[free]_ngọn sóng không tên

Chương 59: Thành viên của hội FA như chúng ta không nên hỏi mới phải.
 
Biết Thẩm Âm cố ý làm hành động đó, Lương Tây Kinh cũng không để tâm đến cô ấy, nhưng mà võ miệng của anh lại không chịu thua kém người ta.
 
Anh nhận lấy ly rượu ‘Trả thù’ mà Thẩm Âm cố tình đưa tới, cố gắng uống cạn, cố ý chêm vào một câu: “Cô ấy bảo tôi cho cô chút mặt mũi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“...”
 
Thẩm Âm cứng họng, lườm anh một cái, sau đó quay qua nói chuyện với Thi Hảo: “Sao cô lại thích anh ta được cơ chứ?”
 
Thi Hảo không đáp lại.
 
Thẩm Âm khẽ hừ nhẹ: “Cô qua bên kia ngồi đi, ở đây toàn là một đám đàn ông đáng ghét, không có gì hay ho cả.”
 
Thi Hảo không nhịn được cười, đáp: "Được."
 
Trước đây cô và Thẩm Âm đã từng quen biết, biết tính cách cô ấy thẳng thắn, rất dễ làm thân.
 
Lương Tây Kinh không quan tâm đến cuộc trò chuyện của các cô, chỉ dặn dò Thi Hảo: "Em đừng có uống nhiều quá, thấy chán thì đi sang chỗ của anh."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thi Hảo gật đầu.
 
Tách khỏi Lương Tây Kinh, Thi Hảo theo Thẩm Âm đi vào bên trong, có một chiếc ghế sofa và bàn trà ở một góc hẻo lánh, trên bàn trà có không ít nước trái cây, còn có cả đồ ăn vặt được bày trên đó.
 
Người đang ngồi trên ghế sô pha là Đinh Niệm Chân, còn có một số người mà Thi Hảo chưa từng gặp qua, họ đều có dáng người thon thả, khuôn mặt xinh đẹp.
 
Không có gì đáng ngạc nhiên cả, chắc đây là những cô bạn gái do những người ở bên ngoài kia đưa đến.
 
Sau khi chào hỏi nhau, rồi giới thiệu ngắn gọn, Thi Hảo ngồi xuống bên cạnh Đinh Niệm Chân.
 
“Chị Thi Hảo.” Đinh Niệm Chân nhìn cô, thì thầm: “Chúc mừng chị và tổng giám đốc Lương nha.”
 
Thẩm Âm đang chọn đồ uống có nồng độ cồn không cao, nghe thấy câu nói này, lườm cô ấy: "Đinh Niệm Chân, em có còn nhớ rằng chị gái của em vẫn còn ở đây không?"
 
Cô ấy lẩm bẩm: “Người khác chúc mừng bọn họ thì không tính, nhưng chị gái của em là người đã thất bại trong cuộc chiến đó, em còn chúc mừng hai người bọn họ trước mặt chị gái mình đấy à?”
 
Tuy cô ấy sớm đã không còn thích Lương Tây Kinh nữa, nhưng em gái mình lại chúc mừng bạn gái hiện tại của người mà mình từng theo đuổi, thậm chí còn chúc mừng bọn họ đã ở bên nhau, cô ấy vẫn cảm thấy có hơi khó chịu.
 
Đinh Niệm Chân: "Ơ, chị còn mời chị Thi Hảo đến uống rượu, ý chúc mừng của chị còn rõ ràng hơn em đấy chứ?"
 
Thẩm Âm: "..."
 
Cô ấy không còn lời nào để nói.
 
Thi Hảo ở bên cạnh vô cùng vui mừng, nhận lấy rượu mà Thẩm Âm đưa qua, uống một hơi cạn sạch: “Cám ơn cô Thẩm.”
 
Thẩm Âm liếc nhìn cô một cái: “Tôi nói trước cho cô biết, đây là ly rượu có nồng độ cồn rất thấp, đừng để lát nữa bạn trai của cô đến tìm tôi tính sổ.”
 
“Anh ấy sẽ không làm như thế đâu.” Thi Hảo cong môi cười: “Anh ấy không phải người như vậy.”
 
Thẩm Âm: “Đó là do anh ta có hình tượng tốt trong lòng cô.”
 
Nghe vậy, Thi Hảo tò mò: "Cô không có ấn tượng tốt với anh ấy à?"
 
Thẩm Âm cứng họng, vội vàng giơ ngón tay lên, ‘Suỵt’ với cô: “Cô đừng nói như vậy, rất dễ khiến người ta hiểu lầm. Tôi đã không còn thích anh ta từ lâu rồi, tôi cũng chả có ấn tượng gì tốt với anh ta, cô đừng có ghen đấy nhé."
 
Cô ấy sợ lời nói của Thi Hảo sẽ bị người khác nghe lỏm được vô ý lan truyền đi, rồi sẽ có người đến giải quyết cô ấy.

 
Lúc trước, lúc Thẩm Âm theo đuổi Lương Tây Kinh, hoàn toàn là do cảm thấy anh có vẻ ngoài khá đẹp trai.
 
Cô ấy là người thuộc hội cuồng trai đẹp, chưa kể Lương Tây Kinh còn cực kì biết giữ mình, anh không hề có những tật xấu của những người đàn ông đáng ghét mà cô ấy biết.
 
Từ trước đến nay, Thẩm Âm luôn cảm thấy rằng đối với Lương Tây Kinh, nguyên nhân chủ yếu mà cô ấy theo đuổi anh xuất phát từ tính hiếu thắng của bản thân mình. Dù sao thì trước đó, chưa từng có người đàn ông nào phớt lờ cô ấy như vậy, anh chẳng thèm ngó ngàng tới lời tỏ tình của cô ấy, thậm chí từ chối cô ấy không chút do dự.
 
Từ đó về sau cô ấy cứ kiên trì như vậy, cũng cố nuốt trôi cục tức kia, muốn khiến Lương Tây Kinh phải hối hận, phải cảm nhận được sự đau đớn của việc bị vả mặt.
 
Tất nhiên, nếu bảo cô ấy chưa bao giờ rung động trước Lương Tây Kinh thì chắc chắn là nói dối.
 
Chỉ có điều bây giờ cô ấy thật sự không còn thích anh nữa, cô ấy đã cắt đứt tình cảm của bản thân đối với anh từ lâu.
 
Nghe Thẩm Âm giải thích với mình như vậy, đôi mắt Thi Hảo cong cong như vầng trăng lưỡi liềm: “Cô yên tâm đi, tôi không ghen đâu.”
 
Thẩm Âm gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."
 
Cô ấy cụng ly với Thi Hảo một cái: "Nếu cô vì tôi mà phát cáu với Lương Tây Kinh, tôi sẽ bị Lương Tây Kinh ‘cấm cửa’ trong làng giải trí đấy."
 
Đinh Niệm Chân vẫn luôn nghe lén cuộc trò chuyện giữa hai người nói: "Chị à, chị sợ cái gì chứ? Nếu Lương Tây Kinh dám ra lệnh cấm chị hoạt động trong giới giải trí, vậy thì chị bảo anh rể tương lai của em nâng đỡ, giúp chị tái xuất là được mà."
 
"?"
 
Thi Hảo kinh ngạc: "Anh rể tương lai?"
 
Sao cô không biết rằng Thẩm Âm đã có bạn trai vậy, trên mạng không thấy nói gì cả.
 
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, Thẩm Âm có hơi xấu hổ: “Còn chưa xem tuổi đâu.”
 
Thi Hảo chớp mắt: “Ý cô là đã làm lễ Dạm ngõ rồi ấy hả?”
 
Thẩm Âm bị mạch não của cô làm cho hoảng sợ: “Cô đang nói cái gì vậy?”
 
Đinh Niệm Chân ở bên cạnh mỉm cười, nói: "Chị Thi Hảo, để em nói cho chị biết, không chỉ là tên tuổi, ngày tháng năm sinh, ngay cả mười tám đời tổ tiên của anh rể tương lai, chị gái em cũng muốn biết hết."
 
Thi Hảo: "..."
 
Thẩm Âm liếc xéo Đinh Niệm Chân, cố ý ra vẻ nghiêm túc nói: "Còn nói linh tinh nữa, ngày mai chị sẽ nói với ba mẹ rằng tối nay em..."
 
Cô ấy còn chưa nói hết câu, Đinh Niệm Chân đã vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô pha: "Em không nói nữa, em đi ngay đây. Tạm biệt chị Thi Hảo, hai người trò chuyện vui vẻ nhé."
 
Khi Đinh Niệm Chân rời đi, còn thuận tiện kéo hai cô gái ngồi bên cạnh đi luôn.
 
Bọn họ đi sang một chỗ khác để xem đánh bài.
 
-
 
Đinh Niệm Chân đã rời đi, Thi Hảo chuyển ánh mắt sang người Thẩm Âm, tò mò hỏi: "Cô lại theo đuổi ai đó nữa à?"
 
“Lại?” Thẩm Âm bất mãn liếc cô một cái, sửa lại lời của cô: “Tôi tổng cộng chỉ mới theo đuổi hai người đàn ông thôi.”
 
Thi Hảo gật đầu, hóng hớt: "Vậy bây giờ cô đang theo đuổi ai thế?"
 
Cô thực sự rất muốn biết.
 
Thẩm Âm nhìn thấy trong đôi mắt của cô toát ra vẻ tò mò, hết sức cạn lời: "Cô rất muốn biết à?"
 
Thi Hảo: "Đúng vậy, trên mạng không có bất cứ tin tức nào được lan truyền."

 
Thẩm Âm ngẩn ra nhìn cô, sau đó sờ mũi: “Có lẽ là cô chưa từng tiếp xúc với anh ấy.”
 
Đôi mắt Thi Hảo sáng ngời: "Cô cứ nói tên người ta trước đi."
 
Thẩm Âm nhất thời không nói nên lời, đành nói tên của anh ta cho cô biết: "Thẩm Minh Yến."
 
Cái tên này vừa mới nói ra, bên ngoài bỗng có người lên tiếng: "Ô tổng giám đốc Thẩm đấy à?"
 
"Tổng giám đốc Thẩm trở về khi nào thế? Công việc ở Hồng Kông đã xong chưa?"
 
"..."
 
Thi Hảo và Thẩm Âm theo bản năng quay đầu lại, hai người bọn họ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc bộ âu phục được cắt may một cách cẩn thận, dáng người anh ta cao ráo, gương mặt đeo kính gọng vàng, khuôn mặt đẹp trai, lông mày sắc bén.
 
Thẩm Minh Yến.
 
Phát hiện ra ánh mắt đến từ phía các cô, Thẩm Minh Yến nhẹ nhàng liếc qua nhìn những người đang nhìn chằm chằm vào anh ta, trả lời những người khác: "Xong hết công việc rồi, tôi đến đây tìm tổng giám đốc Cận có chút việc."
 
Cận Thanh Trạc không vạch trần mục đích thực sự của anh ta, hếch cằm ra hiệu: "Tới sớm quá nhỉ?"
 
Thẩm Minh Yến liếc nhìn anh ấy, sau đó gật đầu chào hỏi với Lương Tây Kinh: "Chào tổng giám đốc Lương."
 
Lương Tây Kinh: "Chào tổng giám đốc Thẩm."
 
Có người đã ngửi thấy mùi thuốc súng thoang thoảng thông qua những câu nói đơn giản mang ý tứ sâu xa đó.
 
Mùi thuốc súng này đến từ đến, hầu hết mọi người cũng không biết.
 
Sự xuất hiện của Thẩm Minh Yến chỉ khiến mọi người mất tập trung trong vài phút, sau đó lại khi tiếp tục với mấy trò giải trí trước đó.
 
Anh ta ngồi xuống cùng với Cận Thanh Trạc và Lương Tây Kinh, không tham gia vào trò chơi đánh bài. Mấy người bọn họ ngồi bên này, cũng không có người phụ nữ nào dám tới gần.
 
Thi Hảo nhìn một lát rồi không nhìn nữa.
 
Cô giơ tay chọc vào người bên cạnh vẫn đang nhìn chằm chằm người ở phía bên kia: "Cái cô nữ nghệ sĩ này, cô nên kiềm chế lại bản thân đi."
 
Thẩm Âm: "..."
 
Cô ấy bất đắc dĩ rời mắt đi, quay sang nhìn Thi Hảo: "Sao Thẩm Minh Yến lại quen biết mấy người Lương Tây Kinh thế?"
 
Sao trước giờ cô ấy chưa từng nghe thấy ai đề cập đến chuyện này vậy?
 
Nếu không phải lần trước Lương Tây Kinh nói là cô ấy bám riết lấy chuyện của Thẩm Minh Yến, cô còn tưởng rằng hai người họ không quen nhau.
 
Thi Hảo suy nghĩ, ăn ngay nói thật: "Trên phương diện làm ăn thì bọn họ vẫn luôn qua lại với nhau mà, nhưng không quá thân quen đâu."
 
Thẩm Minh Yến và Cận Thanh Trạc rõ ràng quen thân hơn, càng có nhiều mối hợp tác trong kinh doanh hơn.
 
Nếu Thi Hảo nhớ không lầm, Thẩm Minh Yến và Lương Tây Kinh biết nhau, là do Cận Thanh Trạc ở giữa làm trung gian, giới thiệu hai người bọn họ với nhau.
 
Đó là lúc cô và Lương Tây Kinh đi công tác ở Hồng Kông. Đáng tiếc là vào cái ngày hai người đó gặp nhau, cơ thể Thi Hảo thấy không được thoải mái, cho nên không cùng anh đi tham gia tiệc rượu, cũng vì lý do này, cô mới chưa từng gặp mặt Thẩm Minh Yến.
 
Nói xong, Thi Hảo quan sát thấy sự thay đổi biểu cảm nhỏ xíu của Thẩm Âm: “Sao thế, cô căng thẳng à?”
 

Thẩm Âm tức giận nhìn cô: “Cô nói xem.”
 
Cô ấy làm sao có thể không căng thẳng được đây? Người mà cô ấy theo đuổi trước kia, đang ngồi trò chuyện về công việc cùng với người mà cô ấy đang theo đuổi bây giờ. Cho dù cô ấy có cố chứng minh rằng mình không còn thích Lương Tây Kinh nữa, nhưng dường như khung cảnh này vẫn sặc mùi thuốc súng.
 
Huống chi, cô ấy vẫn chưa trở thành người yêu của Thẩm Minh Yến.
 
Nếu Thẩm Minh Yến biết được những chiến tích khi cô ấy theo đuổi Lương Tây Kinh trong quá khứ, chắc chắn cô ấy sẽ không còn cơ hội.
 
Nghe cô ấy lầm bà lầm bầm, Thi Hảo cảm thấy hơi buồn cười.
 
“Chắc là bọn họ không nói về mấy cái chuyện ngồi lê đôi mách này đâu.” Cô an ủi Thẩm Âm.
 
Thẩm Âm: "Chưa chắc, cô nghĩ hơi bị sai rồi đấy."
 
Cô ấy nói cho Thi Hảo biết, lần trước, Lương Tây Kinh vì muốn cãi lại cô ấy, nên đã vạch trần chuyện này ra để chế nhạo.
 
Nghe xong, Thi Hảo đỡ trán: "Để tôi kể cho cô nghe một chút về Lương Tây Kinh. Làm sao anh ấy có thể nhỏ nhen như vậy được, còn cười nhạo tai nạn xấu hổ của cô chứ."
 
Thẩm Âm: “Tôi không hề nói điêu, anh ta không phải là hạng chính nhân quân tử gì đâu, cô không nên chấp nhận lời tỏ tình của anh ta nhanh như vậy được.”
 
"..."
 
Hai người họ không coi ai ra gì ‘kề tai nói nhỏ’ ở trong góc, không để ý tới lúc hai người các cô đang bàn luận về người khác, thỉnh thoảng có ánh mắt nhìn về phía hai người bọn họ.
 
Lương Tây Kinh đưa tay lên sờ mũi, sau đó nhìn sang người đang tỏ thái độ lạnh lùng ở bên cạnh: "Tổng giám đốc Thẩm có thấy ngứa mũi không?"
 
Thẩm Minh Yến nhướng mày: “Bạn gái của tổng giám đốc Lương hào phóng thật đấy.”
 
Lương Tây Kinh: "Từ trước đến nay bạn gái tôi luôn là người như vậy mà."
 
Anh giả vờ như không nghe hiểu giọng điệu quái gở của Thẩm Minh Yến, thẳng thắn đáp trả.
 
Nghe hai người ngồi bắt bẻ lẫn nhau, Cận Thanh Trạc khẽ cười: "Hai người các cậu là trẻ con đấy à?"
 
Lương Tây Kinh và Thẩm Minh Yến đồng thanh nói: "Có cậu mới là trẻ con ấy."
 
"..."
 
-
 
Phòng VIP trong câu lạc bộ vô cùng sôi động, sau khi thêm thông tin liên lạc của Thẩm Âm, Thi Hảo tính ăn chút gì đó để lấp đầy cái dạ dày.
 
Đang ăn, phía trên màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn của Lương Tây Kinh: "Em muốn qua đây không?"
 
Thi Hảo theo bản năng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của người đang ngồi một mình trên sô pha.
 
Cô nhìn xung quanh, đứng dậy đi tới gần anh: "Tổng giám đốc Cận với tổng giám đốc Thẩm đâu anh?"
 
Lương Tây Kinh giơ tay lên kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, vòng tay ôm lấy eo cô, giọng nói trầm xuống: "Một người đi nghe điện thoại, một người đi vệ sinh rồi."
 
Thi Hảo khẽ nhướng đuôi lông mày lên, thì thầm với anh: "Người đi vệ sinh là Tổng giám đốc Thẩm à?"
 
Lương Tây Kinh rủ mắt xuống, nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, giơ tay sờ trán cô: "Em với Thẩm Âm nói chuyện rất vui vẻ đấy nhỉ?"
 
“Cũng không đến nỗi nào.” Thi Hảo thản nhiên: “Cô ấy rất thú vị.”
 
Lương Tây Kinh cau mày: "Em không ngại chuyện xảy ra lúc trước à?"
 
"..." Nghe thấy câu này, Thi Hảo ngước mắt, nhìn chằm chằm vào anh hỏi: "Sao em phải để ý? Lúc trước hai người lén lút yêu đương sau lưng em à?"
 
Lương Tây Kinh liếc cô một cái: "Em đừng nói lung tung."
 
Thi Hảo bật cười, dựa vào vai anh nói: "Cô ấy vừa mới nói cho em biết một bí mật của anh."
 
Lương Tây Kinh: "Hửm?"
 
Sao anh lại không biết Thẩm Âm nắm giữ bí mật của mình nhỉ?

 
Đôi mắt Thi Hảo híp lại nhìn anh: "Lúc trước, tại sao anh lại từ chối cô ấy?"
 
Lương Tây Kinh ngừng lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô chơi đùa, ngược lại không hề cảm thấy xấu hổ: "Anh nói anh có bạn gái rồi."
 
Thi Hảo chớp mắt, kéo dài giọng nói: "Chỉ thế thôi?"
 
Lương Tây Kinh: "... Người nên nói cho em biết tất cả mọi thứ là cô ấy mới đúng."
 
Thi Hảo thấy anh như vậy, bỗng hơi kích động muốn hôn anh một cái.
 
Vừa rồi Thẩm Âm nói với cô rằng, lúc Lương Tây Kinh từ chối cô ấy, anh không chỉ đề cập là mình đã có bạn gái, thậm chí anh còn nhấn mạnh, Thi Hảo tốt như thế nào, anh thích Thi Hảo nhiều ra sao.
 
Trước đây, Thi Hảo luôn cảm thấy mối quan hệ tình cảm giữa mình và Lương Tây Kinh là duyên phận nhất thời, đôi bên mang suy nghĩ thử ở bên nhau một thời gian.
 
Đương nhiên hai người có rung động với đối phương, cô có thể cảm nhận được tình cảm của Lương Tây Kinh dành cho mình, điều cô không ngờ tới chính là, hóa ra trước kia, Lương Tây Kinh đã thích cô nhiều như vậy.
 
Nhìn thấy sự giảo hoạt trong mắt cô, Lương Tây Kinh cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp phả vào hai gò má của cô, ánh mắt dường như cũng trở nên mông lung.
 
Yết hầu của anh nhấp nhô, ngửi thấy mùi rượu hoa quả chua ngọt trên người cô, hạ thấp giọng nói: "Em thấy rất đắc ý à?"
 
Khóe môi Thi Hảo khẽ cong lên, lời nói mập mờ: "Có chút xíu thôi."
 
Lương Tây Kinh hắng giọng, ngón tay thon dài lưu luyến đặt trên gáy cô, chậm rãi nói: "Em có muốn cảm thấy đắc ý hơn nữa không?"
 
Chỉ là khi đó, anh không có lá gan nói sự thật cho Thi Hảo biết. Anh luôn cảm thấy rằng nói với cô quá sớm sẽ khiến cô quá dương dương tự đắc, cũng khiến bản thân anh bị mất mặt.
 
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Lương Tây Kinh cảm thấy, mình nên nói ra từ sớm.
 
Anh nên nói ngay cho cô biết, anh thích cô nhiều như thế nào.
 
Thi Hảo khẽ giật mình, không hiểu ý tứ của anh.
 
Cô chớp mắt mấy cái, tò mò hỏi: "Đắc ý hơn như thế nào cơ?"
 
Lương Tây Kinh nghiêng đầu, bờ môi kề sát khóe môi cô, hơi thở nóng bỏng: "Vừa rồi có phải em muốn hôn anh không?"
 
Anh nhìn thấy được khao khát trong đôi mắt của cô.
 
Thi Hảo ngại ngùng, cô ngước mắt lên bắt gặp đôi lông mày đẹp đẽ của anh, luôn cảm thấy ánh mắt của anh khi nhìn mình vô cùng quyến rũ.
 
Cô không được tự nhiên mấp máy môi, nuốt nước bọt: "Chúng ta ra ngoài nhé?"
 
Lương Tây Kinh thấy dáng vẻ luống cuống của cô, anh biết cô không quen có hành động thân mật trước mặt người khác.
 
Anh siết chặt tay cô, kéo cô đứng lên khỏi ghế sô pha: "Em muốn chúng ta đi đâu?"
 
Thi Hảo: "... Em cũng không biết nữa."
 
Thấy hai người đi ra ngoài, Hứa Thực không chút nghĩ ngợi hỏi một câu: "Hai người đi đâu vậy?"
 
Thi Hảo và Lương Tây Kinh chưa kịp mở miệng, những người khác đã nói: "Nhìn dáng vẻ vội vã của tổng giám đốc Lương đi, chắc chắn anh ấy đang muốn tìm một nơi để anh anh em em với thư ký Thi Hảo đấy."
 
"Đúng vậy đúng vậy, thành viên của hội FA như chúng ta không nên hỏi mới phải."
 
"..."
 
Nghe thấy tiếng động ở trong phòng riêng càng ngày càng xa, Thi Hảo bị Lương Tây Kinh lôi kéo ra ngoài, nhịp tim đập thình thịch, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
 
Đi ra khỏi phòng VIP, cô không rõ Lương Tây Kinh sẽ đưa cô đi đâu.
 
Lúc dừng lại, phạm vi tầm nhìn của Thi Hảo tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt chiếu vào.
 
Cô khẽ chớp mắt, ngửa đầu nhìn người trước mặt, khẽ hé môi định nói chuyện. Cô vừa ngẩng đầu lên, Lương Tây Kinh đã cúi người xuống cắn môi dưới của cô, nếm được hương vị rượu nồng nàn trong miệng.
  

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận