Đối với Trịnh Tư Vận mà nói, Trịnh Vãn là mẹ của cô bé. Khi còn là một phôi thai cô bé đã dễ dàng có được tình yêu và sự dịu dàng của Trịnh Vãn rồi.
Đương nhiên cô bé biết mẹ mình có khuôn mặt xinh đẹp. Từ nhỏ đến lớn lời cô bé nghe được nhiều nhất chính là "Tư Vận xinh xắn ghê, đẹp giống mẹ con bé, thông minh tài giỏi giống cha". Điều tiếc nuối nhất chính là ảnh chụp chung của cô bé và mẹ quá ít. Mỗi ngày đều nhìn thấy người thật, nhưng ảnh chụp chung lại không mấy tấm.
Có một lần bạn thân vô tình nhìn thấy ảnh chụp của mẹ con cô bé cũng không nhịn được kêu lên: "Trời ạ Tư Vận, đây là mẹ cậu sao? Dì đẹp thật đấy!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người bạn này còn nói: "Thật ra cậu và mẹ cậu rất giống nhau nhưng cảm giác hoàn toàn khác nhau… Tôi cảm thấy mẹ cậu đẹp hơn cậu. Nói như này đi, cậu đã xem phim truyền hình chưa? Nữ chính và mẹ của nữ chính rõ ràng là cùng một người diễn nhưng mẹ của nữ chính lại cực kỳ thi vị, cũng xinh đẹp hơn. Trước đây tôi cũng không hiểu lắm, mãi đến khi nhìn thấy ảnh chụp chung của cậu với mẹ cậu.”
Xã hội hiện đại cũng sẽ lo lắng tới chuyện tuổi tác, giống như qua ba mươi tuổi thanh xuân sẽ không còn nữa.
Nhưng chỉ có người đi qua giai đoạn này mới biết được, thời gian có lẽ sẽ tạc ra dấu vết trên khuôn mặt. Nhưng cùng lúc đó, chỉ cần đối mặt với tâm trạng bình thản, thong dong, nó cũng sẽ ban cho một món quà nhất định. Trịnh Vãn của bây giờ tất nhiên không còn sự ngây thơ e lệ thời còn trẻ nữa nhưng mỗi hành động giơ tay nhấc chân lại mang lại cảm giác ý nhị khiến ánh mắt của người khác phải lưu luyến khó quên.
Trần Đoan rũ mắt xuống nhìn ảnh chụp trên điện thoại di động.
Thật ra anh ta không quá quan tâm đến chuyện hôn nhân cưới gả, thậm chí cũng chuẩn bị tâm lý độc thân rồi. Lần này cô họ muốn giới thiệu cho anh ta, xem mắt cũng phải chú ý điều kiện tương đương. Một người chưa kết hôn, một người góa chồng mang theo con vốn đã vô cùng không xứng đôi rồi. Nếu là người khác có thể đã quay đầu rời đi lâu, chỉ là anh ta không như thế, vẫn ngồi nghe cô họ giảng giải…
"Cô đã nhìn Tiểu Vãn từ nhỏ đến lớn, thật sự là không chỗ nào chê. Cô cũng đã nhìn thấy chồng trước của con bé rồi, nói là hạc giữa bầy gà cũng không quá đáng. Nếu như chồng của con bé còn sống thì đã khác rồi. Sáu năm trước lúc chồng con bé mới mất, không biết có bao nhiêu người muốn giới thiệu đối tượng cho con bé đâu. Nghe nói có người rất thích Tiểu Vãn, còn nói chỉ cần kết hôn sẽ đối xử với con gái con bé giống như con mình sinh ra. Tương lai sẽ chu cấp cho con gái con bé ra nước ngoài du học và chuẩn bị đồ cưới cho nữa.”
“Nhưng con bé không đồng ý. Sau đó mẹ con bé có nói với cô rằng con bé không muốn con mình bị uất ức. Một mình con bé cũng có thể chăm sóc con gái thật tốt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Mấy năm nay con bé sống cũng rất vất vả, vừa phải làm việc vừa phải chăm sóc con cái. Nhưng không nghe con bé oán trách câu nào, xử lý trong ngoài gọn gàng ngăn nắp, cũng nuôi con gái rất tốt. Sau này cô bé còn thi vào được trường học danh tiếng nữa."
Những lời này làm ấn tượng ban đầu của Trần Đoan với Trịnh Vãn là một người mẹ đơn thân kiên cường dẫn theo con gái sống một cách độc lập, tính cách cứng cỏi.
Anh ta tán thưởng kiểu người như vậy nên đã đồng ý với lời của cô họ.
Mãi đến khi cô họ muộn màng nhận ra rằng anh ta đã kết bạn WeChat với đối phương rồi mới gửi hình qua cho anh ta.
Người phụ nữ xinh đẹp trong ảnh ngồi ngay ngắn, mỉm cười nhìn về phía ống kính. Cô mặc váy liền áo không thể đơn giản hơn, tóc dài buông xuống đầu vai, da thịt trắng như tuyết, mi mục như họa, cực kỳ giống giai nhân khuynh thành mà Trần Đoan nhìn thấy ảnh cũ trên báo. Đối với anh ta mà nói đúng là phổ cập kiến thức về cái đẹp.
Nghe được tiếng bước chân, anh ta úp điện thoại di động xuống rồi đặt ở trên bàn làm việc.
Bạn thân bực bội kéo cà vạt rồi mới ngồi xuống rồi nhíu mày nói: "Ngày nào cũng họp, dây dưa không dứt.”
Trần Đoan không để ý đến anh ta, chỉ nhìn về phía màn hình máy tính.
“Nghe nói cậu muốn xem mắt." Bạn thân đổi thái độ buồn bực trước đó, khuỷu tay đặt lên bàn: “Cho cậu đồ tốt này.”
Nói xong, anh ta đưa ra hai tấm vé ăn tối.
Trần Đoan nhìn lướt qua, còn chưa kịp hỏi đã nghe bạn thân kéo dài giọng bùi ngùi nói: "Đây là vé ăn tôi nghĩ nát óc mới lấy được đấy. Vé ăn của tầng cao nhất nhà hàng Thịnh Quan. Trên thị trường phải tốn con số này mới lấy được đó.”
Anh ta giơ tay bày ra một con số.
Tất nhiên Trần Đoan không muốn nhận: "Không cần đâu, nhà hàng bình thường là được rồi.”
“Không được." Bạn thân rất cố chấp: “Dù sao thì tôi cũng đã đặt trước rồi Chúng ta bận rộn như rồng thấy đầu không thấy đuôi, ai biết lần xem mắt đáng tin tiếp theo là khi nào. Cậu cứ coi nó là lần nghiêm túc cuối cùng đi. Vợ tôi đã tính cho cậu rồi. Lần này cậu có thể gặp được duyên trời định đấy, phải nắm chắc cơ hội.”
Trần Đoan im lặng.
Bạn thân chợt cảm thấy ngạc nhiên. Người tiết kiệm như Trần Đoan thế mà lần này lại không từ chối nữa ư?
“Cậu xem ảnh rồi hả? Thấy ưng mắt à?”
Tâm trạng của Trần Đoan bây giờ rất khó hiểu. Anh ta che đậy bằng cách lấy cớ đi lấy tài liệu để đuổi bạn thân đi: "Đi đi, tôi còn có việc.”
"Được rồi, dù sao nghiêm túc một chút cũng không sao. Thịnh Quan là sản nghiệp của Tổng giám đốc Nghiêm, nghe nói tốn rất nhiều tiền để xây dựng. Tầng cao nhất thì khỏi phải nói, đứng trên đó có thể nhìn thấy cả một phần khu Đông Thành. Vé ăn tối này cũng chỉ có nội bộ công ty chúng ta có thể lấy được thôi."
Nghiêm Quân Thành là ông chủ của tập đoàn Thành Nguyên, ngày thường cách bọn họ rất xa. Mặc dù bây giờ Trần Đoan đã thăng chức lên làm quản lý bộ phận quản lý công trình nhưng cơ hội gặp anh vẫn vô cùng ít.
Cuộc họp thường niên hàng năm của tổng bộ Thành Nguyên đều được tổ chức tại Thịnh Quan.
Trần Đoan chưa từng lên tầng cao nhất bao giờ, mà cũng không có hứng thú gì với chuyện không liên quan đến mình. Chẳng qua…
Anh ta chỉ do dự vài giây rồi vẫn nhận lấy vé ăn tối.
-
Buổi sáng trước khi ra ngoài, Trịnh Vãn cho Trịnh Tư Vận thêm một trăm đồng rồi bảo cô bé và bạn học buổi tối ra ngoài ăn cơm.
Trịnh Vãn không phải là một người quá thiếu thốn. Trần Mục là một người đàn ông rất ưu tú. Trước khi anh ấy qua đời, nhà bọn họ cũng có không ít tiền gửi ngân hàng. Trừ cái đó ra thì cha mẹ cô cũng đều có lương hưu, còn thường xuyên muốn tiếp tế cho Trịnh Vãn nữa. Cô không lay chuyển được nên chỉ có thể xúc động nhận tấm lòng của cha mẹ rồi để dành số tiền này lại… Tiền Trần Mục để lại cô hoàn toàn không đụng tới.
Trong lòng cô hiểu rất rõ, nếu như Trần Mục còn sống, tương lai của con gái sẽ tốt hơn.
Cô không có năng lực gì, bằng cấp cũng không cao. Ở độ tuổi này, cô hoàn toàn không có khả năng kiếm được nhiều tiền hơn. Chẳng qua cô cũng không muốn liên lụy đến con gái nên chưa bao giờ đụng tới số tiền kia.
Hơn thế nữa, cô cũng đang cố gắng tiết kiệm tiền.
Thành tích của con gái tốt như vậy. Nếu sau này cô bé muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu thì cũng là một khoản chi tiêu lớn.
Mà dù sau này con gái không có ý định ra nước ngoài thì cô cũng sẽ cố gắng hết khả năng của mình để giúp đỡ con gái ổn định cuộc sống ở Đông Thành.
Chẳng qua trong cuộc sống hàng ngày, cô vẫn giữ một phần thói quen. Trên phương diện ăn mặc, cô không muốn con mình thiếu thốn. Cô cũng đã tới tuổi này rồi, nếu đã vậy thì đương nhiên sẽ không để cho con gái phải ngại ngùng khi đối mặt với bạn học cùng tuổi.
Lúc nhận tiền lại Trịnh Tư Vận gặp khó khăn.
Sống lại cũng hơn một tuần lễ rồi nên cô bé muốn thích ứng với kiến thức sách giáo khoa cấp 2. Cũng may đời trước cô bé đã bước vào xã hội nhiều năm nhưng những gì đã từng học vẫn ở trong đầu. Tin rằng chỉ cần qua học kỳ này, cô bé sẽ có thể bình tĩnh sắm vai học sinh, thi cấp ba cũng không phải điều gì khó khăn.
Là một người trưởng thành tâm lý hơn hai mươi tuổi lại quay về quá khứ, cô bé cũng không ngoại lệ mà vẫn muốn tận dụng cơ hội để làm giàu.
Kiếp trước từng tranh từng cướp rồi, thực ra cô bé cũng không quá để ý vật ngoài thân. Nhưng nhìn mỗi ngày mẹ phải dậy sớm đi làm và bận rộn trong căn phòng nhỏ hẹp này, trong lòng cô bé lại cảm thấy khó chịu. Nếu như không để mẹ sống lâu trăm tuổi, áo cơm không lo, vậy cô bé sống lại có ý nghĩa gì đây?
“Không đủ sao?”
Thấy con gái nhíu mày, Trịnh Vãn lại vô thức cúi đầu lấy thêm một trăm nữa từ trong ví ra.
Trịnh Tư Vận vội vàng xua tay: "Đủ rồi đủ rồi. À không, là mẹ cho nhiều quá!”
Cô bé lại muốn nói với mẹ mấy câu cần chú ý khi xem mắt nhưng lời đã đến bên miệng lại bị nuốt về.
Cô bé không thể cư xử quá khác thường khiến mẹ nghi ngờ được.
Nhưng cô bé vẫn lo lắng mẹ sẽ gặp phải cực phẩm trong truyền thuyết, rất sợ mẹ sẽ chịu tủi thân.
Chỉ cần nghĩ tới có người đàn ông hèn mọn không biết tôn trọng là gì sẽ xoi mói mẹ mình...
Trịnh Tư Vận hít sâu một hơi, lúc xuống lầu còn đá tảng đá bên chân ra ngoài thật mạnh.
Vẫn nên lớn nhanh lên một chút!
Cô bé rất muốn nhanh chóng tự lập, không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội bắt nạt mẹ mình nữa!
Mặc dù Trịnh Tư Vận tự cho là che dấu không kẽ hở nhưng bắt đầu từ ngày đầu tiên Trịnh Vãn đã nhận ra sự khác thường của cô bé rồi. Cô có thể cảm nhận được sự thay đổi của con gái, cũng cảm thấy hơi kỳ lạ. Lúc mới bắt đầu cô tưởng rằng con gái ở trong trường học bị người khác bắt nạt…
Trịnh Vãn Vưu cực kỳ để ý đến chuyện bạo lực học đường này.
Bởi vì lúc Trịnh Tư Vận học tiểu học đã từng bị người ta mắng là đứa bé không có cha.
Thế là Trịnh Vãn bí mật liên lạc với cô Triệu. Cô không muốn Trịnh Tư Vậnbiết nên hai ngày trước còn lén lút đi theo phía sau cô bé quan sát. Sau khi xác định không ai bắt nạt con gái, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Vậy… Con gái yêu đương hả?
Trịnh Vãn ra ngoài, khóa cửa cẩn thận.
Vô tình nhìn thoáng qua cầu thang trên lầu, bỗng nhiên cô nhớ tới việc mình cũng từng yêu sớm.
Khi ấy người đó là Trương Dương nên không sợ bị người khác phát hiện. Cô là người nhát gan nên anh ta đành phải cúi đầu đồng ý không đứng ở dưới lầu mà là ở trên sân thượng chờ cô.
Trên sân thượng thường không có ai lên.
Chân lúc cha mẹ không chú ý, cô lén lút ra ngoài, xách váy lên lầu. Vừa đẩy cửa sắt nặng nề ra đã thấy anh ta vịn lan can đưa lưng về phía cô, gió thổi áo sơ mi trắng phồng lên.
Nghe được tiếng động, anh ta quay đầu lại, lời nói ra lại khác một trời một vực với biểu cảm lạnh nhạt trên mặt: "Đã làm xong bài kiểm tra cho cậu rồi. Lần sau nhớ nói sớm một chút.”
Cô thật sự không muốn để anh ta làm.
Cô muốn tự mình làm. Nhưng đêm hôm trước thức đêm mà vẫn không xong, cuối cùng tới gặp anh ta với quầng thâm màu xanh dưới mắt nên dưới sự ép hỏi của anh ta, cô đành phải cúi đầu thành thật thừa nhận.
Thật ra đã rất nhiều năm rồi cô không nhớ tới người này.
Lúc Trịnh Vãn mới quen Trần Mục, trong một lần tình cờ biết được cô từng yêu đương, anh ấy không những không để ý mà còn ghen nữa.
Khi đó Trần Mục còn chưa tốt nghiệp. Trông anh ấy có vẻ dịu dàng nhưng cũng sẽ có lúc lòng dạ hẹp hòi, sẽ lo được lo mất mà đi hỏi thăm…
Anh ta có đối xử tốt với em không?
Hai người cãi nhau bao giờ chưa?
Em thích anh hơn hay anh ta hơn?
Trịnh Vãn không nhịn được cười một tiếng.
Sau đó Trần Mục không hỏi nữa. Có lẽ anh ấy cảm thấy vấn đề như vậy không có bất kỳ ý nghĩa gì, dù sao hiện tại người ở bên cạnh cô là anh ấy.
Anh ấy không hỏi, người bên cạnh cô cũng không ai nhắc tới người kia, thời gian dài trôi qua lại như người ta chưa từng xuất hiện.
Chỉ là khi chạm vào ký ức đặc biệt cô mới mơ mơ màng màng nhớ lại mà thôi. Ảnh chụp dưới bàn là anh ta chụp, dây phơi quần áo bị đứt trên mái nhà là anh ta nối lại. Nhưng bây giờ tất cả đã thay đổi rồi.
Mặc dù bây giờ đã là cảnh vẫn như cũ người không còn như xưa nhưng cô cũng không cảm thấy tình cảm năm đó là sai.
Có lẽ nó không đúng lúc, cũng có thể nó quá mức ngây ngô, nhưng nó cũng không phải không nên tồn tại.
Liên tưởng từ chuyện này tới chuyện kia, Trịnh Vãn quyết định quan sát thêm, nếu như mối tình đầu của con gái thật sự mới bắt đầu thì cô không nên quá kích động.
Thân là phụ huynh chỉ cần dẫn dắt chính xác, nhiệm vụ của cô là bảo vệ con gái và dạy cô bé tự bảo vệ bản thân là được.
Con gái có thể yên tâm hưởng thụ những cảm giác chua ngọt đắng cay kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...