Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

“Sao lại uống thành thế này rồi?”
 
Bà ngoại nhìn tư thế Kỳ Lạc dựa trên người Du Linh, thấy thương trong lòng, lại trừng mắt nhìn Du Linh, hỏi:
 
“Cháu theo anh cháu ra ngoài à? Còn có thể để nó uống thành thế này ư? Cháu làm em gái kiểu gì vậy hả? Không biết thương anh cháu chút nào hết...”
 
Bà ngoại của Chu gia vẫn luôn sống cùng với Chu Khai Khai – con gái lớn có điều kiện tốt nhất trong số mấy đứa con, vì thế bà hết lòng yêu thương Kỳ Lạc, vừa nhìn thấy Kỳ Lạc lại uống say liền trực tiếp phản ứng chính là cho rằng Kỳ Lạc lại cãi nhau với Du Linh.
 
Từ sau khi Kỳ Lạc bị Du Linh chọc giận đến xuất huyết dạ dày, bà ngoại luôn không muốn gặp Du Linh, nhìn thấy Du Linh cả người bà đều sẽ không tốt.
 
“Mẹ, thanh niên chúng nó ra ngoài tổ chức tiệc, Du Linh sao có thể kiểm soát được anh nó chứ?”
 
Chu Khai Khai vẫn coi như là hiểu lí lẽ đỡ lấy cụ nhà, liếc nhìn Du Linh rồi lại nhìn Kỳ Lạc, trong ánh mắt có chút đau lòng, vội vàng dặn dò Du Linh:
 
“Mau dìu anh cháu lên đi, uống thành thế này có cần dạ dày nữa không đây?”
 
Người Kỳ gia đều sợ Kỳ Lạc uống rượu, lần xuất hiện dạ dày bốn năm trước đã dọa Kỳ gia đến hôm nay nghĩ lại vẫn còn rùng mình.
 

Nhưng Chu Khai Khai so với bà ngoài của Du Linh và Kỳ Lạc vẫn có chút lý trí, ít nhất không bắt Du Linh để trách móc.
 
Du Linh rũ mắt ‘dạ’ một tiếng, một tay đỡ eo Kỳ Lạc, đi qua trước mắt Chu Khai Khai và bà ngoại.
 
Ngọn đèn sáng trưng lộ ra từ trong cổng lớn của biệt thự Kỳ gia, Chu Khai Khai tinh mắt nhìn thấy vết hôn xanh đỏ không liên tiếp và dấu răng trên cổ Du Linh.
 
Bà hé miệng lại liếc nhìn Du Linh, cuối cùng vẫn không nói gì cả, dìu cụ nhà đi theo phía sau Du Linh và Kỳ Lạc vào cổng.
 
“Đem chút trà giải rượu qua đây, còn có khăn lông nữa, mau lên mau lên.”
 
Cụ nhà thúc giục người hầu của Kỳ gia, lảo đảo đi theo phía sau Du Linh và Kỳ Lạc, chăm chăm nhìn Du Linh đưa Kỳ Lạc về phòng.
 
Trong lòng Du Linh vô cùng bối rối, cô vừa bước vào phòng của Kỳ Lạc ký ức liền hất vào mặt, khiến cô có một loại cảm giác muốn nhanh chóng chạy trốn.
 
Nhưng Kỳ Lạc đã uống say mèm rồi, cứ ôm lấy eo cô không buông, trông anh rất tỉnh táo, nói chuyện với anh còn biết trả lời logic rõ ràng, nhưng cứ ngồi trên giường không nằm xuống, kiên quyết ôm lấy eo Du Linh.
 
“Anh buông em ra trước, đừng kiếm chuyện nữa, bây giờ đang ở nhà anh đó.”
 

Du Linh đứng bên giường, đẩy Kỳ Lạc đang ngồi ở mép giường, cô tức giận trong lòng giơ tay dùng sức véo lỗ tai anh.
 
Kỳ Lạc vùi mặt vào bụng dưới của cô, giơ tay kéo cánh tay của cô đang ở trên lỗ tai anh xuống, một tay vòng qua eo cô, ngẩng đầu nhìn cô, cười nói:
 
“Em dám véo anh, có tin anh méc bà ngoại không, đừng nghĩ ngày tháng sau này của em được dễ chịu.”
 
“Em sẽ để bọn họ nhìn ra.”
 
Du Linh cắn răng, đè thấp giọng, lắc lắc khuỷu tay Kỳ Lạc, anh vậy mà lại uy hiếp cô.
 
Lúc nhỏ Du Linh cảm thấy như vậy cũng không có gì đáng kể, dẫu sao tuổi hai người đều nhỏ, nhưng bây giờ cô hai mươi, Kỳ Lạc hai mươi bốn, nếu vẫn như bốn năm trước, sẽ rất dễ khiến người nhà nhìn ra được gì đó.
 
Anh nhướng cao hàng mày kiếm đen đậm, nói như không có gì:
 
“Nhìn ra thì nhìn ra, chuyện sớm muộn thôi.”
 
Chuyện đồn nhảm của hai người bây giờ chỉ tất cả người trong nhóm bạn bè của Kỳ Lạc biết, người lớn hai nhà Du gia và Kỳ gia cũng không biết.
 
Nhưng Kỳ Lạc không hề lo lắng họ có biết hay không, chuyện bày ra rất rõ, anh không hốt hoảng.
 
Du Linh chỉ có thể gượng gạo nhìn bà ngoại và Chu Khai Khai đi vào, trong lòng rất lo lắng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui