tình, chỉ hơi bất cẩn một chút là đã đầu rơi máu chảy, Phó gia thống lĩnh binh mã, gánh vác trọng trách canh gác biên thùy, trấn thủ Vĩnh Ninh, bởi vậy một khắc cũng không được nới lỏng. Thế gian này, từ hoàng gia quý tộc, công hầu tông thân, đến phàm phu tục tử, bá tánh bình dân, mỗi dịp lễ tết, đều mong muốn sum vầy vui vẻ.
 
Nhưng đằng sau những khoảnh khắc đầm ấm này, luôn phải có người canh gác trấn giữ.
 
Phó Dục từ khi tòng quân, một nửa thời gian là ở quân doanh, số lần ở lại Phủ đón Tết chỉ đếm trên đầu ngón tay.
 
Hồi trẻ lúc hắn chưa thể hùng cứ một phương, vẫn còn rèn luyện, mỗi dịp lễ tết đều giống như các tướng sĩ, tuần đêm canh gác, cho dù là trời trong trăng sáng hay gió tuyết rét lạnh cũng không ngoại lệ. Mãi đến mấy năm gần đây, hắn nắm giữ binh quyền, bắt buộc phải ở lại Tề Châu huấn luyện kỵ binh, xử lý quân vụ xong, mới có chút về Phủ nghỉ ngơi.
 
Kể cả như vậy, vào đêm Trừ tịch, huynh đệ Phó Đức Thanh và Phó Dục cũng không dám ở lại Phủ hưởng thủ, sau khi cúng bái tổ tiên bèn lần lượt ra quân doanh, ban thưởng binh sĩ, cổ vũ lòng quân. Huynh đệ Đại phòng cũng ở biên quan chưa về, ngay cả buổi tối ăn cơm đoàn viên cũng chỉ có lão phu nhân và nữ quyến, cùng với Phó Chiêu chưa dính dáng đến quân vụ và chắt trai con của Đại phòng mà thôi.
 
So với sự phồn hoa phú quý, ồn ã sôi nổi của ngày thường, hôm nay Phó gia ngay giữa lúc cả Thành ngoài kia đang náo nhiệt, lại hiu quạnh vô cùng.
 
Du Đồng thấy tình cảnh như vậy, không khỏi cảm thán.
 
May thay vẫn còn tỷ đệ Phó Lan Âm và chắt trai mua vui, mọi người quây quần ăn cơm uống rượu, đến đầu giờ Tý, lão phu nhân không chống đỡ nổi nữa, cũng chưa kịp nói lời mừng tuổi đón năm mới, cho giải tán về nghỉ ngơi.
 
Du Đồng cũng đã uống vài ly rượu, hơi hơi dính chút men say, đợi lão phu nhân vào Noãn Các, mới theo sau Thẩm thị đi ra ngoài.
 
Ra khỏi Thọ An Đường, mẹ chồng nàng dâu Đại Phòng về Đông Viện, Phó Chiêu đến Tà Dương Trai, nàng và Phó Lan Âm bầu bạn cùng nhau đi về hướng Tây.
 
Năm cũ sắp hết, bên ngoài Phủ đệ tiếng pháo hoa lách tách vui tai, chắc hẳn người dân đang vui vẻ chúc Tết.
 
Nhưng ngược lại bên trong Phủ, tuy rằng đèn nến sáng trưng, thế mà lại cảm thấy lạnh lẽo.
 
Đầu của Phó Lan Âm khuất sau lớp lông dày ấm áp của mũ lông, vừa đi vừa xuất thần, dường như bất chợt cảm thấy thứ gì đó, nháo nhác nhìn ra bên ngoài, trên mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ: “Nhị ca cùng mọi người đã về rồi!”
 
Du Đồng vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường, nhìn cùng nàng.
 
Gió đêm từng đợt lạnh lẽo, có người vượt gió mà đến, dưới ánh nến mịt mờ, chỉ thấy khí chất phóng khoáng, cốt cách uy nghi.
 
Chưa kịp để Du Đồng hoàn hồn, Phó Lan Âm đã chộp tay nàng: “Đi thôi, chúng ta đến Tà Dương Trai.” Dứt lời, kéo theo Du Đồng, chạy đến chỗ của Phó Dục.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận