Gả cho gian hùng

Mỹ thực của Du Đồng không thể làm Phó Dục nguôi giận.
 
Từ khi trong Viện xảy ra việc này, có lẽ hắn cảm thấy mất mặt, im lặng mà nếm vài miếng món ăn, liền đứng dậy rời đi. Lúc rời đi, sắc mặt vẫn là xanh mét. Đêm đó, hắn không nghỉ lại chỉ gọi Chu Cô vào Lưỡng Thư Các dặn dò vài câu.
 
Sau khi Chu Cô trở về liền triệu tập đầy đủ nha hoàn bà vú toàn Viện đến để đặc biệt dặn dò cảnh cáo, nhắc nhở mọi người cần phải nhớ kỹ quy củ trong phủ, lấy Tô Nhược Lan làm tấm gương xấu, tuyệt đối không thể làm ra hành động vô lễ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mọi người đều ngoan ngoãn vâng dạ, càng thêm kính trọng Du Đồng.
 
Tô Nhược Lan bị Phó Dục thịnh nộ trách cứ ở chỗ Chu bà bà, đêm đó không lộ diện, sáng sớm hôm sau có người tới lấy quần áo hành lý của ả, nghe nói là lão phu nhân tự mình mở miệng trách phạt trừng trị, không được tiếp tục hầu hạ ở Nam Lâu. Còn sau khi trách phạt an bài như thế nào, lão phu nhân chưa nói.
 
Tin tức truyền tới Nam Lâu, Du Đồng nghe xong, cũng chỉ cười.
 
Tô Nhược Lan dù sao cũng xuất thân từ Thọ An Đường, hôm qua Phó Dục sở dĩ nổi giận đùng đùng, thứ nhất là do hành động Tô Nhược Lan quả thực vô phép vô tắc, thứ hai là do suýt nữa bị Tô Nhược Lan che giấu lừa gạt, ở trước mặt Du Đồng mất hết thể diện, liền càng thêm tức giận. Nhưng đối với lão phu nhân đã quen với sóng gió trong nhà, chuyện này không được coi là việc lớn.
 
Vả lại, lão phu nhân có thành kiến với Du Đồng, trừng trị là do nể mặt Phó Dục, nếu nghiêm trị không tha, lại có vẻ quá coi trọng Du Đồng.
 
E rằng chờ sóng gió qua đi, Tô Nhược Lan thay đổi tính tình, nhận sai với Thọ An Đường là vẫn là có thể ở lại trong phủ.
 
Đối với Du Đồng mà nói, thế này cũng coi là ổn rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngàn dặm gả xa đến đây, ở Phó gia nàng thân cô thế cô, cũng chỉ mong muốn thanh bình yên ổn ở góc này mà thôi. Sau phen trắc trở này, hiện giờ được yên bình, Nam Lâu cũng tạm thời không có hỗn loạn, cũng đủ để nàng nghỉ thân. Nhưng cũng chưa tính là yên ổn kê cao gối mà ngủ —— dựa vào tính tình của Tô Nhược Lan, chịu sự sỉ nhục như vậy, chưa chắc sẽ biết khó mà lui, càng phải thêm đề phòng ả.
 
Nhìn biểu tình Phó Dục khi rời đi lúc ấy, hẳn vẫn hiểu lầm nàng, nếu muốn bình an vô sự, vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn.
 
Du Đồng quyết định như vậy, nhân lúc Phó Dục vẫn còn ở trong phủ, liền chế biến bốn món ăn ngon bỏ vào hai hộp.

 
Một hộp đưa đến Phó Lan Âm ở Tây Lâu, coi như đền bù cho sự việc hôm ấy.
 
Một hộp khác nàng xách đến Lưỡng Thư Các của Phó Dục. 
 
……
 
Đầu mùa đông ở Tề Châu cỏ cây điêu tàn, rặng trúc, cây bạch quả toàn Viện khẳng khiu cành khô, nhưng có vài gốc hòe già vẫn còn vài chiếc lá xanh tươi trong sương lạnh, cờ nhỏ lẻ loi bay bay trong gió. Vòng qua hành lang khúc khuỷu, xuyên qua rừng trúc với những nhánh lá như đuôi chim phượng, Chu Lâu sừng sững trong gió, khung cửa sổ mạ vàng, những cây cột khắc tranh, trong ngày đông rực rỡ huy hoàng.
 
Từ lúc Du Đồng vào phủ đến nay, đây là lần đầu tiên đến Thư lâu của Phó Dục.
 
Phụ trách canh giữ ở cửa thư phòng là vị tiểu tướng mười tám tuổi, tên là Đỗ Hạc, là tâm phúc bên người Phó Dục, có thể sai bảo khắp Phủ đệ, có thể giúp Phó Dục lo chuyện quân, truyền công văn hồ sơ, cũng có thể truyền tin tức vào trong Phủ, lúc xuất chinh hành quân có thể làm hộ vệ canh gác, vô cùng nhạy bén nhanh nhẹn, thân thủ cũng cực kỳ giỏi.
 
Hắn cũng không gốc gác tha hương phiêu bạt, được Phó Đức Thanh nhìn trúng bồi dưỡng đào tạo, bởi vì thường ở trong phủ nên vô cùng quen thuộc với chuyện nhà Phó gia.
 
Đỗ Hạc chưa từng gặp Du Đồng nhưng nhận ra Chu Cô ở bên người nàng, thấy hai người đi tới, liền nghênh đón ôm quyền nói: “Thiếu phu nhân!”
 
Tâm phúc như vậy, tất nhiên là người Phó Dục tin tưởng, chức vị cũng không thấp, bản lĩnh cũng không nhỏ.
 
Du Đồng gật đầu đáp lễ, hỏi: “Tướng quân ở bên trong sao?”
 
“Ở bên trong, hãy để ty chức bẩm báo.”
 
Thư phòng này của Phó Dục vừa chứa sách báo tiêu khiển, cũng là nơi chàng xử lý chuyện quân, bên ngoài có binh lính của Tiết độ sứ, xung quanh không có người tùy tiện dám đặt chân vào, ngoại trừ tiểu Viện bên cạnh có giữ giữ lại vài vị vú già hầu hạ cuộc sống hằng ngày ra thì trong ngoài đều phòng thủ rất là nghiêm mật.
 
Du Đồng hiểu chuyện, nói: “Phiền bẩm báo tướng quân một tiếng, ta nói mấy câu liền đi.”

 
Đỗ Hạc vâng dạ, đi vào một lát, mới đẩy cửa ra: “Tướng quân mời Thiếu phu nhân đi vào.”
 
Du Đồng để lại Chu Cô ở bên ngoài, tự xách theo hộp đồ ăn đi vào. Thư lâu này chống cháy cách âm, cánh cửa cũng nặng nề chắc chắn, nhấc chân đi vào, lọt vào trong tầm mắt là một thanh kiếm hỏng rỉ sắt loang lổ màu xanh đồng, lưỡi kiếm gãy một nửa, ẩn sau rỉ sét có vài vết máu loang lổ, trên chuôi kiếm được khảm một viên ngọc, tựa như được nung qua lửa, sắc khói trầm đậm. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha.
 
Kiếm dài năm thước, to rộng nặng nề, dấu vết loang lổ tựa như nhuộm bằng máu tươi khiến người khác cảm thấy kinh sợ.
 
Bất giác khiến người ta nhớ tới sa trường khốc liệt, chém giết đẫm máu.
 
Du Đồng chỉ nhìn thoáng qua liền di dời ánh mắt, cũng không xem vỏ kiếm treo ngang phía dưới, hướng mắt vào bên trong, ngoại sảnh rộng rãi bày biện đơn giản, cánh cửa gian trong khép chặt, ngăn cách với bên ngoài.
 
Vị phu quân Phó Dục của nàng đang khoanh tay đứng trước bàn sách đen thẫm, ánh mắt lướt qua khung cửa sổ, bóng dáng oai phong.
 
Ánh dương ngày đông ấm áp chan hòa, không giống như trong ngày xuân rực rỡ dịu dàng, cũng không giống trong ngày thu chói chang nhức mắt, nhẹ nhàng chiếu lên người hắn, một nửa góc nghiêng gương mặt sắc cạnh bao phủ bởi bóng râm, thế nhưng hòa tan khí thế sát phạt lạnh lùng, thêm một chút cảm giác gần gũi. Chỉ là xiêm y vẫn đen thẫm, thêu hoa văn nhàn nhạt, vải dệt hơi thô ráp, cũng không biết là mặc đồ đen khó bẩn, hay là vì hắn thích màu sắc trầm tối như vậy. 
 
Tuy nhiên người này tập võ quanh năm, thân thể tráng kiện cao ráo, lúc không giận dữ âm trầm, cũng được xem như tuấn tú, thần thái xuất chúng.
 
Du Đồng rất ít tiếp xúc với Phó Dục, chỉ cảm thấy người này tính tình khó dò, nhưng vẫn xem như hiểu lý lẽ mới hơi thu lại ý tứ né tránh.
 
Mà nay nam sắc “bổ mắt”, khó tránh khỏi ngắm nhìn nhiều một chút.
 
Phó Dục dường như có mắt sau đầu, ánh mắt trông về phía xa ngoài cửa sổ, thuận miệng nói: “Nhìn đủ rồi?”
 
“……”
 

Du Đồng vội vàng thu hồi ánh mắt, chỉ làm như không nghe thấy, đem hộp đồ ăn để ở trên bàn, đi thẳng vào vấn đề.
 
“Hôm nay tới quấy nhiễu phu quân, là để nói mấy câu, nói xong liền đi.”
 
“Ừ” Phó Dục liếc mắt hộp đồ ăn, không hỏi nhiều.
 
Du Đồng bèn nói: “Vẫn là vì việc lúc trước ở Nam Lâu. Ngày ấy quấy nhiễu phu quân phải tự mình đi đến một chuyến, nhìn thấy chàng tức giận rời khỏi, trong lòng thiếp cảm thấy bất an, sợ phu quân hiểu lầm, cho rằng thiếp thích sinh sự, chuyện bé xé ra to, chỉ có tí chuyện mà phải trừng trị không tha, làm loạn đến long trời lở đất.”
 
Phó Dục liếc nhìn nàng, nhưng vẫn nhếch khóe môi không nói chuyện.
 
—— ngày ấy nổi giận bùng bùng ở Nam Lâu, lúc nghe Tô Nhược Lan né tránh mà che giấu, hắn quả thật nghĩ như vậy.
Dù sao hắn đã tìm hiểu về chuyện của Ngụy Du Đồng lúc ở Kinh thành, không tin nàng có thể thay đổi tính cách, bỗng chốc trở nên thông minh.
 
Du Đồng hiểu rõ, nàng cười cười, giải thích: “Hồi trước còn ở Kinh thành, tuổi nhỏ không hiểu chuyện, có lẽ đã từng gây ra nhiều chuyện, nhưng mà chuyện cũ đã qua rồi, gả vào Phó gia, tính cách kiêu ngạo thời con gái phải thay đổi. Dù sao thì rời nhà ngàn dặm, ăn nhờ ở đậu, cho dù muốn kiêu ngạo cũng chẳng được”
 
Lời này vừa tự giễu, nhưng cũng ẩn chứa nỗi khổ.
 
Mặt mày Phó Dục khẽ lay động, ngữ khí mang theo vài phần chế nhạo: “Đâu đến nỗi như vậy?”
 
Bờ môi căng mọng của Du Đồng hơi giương lên, khóe mắt cong cong, hiện lên ý cười, “Nhận rõ tình trạng bản thân luôn là tốt nhất. Tuy nhiên ngày ấy quản giáo Tô cô nương, không phải toàn bộ vì mục đích riêng. Hành động của Tô cô nương nghe Chu Cô đã báo cáo, thiếp đã nhẫn nhục kiềm chế từ lâu, quản giáo trước mặt mọi người là còn vì nguyên nhân khác. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Thứ nhất là vì mục đích riêng, rốt cuộc con người không phải cỏ cây, làm sao có thể tùy tiện chịu sự phỉ báng, thiếp quản giáo ả, là vì không thể nhịn được nữa, cũng là giết gà dọa khỉ, phòng tránh nha hoàn không hiểu chuyện cũng học theo thói khua môi múa mép.”
 
“Ừ.” Phó Dục gật đầu: “Nguyên nhân thứ hai đâu?”
 
“Thứ hai, là vì phu quân.”
 
“Hử?” Điều này nằm ngoài dự liệu của Phó Dục, hơi cao giọng hỏi: “Vì ta?”
 
“Phu quân đã nói, thiếp ở Nam Lâu một ngày, liền một ngày là Thiếu phu nhân. Tô cô nương khinh thường thiếp, đó là khinh thường Thiếu phu nhân, nếu vẫn dung túng, tin tức truyền tới bên ngoài, người khác e rằng sẽ dèm pha tướng quân phu nhân mềm yếu vô dụng, không thể chấn chỉnh tôi tớ, kết quả là tổn hại đến uy danh phu quân. Ở vị thế nào mưu tính cho vị thế đó, thiếp đã chiếm vị trí này, rốt cuộc không thể liên lụy phu quân quá mức. Ngày ấy làm loạn như vậy là có nguyên nhân, mong rằng phu quân đừng để trong lòng.”
 
Dứt lời, đôi tay chắp lại trước ngực, hành lễ tương kính như tân.

 
Phó Dục suy ngẫm ý tứ ẩn sau lời nói của nàng, gương mặt xưa nay lạnh lùng thế nhưng vẫn hiện lên chút ý cười.
 
“Nàng hôm nay đến đây chỉ vì nói điều này?”
 
“Với phu quân, những lời này không quan trọng gì nhưng với thiếp, lại vô cùng hệ trọng. Du Đồng tài đức nông cạn, đã ở đây, chỉ mong có thể an ổn qua ngày, không gây thị phi. Phu quân công việc bận rộn, chí hướng cao xa, không rảnh để ý tới việc vặt. Chỉ là lời đồn đáng sợ, dễ dàng đổi trắng thay đen, sau này nếu như lại có chuyện phiền toái như này, mong rằng phu quân có thể công chính liêm minh, không vội vã rút ra kết luận chỉ vì lời nói của người khác.”
 
Đây là tránh hắn ngày đó sơ ý.
 
Tuy rằng Phó Dục tâm cao khí ngạo, nhưng là sự cao ngạo của bản lĩnh thực sự chứ không phải ngang ngược vô lý.
 
Ngày ấy hắn làm chủ nhưng lại lười truy cứu, quả thực suýt nữa trách oan nàng, bị Du Đồng nói ra điều này, cũng không cho nàng ngỗ ngược.
 
Tuy nhiên, sau khi thành hôn qua mấy lần tiếp xúc, Ngụy Du Đồng trước mắt này, cử chỉ lời nói hoàn toàn khác xa so với lúc trước hắn tìm hiểu. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Phó gia có quân quyền, dưới trướng rất nhiều con mắt dò hỏi tin tức, những người này làm việc nghiêm cẩn thận trọng, tuyệt không phải dễ dàng bị lời đồn lừa bịp, lúc trước đã bẩm báo tin tức như vậy, chắc chắn đã thẩm tra kỹ càng.
 
Mà nay xem ra, Ngụy Du Đồng sau khi xuất giá, lại dường như thay đổi thành con người khác.
 
Phó Dục khép hờ cửa sổ, nghiêng người dựa vào bàn, ánh mắt mang theo vẻ nghiền ngẫm mà nhìn chằm chằm Du Đồng.
 
Từ lúc thành hôn đến nay, đây là lần đầu tiên Phó Dục nghiêm túc đánh giá nàng——
 
Mắt hạnh đen tuyền, má trắng môi mềm, da thịt chăm sóc cực tốt, không một chút phấn son đứng ở dưới ánh dương vẫn không tì vết, sắc môi hồng hào, sóng mắt như nước, tư thái quyến rũ trời cho. Đôi mắt kia cực mỹ lệ, như là nước suối xuân trong veo được ánh nắng chiếu rọi, rực rỡ sáng láng, cũng tựa như nét bút chấm phá trong Mỹ nhân đồ, hoạt bát linh động, bừng sáng chói lòa.
 
Khác xa với sự kiêu căng tùy hứng trong bản điều tra, giờ phút này nàng thu tay áo mà đứng, biểu tình thong dong, không cao ngạo không nóng nảy, dịu dàng mà thẳng thắn.
 
Ánh mắt Phó Dục nán lại trên mặt nàng một lát, con ngươi hơi ngưng tụ.
 
Tác giả có lời muốn nói: Khi ngươi bắt đầu nghiêm túc nhìn nàng thì phải cẩn thận, ngươi có lẽ sẽ yêu nàng, không thể tự kềm chế.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận