[free]_ngọn sóng không tên

Chương 58: "Lương Tây Kinh, hình như bạn gái của anh không thương anh cho lắm nhỉ?"
 
Anh vừa nói dứt lời, tất cả mọi người vội vàng chúc mừng hai người họ.
 
"Chúc mừng tổng giám đốc Lương."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Chúc mừng thư ký Thi nhé."
 
"..."
 
"Tổng giám đốc Lương có tin vui như vậy mà không mở tiệc mời khách à?"
 
Khi Thi Hảo nghe thấy tiếng mọi người ồn ào chúc mừng, cô muốn bỏ trốn khỏi nơi này ngay lập tức.
 
Ngược lại với cô, Lương Tây Kinh vẫn rất bình tĩnh.
 
Anh mỉm cười liếc mắt qua người bên cạnh rồi khẽ nói: "Mọi người muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái, trợ lý Dương sẽ thanh toán bằng tiền của tôi sau."
 
Dương Cao Phi: "Mọi người còn không mau cảm ơn tổng giám đốc Lương đi."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người: "Cảm ơn tổng giám đốc Lương."
 
Lương Tây Kinh hắng giọng, anh nhìn Thi Hảo đang vô cùng bối rối rồi nhẹ nhàng bảo: "Mọi người xong sớm rồi cũng về sớm đi nhé."
 
Lời này vừa nói ra, Thi Hảo không hiểu sao mọi người đều nhìn cô và Lương Tây Kinh bằng ánh mắt kỳ quái. Cô còn chưa kịp hiểu nguyên nhân của sự kỳ quái đó trong ánh mắt của bọn họ thì Lương Tây Kinh đã kéo cô vào trong văn phòng.
 

 
Sau khi đóng cửa văn phòng lại, Lương Tây Kinh cúi đầu ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng của cô: "Xấu hổ à?"
 
Thi Hảo không ngờ hôm nay lại có nhiều người ở lại công ty tăng ca đến như vậy, nếu biết thế này thì cô đã không đến đây.
 
"Sao mọi người vẫn chưa tan làm thế?" Theo những gì mà cô biết thì thứ Sáu là ngày mà các đồng nghiệp làm việc tích cực nhất, và cũng là ngày mà mọi người tan sở đúng giờ nhất.
 
Lương Tây Kinh thản nhiên nói: "Họ ở lại để thẩm định giá dự án làng du lịch thành phố Bình."
 
Thi Hảo giật mình rồi hiểu ra.
 
"Tuần trước anh đi công tác để đàm phán chuyện này à?"
 
Lương Tây Kinh hắng giọng, hỏi ngược lại cô: "Em để ý à?"
 
Thi Hảo ngước mắt lên đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của anh, cô biết trong lời nói của anh còn có một tầng nghĩa khác.
 
Cô im lặng vài giây rồi tò mò hỏi: "Tập đoàn có thể kiếm được bao nhiêu tiền từ dự án lần này vậy?"
 
Lương Tây Kinh: "Hay để lát nữa anh cho em xem bản báo cáo nhé?"
 
"Không cần." Thi Hảo không cần nghĩ đã từ chối ngay: "Nhỡ đến một ngày nội dung trong bản báo cáo của anh bị lộ ra ngoài thì chẳng phải em khó chối tội à?"
 
Lương Tây Kinh im lặng.
 
Nói đến đây, Thi Hảo nhớ ra một chuyện muốn hỏi: "Đúng rồi, thật ra em có chuyện muốn hỏi chủ tịch, nhưng em nghĩ chắc hẳn anh cũng biết câu trả lời."
 

Lương Tây Kinh: "Chuyện gì?"
 
"Chuyện là trước đây, khi em với anh ở bên nhau… Sao chủ tịch lại biết chuyện đấy?" Thi Hảo hỏi.
 
Lương Tây Kinh ngạc nhiên hỏi: "Ông cụ không nói cho em biết à?"
 
Thi Hảo: "Không, em không hỏi ông ấy."
 
Lương Tây Kinh kéo cô ngồi xuống ghế sô pha: "Thế em nghĩ tại sao ông ấy lại biết?"
 
Thi Hảo ăn ngay nói thật đáp: "Hôm bọn mình đi khu vui chơi, có người quen ở đó đã nhìn thấy."
 
Cô nhìn về phía Lương Tây Kinh: "Anh biết người đó là ai à?"
 
Lương Tây Kinh: "Minh Đào."
 
Thi Hảo dừng lại một lúc rồi giật mình hỏi: "Thật sự do cô ta nói với chủ tịch à?"
 
Lương Tây Kinh: "Đúng là cô ta, nhưng cũng chẳng phải là cô ta."
 
Thi Hảo: "Ý anh là gì?"
 
Cô không hiểu lời anh nói.
 
Lương Tây Kinh kể rõ chi tiết cho cô nghe, Minh Đào nhìn thấy hai người ở khu vui chơi, thậm chí cô ta còn chụp và quay lại cảnh hai người nắm tay, ôm hôn nhau ở đó.
 
Tuy nhiên cô ta không có cách nào liên lạc được với Lương Hanh, gửi qua bưu điện thì sợ Lương Hanh không nhận được, vì vậy cô ta tìm đến Tiền Tĩnh Hà.
 
Cô ta lừa gạt được một khoản tiền từ Tiền Tĩnh Hà, sau đó cô ta gửi hết ảnh chụp và video cho Tiền Tĩnh Hà.
 
Thi Hảo trợn tròn mắt ngạc nhiên: "Những bức ảnh mà chủ tịch có được là do cô Tiền gửi đến á?"
 
Lương Tây Kinh: "Ừ."
 
Thi Hảo khiếp sợ một hồi lâu, vẫn còn nghi ngờ hỏi: "Tại sao Minh Đào có thể liên lạc được với cô Tiền?" 
 
Lương Tây Kinh bất đắc dĩ nhìn cô: "Trước khi cô ta đến công ty làm việc thì hai người đó đã là bạn của nhau rồi."
 
Tiền Tĩnh Hà đã tìm Lương Tây Kinh rồi kể cho anh nghe chuyện này khi anh đi công tác ở thành phố Bình.
 
Tiền Tĩnh Hà không phải là một người phụ nữ quá độc ác.
 
Cô ta thích Lương Tây Kinh, vì để gả cho Lương Tây Kinh mà cô ta đã dùng một số thủ đoạn.
 
Khi Minh Đào gửi cho cô ta bức ảnh Lương Tây Kinh đang thân mật với một người phụ nữ khác, cô ta đã vô cùng đau lòng.
 
Cô ta rất tò mò vì ai mà Lương Tây Kinh lại từ chối mình.
 
Vì vậy cô ta không ngần ngại chi một khoản tiền để mua lại những bức ảnh tình cảm của Lương Tây Kinh và Thi Hảo.
 
Sau khi xem xong, Tiền Tĩnh Hà vô cùng tức giận.
 
Lúc trước, khi cô ta đến tìm Lương Tây Kinh, sao cô ta lại không phát hiện ra có điều gì đó mờ ám giữa hai người họ chứ?
 
Trước kia cô ta từng hỏi Thi Hảo rằng Lương Tây Kinh thích kiểu người con gái như thế nào, Thi Hảo còn giả vờ nói không biết.
 

Nghĩ đến những chuyện đó, cô ta thấy rất tức giận. Cô ta có cảm giác như Thi Hảo đang trêu đùa mình vậy.
 
Vì vậy cô ta không hề do dự gửi những bức ảnh kia cho Lương Hanh với ý đồ chia rẽ và trả thù hai người họ.
 
Kết quả đúng như những gì cô ta đã dự đoán, cô ta nhờ người đi thăm dò và nhận được tin Thi Hảo đã từ chức ở tập đoàn Lương Thị, không còn liên lạc gì với Lương Tây Kinh nữa.
 
Thế nhưng cô ta không thể nào ngờ được rằng mấy tháng sau lại nhìn thấy video hai người họ lần đầu công khai đi xem phim trên Weibo. Thậm chí Lương Tây Kinh còn nói là vì Thi Hảo thích nên anh mới đi xem cùng cô.
 
Khi xem đoạn video đó, Tiền Tĩnh Hà lại đi tìm Lương Hanh. Cô ta không trực tiếp gửi video đó cho ông mà chỉ nói rằng cô ta thấy Lương Tây Kinh trên top tìm kiếm.
 
Đều là người thông minh với nhau cả.
 
Lương Hanh đương nhiên sẽ hiểu ý cô ta. Sau khi nhận được tin của cô, Lương Hanh đã gọi cho cô ta để biểu đạt ông thấy áy náy ra sao.
 
Trước đây, ông suy nghĩ chưa đủ thấu đáo, ông rất thích Tiền Tĩnh Hà nên muốn ghép đôi cô ta với Lương Tây Kinh. Tuy nhiên ông quên mất một điều rằng Lương Tây Kinh là người đã trưởng thành, anh đã tìm thấy người mà anh yêu và có suy nghĩ của riêng mình.
 
Tiền Tĩnh Hà được nuông chiều từ nhỏ nên cô ta có tính cách vô cùng kiêu ngạo, tuy cô ta không biết cách đối nhân xử thế nhưng cô ta cũng hiểu được ý tứ từ lời nói của Lương Hanh.
 
Lương Hanh cũng ngầm đồng ý cho hai người họ hẹn hò với nhau, vì vậy cô ta càng không có hy vọng gì ở ông nữa.
 
Tiền Tĩnh Hà buồn phiền trong một khoảng thời gian rất dài, sau khi ba mẹ và bạn bè cô ta khuyên bảo, cô ta cũng dần suy nghĩ thông suốt hơn.
 
Cho dù cô ta có dùng cách thức gì để gả cho Lương Tây Kinh thì Lương Tây Kinh sẽ không thích cô ta, trong tương lai, cô ta cũng sẽ không được hạnh phúc.
 
Cô ta muốn tìm một người giống với ba của mình.
 
Đây cũng là lý do tại sao cô ta chủ động đến tìm Lương Tây Kinh khi anh đến thành phố Bình.
 
Cô ta nhờ Lương Tây Kinh chuyển lời xin lỗi cho Thi Hảo, đồng thời giải thích cặn kẽ chân tướng của chuyện này.
 
"..."
 
Sau khi nghe Lương Tây Kinh nói, Thi Hảo im lặng một lúc rồi nói: "... Em không biết rằng sau đó lại xảy ra những chuyện này."
 
Lương Tây Kinh rủ mắt xuống: "Em cảm thấy không thoải mái à?"
 
Thi Hảo im lặng, có phần không hiểu hỏi: "Em đối xử với Minh Đào tốt quá à?"
 
Cô không hiểu tại sao Minh Đào lại làm như vậy với mình.
 
Từ khi cô ta ụp nồi vu oan cho cô, cô đã luôn thắc mắc.
 
Lương Tây Kinh xoa đầu cô, an ủi: "Mỗi người đều có những ham muốn khác nhau."
 
Trong công việc, có người thì muốn từng bước một đi lên bằng chính sức lực mình, có người lại muốn đi đường ngang ngõ tắt.
 
Thi Hảo hiểu ý của Lương Tây Kinh.
 
Cô thở dài, tựa vào trong lồng ngực anh: "Thể nào."
 
Lương Tây Kinh: "Sao thế?"
 
Thi Hảo không kể cho anh nghe chuyện cô và Ôn Ỷ gặp Minh Đào trong cửa hàng bán vật phẩm cao cấp mà chỉ cọ vào trong ngực anh: "Không có gì."

 
Lương Tây Kinh không nói gì, nhìn cô đang dụi vào lòng anh giống như mèo con, đôi mắt sắc lạnh hơi tối lại, anh ôm cô hỏi: "Em có suy nghĩ gì về chuyện đó?"
 
Thi Hảo không hiểu: "Anh đang nói về Minh Đào à?"
 
Lương Tây kinh gật đầu.
 
"Cứ kệ cô ta thôi." Thi Hảo nghĩ một chút rồi nói: "Dù gì thì cô ta cũng không thật sự làm hại em, hơn nữa…"
 
Cô đối diện với ánh mắt của Lương Tây Kinh, đưa tay chọc vào vai anh rồi thì thầm: "Lợi dụng quyền lực để giải quyết chuyện cá nhân không hay ho lắm đâu."
 
Lương Tây Kinh cầm lấy ngón tay đang nghịch loạn của cô rồi đưa lên miệng hôn một cái: "Em không tức giận à?"
 
Thi Hảo nghiêm túc suy nghĩ: "Lúc vừa mới biết chuyện thì em có giận thật, nhưng giờ thì không còn giận nữa rồi."
 
Hành động của Minh Đào đã vô tình khiến cho hai người họ chín chắn hơn, cũng như trưởng thành hơn.
 
Thi Hảo nghĩ, nếu cô ta không động tay động chân vào thì có lẽ bây giờ cô và Lương Tây Kinh vẫn còn trong mối quan hệ tình cảm bí mật như trước.
 
Có nhiều chuyện xảy ra, được cái này thì cũng sẽ mất cái kia, cô cũng không muốn tính toán để bụng nhiều làm gì.
 
Hơn nữa, Minh Đào cũng không làm chuyện gì phạm pháp cả, vì vậy hai người 
họ cũng không thể làm gì được cô ta.
 
Thay vì suốt ngày lo lắng về chuyện này thì thà nghĩ thoáng ra một chút còn hơn.
 
Cô đoán lúc này có thể Minh Đào đang cảm thấy hối hận, cô ta rắp tâm bày mưu tính kế vậy mà cuối cùng lại vô tình giúp đỡ Thi Hảo và Lương Tây Kinh. 
 
Hơn nữa, ngày nào mà Thi Hảo và Lương Tây Kinh chưa xử lý cô ta, chắc chắn rằng trong lòng cô ta vẫn sẽ cảm thấy bất an. Cứ để cô ta sống trong sự dằn vặt bị giấu kín trong lòng ấy cũng là một hình thức tra tấn.
 
Thi Hảo không muốn những người không liên quan làm ảnh hưởng đến tâm trạng và cuộc sống của cô.
 
Sau khi nghe thấy câu trả lời khẳng định đầy chắc chắn của Thi Hảo, Lương Tây Kinh đồng ý: "Vậy thì kệ cô ta."
 
"Ừ." Thi Hảo ngước mắt lên nhìn anh: "Đúng rồi, sao vừa nãy anh lại đi ra ngoài thế? Anh biết là em đến à?"
 
Lương Tây Kinh liếc nhìn cô:  "Em quên rằng trong văn phòng anh có màn hình giám sát trong thang máy à?"
 
Thi Hảo: "..."
 
Đúng là cô quên thật.
 
Khi Lương Tây Kinh đang chuẩn bị kết thúc cuộc họp thì thấy có người xuất hiện trên màn hình giám sát.
 
Anh khẽ nhướng mày, chờ đối phương báo cáo xong là ngay lập tức tắt video, đi ra ngoài văn phòng. 
  
Hai người nhìn nhau một lúc, Thi Hảo có cảm giác ánh mắt Lương Tây Kinh nhìn cô có phần nguy hiểm.
 
Cô giả vờ bình tĩnh vén tóc ra sau tai, ánh mắt lơ đãng hỏi: "Vậy anh đã xong việc chưa?"
 
Lương Tây Kinh cụp mắt xuống: "Xong rồi."
 
Anh sẽ xử lý những việc không quan trọng khác vào khoảng thời gian khác.
 
Thi Hảo ồ lên, ánh mắt cô sáng rực: "Anh sắp tan làm rồi à?".
 
Lương Tây Kinh cười nhẹ: "Chờ anh một lúc nhé."
 
"Vâng."
 

 
Khi hai người đi ra từ văn phòng, hầu hết nhân viên trong phòng trợ lý của tổng giám đốc đã về hết.
 
Sau khi đi ra khỏi công ty, Lương Tây Kinh đang định hỏi Thi Hảo muốn ăn gì.

 
Anh vừa lên xe thì lại nhận được điện thoại từ Hứa Thực, anh ấy nói hôm nay là cuối tuần, vì vậy Hứa Thực rủ anh đi tụ tập ở câu lạc bộ rồi uống rượu và đánh golf với nhau.
 
Lương Tây Kinh suy nghĩ vài giây rồi hỏi ý kiến Thi Hảo: "Em có muốn đi qua đó không?"
 
Thi Hảo còn chưa trả lời thì Hứa Thực tai thính nghe thấy câu hỏi đó của anh, lên tiếng hỏi: "Thư ký Thi đang ở bên cạnh cậu à?"
 
"Thư ký Thi, đi cùng đi." Hứa Thực nhiệt tình nói: "Lâu lắm rồi không gặp cô, cô với Lương Tây Kinh đến đây chơi một lúc đi."
 
Nói đến đây, Hứa Thực nhớ ra một chuyện, hỏi: "Nhưng mà Thẩm Âm cũng đang ở đây, không biết cô có thấy ngại không?"
 
"Tôi không ngại." Thi Hảo mỉm cười, cô trao đổi ánh mắt với Lương Tây Kinh rồi đồng ý: "Bây giờ bọn tôi đến ngay."
 
Hứa Thực: "Tôi chờ hai người đấy."
 
Sau khi cúp điện thoại, Lương Tây Kinh nói: "Em có thể từ chối cậu ấy nếu em muốn."
 
Thi Hảo bật cười: "Thật ra cũng rất lâu rồi em chưa gặp họ."
 
Thi Hảo cũng muốn đi.
 
Lương Tây Kinh liếc cô một cái, biết ý đồ của cô, cô muốn đến câu lạc bộ là để uống rượu: "Không được uống quá nhiều."
 
Thi Hảo: "... Em sẽ cố gắng tự kiểm soát."
 
Trước đây Thi Hảo từng đi cùng Lương Tây Kinh đến câu lạc bộ mà Hứa Thực hẹn gặp một lần rồi.
 
Khi đó cô vẫn còn là thư ký của Lương Tây Kinh, không tham gia hoạt động giải trí gì mà chỉ nghiêm túc ngồi ngẩn người bên cạnh anh.
 
Hôm nay thì khác.
 
Khi hai người vừa xuất hiện, tất cả mọi người trong phòng VIP đều quay đầu nhìn về phía họ, tầm mắt của họ quét từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở mười ngón tay của hai người đang đan vào nhau.
 
Hứa Thực rất biết cách để khuấy động bầu không khí, anh ấy chế nhạo hỏi: "Tổng giám đốc Lương không giới thiệu cho mọi người biết à?"
 
Lương Tây Kinh mỉm cười, nói: "Bạn gái của tôi, Thi Hảo."
 
Mọi người bắt đầu ồn ào.
 
Sau một hồi náo loạn, có người trêu chọc: "Thư ký Thi, sao cô lại đồng ý cậu ấy nhanh như vậy?"
 
"Đúng vậy đấy thư ký Thi à, đáng lẽ cô nên hành hạ tổng giám đốc Lương, cho cậu ấy chờ thật lâu vào, phải cho cậu ấy nếm mùi đau khổ chứ."
 
Thi Hảo nhịn cười: "Tổng giám đốc Lương thực sự có sức hút rất lớn."
 
Lúc ở bên ngoài, Thi Hảo luôn giữ mặt mũi cho Lương Tây Kinh.
 
Hứa Thực nhẹ nhàng nói: "Có lớn đến đâu thì cũng không bằng thư ký Thi được."
 
Lương Tây Kinh nhíu mày, chỉnh sửa lại cách xưng hô: "Cô ấy đã từ chức ở tập đoàn lâu rồi, sau này mọi người cứ gọi cô ấy bằng tên cũng được."
  
Không biết Thẩm Âm từ đâu chui ra, cầm một ly rượu trên tay rồi đưa cho Lương Tây Kinh: "Thi Hảo, cô có phiền nếu tôi mời anh ta một ly không?"
 
Trong phút chốc, đám người thích hóng chuyện thấy có chuyện vui để xem lại bắt đầu hò hét.
 
Thi Hảo vô cùng hào phóng nói: "Cô Thẩm cứ tự nhiên."
 
Thẩm Âm cười càng tươi hơn, cô ấy khiêu khích bằng âm lượng chỉ có vài người bọn họ mới có thể nghe thấy: "Lương Tây Kinh, hình như bạn gái của anh không thương anh cho lắm nhỉ?" 
 
Thi Hảo: "..."
 
Lương Tây Kinh: "..."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận