[full_free]_[tập truyện vực sâu diễm tình]_anh họ

Ôn Tưởng tránh anh, trốn anh, cho dù là ngồi chung một bàn cơm cũng không thèm nhìn anh, tuyệt đối không hề phân chia cho anh một ánh mắt nào, thái độ còn lạnh lùng hơn cả với người xa lạ.
 
“Hai đứa lại cãi nhau sao?” Bà nội hỏi cô. “Có phải là Nho Nho lại bắt nạt con không?”
 
Ôn Tưởng lập tức lắc đầu, gắp một đũa thức ăn vào trong bát bà nội, muốn lảng sang chuyện khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ngày mai để Nho Nho đưa con đi xem phim đi, chính là bộ phim mà con thích xem ấy. Nho Nho còn chưa xem lần nào đâu! Có được không?” Bà nội biết khoảng thời gian này Ôn Tưởng cứ thích xem đi xem lại một bộ phim điện ảnh, bà lập tức nghĩ ra cách xoa dịu mối quan hệ của hai người.
 
Cha Ôn muốn cản cũng không kip, ông chưa kịp nói với mẹ mình là mỗi lần bé Tưởng xem lại thì đều phải khóc thêm một lần, ông không biết được vì sao cô lại khóc nên cảm thấy hơi cô đơn.
 
Ôn Tưởng đang định mở miệng từ chối, lại nhìn thấy ánh mắt mong đợi của bà nội, nên dừng lại một chút.
 
“Dạ được, để con đi xem phim với bé Tưởng.” Ôn Thậm Nho mỉm cười mà nhận lời.
 

Ôn Thậm Nho ngồi trong xe, hỏi cô, có phải trong lúc vô tình, anh đã chọc tức cô không, vì sao cô lại đột nhiên không chịu để ý đến anh như thế.
 
Ôn Tưởng bĩu môi. “Anh có thú vị đâu, em quan tâm anh làm cái gì?”
 
Ôn Thậm Nho cười. “Tiền tiêu vặt của em có đủ không? Nếu không đủ thì nói với anh, anh cũng không tiêu dùng gì nhiều, tiền lương vẫn còn nguyên không đổi, nếu cần thì đến tìm anh mà lấy.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đã vào công ty thực tập, được ông nội và cha Ôn khen ngợi hết lời, cảm thấy anh tiến bộ rất lớn, phát triển nhanh, sau này giao công ty cho anh, bọn họ cũng yên tâm.
 
“Được thôi! Nếu em thiếu tiền thì em sẽ tìm anh lấy.” Cô cong khóe môi, giống như những cô em gái khác, thái độ tự nhiên gần gũi.
 
Cùng anh xem bộ phim này, cô lại chẳng hề có cảm xúc gì, ánh mắt ngơ ngác dại ra, ngay cả khi phim kết thúc cũng không biết.
 
Trên đường trở về, Ôn Tưởng đột nhiên hỏi anh. “Anh cũng nghĩ như vậy sao? Thay vì để người ấy chịu đủ thống khổ bi thương khi bên cạnh mình thì thà rằng để cô ấy ở bên cạnh người làm cô ấy vui vẻ hạnh phúc, cho dù biết rằng người cô ấy yêu là anh, từ trước tới nay luôn là như vậy, anh cũng sẽ để cô ấy rời khỏi anh sao?”
 
Ánh mắt Ôn Thậm Nho nhìn thẳng phía trước, rất lâu mà không trả lời.
 
“Cho dù là cô ấy đã phát hiện ra sự thật mà anh cố gắng giấu giếm, anh cũng sẽ vẫn giữ nguyên suy nghĩ này sao? Bởi vì đã từng làm tổn thương cô ấy, hiểu lầm cô ấy, suýt chút nữa đã hại chết cô ấy, nên chỉ dám yên lặng nhìn cô ấy, ngay cả đụng vào cũng không dám. Trong lòng hối hận, liên tục lên án mình, nhưng lại không dám đem lại hạnh phúc cho cô ấy, đẩy cô ấy cho người mình không yêu, ích kỉ mà cho rằng đây là anh muốn cô ấy hạnh phúc, điều này có công bằng với cô ấy không?”
 
“Bé Tưởng, anh đã không còn đủ tư cách nữa rồi.” Ôn Thậm Nho bình tĩnh mà ngắt lời cô.
 
Ôn Tưởng quay đầu nhìn anh. “Có tư cách hay không, là do em quyết định, anh không có tư cách quyết định thay cho em.”
 
Cô nghĩ đến lời ba mình nối, lập tức vận dụng. “Nếu em là đàn ông thì em đã sớm kéo anh lên giường, không vui thì sẽ làm anh đến lúc nào vui thì thôi.”
 
Ôn Thậm Nho trừng mắt nhìn cô, vội vàng chú ý tình hình giao thông mà lại quay người lên. “Là Tiểu Lưu dạy em nói như vậy sao?”

 
“Không, là ba em.”
 
Một lát sau, anh nói. “Bé Tưởng, em muốn làm như thế nào cũng được, ngay cả mạng anh, anh cũng có thể cho em, đây là do anh nợ em. Anh muốn nhìn thấy em vui vẻ, không muốn vì những chuyện trước kia của anh mà làm em đau lòng. Giống như trong phim nói vậy, người bình thường đều sẽ áp đặt suy nghĩ của mình lên người người khác, tự cho rằng đó là tốt cho người ta mà xem nhẹ ý nghĩ của người trong cuộc. Anh cho rằng em không biết nên mới có thể nói như vậy. Thật ra, chỉ cần có thể làm cho em vui vẻ thì bảo anh làm gì anh cũng nguyện ý.”
 
“Anh còn yêu cô ấy không?”
 
Anh lắc đầu. “Sau khi biết được tất cả chân tướng sự việc, biết cô ta đã làm những chuyện như vậy thì tất cả tình cảm đều đã tan thành mây khói rồi.”
 
“Vậy anh có yêu em không?”
 
“Sao có thể không yêu chứ?! Anh cũng đâu thực sự bị mù.” Ôn Thậm Nho đỏ mắt. Chỉ trong lòng anh biết rõ, lúc ấy, khi anh điên cuồng tổn thương cô, muốn giết chết cô, bản thân anh đã nghĩ cái gì.
 
Chỉ có cảm thấy mình bị phản bội và tổn thương quá nhiều nên mới nảy ra ý nghĩ muốn giết chết tất cả như vậy. Anh cho rằng tất cả đều do cô giả vờ, cái mà anh thích chỉ là mặt nạ dối trá của cô. Cho nên sau khi biết Tiểu Nhã bị tai nạn giao thông, anh đã hoàn toàn mất đi lí trí. Hai mắt bị che đậy, không cho cô cơ hội giải thích mà chỉ giữ sự thù hận ngập trời. Là bởi vì Tiểu Nhã và đứa con, hay bởi vì chính bản thân mình, anh cũng không biết nữa.
 
“Chỉ cần em cần anh thì anh vẫn luôn ở đây.” Anh hạ mình đến địa vị thấp kém nhất, không mong cầu được tha thứ, cũng không dám mơ được cô thích, chỉ cần cô muốn, dù có thịt nát xương tan, anh cũng không hối hận.
 
“Em muốn anh.” Ôn Tưởng nhanh chóng trả lời.

 
Ôn Thậm Nho khẽ ừ một tiếng.
 
““Muốn” của em, là động từ.”
 
Sắc mặt Ôn Thậm Nho cứng đờ, dừng xe ở ven đường. “Bé Tưởng, thân thể em chưa bình phục hoàn toàn đâu,”
 
Ôn Tưởng trừng mắt với anh. “Lời anh nói chỉ để đối phó với em thôi sao?”
 
Ôn Thậm Nho lắc đầu. “Không phải, bé Tưởng, chờ anh đi giải phẫu buộc ga-rô trước được không? Chúng ta không thể có con được.”
 
Ôn Tưởng ừ một tiếng, cảm thấy cũng có lí. “Bây giờ đi luôn đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận