[full_free]_ông xã chẳng thể cho gì ngoài tiền

Kiều Mộc đứng trong phòng ngủ của Cố Hàn Thanh, bỗng chốc cảm thấy hơi hối hận. Xung quanh là căn phòng của một người đàn ông trưởng thành, cô bị hương gỗ đàn hương nhàn nhạt không thuộc về mình bao vây, cứ như thể đang bị người đó ôm trong vòng tay.
 
Cô thực sự không thể thoải mái nổi.
 
Thế nhưng hai tỷ là số tiền rất lớn, có được hai tỷ này thì cô không còn cần phí đền bù ly hôn nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Số tiền này so với phí đền bù ly hôn một tỷ trong nguyên tác thì quả là nhiều, cô hiện giờ chỉ cần ngoan ngoãn chờ ly hôn.
 
Nhưng tiến triển này khiến cô cảm thấy thật kỳ lạ, trong nguyên tác không hề có chuyện cô và Cố Hàn Thanh ngủ chung một phòng. Nếu như cô vì tiền mà làm như vậy, liệu cô có lái cốt truyện đi theo hướng khác không?
 
Nhưng là hai tỷ đó…
 
Nhiều, nhiều, nhiều như vậy…
 
Nhiều đến mức không cần phí đền bù ly hôn nữa…
 
Bởi vì chuyện đó mà Kiều Mộc có chút bối rối, lộ ra vẻ khó chịu. Cố Hàn Thanh dựa vào cánh cửa, cười như không nhìn cô: “Sao vậy? Hối hận rồi à?”
 
Kiều Mộc mím môi cười trừ, vung vung tay bước đến trước mặt Cố Hàn Thanh: “Ông chủ, như thế này đi, chuyện ngủ chung một phòng để tôi quay về suy nghĩ đã nhé… Chúc ngủ ngon, tôi về phòng tôi ngủ đây.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhắm chuẩn cánh cửa bên cạnh, Kiều Mộc cố gắng chạy ra ngoài. Cố Hàn Thanh nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay của cô rồi kéo trở về, đẩy cô đến bên bức tường mà anh đang dựa vào, rũ mắt nhìn cô: “Nếu đã muốn lấy tiền của tôi, cô thật sự nghĩ rằng mình còn có thể đổi ý?”
 
Trong tư thế ái muội nơi vách tường, gương mặt tuấn tú của người đàn ông dần tiến lại gần. Kiều Mộc gấp gáp liếm môi, dùng hết sức để đẩy người về phía sau, chỉ hận rằng mình không thể xuyên qua bức tường dày ấy: “Ông chủ… Chuyện đó… Chẳng phải tôi vẫn chưa lấy tiền sao?”
 

“Tôi cũng muốn xác nhận lại.” Cố Hàn Thanh nhéo nhéo mặt của cô: “Cô cho rằng tôi có thể tùy tiện giao kèo cho người khác hai tỷ à?”
 
“Tôi…” Kiều Mộc nghẹn lời.
 
Cố Hàn Thanh hiếm khi thấy cô không thèm tiền, buồn cười nói: “Không phải cô rất thích tiền sao? Sao bây giờ lại chối rồi? Vừa nãy lúc cô mời tôi vào phòng cũng không thấy cô thẹn thùng như vậy, thật to gan đấy.”
 
“Lúc đó chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi.” Sau khi bước vào, Kiều Mộc mới phát hiện, so với hai tỷ thì ngủ khác phòng vẫn tốt hơn. Dù sao bây giờ cô cũng không thiếu tiền, làm ra rất rất nhiều tiền, bất cứ khi nào cũng có thể ly hôn bỏ của chạy lấy người.
 
“Vậy nên cô không muốn chúng tôi ở cùng nhau?” Cố Hàn Thanh không nhận ra việc Kiều Mộc lúng túng là vì nguyên nhân khác, giọng nói của anh dần trầm xuống.
 
Kiều Mộc rất căng thẳng, cô nhạy cảm ngửi thấy mùi nguy hiểm, ngẩng đầu đối diện với Cố Hàn Thanh. Ở gần như vậy, cô mới phát hiện ra, lông mi của Cố Hàn Thanh rất dài, con ngươi nâu sẫm hơn so với người thường, lông mày cũng rất cao, đôi mắt sắc bén đầy thâm thúy, cực kì có lực xuyên thấu.
 
Như thể anh đã nhìn thấu được ý đồ của cô.
 
Kiều Mộc nghĩ đến chuyện này thì rùng mình, vội vàng lắc đầu nói: “Không có không có, sao có chuyện như vậy được, chỉ là… Quá xấu hổ, chuyện này đột ngột quá, hơn nữa chúng ta ngủ cùng phòng kiểu gì đây.”
 
Cố Hàn Thanh liếc mắt đánh giá cái giường của mình: “Tôi ngủ dưới đất, cô ngủ trên giường.”
 
“Không được, để tôi ngủ dưới đất đi.” Kiều Mộc biết chuyện ngủ chung phòng là không thể tránh được nữa, vậy nên cô cũng cảm thấy vô cùng khó xử khi bản thân là lý do để ông chủ phải ngủ đất.
 
“Chuyện này cô không cần tranh với tôi, dù sao cũng là tôi yêu cầu chúng tôi ngủ chung phòng.” Cố Hàn Thanh thấy Kiều Mộc đã đồng ý, tâm tình cũng tốt hơn, xoa xoa đầu cô: “Đi lấy quần áo của cô đi, còn phải tắm nữa.”
 
Kiều Mộc: “…”
 
Cô đứng bất động, không hề nhúc nhích.

 
Cố Hàn Thanh xoa xoa đầu cô: “Còn không mau đi?”
 
“Đi đi đi, tôi đi ngay đây.” Kiều Mộc khóc không ra nước mắt, cô cảm thấy bản thân vừa nhảy vào một cái bẫy mà người khác đã dựng sẵn. Nhưng cô thực sự không hiểu nổi, cốt truyện đã phát triển một cách rất kỳ quặc, Kiều Mộc không biết bản thân nên làm gì tiếp theo đây.
 
Kiều Mộc rốt cuộc vẫn không có tí dũng cảm nào để ôm quần áo sang phòng Cố Hàn Thanh để tắm. Cô tắm rửa ở phòng của mình trước, chờ tới khi Cố Hàn Thanh gọi đến điện thoại cố định để thúc giục, cô mới chầm chậm bước sang.
 
Cố Hàn Thanh đã tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ, đệm cũng đã được trải ngay ngắn trên mặt đất ngay cạnh mép giường.
 
Kiều Mộc chạy vài bước, ngồi xuống cái đệm được trải: “Ông chủ, hay là để tôi ngủ dưới đất đi?”
 
Cố Hàn Thanh ngồi xuống, búng vào trán cô: “Lên trên giường ngủ đi, không cần tranh cùng tôi.”
 
Kiều Mộc xoa xoa cái trán, khó xử nói: “Nhưng tôi thấy không hay lắm, anh là ông chủ lớn, sao tôi có thể để anh ngủ dưới sàn được cơ chứ.”
 
Cố Hàn thanh cảm thấy lời này của cô dường như chứa hàm ý nào đó, hơn nữa còn có cảm giác vô cùng xa cách, anh nhăn mày nói: “Tôi là ông chủ lớn, cô là vợ của ông chủ, tại sao lại không thể ngủ giường? Kiều Mộc, cô vẫn chưa quen với thân phận bà Cố của mình sao?”
 
Kiều Mộc bị vạch trần tại trận liền sửng sốt. Cô thật sự không coi bản thân là bà Cố, cô chỉ đơn giản là một người qua đường đang ở nhờ mà thôi, sẵn sàng gói ghém đồ đạc bỏ của chạy lấy người mọi lúc mọi nơi.
 
Cố Hàn Thanh tự cho là mình đã nói trúng tim đen, mày nhăn lại, thế nhưng anh cũng chỉ cho rằng Kiều Mộc chỉ là không kịp thích ứng với hoàn cảnh thay đổi quá nhanh mà thôi, không hề nghĩ rằng Kiều Mộc đang ôm mộng ly hôn với mình. Vừa hay anh đang muốn bàn với cô về việc của Trình Tâm Nghiên, bây giờ quả là thích hợp: “Kiều Mộc, tôi có chuyện muốn nói với cô. Đợi lần này Tâm Nghiên quay lại, tôi sẽ bảo em ấy dọn ra ngoài.”
 
“Hả? Cái gì?” Kiều Mộc cực kì kinh ngạc: “Dọn… Dọn ra ngoài? Anh muốn cô ấy dọn đi?”
 
Không đúng, trong nguyên tác không hề có chuyện chuyển ra ngoài, mãi cho đến cuối truyện khi tấm bia đỡ đạn là nguyên chủ rời đi, hai người vẫn luôn ân ân ái ái ở căn biệt thự này.

 
“Ừ, hôm nay qua chuyện chậu hoa lan kia tôi mới biết, hình như quan hệ giữa cô với Trình Tâm Nghiêm không được tốt lắm, đúng không?” Cố Hàn Thanh hỏi.
 
Hai mắt Kiều Mộc trợn trừng, không ngờ rằng anh tôi có thể nhìn ra chuyện ấy. Nhưng quả thật không hẳn là không tốt, chỉ là không thân mà thôi, cô thật thà trả lời: “Thật ra không phải quan hệ không tốt, bọn tôi chỉ là không thân thiết với nhau, không hiểu về nhau lắm mà thôi.”
 
“Không cần biết có hiểu nhau hay không, chuyện ngày hôm nay quả là em ấy đã sai, sao có thể bắt người khác mua đồ cho được? Cho dù là có tiền cũng không thể làm như vậy.” Cố Hàn Thanh bất mãn mím môi.
 
Kiều Mộc trố mắt nhìn anh, không nên nói gì mới phải.
 
Cho nên, có thể nói rằng… Bởi vì chuyện này nên nam chính mới muốn nữ chính chuyển ra ngoài? Vì sao? Là vì phát hiện nữ chính có hơi trà xanh thảo mai nên không thích?
 
Chuyện này không hợp lý lắm, tình cảm giữa nam nữ chính sao có thể mong manh thế được.
 
Thế nhưng biểu cảm của nam chính thật sự làm người khác khó hiểu, hình như cô cảm thấy nam chính không hề thích nữ chính nhỉ? Khi đề cập đến nữ chính cũng giống như đề cập đến những người bình thường khác.
 
Kiều Mộc quyết định thử một chút: “Chuyện đó cũng không đến mức phải đuổi Tâm Nghiên đi đâu, anh làm như vậy không sợ cô ấy đau lòng sao?”
 
“Đau lòng gì chứ, em ấy vốn dĩ chỉ ở nhờ mấy ngày, bây giờ đã đủ dài, em ấy cũng nên dọn đi rồi. Hơn nữa, quan hệ giữa hai người không tốt lắm, nếu như em ấy tiếp tục ở lại thì cô cũng sẽ rất khó xử. Tại tôi không nhận ra chuyện này sớm hơn, từ khi em ấy chuyển vào, thời gian cô về nhà càng ngày  càng muộn.” Cố Hàn Thanh cảm thấy nếu bản thân đã cưới Kiều Mộc, bây giờ muốn sống cùng cô thật tốt, vậy thì anh cần phải tôn trọng cô, tôn trọng và duy trì vị trí nữ chủ nhân của cô.
 
Trình Tâm Nghiên đã vượt quá giới hạn, ở lại cũng không còn thích hợp nữa.
 
Lòng Kiều Mộc rối rắm, cô đột nhiên phát hiện bản thân luôn xem nhẹ một vấn đề rất nghiêm trọng, đó chính là việc nam chính vẫn luôn kỳ lạ, anh thật sự thích Trình Tâm Nghiên sao?
 
Không phải nói là anh yêu thầm bạch nguyệt quang sao? Bạch nguyệt quang xuất ngoại bốn năm trở về, vốn dĩ anh phải cảm xúc dạt dào, không thể nhịn được mà tiếp cận đối phương mới đúng chứ, sao có thể tự mình đuổi người yêu ra ngoài?
 
Chuyện này hoàn toàn sai rồi, gần như có thể nói tình cảnh bây giờ cùng với nguyên tác trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nói đây là thế giới song song có chung bối cảnh cũng không hề ngoa!
 
“Ông chủ, ý của anh là, anh sợ mối quan hệ giữa hai chúng tôi không tốt cho lắm, sợ rằng tôi sẽ không vui cho nên muốn cô ấy dọn ra ngoài phải không?” Trái tim Kiều Mộc đập thình thịch khi cô hỏi câu hỏi này, cô hy vọng Cố Hàn Thanh sẽ phủ nhận, như vậy mới giống với cốt truyện nguyên tác.
 

Thế nhưng, cuộc đời mà, lên thác xuống ghềnh, Cố Hàn Thanh gật đầu nói: “Cũng có thể nói vậy, chúng ta là vợ chồng được pháp luật công nhận, tôi làm chồng tất nhiên là phải tôn trọng cô.”
 
Tôn trọng…
 
Cũng được, không phải là làm vậy vì thích cô.
 
Dọa chết cô rồi.
 
Kiều Mộc thả lỏng thở ra một hơi, sau đó có chút buồn rầu gãi đầu, nam chính rốt cuộc có còn thích nữ chính không? Nếu không thích, bọn họ còn có thể ly hôn không? Chuyện này rốt cuộc tính sao đây!
 
Loạn quá đi mất.
 
Kiều Mộc thử lần cuối cùng: “Thật ra không sao đâu, hôm nay tôi cũng không có giận. Tôi cũng hiểu cho Tâm Nghiên mà, anh không phải giận cô ấy, cũng không cần vì tôi mà bắt cô ấy dọn ra ngoài. Dẫu sao tình cảm giữa hai người bấy nhiêu năm, tôi không muốn vì tôi mà hai người bị ảnh hưởng, hai người vẫn có thể ở cùng nhau như trước kia mà, tôi không ngại, thật sự không ngại!”
 
Cô giơ ba ngón tay lên:“Tôi thề.”
 
Cố Hàn Thanh nhìn cô gái vẫn đang nghĩ cho Trình Tâm Nghiên, không biết nên nói cô vô tư hay là nói cô lương thiện quá đáng: “Chuyện này tôi đã quyết định, cô yên tâm, tôi sẽ không đem cô ra làm cái cơ đâu, đến lúc đó tôi sẽ nói là tôi muốn vậy. Cô không cần lo lắng chuyện tối lấy cô ra làm bia đỡ đạn. Chúng ta là vợ chồng, còn em ấy là một người phụ nữ đã trưởng thành, thật sự không nên ở lại nơi ở của chúng ta quá lâu, nếu chỉ một hai ngày còn nghe được.”
 
“…” Kiều Mộc nhìn Cố Hàn Thanh nói ra chuyện đuổi Trình Tâm Nghiên đi một cách trôi chảy, không chút rối rắm thống khổ, âm thanh kia trong lòng cô càng lúc càng mãnh liệt.
 
Má ơi! Cô cứ nghĩ đến ly hôn, ly hôn!
 
Kết quả là việc nam chính dường như không còn thích nữ chính mà cô cũng không phát hiện!
 
A a a, đau đầu thật đấy, mọi thứ cứ rối vào nhau, cô cần giải quyết từng chuyện một.
 
“Vậy được thôi, anh đã quyết định rồi thì tôi cũng không nói thêm nữa, chúng ta ngủ đi.” Kiều Mộc đem theo suy nghĩ phức tạp bò lên trên chiếc giường của Cố Hàn Thanh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận