[full_free]_ông xã chẳng thể cho gì ngoài tiền

Cô lần nữa xác định hình tượng của nữ chính thật sự không phải kiểu quang minh lỗi lạc truyền thống kia nữa, sau này cô phải cẩn thận một chút, tránh để bị người ta chơi xấu mới được.
 
Nhưng nếu tham gia chương trình này cũng có chút lợi ích, một là có lợi cho việc khuếch đại độ nổi tiếng của công ty, hai là hình thành sự so sánh giữa cô và Trình Tâm Nghiên, sớm ngày khiến Cố Hàn Thanh và cô ly hôn.
 
Đương nhiên, cô sẽ không hạ thấp bản thân để tâng bốc nữ chính trong chương trình này, cô chỉ cần là chính mình mà thôi. Sau đó để ống kính phóng đại lên, cho Cố Hàn Thanh cảm thấy cô bình thường, cảm thấy nữ chính mới đặc biệt. Như vậy thì hai người có thể nhanh chóng rơi vào tình yêu, cô cũng có thể lấy được tiền trải qua cuộc sống tự do tự tại!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tính toán xong, Kiều Mộc vui vẻ cong môi.
 
Đang muốn đồng ý thì ông nội Cố lên tiếng: “Anh Anh nói cũng đúng, chị dâu cháu là người làm chuyện đó sao? Con bé lại không có tài nghệ gì, lỡ như bị cư dân mạng chê bai thì phải làm sao? Vẫn là đừng nên tham gia thì hơn.”
 
Người cô cũng phản đối: “Đúng đó, Mộc Mộc còn không thích hợp tham gia hơn Anh Anh. Tâm Nghiên, cháu đừng làm khó chị dâu cháu nữa, nếu cháu thực sự không tìm được người thì đừng tham gia chương trình này nữa, cũng không nhất thiết phải tham gia mới được. Nếu cháu không còn tài nguyên khác thì bảo anh cháu nghĩ cách kiếm vài cái cho cháu.”
 
Ngay cả Cố Hàn Thanh cũng phản đối: “Kiều Mộc không thích hợp. Tâm Nghiên, em tìm người khác đi.”
 
Trình Tâm Nghiên tủi thân cúi đầu xuống, nước mắt nói rớt là rớt: “Nhưng em muốn tham gia chương trình này. Em mới về nước, độ nổi tiếng không ổn định, cần phải có một chương trình hot để củng cố độ nổi tiếng, nếu không sẽ rất dễ bị thị trường đào thải. Hơn nữa, độ khó của chương trình này cũng không cao, chỉ cần biểu hiện những câu chuyện ngày thường, làm vài nhiệm vụ thú vị, không liên quan gì đến vấn đề tài năng cả. Trước đây trong chương trình cũng dựa vào việc hoàn thành nhiệm vụ có lợi hại hay không để có được sự yêu thích của khán giả, không hề nói không có tài nghệ thì nhất định sẽ bị khán giả ghét bỏ. Ông nội, cô, anh Thanh và cả Anh Anh cũng nghĩ cháu xấu xa quá rồi thì phải. Nếu cháu dẫn chị dâu tham gia chương trình, vậy chúng cháu có thể ở bên nhau, nếu như chị ấy làm chuyện mất mặt, cháu cũng sẽ mất mặt theo không phải sao?”
 
Lời nói của Trình Tâm Nghiên quả thật khiến người ta lung lay, ông nội Cố khó xử nói: “Nhưng cũng không nhất thiết phải để chị dâu cháu đi mà, ngay cả ông thương trường mấy chục năm, khi đối diện với ống kính máy quay cũng cảm thấy căng thẳng. Cháu để một người bình thường như chị dâu cháu làm sao có thể đối diện với nhiều ống kính như vậy được chứ?”
 
“Đúng đấy, Trình Tâm Nghiên, chị đang nghĩ gì thế?” Kỳ Anh kiên trì với suy nghĩ của mình, cô ấy cảm thấy Trình Tâm Nghiên muốn kiếm chuyện, người phụ nữ này tâm cơ thế nào cô ấy biết rất rõ!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh Anh, em đừng nói chị như thế, chị buồn lắm đó.” Trình Tâm Nghiên nấc nghẹn, lau nước mắt, biết rằng việc này có vẻ bị ngăn cấm nên cô ta lựa chọn cách hỏi trực tiếp ý kiến Kiều Mộc: “Chị dâu, chị nghĩ sao? Chị tin em chứ? Chị đồng ý tham gia chương trình với em không? Tham gia chương trình này cũng giúp ích cho công ty chị đó.”
 
Kiều Mộc thấy hơi khó xử, cô phát hiện ý kiến của nam nữ chính không giống nhau, cô không biết nên nghe ai bây giờ.
 
Cô quay đầu nhìn Cố Hàn Thanh, im lặng hỏi anh nghĩ thế nào, muốn cô tham gia để tôn lên sự tốt đẹp của bạch nguyệt quang, hay là lựa chọn khiêm tốn.
 
Nếu tham gia, sau này sẽ là lá chắn rất lớn trong việc bọn họ công khai quan hệ. Nhưng nếu không tham gia, quả thực tiến triển của hai người có hơi chậm, theo cốt truyện trong sách thì nữ chính về nước lâu vậy rồi, đáng lẽ hai người sớm mờ ám rồi mới phải. Trong ánh mắt của nam chính cũng thường xuyên để lộ ra tình cảm sâu nặng chứ.
 
Nhưng hiện tại, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm xem phim tình cảm và đọc tiểu thuyết ngôn tình để phân tích, nam chính vẫn chưa phóng thích tình cảm ra.
 
Tiến độ này,,, thật muốn phun máu mà!
 
Khi nào có thể ly hôn đây, cô muốn buông thả bản thân, bao dưỡng anh bạn trai nhỏ tuổi rồi!
 
Cố Hàn Thanh nhìn ánh mắt dò hỏi của Kiều Mộc, đôi mắt hơi nheo lại, sao nhìn cô có vẻ khá muốn tham gia thế nhỉ? Không biết rằng tham gia chương trình này sẽ rất dễ bị người ta mắng nhiếc sao?
 
Bản thân không hề có tài năng nào, chỉ biết mua mua mua, chỉ cần không để ý chút thôi là bị đám người kia mắng chửi. Khi đó, e rằng cô ngày ngày sẽ bị mắng đến khóc mất.
 
Nhưng cô nhìn anh, hy vọng anh đồng ý thật đáng yêu, anh có chút không nhẫn tâm từ chối cô, nếu không cô sẽ thất vọng giận dỗi, anh lại phải dỗ dành, thật phiền phức.
 
Cố Hàn Thanh suy nghĩ một lúc, thôi để cô đi vậy, nếu chịu không được nữa, cùng lắm anh sẽ bỏ tiền bồi thường hợp đồng để cô rời khỏi chương trình, cũng không phải chuyện lớn gì, niềm vui trước mắt mới là quan trọng nhất.

 
“Nếu cô muốn đi thì đi đi.” Cố Hàn Thanh trả lời.
 
Ánh mắt Kiều Mộc sáng chưng, không hổ là nữ chính nha, lại lần nữa khiến nam chính thỏa hiệp rồi. Yes, nam nữ chính đã có chung ý kiến, là lúc nên để nữ phụ như cô xuất hiện rồi!
 
“Được thôi, nếu Hàn Thanh đã đồng ý thì chị sẽ đi.” Kiều Mộc quay đầu nhìn Trình Tâm Nghiên: “Tâm Nghiên, làm phiền em quan tâm chăm sóc chị nhiều nhé.”
 
Trong lòng Trình Tâm Nghiên vui như nở hoa, suy cho cùng anh Thanh vẫn thương cô ta, thứ cô ta muốn anh thường sẽ dung túng.
 
Đây chứng tỏ anh vẫn quan tâm cô ta, cô ta vẫn còn cơ hội. Chương trình giải trí lần này, cô ta nhất định sẽ đè ép Kiều Mộc hết mọi mặt, để cô biết thế nào là khí chất cao quý ưu tú của đại tiểu thư gia đình giàu có chân chính!
 
“Anh, sao anh lại đồng ý rồi! Anh có biết dư luận đáng sợ thế nào không hả!” Kỳ Anh là người duy nhất kiến quyết phản đối, cô ấy gấp muốn chết, mày nhăn lại.
 
Kiều Mộc rất cảm động vì người em gái này đã hết lòng suy nghĩ cho mình, cô ôm lấy vai, sờ đầu cô ấy: “Được rồi, cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ tham gia chương trình mà thôi. Tốt xấu gì chị cũng là bà chủ của công ty giải trí, sao có thể không lộ mặt được chứ? Hơn nữa có một chỗ Tâm Nghiên nói rất đúng, nếu chị nổi tiếng trong chương trình này, nói không chừng có thể kéo thêm nghệ sĩ của công ty.”
 
“Công ty chị có một người nghệ sĩ, có gì đáng để kéo theo đâu.” Kỳ Anh vẫn thấy không ổn.
 
Kiều Mộc cười nói: “Sau này sẽ càng ký càng nhiều mà, trước tiên cứ đánh bóng tên tuổi công ty đã. Người làm đại sự, nếu đến mặt cũng không dám lộ thì sao chị có thể làm lớn được? Chị còn muốn trở thành hạng nhất trong ngành nữa đó.”
 
Lúc này Kiều Mộc hoàn toàn là nói xạo, nào biết rằng, tương lai mọi thứ đều sẽ trở thành hiện thực.
 
Bây giờ Kỳ Anh rất nghe lời Kiều Mộc, bị chị dâu dỗ dành như thế, cô ấy cũng dần ổn định lại tâm trạng, cho rằng cô thật sự có dự định này, bèn nở nụ cười trẻ con: “Vậy chị dâu phải cố gắng đó nha, em muốn được ôm chân chị.”
 
“Được, cho em ôm, dẫn em bay luôn.” Kiều Mộc bình tĩnh, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị Trình Tâm Nghiên lấy ra so sánh rồi. Nếu như nam chính thật sự suy nghĩ cho bạch nguyệt quang của mình, dưới sự so sánh này anh chắc chắn sẽ không kiềm chế được tình cảm với nữ chính nữa.
 
Như vậy thì hai người họ có thể ly hôn sớm hơn, cô cũng có thể đi lên cuộc sống đỉnh cao của mình.
 
Kiều Mộc cong mắt cười, trong lòng tính toán đâu ra đấy.
 
Cố Hàn Thanh thấy bộ dạng vui vẻ của cô, khẽ cười, tham gia chương trình mà vui đến thế sao? Khi đó bị mắng đến khóc, anh sẽ không dỗ dành đâu.
 
Nếu đã quyết định tham gia chương trình, Kiều Mộc sẽ tìm hiểu thêm về nó ở chỗ Trình Tâm Nghiên, hỏi cô ta khoảng khi nào thì bắt đầu ghi hình cho mùa mới. Trình Tâm Nghiên nói nếu không có gì ngoài ý muốn thì đầu tháng mười một sẽ bắt đầu. Bọn họ là nhóm được quyết định cuối cùng rồi, cô ta đã gửi tin nhắn cho người quản lý, đợi bản bạc xong với tổ chương trình thì sẽ tuyên bố lên tài khoản chính thức của chương trình.
 
“Chị dâu, chị xem có cần tạo một tài khoản Weibo khác không, hay là chị dùng tài khoản bây giờ sửa thành tên thật của mình?” Trình Tâm Nghiên ôm một bụng giấm chua hỏi.
 
“Đương nhiên là không thể dùng tài khoản hiện tại rồi, để chị đi lập một tài khoản mới.” Kiều Mộc làm sao dám dùng tài khoản kia chứ, bây giờ fan hâm mộ ngày ngày gắn thẻ đòi ảnh lộ mặt của cô, cầu xin cô đăng ảnh chụp chung với Cố Hàn Thanh.
 
Trình Tâm Nghiên biết Kiều Mộc sẽ không dùng tài khoản kia, cô ta có thể nhìn ra được tình cảm của Kiều Mộc đối với anh Thanh không hề sâu đậm bằng anh Thanh đối với cô.
 
Đây là điều khiến cô ta vừa vui mừng vừa ghen tị.
 
Rốt cuộc người phụ nữ này có điểm gì tốt mà lại khiến anh Thanh thích cô trước, còn cô thì không hề thích anh Thanh, quả thật là khó tin!
 

Quả là một con ngốc không biết điểm tốt của anh Thanh, vậy thì đừng trách cô ta đoạt mất đó!
 
Ăn xong bữa trưa ở căn nhà cũ, buổi chiều Trình Tâm Nghiên có lịch trình nên đã rời đi trước, những người khác tiếp tục ngồi chơi với ông nội Cố. Kiều Mộc và Kỳ Anh nằm trong phòng hoa chơi game, cô và dượng đang xem phim, Cố Hàn Thanh đánh cờ cùng ông nội ở phòng sách, đồng thời nói về một số chuyện của hai ông cháu.
 
“Hàn Thanh à, cháu nói thật lòng với ông nội đi, bây giờ cháu thấy Mộc Mộc như thế nào?” Ông nội Cố đánh cờ đen xuống, dò hỏi.
 
Cố Hàn Thanh xoay cờ trắng trên tay, nâng mắt nhìn ông nội, thấp giọng nói: “Thì vẫn vậy thôi ạ.”
 
Ông nội Cố tức giận đánh cánh tay cháu trai, nói: “Gì mà vẫn vậy? Ông hỏi cháu, có ghét không? Bài xích không?”
 
“Không ghét cũng không bài xích ạ.” Cố Hàn Thanh đánh cờ trắng xuống, thành thật trả lời.
 
Ông nội Cố hơi hả giận, cười híp mắt hỏi tiếp: “Vậy thích không?”
 
“Cũng thế thôi ạ.” Cố Hàn Thanh lại bắt đầu trả lời qua loa.
 
Ông nội Cố tức giận trừng mắt, Cố Hàn Thanh bất lực, đổi cách nói: “Cũng tạm ổn, vậy được chưa ạ?”
 
“Thế nào là cũng tạm ổn? Được là được, không được là không được, sao mà ấp a ấp úng thế, cháu có phải đàn ông không!” Ông nội Cố chê bai.
 
Cố Hàn Thanh hơi thở dài: “Ý của cháu là cứ sống với nhau như thế, cũng… được.”
 
Mắt ông nội Cố sáng bừng, cuối cùng đã nghe được đáp án mà mình muốn. Có thể nghe được hai chữ “cũng được” từ miệng người cháu trai như tảng băng này đã được xem là đánh giá cao nhất rồi. Điều này có nghĩa là anh đã chấp nhận Kiều Mộc, thậm chí có thể nói rằng anh có chút thích Kiều Mộc rồi. Dù sao đối với người mà mình không thích, cháu trai sẽ không nói “cũng được”.
 
“Vậy cháu phải nhanh lên đó, ít nhất là phải ngủ chung một phòng trước chứ? Bây giờ tụi cháu chia phòng ra ngủ, có thể tiến triển gì được chứ? Người biết thì xem tụi cháu là vợ chồng, người không biết còn tưởng rằng tụi cháu thuê nhà ở chúng đó!”
 
“Như vậy có nhanh quá không? Chúng cháu mới quen biết chưa đến hai tháng.” Cố Hàn Thanh không lập tức phản đối, mà đang suy nghĩ về khả năng này.
 
Ông nội Cố nói: “Có gì mà nhanh, chỉ là ngủ chung một phòng, cháu có thể ngủ dưới đất, Mộc Mộc ngủ trên giường cháu mà. Ông cũng không cần tụi cháu sinh cháu chắt cho ông ngay, chỉ hy vọng tụi cháu có thể rút ngắn khoảng cách một chút mà thôi. Như vậy mới giúp ích cho việc bồi đắp tình cảm. Cháu đó, mỗi việc yêu đương thôi mà còn cần ông già như ông chỉ dạy cho, ông nuôi cháu lớn từng này có tác dụng gì?”
 
Cố Hàn Thanh nheo mắt, không cãi lại.
 
Ông nội Cố thấy anh như vậy thì biết anh đã nghe lọt tai rồi, cũng không nói tiếp nữa, tránh động đến tâm lý phản nghịch của anh.
 
Hai người chơi hết một ván cờ, Cố Hàn Thanh suy nghĩ một lúc, rốt cuộc vẫn nói chuyện tranh chấp chậu hoa lan sáng nay cho ông nội nghe.
 
Ông nội Cố nghe xong, ngạc nhiên nói: “Cháu nói gì cơ?”
 
Cố Hàn Thanh im lặng nhìn ông nội, đơi ông tiêu hóa chuyện này.
 
Một lát sau, ông nội Cố nhăn mày nói: “Tâm Nghiên mấy năm nay ở nước ngoài có chút bộc trực rồi.”

 
Không mua thì không mua, vậy mà lại dùng cách này để lấy tấm lòng của Kiều Mộc, thực sự là… thực sự là…
 
Trong lòng ông nội Cố có chút thất vọng.
 
“Quả thực có chút bộc trực. cháu suy nghĩ một chút, để em ấy qua căn nhà ở Quân Sơn Uyển kia, em ấy cứ ở nhà cháu như vậy cũng không hay lắm, cháu cũng sợ Kiều Mộc sẽ chịu ấm ức.”
 
Giây trước ông nội Cố còn chau mày vì hành vi của Trình Tâm Nghiên, giây sau mà vui mừng, ánh mắt sâu xa nhìn cháu trai. Ông cười híp mắt nói: “Được, chuyện này cháu làm chủ, không cần hỏi ông.”
 
*
 
Buổi tối ăn xong cơm, Cố Hàn Thanh và Kiều Mộc trở về nhà.
 
Kiều Mộc chơi game quá lâu nên mắt rất mỏi, cô ngáp lên ngáp xuống, thỉnh thoảng còn dụi mắt, đi thang máy lên lầu ba, cô ngáp ngắn ngáp dài dài vẫy tay với Cố Hàn Thanh: “Ông chủ, ngủ ngon.”
 
Cố Hàn Thanh thấy cô chạm vào tay nắm cửa, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà gọi cô lại: “Kiều Mộc, đợi đã.”
 
Kiều Mộc hơi nheo mắt, quay đầu lại: “Sao thế? Ông chủ, anh còn có chuyện à?”
 
Biểu cảm của Cố Hàn Thanh có chút không tự nhiên, nửa ngày sau cũng chưa lên tiếng, Kiều Mộc mở to mắt một chút, kỳ lạ nói: “Hả? Có chuyện gì không tiện nói sao?”
 
Là muốn nhắc chuyện ly hôn à?
 
Thật sao, thật sao?
 
Kiều Mộc lấy lại tinh thần, đi tới vài bước, đứng trước mặt Cố Hàn Thanh, đưa khuôn mặt nhỏ cổ vũ anh nói: “Ông chủ, anh có gì cứ nói thẳng đi, không cần quan tâm đến cách nghĩ của tôi đâu, thật đó! Anh nói đi! Tôi rửa tai lắng nghe!”
 
Có phải cho cô một tỷ bảo cô cút không?
 
Nếu phải thì cô sẽ không nói lời nào mà cút ngay!
 
Cút trước, cút sau đều được hết!
 
Cố Hàn Thanh nhìn vào đôi mắt sáng trong của Kiều Mộc, cảm giác nóng bừng quen thuộc kia lại dâng lên, yết hầu nuốt lên nuốt xuống, giọng anh khàn khàn: “Cô nghĩ sao về chuyện ông nội bảo chúng ta ở chung phòng hôm nay?”
 
“Hả? Anh nói chuyện này à.” Kiều Mộc bỗng chốc hơi thất vọng, tinh thần uể oải, lười biếng nói: “Chuyện này có gì đáng nói đâu, ông nội cũng không đến chỗ đây, chúng ta muốn ngủ sao thì ngủ thế đấy. Anh đừng áp lực quá, tôi hoàn toàn không có ý kiến gì về việc chúng ta chia phòng ra ngủ cả!”
 
“Cô không muốn ngủ chung với tôi?” Cố Hàn Thanh hỏi theo bản năng.
 
Kiều Mộc nghẹn lại, ra-đa trên đỉnh đầu khiến cô không dám nói ra hai chữ “không muốn”.
 
Cô cảm nhận được đây lại là một câu hỏi giống kiểu tôi và hai tỷ cô chọn ai. Tuy rằng cô không hiểu tại sao nam chính cứ luôn như vậy, thật là kỳ lạ.
 
“Ờ thì… cái này… anh hỏi một cô gái như tôi, làm sao tôi dám trả lời chứ.” Kiều Mộc lên cơn diễn kịch, hai tay nắm chặt, trả lời vặn vẹo.
 
Cảm giác nghi ngờ Kiều Mộc có thích mình hay không của Cố Hàn Thanh lại bị đè xuống, anh nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô gái, con ngươi đen láy sâu thẳm nói: “Hay là chúng ta thử xem?”
 
“Hả? Thử…thử cái gì?” Kiều Mộc ngơ ngác, lòng hoảng loạn: “Này, này, này…”
 

Chuyện này không thể thử được đâu.
 
Chuyện tốt đã nói không thất thân vẫn có thể kiếm tiền đâu!
 
Đột nhiên thay đổi, cô không thích ứng được mà!
 
“Ông chủ, sao anh lại thay đổi chủ ý đột ngột vậy? Trước đây anh đã nói không ở chung phòng không phải sao?” Kiều Mộc khó hiểu, vô cùng khó hiểu.
 
Cố Hàn Thanh cũng biết bản thân bị vả rất mất mặt, nhưng anh quản lý biểu cảm rất tốt, khiến người ta không nhìn ra được sơ hở, chỉ bịa chuyện nói: “Hôm nay khi tôi và ông nội đánh cờ, ông liên tục ra hiệu cho tôi, tôi sợ ông suốt ngày nghĩ đến chuyện này lòng sẽ phiền muộn, ảnh hưởng đến sức khỏe. Mà chúng ta ở chung phòng, cũng không phải ngủ chung một giường. Tôi có thể trải nệm ngủ dưới đất, chuyện này cô cứ yên tâm đi.”
 
Hóa ra là vì nguyên nhân này à!
 
Quả thực trong sách có nói nam chính rất hiếu thuận, bằng không cũng sẽ không đồng ý cưới nguyên chủ.
 
Nhưng!
 
Vẫn là không được!
 
Ở chung một phòng với nam chính bất tiện lắm, dù sao nam nữ cũng có khác biệt.
 
“Chuyện… chuyện này đột ngột quá rồi.” Kiều Mộc tiếp tục diễn, cắn răng nói, vẻ mặt xấu hổ: “Tôi ngại lắm, anh Cố à, người ta chưa từng yêu đương, không hiểu phải giao tiếp thế nào với đàn ông. Bây giờ anh đột nhiên bảo tôi ở chung một phòng với mình, tôi căng thẳng lắm.”
 
Quả thật thích một người sẽ trở nên căng thẳng, xấu hổ.
 
Cố Hàn Thanh hài lòng nhìn vẻ mặt của Kiều Mộc, nhướng mày dụ dỗ cô: “Cho cô một trăm triệu.”
 
Kiều – xem thường – Mộc: “Không được đâu, người ta làm không được.”
 
Cố Hàn Thanh: “Năm trăm triệu.”
 
Kiều – có thể kiềm được – Mộc: “Như vậy không được đâu.” Cô giẫm chân, vô cùng xấu hổ.
 
Cố Hàn Thanh: “Một tỷ.”
 
Kiều – kiên trì chính là thắng lợi – Mộc: “Ông chủ, anh Cố à, anh đừng như vậy, cho tôi chút thời gian đi, tôi thật sự… thật sự… không được.”
 
Cố Hàn Thanh: “Hai tỷ.”
 
Kiều Mộc nhấc chân đi về phòng Cố Hàn Thanh, cầm tay nắm cửa, bước chân đi vào.
 
Cố Hàn Thanh ngây người,
 
Kiều Mộc quay đầu, vẫy tay với anh: “Vào đi, tôi có ăn thịt ăn đâu, sợ cái gì.”
 
Cố Hàn Thanh: “…”
 
Xấu hổ đã nói đâu?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận