Gả cho gian hùng

Bên ngoài Thọ An Đường trời quang mây đãng, Phó Dục ngắm nhìn Du đồng một lát, sau vì ngượng ngùng mà di dời tầm mắt.
 
Du Đồng không bỏ qua, thấy vẻ mặt hắn chẳng lạnh lùng và thờ ơ như mọi khi, liền hỏi: "Chàng cũng đi thăm Lan Âm à?"
 
“Ừ, đi thôi.” Phó Dục gật đầu, xoa nhẹ mi tâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hắn mình đồng da thép, luyện binh cũng vô cùng khắt khe. Nhiều lúc phải suốt đêm hành quân tập kích khi tình hình chiến sự căng thẳng. Hắn vô cùng coi trọng việc huấn luyện ban đêm. Thường tập kích những kỵ binh tinh nhuệ nhất vào lúc nửa đêm để dạy dỗ họ có thể tùy cơ ứng phó với địch. Lần này cũng là nửa đêm canh tư đích thân đến giáo trường, kéo đội ngũ mà mình tin tưởng nhất ra luyện tập, sau khi kết thúc liền trở về Phủ, thấy sắc trời còn sớm, tiện đường tới vấn an.
 
Thật không ngờ lại gặp phải chuyện này.
 
Vừa rồi lão phu nhân còn có thành kiến, tức giận nói không rõ ràng, bây giờ bình tĩnh, hắn liền hỏi Du Đồng cớ sự ra sao.
 
Du Đồng không hề giấu diếm, kể cặn kẽ cho Phó Dục nghe chuyện hôm qua tỷ đệ ăn lẩu.
 
Cuối cùng, nàng nói: "Ngoại trừ người ở Nam Lâu, ngày hôm qua Tam đệ cũng ăn một ít. Chàng có thể ghé qua chỗ đệ ấy được không? Đệ ấy và Lan Âm là tỷ đệ song sinh. Tuy rằng giới tính khác nhau, nhưng thể chất ắt hẳn có chút tương đồng. Nếu đệ ấy cũng cảm thấy không thoải mái, vậy phải nhanh chóng gọi thầy thuốc. Thiếp thực sự ... "Nàng dừng lại. Rốt cuộc, nàng lo sợ tỷ đệ hai người sẽ phải chịu khổ vì mình, bất giác nàng bấu chặt ngón tay.
 
Nàng đã cẩn thận kỹ càng đối với nguyên liệu cho bữa lẩu ngày hôm qua, tiết vịt và lòng vịt không có vấn đề, nàng lo là chuyện khác——
 
Tỷ đệ Phó Lan Âm sinh ra trong quý tộc, không giống như nha hoàn bà vú có thể ngã có thể đau, có thể ăn đồ cay nóng, e rằng bụng dạ tỷ đệ hai người này quá kiều quý. Lúc ăn lẩu ngày hôm qua, nàng đặc biệt điều chỉnh nguyên liệu có vị nhạt, còn chuẩn bị một bát canh chim bồ câu ở cạnh, để cho tỷ đệ họ có thể nhúng cho bớt cay. Nhưng nếu Phó Lan Âm thực sự yếu ớt, sau này muội ấy sẽ không thể tùy ý ăn những món cay, e rằng sẽ bị viêm dạ dày, thật không phải là chuyện đùa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Dục nhìn sang bên nàng, thấu suốt sự lo lắng đó.
 
Kể từ sau khi thành hôn, nàng đã có thể bình tĩnh ứng phó khi bị hắn bỏ rơi trong sự lạnh lùng áp bức và sự xúc phạm bởi Tô Nhược Lan, thậm chí còn phản kháng lại khi tự mình đến Lưỡng Thư Các chỉ trích lỗi sai của hắn.
 
Ai ngờ lúc này lo lắng, bước chân đã hơi hỗn loạn.
 

Tiểu cô nương háu ăn đau bụng, có chuyện gì đâu mà nhìn nàng ấy lo lắng kìa !
 
Khóe môi Phó Dục khẽ nhúc nhích, ánh mắt rơi vào trên người nàng, trong giọng điệu có chút trêu chọc: "Nàng cũng đã nói người khác ăn vào không sao cả, cho thấy đồ ăn không có độc. Cho dù Lan Âm thật sự là do ăn lẩu mà bị như vậy, đó là do muội ấy bất cẩn, không liên quan gì đến nàng. "
 
Phó Dục nói như thể nàng đang nóng lòng muốn trốn tránh trách nhiệm.
 
Du Đồng không tức giận, lén lút trợn mắt: "Thiếp lo lắng muội ấy phải chịu khổ!"
 

 
Phó Chiêu ở trong Tiểu viện thuộc Tà Dương Trai.
 
Hiện tại vẫn còn sớm, cậu mới dùng bữa sáng, chưa đi Thư Lâu, thấy Phó Dục đưa Du Đồng đến gặp mình, cậu rất kinh ngạc, vội vàng cho mời phu thê hai người vào. Du Đồng thấy cậu vẫn tràn trề tinh lực, hỏi thăm, biết Phó Chiêu không hề làm sao cả, liền cảm thấy an tâm, lại vội vàng chạy tới Tây Lâu.
 
Sau khi uống thuốc, Phó Lan Âm ngủ mê man một lúc lâu, lúc này mới tỉnh dậy, đang ngồi trên nhuyễn tháp ăn cháo thơm mềm.
 
Thấy chị dâu bước vào, nàng hơi ngượng ngùng, bỏ bát đũa sang một bên rồi nói: "Không sao đâu. Muội uống thuốc thầy lang kê đơn rồi ăn cháo, giờ đã thấy đỡ hơn rồi". Sợ Phó Dục đổ lỗi cho Du Đồng, nàng nói đỡ thêm:" Muội ngủ đêm qua bị cảm lạnh, sáng nay mới phát bệnh sau khi thức dậy, không liên quan gì đến thức ăn của ngày hôm qua."
 
Phó Dục "ừ" một tiếng, đi tới một bên nhường chỗ cho Du Đồng
 
Du Đồng cũng không bình tĩnh thoải mái như trước, ngồi ở trên giường vội vàng hỏi thăm triệu chứng của Phó Lan Âm.
 
Phó Lan Âm nói ra toàn bộ, nghe Du Đồng hỏi về những gì nàng đã ăn tối qua bèn nói thành thật: "Muội đã ăn rất nhiều ở Nam Lâu ngày hôm qua. Sau đó dùng một bát mì gà vào buổi tối. Lúc đó muội không bị làm sao cả, có thể thấy không liên quan gì đến Nhị tẩu. Trước khi đi ngủ, muội thèm ăn hai quả hồng. Nửa đêm muội bị cảm lạnh, và thế là to chuyện. "
 
Đúng rồi!
 
Du Đồng tìm ra mấu chốt, thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Thực sự là tham ăn! Quả hồng tính hàn. Hôm qua ăn nhiều tôm như vậy, hai thứ tính hàn gặp nhau rất dễ đau bụng. Thế gian vô vàn các loại thực phẩm, có một số tương khắc với nhau. Lần này chỉ bị đau bụng là còn nhẹ. Một số thứ chỉ cần ăn nhầm sẽ nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy từ nay về sau muội phải cẩn thận."

 
Phó Lan Âm nhiều năm được cơm bưng nước rót, chưa từng để ý tới điều này, nghe vậy ngẩn người, "Có cái gì cần chú ý sao?"
 
"Ta sẽ lập danh sách cho muội sau."
 
“Hừm.” Phó Lan Âm qua lại với Du Đồng nhiều lần, biết Nhị tẩu hiểu nhiều về ăn uống, lại có chút tham ăn nên chỉ nắm tay tẩu tẩu cười ngượng: “Cảm ơn Nhị tẩu, có danh sách này phòng họa, muội đã có thể ăn uống một cách vui vẻ rồi."
 
Du Đồng nhìn vẻ mặt tham lam của nàng, bất lực nói "Muội nha!"
 
Chị dâu em chồng nhếch mép cười với nhau, Phó Dục chắp tay đứng ở một bên, trong lòng cảm thấy có chút kinh ngạc, không biết từ khi nào muội muội lại trở nên thân thiết với Du Đồng như vậy. Tuy nhiên, muội muội mình không hề yếu ớt, vả lại người khác ăn cũng ăn mà không có gì bất thường, chắc hẳn là do quả hồng. Lời nói của Du Đồng càng có lý. 
 
Sau đó, chàng duỗi tay ra vỗ vỗ vai Du Đồng, nói: "Nàng ở cùng muội ấy, ta đi ra ngoài."
 
“Được.” Du Đồng mỉm cười đứng dậy tiễn chàng.
 
Phó Dục không trì hoãn, đến Thọ An Đường nói rõ duyên cớ.
 
Lão phu nhân đã nghe được tin tức từ chỗ bà vú, không cho gọi thầy thuốc, ra vẻ không tin, nhưng bởi vì Phó Dục đã tra xét, bà không nói nhiều, chỉ nhắc nhở: "Cho dù không phải vì ăn uống mất vệ sinh, Ngụy thị vẫn có liên quan. Cháu vẫn cần nhắc nhở nàng ta không được dạy hư Lan Âm."
 
“Cháu trai nghĩ là không cần thiết.” Phó Dục thẳng thừng từ chối.
 
Lão phu nhân cau mày, vẻ mặt hơi trùng xuống: "Như vậy không được. Tính tình Ngụy thị kiêu căng..."
 
“Nàng ấy sẽ không dạy hư Lan Âm.” Phó Dục đã mất cả buổi sáng vì chuyện này, đến cơm còn chưa được ăn, thấy tổ mẫu đang cố vạch lá tìm sâu, hắn khá sốt ruột: “Lan Âm không phải trẻ con, muội ấy phân biệt được đúng sai. Tổ mẫu không cần quá lo lắng. Về phần Ngụy thị-- " Hắn hơi do dự nhưng rồi giả vờ thản nhiên nói: "Ngày trước nàng làm loạn, nhưng sau khi xuất giá cũng xem như biết điều. Nàng gả xa đã không sung sướng gì, tổ mẫu hãy rộng lòng với nàng."
 
Cuối cùng, mượn cớ Thư phòng còn việc, rời đi.

 
Còn lại một mình lão phu nhân dựa vào trên nhuyễn tháp La Hán, không vui lẩm bẩm nói: "Mới gả vào đây mấy ngày, vậy mà đã bênh nó rồi cơ đấy!"
 

 
Phó Dục không quan tâm đến những suy nghĩ nhỏ nhặt trong Thọ An Đường.
 
Bôn ba hồi lâu, trong bụng vẫn còn trống rỗng, quay về Lưỡng Thư Các, cởi bỏ áo giáp sắt mỏng lạnh lẽo, vội vàng dùng cơm sáng, không kịp nghỉ ngơi trong chớp mắt đi vào phòng họp của Phó Đức Thanh. Dưới trướng của Tiết độ sứ mãnh tướng đông đảo, binh mã tiền tài đều đủ cả, phòng họp này nguy nga tráng lệ, uy nghi hùng vĩ.
 
Khi Phó Dục bước vào, Từ Quỳ, phó tướng của Phó Đức Thanh, vừa bước ra, trang bị giáp đầy đủ và uy nghiêm.
 
Nhìn thấy Phó Dục, ông ôm quyền:  "Sáng nay Tu Bình lại đi luyện binh lúc trời lạnh?"
 
“Đem binh sĩ ra khỏi Thành luyện tập một chút, rèn luyện cơ bắp xương cốt.” Hồi thiếu niên, Phó Dục thường ra trận với ông, rất kính trọng các bậc tiền bối, nhìn thấy lúc đi lại bàn chân phải của Từ Quỳ vô lực, đầu gối co quắp lại một chút, bèn hỏi: "Chân của lão tướng quân vẫn chưa lành sao?"
 
“Ai dà, thôi đừng nhắc tới nó nữa!” Từ Quỳ tuổi ngoài tứ tuần, mặt mũi đen nhẻm, nhưng tính tình cương trực. “Thuốc do thầy lang quân y kê lần trước không có tác dụng, ngày hôm kia ta bèn đi nhờ Tiểu Tần tiên sinh khám, kê cho một thang thuốc tốt. Nhưng mà thằng bé cũng nói rồi, đây là bệnh do dầm sương dãi nắng nhiều năm chinh chiến, ta phải tìm một quân y già nhiều kinh nghiệm, nó không giỏi chữa bệnh này... Mẹ nó, cái chân này làm khổ lão phu! Tí nữa ta đi xem kỵ binh của cháu!"
 
Hai người nói chuyện trước cửa, Phó Đức Thanh từ bên trong nghe thấy, đẩy cửa sổ ra, cười nói: "Ông bạn già, đừng đem thêm phiền phức cho Tu Bình nữa."
 
Từ Quỳ biết rằng kỵ binh do Phó Dục chỉ huy có quy củ cực kỳ nghiêm ngặt, mình không thể chịu nổi vì vậy ông cười và khoát tay đi mất.
 
Phó Dục thấy ông đi hơi khập khiễng, lông mày cau lại, bước vào phòng nói: "Chân của Từ thúc, thầy lang quân y thực sự không tìm ra cách chữa sao?"
 
“Cách gì cũng thử rồi, đều không có kết quả.” Phó Đức Thanh thở dài tự trách mình:
 
 “Ông bạn già cả đời chinh chiến, bây giờ bệnh tật mà ta cũng đành bó tay không có biện pháp.”
 
Từ Quỳ khi còn trẻ dũng cảm, thiện chiến, Phó Dục vào doanh trại hồi niên thiếu, cũng nhớ đến dáng vẻ oai phong lẫm liệt của ông.
 
Bây giờ tướng quân đã già đi, đi lại cũng không tiện, nhìn vào cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu, hắn nói: "Lần trước con ra lệnh cho người đi điều tra, có một thầy lang già ở kinh thành cũng thuộc quân y và rất giỏi trong việc điều trị những thứ này. Nơi ở của ông đã được tra rõ. Chi bằng nên cử ai đó đến để thử xem."
 

“Được.” Phó Đức Thanh đóng cửa và đưa con trai vào phòng trong.
 
Bên trong tường dày, cửa sổ hẹp, có cảm giác âm u, nhưng vì vị trí khuất nên rất thích hợp cho chuyện riêng tư.
 
Ông đi tới giá sách dựa vào tường, lấy từ trong ngăn kéo ra một đống giấy tờ chữ viết chi chít, cho Phó Dục đọc rồi nói: "Người tên là Trư Tốn này rất giỏi dùng binh, ngày trước cũng rất dũng cảm khi giúp Tây Bình Vương ngăn địch. Lần này y được lệnh bình định phản tặc, vì văn quan đi cùng gặp chuyện nên bỏ lỡ mất thời cơ tốt, lúc hồi Kinh, y đã bị vu oan đẩy vào lao ngục. Nếu thu phục được y về dưới trướng, có thể tiết kiệm nhiều công sức."
 
“Là một cái gai.” Phó Dục lật qua vài lần, lông mày hơi nhướng lên: “Nhưng cũng là một thanh kiếm sắc bén.”
 
"Bởi vậy ta muốn con đích thân đi. Một vị tướng tài tốt hơn vạn binh."
 
Phó Dục đương nhiên hiểu điều này.
 
Hắn đã từng nhiều lần lao vào đầm rồng hang hổ. Biết rõ phải làm gì với những việc như thế này.
 
Sau khi ghi nhớ lai lịch của người đó, hắn cất nó đi, lấy trong tay áo ra một hộp thư rất nhỏ và đưa cho Phó Đức Thanh.
 
"Tin tức từ phương Nam truyền lại. Quân phản loạn dũng mãnh, triều đình không trấn áp được, e rằng nạn đói mùa xuân năm sau còn khó khăn hơn. Đến lúc đó triều đình sẽ chỉ huy quân đội đến trấn áp, Tề Châu có thể do thám. Con sẽ đến Ngụy gia một lần nữa, trước tiên phải lấy bản đồ quan ải phía Đông Nam, bản đồ đồn canh, tuần Thành. Phụ thân thấy thế có được không?"
 
“Được!” Phó Đức Thanh ngừng đọc bản tin, trong lòng rất nhẹ nhõm: “Sau khi xong việc này, nhân tiện ta sẽ mời thầy lang. Con có cần cử thêm vài tay sai không?”
 
"Không cần."
 
Phó Dục hành động nhanh chóng, thu xếp những việc quan trọng trong tầm tay, lên đường đến Kinh thành ngay trong đêm hôm đó.
 
Hơn nửa tháng sau, hắn không phụ kỳ vọng mà thắng lợi trở về.
 
Khi Chu Huân, lão thầy lang quân y, và tấm bản đồ bí mật mang theo được giao cho Phó Đức Thanh thì trời đã tối. Phó Dục nhiều ngày đi đường mệt mỏi, ở Kinh thành cũng hao tổn tâm trí, ông không muốn để cho hắn quá mệt mỏi, bèn hạ lệnh trở về Phủ nghỉ ngơi. Phó Dục tiến vào Phủ, không trở lại Lưỡng Thư Các, mà là đầy mình sương gió đi đến Nam Lâu.
 
Tác giả có lời muốn nói: Đi công tác trở về, trước tiên đi gặp phu nhân ~ 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui