Gả cho gian hùng

Thành kiến cũng vậy, mà khinh thường cũng thế, lúc mới thành hôn, Ngụy Du Đồng trong mắt Phó Dục chỉ là một thiên kim chỉ được gương mặt đẹp, còn đâu tật xấu đầy người, không hiểu chuyện, lại tự phụ kiêu căng.
 
Nữ tử như vậy, khắp Tề Châu nơi nơi đều có.
 
Mà qua vài lần tiếp xúc, hắn vẫn mang theo thành kiến, đã bất công với nàng. Nay xem ra, hắn đã hiểu sai về nàng rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tuy rằng nàng từng phạm phải lỗi lầm, nhưng dưới vị trí là Nam Lâu Thiếu phu nhân lại chưa hề làm mất mặt thân phận.
 
Tâm tư Phó Dục bị lay động, thu hồi ánh mắt, nói: "Được. Sau này ta sẽ lưu ý.”
 
Đây có thể coi như một lời hứa.
 
Vốn dĩ Du Đồng còn lo lắng nam nhân này sĩ diện, bởi vì ngày ấy trước mất mặt trước mọi người, sẽ ỷ vào thân phận áp chế nàng, không chịu nghe nàng biện bạch, không nghĩ tới hắn vẫn được xem như hiểu đạo lý. Nghĩ vậy nàng liền cười một cách sáng lạng, đẩy hộp đồ ăn đến trước mặt hắn: “Đa tạ phu quân. Đây là máy món ăn sáng nay thiếp mới làm, sắp tới buổi trưa, chàng giữ lại thưởng thức.” Dứt lời, không quấy rầy Phó Dục, tự mình ra khỏi Lưỡng Thư Các, dẫn theo Chu Cô về Nam Lâu.
 
Phó Dục vẫn đứng ở cạnh bàn, xuyên qua khung cửa sổ nhìn ngắm nàng.
 
Áo choàng trắng điểm xuyết hoa văn vàng, thân ảnh yểu điệu xa dần, tóc đen búi lên, càng hiện lên vẻ thanh tú thướt tha.
 
Đây là độ tuổi đẹp nhất, chính lúc hương sắc nở rộ của thời con gái.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối diện đồn đãi khắp Kinh thành bằng thái độ thờ ơ, gặp phải phiền toái có thể nhẫn nhịn rồi sau mới giải quyết, đối với sự lạnh lùng trấn áp của hắn vẫn bình tĩnh, gả xa ngàn dặm không kiêu ngạo không siểm nịnh…… Phó Dục thật sự không hiểu, nữ nhân như vậy, sao có thể tìm chết vì tình, trở thành trò cười cho thiên hạ. Xem thần thái hành xử của nàng, dường như cũng không có ý định đoạt được sự yêu thích của hắn, có lẽ vẫn nhớ thương cái tên Hứa Triều Tông vì đoạt vị mà bỏ nàng kia ư?
 
Có đáng không?
 
Phó Dục nhìn bóng dáng đã mờ ảo trong rừng trúc, cảm thấy kinh ngạc với ý nghĩ này.
 
Cưới nữ nhi Ngụy gia là vì mục đích riêng, coi như làm bình hoa trang trí thôi, hắn quan tâm nhiều như vậy làm gì?

 
Phó Dục lắc lắc đầu, muốn vào gian trong xem hồ sơ, ánh mắt quét qua hộp đồ ăn, chần chờ một lúc, tiện tay xách lên.
 
……
 
Hôm nay Lưỡng Thư các có vẻ náo nhiệt hơn mọi ngày.
 
Du Đồng rời đi không bao lâu, Phó Đức Thanh đã đi tới, đến cửa thư phòng vẫn là do Đỗ Hạc bẩm báo với Phó Dục, chờ Đỗ Hạc mở cửa mời, ông mới cất bước vào trong.
 
Thư phòng vẫn như cũ, kiếm rỉ bạo tàn, bàn ghế thô sơ.
 
Nhưng dường như có điều gì đó khang khác.
 
Phó Đức Thanh nhìn nhi tử, ngầm đánh giá, ngửi được một mùi hương mờ nhạt, chợt hiểu ra——
 
Phó Dục xưa nay luôn đặt ra quy củ cho bản thân, hành xử cũng đúng mực hà khắc, Thư phòng này xếp đầy sách quý và hồ sơ công văn, vì xua côn trùng mà trước giờ chỉ đốt hương long não. Thi thoảng khi Phó Dục ở trong phủ không ra khỏi cửa, lúc dùng bữa trưa cũng đa phần đến sương phòng bên ngoài, rất ít khi bưng đồ ăn tới Thư phòng
 
Hôm nay ăn cơm ở trong Thư phòng là việc hiếm thấy.
 
Phó Đức Thanh kinh ngạc, cùng nhi tử đi vào gian trong, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hộp đồ ăn trên bàn gỗ Tử đàn.
 
Hộp đồ ăn sơn đỏ khắc hoa, bên cạnh bày bốn đĩa thức ăn, đầu tiên là khoai sọ ngào đường rắc hạt thông vụn, tiếp là hạt óc chó bọc phù trúc mềm chiên vàng rụm, thêm măng, củ niễng, tưới chút dầu vừng, hệt như mỹ thực nổi danh tửu điếm bên ngoài- Tố Hoàng Tước. Hai món còn lại, một món là gà xào ớt xé sợi trộn với cả thịt chân giò, móng giò rút xương và thịt dê nướng. Ăn cùng với một chén canh thịt bò, có rau có thịt, lại thêm cơm gạo thơm, quả thực là một bữa ăn phong phú.
 
Hương thơm phảng phất vừa rồi, khi đến bên cạnh bàn lại càng trở nên ngào ngạt mê người.
 
Phó Đức Thanh không phải là Thao Thiết*, quanh năm hành quân đánh giặc, không hề quan tâm đến việc ăn uống.  Nhưng mà nhìn thấy mỹ thực, rốt cuộc vẫn muốn nếm thử, gắp măng lên cắn một miếng, giòn sật tươi ngon, cực kỳ hợp khẩu vị.
 
*Thao Thiết: quái vật trong truyền thuyết Trung Quốc, vô cùng phàm ăn, ngày nay dùng để chỉ chỉ những người tham ăn quá độ
 

Ông nhân thể ngồi xuống, ra hiệu Phó Dục ngồi đối diện, thuận miệng nói: “Thường ngày con cũng không chú ý đến đồ ăn, thế nhưng bữa cơm hôm nay thật phong phú. Sao thế, không sợ mùi đồ ăn dụ mối mọt tới, gặm hỏng sách quý à?” Tính tình ông đoan chính, trên chiến trường vô cùng uy nghiêm, nhưng ở trước mặt con cái lại rất hiền từ, giọng nói cũng lộ ra vẻ trêu ghẹo.
 
Phó Dục lẩn tránh ánh mắt của ông, chỉ cúi đầu múc một bát canh thịt bò đưa tới trước mặt ông: “Phụ thân nếm thử.”
 
“Ngửi mùi thơm như thế này chắc rằng hương vị cũng không tồi.” Phó Đức Thanh nhận lấy, thấy vẻ mặt nhi tử khác lạ, trong lòng càng thêm khả nghi. Lại nếm canh thịt bò cùng rau xào, không giống như là món ăn của mấy bà đầu bếp thích mặn thích mắm ở trong Lưỡng Thư Các chế biến ra, cũng không giống hương vị mềm nhừ của Thọ An Đường, không kìm được hỏi: “Nơi khác đưa tới?”
 
“Vâng, Nam Lâu đưa tới.”
 
Nam Lâu…… Đó chính là nàng dâu Ngụy thị mới gả đến. Con bé dâng thức ăn, vì sao phải lén ăn trong này?
 
Dường như có uẩn khúc gì đó.
 
Phó Đức Thanh không nghĩ ra, cũng biết không thể moi đáp án từ nhi tử lạnh lùng kín miệng, chỉ ngạc nhiên hỏi: “Ngụy thị đã tới?”
 
Phó Dục gật đầu, bởi vì Du Đồng liên quan đến chuyện trong thành của Ngụy gia nên hắn giải thích sơ qua mọi việc từ đầu.
 
Ngày ấy chuyện của Tô Nhược Lan truyền ra ngoài, Phó lão phu nhân rất bất mãn, về sau lúc Phó Đức Thanh đến vấn an, liền thuận miệng nhắc đến. Phó Đức Thanh không quá để ý đến chút việc vặt trong nhà này, mà nay nghe Phó Dục kể lại, mới hiểu rõ mọi chuyện, nói: “Như thế xem ra, cách hành xử của Ngụy thị không quá bất cẩn. Không ỷ thế làm kiêu, cũng không truy cứu đến cùng, coi như vẫn đúng mực. Chu Cô nói con bé tính tình rất tốt, ta cũng thấy như vậy, không đến mức như Kinh thành đồn thổi.”
 
“Vâng.” Phó Dục ậm ừ.
 
“Lúc trước khó khăn lắm mới cưới được con bé vào nhà, khiến cho bằng hữu trong Kinh thành đều kinh ngạc. Mà nay xem ra, xuất thân tướng mạo của nó không tồi, nếu quả thực tính tình dễ chịu, biết điều an phận, về sau cứ giữ nó lại trong Phủ, cũng không đến mức bôi nhọ con.” Phó Đức Thanh đã có tuổi, thấy con trai đang độ cường tráng nhưng không một bóng giai nhân, suốt ngày cô đơn hiu quạnh, tâm tình phẳng lặng giống như hòa thượng, khó tránh khỏi lo lắng không biết đến ngày nào mới được bế cháu trai.
 
Phó Dục liếc nhìn ông một cái, nhắc nhở: “Trong tim nàng đã có người khác.”
 
Ồ, thế nhưng đã bắt đầu suy nghĩ về Ngụy thị rồi!
 
Phó Đức Thanh cảm thấy mới lạ: “Không phải nói cưới ai cũng chẳng khác gì nhau sao? Điều này có gì mà phải đắn đo.”

 
“……” Phó Dục không còn lời gì để nói.
 
Lúc mới cưới, hắn quả thật đã nghĩ như vậy. Mấy năm nay chinh chiến sát phạt,  tuy mỹ nhân Tề Châu đông như mây lại không ai lọt nổi vào mắt, hắn thậm chí cảm thấy, đời này chưa chắc có thể gặp ý trung nhân, không giống như phụ thân hắn trọn kiếp một người, chung thủy suốt đời. Đã không thể yêu nhau, lúc cưới về chỉ cần suy xét về ý kiến của cha mẹ hai bên, gia thế dòng dõi, còn ai cũng như nhau mà thôi. Cho nên mặc dù thanh danh Ngụy Du Đồng bại hoại, hồ đồ tìm chết vì tình, nhưng nếu như hữu dụng, hắn cũng không so đo, chỉ là không thích nhìn mặt nàng thì mặc kệ coi như bình hoa trang trí cũng được.
 
Tuy nhiên giờ phút này, nghĩ đến khuôn mặt Du Đồng ở Nam Lâu, dưới đáy lòng dường như có thứ gì đó đang nảy mầm.
 
Nữ nhân kia tuy là Nam Lâu Thiếu phu nhân nhưng trong trái tim lại có người khác.
 
Hắn…… không muốn chạm vào.
 
Phó Dục hơi bực bội, đánh trống lảng: “Hôm nay phụ thân lại đây chỉ vì chuyện cỏn con này?”
 
Đương nhiên không phải.
 
Phó Đức Thanh chỉ huy binh mã, công việc bận rộn, thi thoảng trêu ghẹo nhi tử một hai câu liền thôi, cố tình đến nơi này đương nhiên là có chuyện quan trọng.
 
Tiếp đó nghiêm mặt nói: “Phía nam truyền đến tin tức lại có dân lưu lạc tạo phản, quấy nhiễu quan phủ. Tuy nhiên lần này nghiêm trọng, người cầm đầu là lão binh, mười mấy năm trước xả thân bảo vệ Lương Châu nhưng vì bất hòa với chủ tướng mà lết đôi chân tàn tật đi mai danh ẩn tích. Hiện giờ hắn chỉ huy hơn ngàn dân lưu lạc tạo phản, đã chiếm được một số thành trì ở Phủ Châu, thu được một số binh mã, nhu yếu phẩm, binh tướng nơi đó không thể địch lại.”
 
Tin tức này khiến ánh mắt Phó Dục hơi khẩn trương: “Phụ thân cảm thấy, thời cơ đã đến?”
 
“Đã nghe nói đến câu thành ngữ dùng đá gắp lửa chưa? Lúc ban đầu chỉ là một đốm lửa nhỏ, nhưng những đốm lửa ấy tích tụ lại sẽ bùng lên thành đám cháy.” Gương mặt Phó Đức Thanh không còn chút ý cười, biểu tình trầm trọng nghiêm túc: “Bá phụ của con đã phái người đến đồn Nam Hạ để thăm dò tình thế. Nếu như bên kia rối loạn, triều đình nhất định phải phái binh trấn áp, sau khi chiến tranh, quốc khố trống rỗng, hoàng gia chưa chắc chống đỡ nổi. Đến lúc đó mới chính là thời cơ thực sự.”
 
“Tề Châu phải ——” Thanh âm Phó Dục ngừng lại, biểu tình mờ ám: “ Luyện binh, nuôi ngựa.”
 
Phó Đức Thanh gật đầu:  “Chuyện này liên quan đến cơ mật, giao cho người khác ta không yên tâm.”
 
“Con đã hiểu” Phó Dục đứng dậy, trên mặt nổi lên sát khí.
 
……
 
Sự việc phía nam nổi dậy đã bị quan phủ địa phương che giấu, đến cả hoàng gia kinh thành tai mắt bốn phương cũng chưa nhận được tin tức, bá tánh Tề Châu dĩ nhiên càng không biết.
 

Thiên hạ tuy loạn lạc, nhưng những châu huyện mà Phó gia cai quản vẫn được xem như sóng yên biển lặng.
 
Du Đồng giải được mối phiền não trong lòng, lúc nhàn nhã rảnh rỗi cũng thường suy nghĩ vẩn vơ.
 
Trong hai tháng này, nàng đã hiểu rõ thái độ của mọi người trong Phó gia, họ không thực sự coi nàng là thê tử của Phó Dục.
 
Nếu như đã cưới vì mục đích thì đến lúc ý nguyện đạt được, nàng cũng không cần phải nhốt mình trong Phó gia, có thể cầu xin một phong thư hòa ly.
 
Phó Đức Thanh trọng tình trọng nghĩa, nghiêm túc đoan chính, Phó Dục cũng không phải người hẹp hòi nhỏ mọn, chỉ cần nàng không đắc tội với hai vị Phật này, sau này ở Tề Châu, vẫn sẽ có thể an cư lạc nghiệp. Đến lúc đó, nàng chỉ cần hành xử an phận khiêm nhường, không đụng đến chồng cũ Phó Dục, sau khi ổn định mới quay lại Kinh thành, sẽ vinh quang hơn là tự tiện quay trở về.
 
Còn về việc ổn định, nghĩ tới nghĩ lui, thứ nàng yêu thích mà am hiểu chỉ có duy nhất—— món ăn.
 
Trước khi trở thành Ngụy Du Đồng, nàng tuy không đến mức nếm thử hết món ăn trong thiên hạ nhưng cũng coi như đã trải nghiệm vô số mỹ vị. Vả lại trí nhớ nàng cực tốt, đã nhớ rõ cách làm của hơn phân nửa món ăn trong số đó, sau này dạy dỗ một đầu bếp đắc lực, cũng đủ để nàng mở một quán ăn độc đáo.
 
Huống chi, nàng còn có món ăn sát thủ- lẩu.
 
Trước khi xuất giá, Du Đồng từng ăn thịt hầm tại Phủ, hương vị nhạt nhẽo thiếu gia vị, ngoại trừ thịt cũng không có nguyên liệu nào khác, hầm chín múc ra, cũng không rắc thêm gia vị. Nếu không phải Ngụy lão phu nhân thích náo nhiệt sai người khác chuẩn bị thì chẳng mấy người nhớ tới hương vị kia.
 
Trong Kinh thành còn như thế thì chẳng cần bàn đến những nơi khác.
 
Dưới bầu trời này, từ hoàng đế cao thượng thưởng thức sơn hào hải vị đến bá tánh cơm canh đạm bạc, e rằng chẳng mấy người biết đến hương vị của lẩu.
 
Du Đồng một tay cầm đĩa điểm tâm, ngồi ở trên ghế bành suy tính, càng nghĩ càng hưng phấn, bỏ phắt điểm tâm xuống ghế rồi đứng dậy.
 
“Xuân Thảo ——” nàng hưng phấn đợi Xuân Thảo đi vào liền lập tức hỏi: “Cái nồi ta dặn làm lần trước đã đưa tới chưa?”
 
“Chưa ạ, thợ thủ công còn đang làm.”
 
“Đi thúc giục mau!” Du Đồng gấp gáp không muốn chờ đợi, nghĩ đến hương vị cay nồng mê người của lẩu Uyên Uơng, nhịn không được chà xát tay.
 
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai nấu lẩu đó ~=w=

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận