Đúng là giá tiền cao hơn chậu hoa lan này, nhưng cô nghe thấy ngoại trừ buồn cười thì vẫn là buồn cười.
Hơn nữa cô nhìn ra Trình Tâm Nghiên ra giá không hẳn phóng khoáng, đồ tốt tặng ông nôi mà cô ta chỉ chịu bỏ ra năm trăm nghìn, có chút keo kiệt đó.
Nếu đã như thế…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc xấu xa nghĩ ra một ý, cô cố ý giơ một ngón tay lên: “Cô trả một trăm triệu thì tôi có thể suy nghĩ xem sao.”
“Cái…cái gì? Cô nói gì cơ?” Trình Tâm Nghiên trợn mắt khó tin: “Một trăm triệu? Cô điên rồi à?”
“Cái gì một trăm triệu?” Cố Hàn Thanh họp xong đi xuống cầu thang, đúng lúc nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Trình Tâm Nghiên.
Trình Tâm Nghiên và Kiều Mộc lập tức nhìn anh.
Trình Tâm Nghiên giống như học sinh khi gặp được giáo viên chủ nhiệm, lập tức cáo trạng: “Anh Thanh, anh mau nói công bằng giúp em đi, Kiều Mộc quá ham tiền rồi!”
Cô ta vừa mở miệng là giẫm Kiều Mộc xuống đống bùn.
Cố Hàn Thanh nhăn mày, không thích nghe cô ta nói vợ mình như thế, bước qua: “Tâm Nghiên, cô ấy là chị dâu của em, chú ý cách dùng từ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh Thanh, em không có nói sai.” Trình Tâm Nghiên có chút ấm ức, vội vàng giải thích nguồn gốc của một trăm triệu này. Nói xong, cô ta chỉ vào Kiều Mộc: “Anh Thanh, anh nói xem cô ấy có ép người quá đáng hay không! Làm gì có ai hét giá cao như thế, thật là ham tiền quá rồi.”
Đối mặt với lời cáo trạng của Trình Tâm Nghiên, Kiều Mộc không hề cảm thấy sợ hãi chột dạ, cô thản nhiên nhìn Cố Hàn Thanh. Cô nghĩ, người thông minh chắc sẽ biết được cô cố ý nói như vậy, dù gì tiền ông chủ Cố đưa cho cô còn hơn một trăm triệu này rất nhiều.
Quả thực Cố Hàn Thanh không vì lời nói của Trình Tâm Nghiên mà cảm thấy bất mãn với Kiều Mộc, ngược lại anh cảm thấy không vui vì hành vi muốn mua chậu hoa lan của Trình Tâm Nghiên: “Tâm Nghiên, em không mua quà cho ông nội thì thôi, ông nội cũng không để ý đến những thứ này. Hà cớ gì em cứ phải mua chậu hoa lan của Kiều Mộc vậy?”
“Thì em nghĩ bản thân không mua quà gì, còn Kiều Mộc thì mua rồi nên thấy xấu hổ thôi mà.” Trình Tâm Nghiên không hề phát hiện cách nghĩ này có vấn đề, nói như đúng rồi.
“Rồi em muốn mua hoa lan của cô ấy, nếu làm vậy thì em có quà, còn Kiều Mộc thì không. Vậy cô ấy là gì?” Cố Hàn Thanh logic rõ ràng, hỏi.
Trình Tâm Nghiên buột miệng nói: “Cô ấy không mua thì không mua chứ sao.”
Liên quan gì đến cô ta, chỉ cần cô ta có quà là được.
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trở nên lạnh cóng, sắc mặt Cố Hàn Thanh vô cùng đáng sợ.
Trình Tâm Nghiên nhìn vào mắt anh, lòng hoảng loạn, cuối cùng đã ý thức được bản thân nói sai, vội vàng cứu vãn lại: “Anh Thanh, em không có ý này, ý của em là em mới về nước, nhất định phải tặng quà, không sẽ không tốt lắm. Mà trước đây Kiều Mộc chắc thường xuyên đến chỗ ông nội rồi, không tặng một lần cũng không sao cả.”
Giải thích xong, sắc mặt Cố Hàn Thanh cũng không hề tốt lên.
Trong lòng Trình Tâm Nghiên vô cùng hoảng loạn, chỉ đành tóm lấy một trăm triệu của Kiều Mộc không chịu buông: “Anh Thanh, dù em mua hoa là không đúng, nhưng Kiều Mộc cũng không thể mở miệng đòi một trăm triệu như thế chứ? Loại người suốt ngày nói đến tiền như vậy, sao có thể làm bà chủ của nhà họ Cố được? Sao có thể làm vợ của anh Thanh?”
Trình Tâm Nghiên đã hận không thể trực tiếp nói Cố Hàn Thanh và Kiều Mộc ly hôn.
Tuy rằng Kiều Mộc rất thích xem chuyện vui này, nhưng lúc này đây cô đã bớt đi thiện cảm với đạo đức của nữ chính, loại người này mà là bạch nguyệt quang của nam chính sao, cô thấy không xứng.
Ông chủ vẫn tốt lắm, đặc biệt là lúc chuyển tiền cho cô. Nếu anh và loại người như Trình Tâm Nghiên ở bên nhau, cô cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nhưng đây là chuyện giữa nam nữ chính, cô đừng nên tham gia vào thì hơn. Chắc vì có cô dính vào bên trong dẫn đến tính cách của nữ chính có chút kích động, có lẽ sau này bọn họ ở bên nhau rồi nữ chính sẽ không như thế nữa.
“Trình Tâm Nghiên, Kiều Mộc có thể vào nhà chúng ta hay không, không phải em nói là được. Còn nữa, cô ấy là chị dâu em, em tôn trọng chút đi.” Cố Hàn Thành cảnh cáo Trình Tâm Nghiên: “Chị dâu mở miệng đòi em một trăm triệu rõ ràng là uyển chuyển từ chối em. Em tự mình nghe không hiểu, còn đi lấy chuyện này ra để nói, em cảm thấy vợ của Cố Hàn Thanh anh sẽ quan tâm đến một trăm triệu à?”
Kiều Mộc: Quan tâm, quan tâm. Ông chủ, tôi quan tâm! Mỗi một trăm triệu tôi đều quan tâm hết á!
Trong lòng kêu gọi không ngừng, Kiều Mộc nhéo bản thân một cái, nuốt trở về.
Cùng lúc đó, tim cô run lên, không ngờ Cố Hàn Thanh không những hiểu được ý cô mà còn bảo vệ cô như vậy.
Trình Tâm Nghiên ở đối diện là bạch nguyệt quang của anh đó, anh không sợ bản thân nói như thế cô ta sẽ tức giận, sau này theo đuổi lại khó khăn sao/
Không đúng, sao cô cảm thấy Cố Hàn Thanh không hề quan tâm đến bạch nguyệt quang thế nhỉ? Nhưng một số chuyện trước đây nói rõ anh rất quan tâm mà?
Hay là con người Cố Hàn Thanh giúp lý không giúp người?
Kiều Mộc gãi đầu, cảm thấy bản thân nhìn không thấu Cố Hàn Thanh.
Trình Tâm Nghiên rất ít khi nghe được Cố Hàn Thanh gọi cả họ lẫn tên mình, cô ta ngây người, cũng bị giật mình, ấm ức và sợ hãi xen lẫn trong lòng, vành mắt cô ta nhanh chóng phiếm hồng.
Cô ta đau lòng nhìn Cố Hàn Thanh, bịt chặt miệng, khó chịu mang giày vào xoay người đi ra bên ngoài, ngồi lên xe riêng của mình.
Kiều Mộc có chút gượng gạo, không ngờ chuyện này sẽ biến thành như vậy. Cô thấp thỏm bất an nhìn Cố Hàn Thanh, suy nghĩ có nên xin lỗi trước hay không, tránh việc anh nghĩ lại sẽ trách cô.
Nào ngờ Cố Hàn Thanh xoa đầu, quay sang an ủi cô: “Đừng buồn, tôi biết cô không phải ham tiền muốn lấy một trăm triệu của em ấy thật, tôi cho cô còn nhiều hơn, sao mà cô nhìn trúng một trăm triệu này được chứ.”
Kiều Mộc không kìm được bật cười ra tiếng: “Ông chủ, sao anh lại hiểu tôi như thế? Nhưng quả thật là tôi rất thích tiền nha, thực ra vẫn có chút ham tiền đó.”
“Vậy cô đòi tiền của người khác không?” Cố Hàn Thanh sâu xa hỏi.
Kiều Mộc ngây người, lắc đầu theo bản năng: “Đương nhiên là không rồi.”
Người khác cũng có cho đâu, chỉ có Cố Hàn Thanh chịu cho cô thôi.
Cố Hàn Thanh khẽ cong môi: “Vậy thì đúng rồi, chỉ với một mình tôi thì không gọi là ham tiền.”
Anh là tự nguyện cho, anh cũng không phản cảm vì dáng vẻ thích tiền của cô.
Nếu Kiều Mộc ham tiền thật, Trình Tâm Nghiên cho cô năm trăm nghìn cô sẽ nhận ngay. Người như vậy mới gọi là ham tiền.
Mà vì chuyện này mà Cố Hàn Thanh đã nhìn Kiều Mộc cao hơn vài phần.
Kiều Mộc không biết rằng việc làm của bản thân lại khiến nam chính càng thích cô hơn. Cô nghe thấy Cố Hàn Thanh nói câu chỉ đối với một mình anh thì không gọi là ham tiền, trái tim khẽ rung lên, có chút cảm kích nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh.
Đối với Cố Hàn Thanh, ngoại trừ thích tiền của anh thì cô thật sự cảm kích anh từ tận đáy lòng, là anh khiến cô hưởng thụ được cuộc sống mà trước kia cô không hề dám nghĩ đến.
Ông chủ, cảm ơn, cảm ơn anh!
Tương lai anh phải sống lâu trăm tuổi, đời đời bình an đó!
*
Ngồi xe đến căn nhà cũ, Trình Tâm Nghiên đã điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn không ra cô ta đã khóc qua.
Nhóm ba người bước vào bậc cửa chỉ thấy cả nhà Kỳ Anh đã đến trước, đang ngồi nói chuyện với ông nội Cố ở phòng khách. Nghe thấy giọng nói của bọn họ thì đồng loạt quay mặt sang.
Ông nội Cố nhìn thấy Kiều Mộc xách một chậu hoa lan, vừa vui mừng vừa oán trách đi đến: “Ai ya, Mộc Mộc, cháu lại mua quà hả, ông đã nói bao nhiêu lần rồi, sao cứ không chịu nghe vậy.”
Kiều Mộc nhìn thấy khuôn mặt vui mừng của ông nội Cố, cảm thấy quyết định không bán cho nữ chính là đúng. Dù cô có muốn tác hợp cho nam nữ chính đến đâu cũng không thể kéo ông nội vào. Cô là thật lòng muốn đối xử tốt với ông nội Cố: “Ngày thường cháu cũng không có chuyện gì làm, đúng lúc rảnh rỗi đi dạo nhìn thấy chậu hoa lan này, cháu biết ông nội nhất định sẽ thích nó nên đã mua ạ.”
“Thích, thích chứ, rất thích.” Ông nội Cố bảo Kiều Mộc bỏ xuống, liên tục sờ nó: “Nhưng lần sau cháu đừng mua nữa, ông nội thật sự không thiếu gì cả.”
“Ông nội có không thiếu thì cũng không thể không cho tụi cháu hiếu kính ông chứ.” Kiều Mộc làm nũng nói.
Ông nội Cố cười sảng khoái: “Cô nhóc này biết ăn nói thật đấy, biết cách chọc ông nội vui vẻ.”
Nói xong, ông nhấc tay bảo quản gia xách chậu hoa ra sau vườn trồng, sau đó để Kiều Mộc dìu mình.
Lúc này Trình Tâm Nghiên lên tiếng xin lỗi: “Ông nội, cháu xin lỗi ông ạ, dạo gần đây cháu bạn quá nên quên mất phải chuẩn bị quà cho ông.”
“Quên mới là tốt nhất, vốn dĩ ông cũng không cần tụi cháu tặng quà gì cả.” Ông nội Cố hiền từ xua tay, sợ Trình Tầm Nghiên cho rằng bản thân thiên vị, bàn tay đầy nếp nhăn của ông kéo cô ta đến: “Ông nội biết dạo này cháu về nước rất bận rộn vì chuyện trong giới giải trí, cho nên cháu cứ an tâm lo sự nghiệp của mình đi, đừng suốt ngày nhớ đến ông nội. Chỉ cần cháu rảnh về thăm ta là được.”
Ông nội Cố thật sự không cần đám con cháu tặng quà, ông không thiếu thứ gì cả. Chỉ cần tụi nhỏ chịu về thăm ông, nói chuyện với ông là ông vui rồi.
Trình Tâm Nghiên thấy ông nội thật sự không để tâm đến chuyện này, trong lòng mới nhẹ nhõm hơn. Thấy chưa, Kiều Mộc có tâm cơ tặng quà đi nữa cũng không ảnh hưởng đến địa vị của cô ta trong lòng ông nội Cố! Cô ta vẫn là cô công chúa nhỏ của nhà họ Cố!
Thuận thế khoác lấy tay ông nội Cố, Trình Tâm Nghiên trả lời nói: “Vâng ạ ông nội, cháu sẽ ghé thăm ông.”
“Vậy thì tốt.” Ông nội Cố vui mừng gật đầu, sau đó nhìn trái nhìn phải Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên nói: “Đi thôi, tụi cháu ngồi vào ghế nói chuyện với ông đi.”
Kỳ Anh thấy cuối cùng bọn họ đã nói chuyện xong, đang bước đến thì nhường chỗ, vỗ vỗ bên cạnh: “Chị dâu, ngồi bên này nè.”
“Được.” Kiều Mộc cong mắt cười.
Sau khi cả nhà đều ngồi vào chỗ, Trình Tâm Nghiên bắt đầu nói chuyện với ông nội Cố và cô của Cố Hàn Thanh, ba người cười nói vui vẻ trông giống hệt với trước khi cô ta chưa ra nước ngoài. Nhưng quan sát kỹ sẽ phát hiện cô ta có chút cố ý ngó lơ Kiều Mộc, không để cô xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
Kiều Mộc chỉ đành nói chuyện với Kỳ Anh.
Cố Hàn Thanh phát hiện được điểm này, vẻ mặt khó chịu, lại nhớ đến mâu thuẫn một trăm triệu trước khi ra cửa kia, cuối cùng anh có được kết luận, Trình Tâm Nghiên không thích Kiều Mộc.
Nghĩ đến đây, ngón tay anh gõ lên sô pha, như đang suy nghĩ gì đó.
Cả nhà nói chuyện vô cùng sôi nổi, tiếng cười của ông nội Cố chưa từng dứt qua. Người có tuổi rồi, quả thực rất thích con cháu vây quanh. Nhưng tụi nhỏ lớn khôn rồi, đều có gia đình của mình, cũng có chuyện cá nhân không tiện ở chung với ông, những điều này ông đều có thể hiểu được. Nhưng nếu có cháu chắt thì tốt biết bao nhiêu.
Chủ đề cứ như thế chuyển đến việc sinh con, ông nội Cố dùng cách nói đùa: “Hàn Thanh à, cháu và Mộc Mộc định khi nào thì sinh cho ông đứa cháu chắt thế? Tụi cháu phải cố gắng lên đó, bây giờ ông nội sống ngày nào hay ngày đó, đừng để ông đến khi chết cũng không nhìn thấy mặt cháu chắt đấy.”
“Ba, ba nói gì thế!” Cô không vui xụ mặt: “Ngày tháng đang yên lành, nói chết chóc gì ở đây. Ba cố ý chọc tức tụi con phải không?”
“Ai ya, con thì hiểu cái gì, chẳng phải ba đang nói sự thật sao?” Ông nội Cố trừng mắt nhìn con gái.
Cô trừng lại: “Ba mới không hiểu đó, không cho phép ba nói những lời như vậy nữa. Vả lại ba nói thế chẳng phải khiến Hàn Thanh và Mộc Mộc thêm áp lực sao? Mang thai cố kỵ nhất là áp lực tâm lý đó.”
Bà ngẩng đầu thân thiết nhìn Kiều Mộc: “Mộc Mộc à, đừng nghe ông nội cháu nói, cháu và Hàn Thanh cứ theo tiết tấu của mình đi. Chuyện mang thai thuận theo tự nhiên là được. Nhưng tụi cháu cũng đã đăng ký kết hôn gần tháng rồi, đã ở cùng nhau chưa?”
Mọi người đều biết hai người họ chia phòng để ngủ.
Câu hỏi này vô cùng xấu hổ.
Kiều Mộc cười hờ hờ, sờ mũi, im lặng nhìn sang Cố Hàn Thanh.
Cố Hàn Thanh lại rất bình tĩnh, trả lời như bình thường: “Vẫn chưa ạ.”
“Sao vẫn chưa dọn vào ở chung vậy? Thế sao được?” Ông nội Cố không nhìn lườm cháu trai, nói: “Có phải cháu không được hay không?”
Cố Hàn Thanh bị sắc, nghiêng đầu ho hai tiếng, có chút bất lực trả lời: “Ông nội, chuyện này không vội được, ông đừng có suy đoán linh tinh, chúng cháu sẽ tự mình xem xét ạ.”
“Gì mà tự mình xem xét, đã lâu vậy rồi mà cũng làm không xong.” Ông nội Cố hơi đàn áp: “Hai tụi cháu rảnh rỗi thì hẹn hò nhiều một chút, bồi đắp tình cảm. Đương nhiên, theo ông thấy thì tụi cháu có thể dọn vào ở cùng nhau, dù là người ngủ trên giường, người ngủ dưới đất cũng tốt hơn hiện giờ nhiều.”
“Ông nội, cháu nói rồi, chúng cháu sẽ tự mình xem xét, ông đừng bận tâm nữa ạ.” Cố Hàn Thanh không muốn nói chuyện của anh và Kiều Mộc trước mặt nhiều người như vậy.
Kiều Mộc lặng lẽ giảm thấp cảm giác tồn tại của bản thân, không lên tiếng. Tình cảnh như bây giờ, cô vẫn nên ngoan ngoãn im miệng thì hơn.
Trình Tâm Nghiên nghe thấy ông nội không ngừng thúc giục Cố Hàn Thanh và Kiều Mộc dọn vào ở chung một phòng thì lòng vô cùng khó chịu, lồng ngực khó thở, cũng có chút hoảng loạn không dám hành động lung tung. Nếu hai người thực sự dọn vào ở chung, tình cảm sẽ ngày càng tốt lên.
Trước khi ra cửa, anh Thanh đã bảo vệ Kiều Mộc như thế kia rồi. Nếu là trước đây, chuyện này là không thể nào! Nhưng nó cũng đã xảy ra rồi, chỉ có thể chứng mình có lẽ anh Thanh còn thích Kiều Mộc hơn là cô ta suy đoán.
Mà hiện tại, anh Thanh dường như vẫn chưa ý thức được việc mình thích Kiều Mộc, cho nên cô ta bắt buộc phải nhân lúc anh chưa biết, khiến anh cảm thấy chán ghét Kiều Mộc mới được.
Vậy chỉ có thể là chương trình giải trí kia thôi!
Chỉ khi những chuyện xấu xí của Kiều Mộc được phóng lớn trước ống kính, anh Thanh mới phát hiện được cô gái bình thường như Kiều Mộc không hề xứng đáng để anh thích.
Trình Tâm Nghiên rũ mắt, hai tay hơi nắm lại, lấy hết can đảm ngẩng đầu nói: “Ông nội, dạo gần đây cháu có tiếp xúc với một chương trình giải trí, cần phải tìm một người bạn cùng tham gia. Cháu gọi Vũ Mông rồi, nhưng cậu ấy có việc nên không đi được. Cháu tính hôm nay đến nói với cô một tiếng, cháu muốn Kỳ Anh tham gia cùng cháu ạ.”
“Hả, hả? Cái gì cơ?” Kỳ Anh lên tiếng trước nhất, vẻ mặt cạn lời và mất kiên nhẫn.
Chú ý của mọi người lập tức bị thu hút, tất cả đều nhìn sang Trình Tâm Nghiên, bà cảm thấy khó hiểu: “Tâm Nghiên, chương trình gì thế?”
Ông nội Cố hỏi theo: “Đúng đó, sao phải tìm Anh Anh?”
Trình Tâm Nghiên vội vàng giải thích nội dung của chương trình kia.
Kỳ Anh nghe xong, chê bai nói: “Đừng tìm tôi, tôi không phải bạn thân của chị. Hơn nữa, tôi không phải minh tinh, tôi tham gia cái gì.”
“Đúng đó, Anh Anh nhà cô làm gì thích hợp để ghi hình chương trình chứ, tính khí con bé cũng không tốt, nếu như nổi giận trước ống kính sẽ bị cư dân mạng mắng chết.” Bà không đồng ý.
Ngay cả dượng ít khi phát biểu cũng lên tiếng: “Thực sự Anh Anh không thích hợp lộ diện. Tâm Nghiên, cháu tìm người khác thì hơn, chuyện này dượng và cô cháu tuyệt đối không đồng ý. Tính cách con bé rất không chín chắn, không thể giúp cháu được.”
Trình Tâm Nghiên biết kết quả sẽ như vậy, đây cũng là cô ta cố ý, trước tiên là bị Kỳ Anh từ chối, sau đó dưới tình huống khó xử sẽ chuyển sang người Kiều Mộc.
Cô ta cắn môi, có chút ủ rũ thất vọng. Sau đó nhìn xung quanh, nhìn thấy Kiều Mộc thì mắt sáng bừng lên: “Chị dâu, hay là chị đi với em đi? Chẳng phải công ty chị bây giờ cũng ký hợp đồng với nghệ sĩ sao? Dù thế nào cũng được tính là một nửa người trong giới giải trí rồi, nếu như chị lên chương trình mà trở nên nổi tiếng, nhất định cũng sẽ có ích cho nghệ sĩ của công ty đó!”
Kiều Mộc ngồi bên cạnh Trình Tâm Nghiên, cánh tay khoác ông nội Cố chuyển sang khoác Kiều Mộc. Lần đầu tiên thân mật, làm nũng: “Chị dâu, xin chị đó, em thật sự không tìm được người nữa rồi. Chị biết mà, em mới về nước, trong giới cũng không có bạn bè, chỉ có thể tìm mấy người thôi. Chị tham gia cùng em nhé? Chị yên tâm, em sẽ chăm sóc chị trong chương trình.”
Kiều Mộc bị lời làm nũng của nữ chính làm nổi hết cả da gà, mẹ ơi, quá khác thường rồi, nữ chính tính làm gì thế.
Sau chuyện một trăm triệu vừa gọi cô là chị dâu vừa làm nũng, vậy mà mặt cũng không biến sắc.
Ở điểm này cô quả thực không bằng nữ chính, biết tiến biết lùi thật khiến cô khâm phục!
Nhưng cô tham gia tiết mục thật sự có lợi ích cho cô sao? Bản thân chỉ là một người bình thường, hơn nữa tham gia tiết mục rất có khả năng sẽ bại lộ thân phận vợ của Cố Hàn Thanh. Đến khi đó nếu cô ta và nam chính chìm đắm vào tình yêu, danh dự của hai người sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Kỳ Anh thấy Trình Tâm Nghiên không gọi được mình, chuyển sang tìm Kiều Mộc thì lập tức mắng chửi: “Trình Tâm Nghiên, chị có ý gì? Chị dâu là người bình thường, chị kêu chị ấy làm gì? Hơn nữa, trước giờ lối sống sinh hoạt của chị ấy rất bình thường, mới đến nhà chúng ta chưa tới hai tháng mà chị đã kêu chị ấy đi tham gia chương trình. Lỡ như chị ấy biểu hiện không tốt, chẳng phải sẽ khiến chị ấy bị người ta chê cười sao? Vả lại, chương trình này hai mùa trước tôi đã xem qua rồi, những người tham gia đều rất đa tài, không phải đàn ghi ta thì sẽ kéo violon, đàn piano. Chị dâu tôi có thể đi làm gì? Có phải chị muốn chị ấy làm nổi bật hình tượng tài năng của mình không?”
Kiều Mộc bỗng hiểu ra!
Hóa ra là nguyên nhân này à!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...