Gả cho gian hùng

Chuyện Du Đồng chế biến mỹ thực ở phòng bếp nhỏ của Nam Lâu, Phó lão phu nhân sớm đã biết được.
 
Bốn thế hệ Phó gia ở cùng nhà, bởi vì bà vú nha hoàn đông đảo, hơn phân nửa đều dựng phòng bếp nhỏ. Hơn nữa Du Đồng mua dụng cụ nguyên liệu đều là tự bỏ tiền túi sai Chu Cô đến bên ngoài tìm kiếm, không lấy một chút bạc nào trong Phủ, ra vào cũng tuân theo quy củ, lão phu nhân liền chẳng thèm quan tâm.
 
Nhưng hôm nay, nghe nói cháu gái ruột ăn đồ ở Nam Lâu thì đau bụng, sao có thể không tức giận?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong lòng bà khó chịu, khi mọi người đến vấn an, sắc mặt vô cùng khó coi.
 
Đầu tháng Mười tiết trời trở lạnh, Thọ An Đường ít khi đốt hương, bởi vì lão phu nhân sợ lạnh liền hun một chậu than to, hơi nóng khí than khiến cả căn phòng ấm áp khô ráo như giữa mùa hạ.
 
Du Đồng đi vào phòng trong cơn gió lạnh, lại gặp được khí khô nóng như vậy, lỗ mũi bỗng chốc đau rát, thật là khó chịu.
 
Nhìn một vòng xung quanh, nội thất trong phòng trang trọng, bày rất nhiều cổ vật quý giá, lại không thấy một chậu cây thủy sinh nào, thậm chí đến một bồn nước cũng không có. Cũng không biết toàn bộ người trong phòng này làm sao chịu đựng sự khô nóng này mà không bốc hỏa chảy máu mũi.
 
Nàng mắng thầm trong bụng, thấy nha hoàn bưng tới chính là hồng trà cẩu kỷ bổ máu, cũng không dám uống nhiều.
 
Tình cảnh vấn an ngày nào cũng như ngày nào, lão phu nhân và Thẩm thị dặn việc nhà, quan tâm con cháu, ngẫu nhiên hỏi tới cháu trai, hai vị cháu dâu đại phòng liền đứng dậy đáp lời, thân mật mà không mất vẻ cung kính. Ngồi một lát, Thẩm thị nhìn qua bình phong bên kia mấy lần vẫn chưa thấy bóng dáng cháu gái, đợi đến lúc đề tài trò chuyện nhạt nhẽo, liền cười nói: “Lan Âm nhất định ngủ nướng rồi, sáng nay lại lười biếng.”
 
“Tội nghiệp, cho con bé ngủ đi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm thị kinh ngạc: “Sao vậy ạ, con bé không khoẻ sao?”
 
“Hôm qua ăn phải đồ hỏng——” thanh âm của lão phu nhân dừng lại, ánh mắt trách cứ hướng về phía Du Đồng.
 
Du Đồng đương yên phận ngồi im thin thít, bỗng nghe thấy lời này, theo bản năng ngẩng đầu lên.

 
Vừa nhấc đầu, liền đụng phải ánh mắt của lão phu nhân, ý tứ nghiêm khắc trách móc nặng nề, lại ẩn chứa uy hiếp.
 
Lão phu nhân xuất thân từ quý tộc Tề Châu, được nuông chiều từ bé, sau khi gả vào Phó gia  vẫn là thân phận tôn quý. Mấy năm nay danh tiếng Phó gia ngày càng to lớn, bà cũng mang trên mình chức nhất phẩm cáo mệnh phu nhân mà triều đình phong, hai nhi tử lại nắm giữ quyền bính, mọi quý tộc trong ngoài Tề Châu đều kính trọng bà.
 
Mấy chục năm đứng trên mọi người, cao cao tại thượng, bởi vậy cách bà hành xử đanh đá chua ngoa, cũng kiêu căng tự phụ, xưa nay vô cùng coi trọng danh tiếng danh dự, nhận định con gái Ngụy gia “tâm tính phóng đãng không có tự trọng”, thành kiến sâu đậm.
 
Một cái liếc mắt này hướng về Du Đồng, ý tứ khinh thường, trách cứ, bất mãn không hề che đậy.
 
Trong lòng Du Đồng lộp bộp một tiếng.
 
Liền nghe Thẩm thị hỏi: “Sao vậy ạ? Thức ăn của con bé không phải có người hầu cẩn thận chuẩn bị sao?”
 
Lão phu nhân hừ một tiếng, nhìn Du Đồng, lạnh lùng nói: “Hôm qua nó đi Nam Lâu, bắt chước ăn thịt nhúng, nghe nói là bên trong có tiết tươi, lòng tươi. Thứ dơ bẩn như vậy, đầu bếp cũng không chịu đụng vào, Lan Âm sao có thể ăn đến? Ngụy thị —— “Bà ngày càng tức giận, nếu như không phải cố gắng kiềm chế, giữ vững thân phận, e rằng bà đã chỉ thẳng mặt mắng rồi: “Nếu ngươi thích ăn, ta không ngăn cản, nhưng Lan Âm tuổi còn nhỏ, đừng dụ nó ăn đồ dơ bẩn!”
 
Lời nói thẳng thừng, càng thêm ý trách cứ.

 
Sắc mặt Thẩm thị cùng hai vị cháu dâu đại phòng khẽ biến, theo bản năng nhìn Du Đồng.
 
Du Đồng còn không biết việc Phó Lan Âm không khoẻ, nghe vậy lập tức lo lắng, nhưng cảm thấy lời nói này không đúng sự thật, đứng dậy.
 
“Thức ăn hôm qua, cháu dâu đã sai người cẩn thận rửa sạch mấy lần, tuyệt đối sạch sẽ. Bệnh tình Lan Âm như thế nào? Lát nữa cháu qua xem thử……”
 
“Không cần!” Lão phu nhân giận dữ cắt đứt câu nói của nàng.
 
Vừa dứt câu, rèm cửa bên ngoài khẽ lay động, bà vú nha hoàn đồng loạt đứng lên hành lễ: “Tướng quân”. Áo giáp trên người Phó Dục chưa cởi, toàn thân khí lạnh bước qua. Đây là trang phục của hắn khi đi giáo trường luyện binh, từng sợi sắt nhỏ dệt thành nhuyễn giáp đen lạnh lẽo, tựa hồ mang theo sương tuyết giá rét ngày đông, bên hông đeo trường kiếm, dưới chân đi giày đen, bước chân trầm ổn mạnh mẽ.

 
Thống lĩnh hơn vạn kị binh tất nhiên phải có khí thế bức người, Phó Dục vừa bước vào, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng.
 
Lão phu nhân nhìn thấy cháu trai, hơi vui mừng: “Tu Bình, cháu đến sớm thế?”
 
“Mới từ giáo trường trở về, tiện đường vấn an tổ mẫu.” Sự nghiêm túc trầm trọng lưu lại giữa mày Phó Dục tiêu tan vài phần, sau khi hành lễ với lão phu nhân, lại hỏi thăm đại bá mẫu. Lúc đứng dậy, ánh mắt rơi xuống trên người Du Đồng ——
 
Khác với dáng vẻ yên tĩnh ngồi cuối cùng thường ngày, bây giờ giữa chân mày nàng nôn nóng, sống lưng thẳng tắp, hình như có chuyện gì.
 
Phó Dục trước khi bước vào đã nghe thoáng qua sự tình, tâm niệm hơi lay động, hỏi: “Lan Âm làm sao vậy ạ?”
 
Lão phu nhân nói ra sự việc của Phó Lan Âm, thấy Du Đồng vẫn đứng ở nơi đó, tựa như muốn tranh cãi, chỉ cảm thấy quả nhiên tính tình đứa cháu dâu này xảo quyệt không tuân quy củ. Địa vị của bà ở trong phủ vô cùng tôn quý, ghét nhất bị người khác chống đối, không muốn tự hạ thân phận cùng vãn bối tốn nước miếng, nhíu mày xua tay nói: “Được rồi, đều về đi. Tu Bình ở lại, có nói mấy câu dặn dò cháu.”
 
Thẩm thị nghe vậy, cùng với hai vị cháu dâu đại phòng cáo từ.
 
Tất nhiên Du Đồng bất mãn với  thái độ lão phu nhân, lại lo lắng cho sức khỏe của Phó Lan Âm, cũng hành lễ cáo từ, đang định rời đi.
 
Phó Dục nhìn thấy, mày hơi nhíu.
 
Muốn gọi nàng, lại không biết xưng hô như thế nào cho phải, trực tiếp đuổi theo, nhẹ nhàng đè lại bả vai.
 
Du Đồng ngạc nhiên quay đầu, “Phu quân có điều gì căn dặn?”
 
“Nàng vừa muốn nói gì?”
 

“Hả ——” Du Đồng sửng sốt, lúc sau mới hiểu, bởi vì cảm thấy lão phu nhân có thành kiến ngang ngược vô lý, giờ phút này cũng lười tranh cãi với bà, hạ giọng nói: “Hôm qua không ít người ăn lẩu ở Nam Lâu đều không sao cả. Thiếp nghĩ là còn nguyên cớ khác, muốn qua thăm hỏi chút, tránh để bệnh tình chậm trễ. Tổ mẫu đã giữ phu quân lại, thiếp liền đi trước.”
 
Nàng mới mười lăm tuổi, vóc người không cao ráo như Phó Dục, vừa nghiêng người lại gần đã tựa như áp vào vai chàng.
 
Phó Dục chỉ cảm thấy một mùi hương nhàn nhạt tỏa đến chóp mũi, tựa mật hoa lan mà lại không ngào ngạt như vậy, tựa hoa nhài nhưng không quá thanh đạm như thế, chỉ vảng vất xung quanh, thật quá mê người. Lúc nàng ngẩng mặt nói chuyện, thanh âm không to, hắn liền ghé lỗ tai lại gần nghe, bả vai thanh tú thon thả trong lòng bàn tay, nhất thời không muốn buông ra.
 
Đôi phu thê đứng cùng một chỗ kề tai thì thầm, từ bên cạnh nhìn qua, Du Đồng tựa như chim nhỏ nép vào người,  tư thế thật là mờ ám.
 
Lần đầu tiên thấy cháu trai kiên nhẫn đối xử với phụ nữ, lão phu nhân bất giác nhíu mày.
 
Phó Dục lại không phát hiện, nghe nàng nói xong, mới nói: “Đứng ở cửa chờ ta một lát.”
 
Nói xong, buông tay ra.
 
Du Đồng đoán được Phó Dục cũng muốn đi thăm muội muội, bởi vì cảm thấy trong phòng khô nóng bức bối, trực tiếp đến dưới hành lang đợi hắn.
……
 
Bà vú nha hoàn tạm thời cho thoái lui, trong phòng chỉ còn hai bà cháu.
 
Phó lão phu nhân nhìn thấy hình ảnh mới vừa nãy, cảm thấy chướng mắt, sắc mặt cũng không tốt, chỉ trầm giọng nói: “Lúc trước Ngụy thị chế biến thức ăn ở phòng bếp nhỏ, ta nhắm mắt làm ngơ, không thèm hỏi đến. Hiện giờ gặp phải chuyện như vậy, thật khiến người khác tức giận! Ta lười cùng nó tranh chấp, tránh để người khác nói là trưởng bối làm khó dễ. Ngươi nhắc nhở nó, sau này an phận chút, đừng dạy hư cháu gái ta!”
 
Bà hừ mạnh một tiếng, nếp nhăn trên trán ngày càng sâu, giữa mày là vẻ khinh miệt rõ ràng. 
 
——Gia tộc như vậy, vô cùng coi trọng giáo dưỡng nữ nhi, lúc ở kinh thành Du Đồng thanh danh bại hoại, trước khi rước về, lão phu nhân đã từng nhắc Phó Lan Âm tránh xa nàng. Hiện giờ xảy ra việc này, lão phu nhân biết được Phó Lan Âm thường xuyên chạy đến Nam Lâu, tựa như vô cùng có hảo cảm với Du Đồng, thực sự vô cùng tức giận.
 
Phó Dục đứng thẳng người, nghe ra ngụ ý của bà, bất giác hơi nhíu mày.
 
Tuy rằng hắn xuất thân quý tộc, nhưng mấy năm nay chinh chiến sát phạt, đích thân tới tuần biên cũng phải chịu không ít khổ cực. Phó gia tất nhiên không ăn nội tạng động vật, nhưng tới phương Bắc, nhiều dân du mục lấy lòng gan dê làm phá lấu, hương vị khá ngon. Lão phu nhân trách cứ nguyên liệu nấu ăn không tốt, không khỏi có chút hiềm nghi vô cớ.
 
Hơn thế nghe ý tứ của bà, là cảm thấy nhân phẩm Du Đồng có vấn đề, cần phải tránh xa.
Không hiểu sao, trước mắt Phó Dục  bỗng dưng hiện lên tình cảnh ở Nam Lâu đêm đó. Nàng đứng ở dưới đèn, nói rằng tất cả những chuyện ở Kinh thành chỉ còn là quá khứ, đã gả tới nơi này, nàng sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm. Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, trên mặt lại lộ vẻ khổ sở, lông mi buông xuống che khuất con mắt sáng trong, khóe môi hơi mấp máy.

 
Dáng vẻ đó dường như đã khắc ghi trong đầu hắn, rõ ràng đến từng chi tiết.
 
Lúc đó, hắn cũng mang thành kiến giống như tổ mẫu, trong lúc vô ý làm nàng tổn thương. Mà nay lại nghe thấy những lời phán đoán vô căn cứ, thế nhưng Phó Dục cảm thấy không thoải mái, nói: “Tính tình Ngụy thị không đến đến mức như vậy.”
 
“Ai bảo! Ngụy Tư Đạo chính miệng thừa nhận, còn có thể là giả? Đề phòng tai họa khi nó chưa xảy ra, tính tình Lan Âm trong sáng, không thể để nó dạy hư con bé.”
 
Vô cùng cố chấp, không chịu nghe lời khuyên nhủ.
 
Phó Dục lo lắng cho muội muội, lại thấy bà chẳng còn chuyện gì khác nữa, chỉ nói: “Tổ mẫu nghỉ ngơi đi. Cháu đi thăm Lan Âm.”
 
Dứt lời, hành lễ cáo từ.
 
Lão phu nhân biết hắn không có kiên nhẫn với việc vặt trong nhà, chỉ dặn dò không ngớt: “Lời dạy bảo của ta, cháu phải nhớ lấy!”
 
Vừa dứt lời, Phó Dục sớm đã rẽ qua bình phong, đi đến gian ngoài.
 
Nha hoàn bà vú lui ở bên ngoài nhìn thấy hắn liền gấp gáp tránh đường.
 
Phó Dục nhìn lướt qua, không thấy Du Đồng, nhấc chân bước ra ngoài cửa, liền thấy nàng đứng quay lưng ở dưới hành lang, áo khoác thêu cẩm tú rải hoa màu trắng ngà che lại dáng người, tóc búi cao, tóc mai nhẹ rủ xuống, trâm vàng ròng tạo hình hồ điệp mỏng nhẹ tinh xảo, cánh bướm điểm xuyết vài sợi lưu tô nhỏ xinh, càng tăng thêm vẻ uyển chuyển yểu điệu.
 
Nghe thấy động tĩnh, nàng quay đầu, thấy được hắn, liền hơi mỉm cười, “Phu quân.”
 
Cả người bao phủ dưới ánh nắng lười biếng đầu đông, dung nhan yểu điệu, miệng cười kiều mị.


 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận