[free]_mẹ của nữ phụ là bạch nguyệt quang của ông lớn

Trịnh Vãn khó nén nỗi sự ngạc nhiên.
 
Qua nhiều năm rồi, có rất nhiều thói quen của cô không thay đổi, lúc ngạc nhiên sẽ vô thức siết chặt tay lại.
 
Ánh mắt sắc bén của Nghiêm Quân Thành lướt từ khuôn mặt cô xuống ngón tay xách túi rác của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Túi rác rất nặng, ngón tay cô bị siết trắng bạch cả ra.
 
Không chỉ có thời gian thiên vị cô mà dường như người bên cạnh cô cũng thương yêu cô hơn gấp đôi. Năm đó, rõ ràng học hành nặng như thế mà anh vẫn dành chút thời gian giải quyết nhiệm vụ đi đổ rác cho cô.
 
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, Trịnh Vãn đã điều chỉnh cảm xúc xong.
 
Cô không còn là cô năm đó từ lâu rồi, hai mươi năm qua cũng không phải nháy mắt một cái là qua, cô đã bị cuộc sống mài giũa trở nên thong dong hơn.
 
Sau khi bình tĩnh lại, cô cúi đầu, để hở một phần cổ, yếu ớt như trong ký ức: “Chờ tôi một lát.”
 
Nghiêm Quân Thành nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt lạnh nhạt.
 
Trịnh Vãn đi tới thùng rác, gió thổi tung làn váy cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra cô không biết Nghiêm Quân Thành có ý gì, trông có vẻ anh vẫn nhớ ra cô nhưng tại sao lúc ở văn phòng lại tỏ vẻ xa lạ chưa từng gặp cô chứ?
 
Đương nhiên điều này không quan trọng, cô không hề cảm thấy quan hệ của bọn họ cần phải gặp mặt ôn chuyện xưa.
 
Cô hiểu anh, anh không nhàm chán tới mức muốn trả thù cô.
 
Nếu căm giận chuyện chia tay với cô thì hai mươi năm dài dằng dặc đã đủ để anh buồn xuôi những khúc mắc không trưởng thành ấy rồi.
 
Sau khi vứt rác xong, cô quay lại với tâm sự nặng nề.
 
Cửa xe đã mở ra.
 
Cô lại do dự đứng bên cạnh xe: “Anh có chuyện gì không?”
 
Không thấy tài xế trên xe đâu cả.
 
Nghiêm Quân Thành dựa lưng vào ghế, hời hợt liếc qua cô một cái, giọng điệu không rõ cảm xúc ra sao: “Có, bên ngoài lạnh, ngồi vào đây đi.”
 
Anh quen với việc ra lệnh.
 
Trong mối tình ngây ngô hồi đó cũng thế, Trịnh Vãn yếu đuối không có chủ kiến, anh nói gì cô nghe nấy, lúc trước tất cả mọi người bao gồm cả Nghiêm Quân Thành đều cho rằng cô sẽ không rời xa anh, cô sẽ nằm trong lòng bàn tay anh, giống như cây tơ hồng, chỉ có thể leo bám vào cây cao gần nhất.
 
Nhưng mọi người quên rằng, trong sinh học, nó còn có tên khác là “dây thắt cố trí mạng”.
 
Nó phụ thuộc vào loài thực vật mà nó ký sinh, tiện đà hấp thụ chất dinh dưỡng và nước từng chút một, cho đến khi bao trùm hoàn toàn.
 
Cây chủ nặng thì chết.
 
Trịnh Vãn do dự thoáng qua rồi, vươn tay chống hờ lên cửa xe, cô thấy hơi lạnh, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm quá lớn, lúc này ngón tay cô đã bị lạnh cóng tái mét rồi, sau khi cô lên xe, Nghiêm Quân Thành ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, không gian chiếc Lincoln đủ rộng, Trịnh Vãn dè dặt ngồi phía đối diện cách xa anh hơn một chút.

 
Cửa xe được đóng lại, ngăn chặn nhiệt độ thấp bên ngoài.
 
Trịnh Vãn hơi cúi đầu, hai tay luống cuống đặt trên đầu gối.
 
Mấy năm gần đây, cô cũng từng tiếp xúc với người khác nhưng trong số những người đó không hề có Nghiêm Quân Thành.
 
Bọn họ chia tay không vui vẻ gì cho lắm nhưng rất dứt khoát, hai mươi năm qua, cô chưa từng gặp lại anh, anh cũng không xuất hiện trong cuộc sống của cô.
 
Cô không hiểu nổi tối nay anh tìm tới đây để làm gì.
 
“Nghiêm Dục là cháu của tôi.” Nghiêm Quân Thành mở miệng nói, giọng điệu trầm thấp.
 
Trịnh Vãn ừ một tiếng.
 
Nhưng thật ra cậu ta là con anh cũng được mà cháu trai cũng chẳng có vấn đề gì.
 
Thế nào cũng được.
 
“Thằng bé được người lớn chiều quen, có không ít thói xấu, chuyện lần này cũng tại thằng bé liên lụy tới con gái cô.”
 
Trong xe, Nghiêm Quân Thành không mở đèn.
 
Chỉ có một chút xíu ánh sáng lờ mờ.
 
Trịnh Vãn không nhìn anh, chỉ nhìn vào mu bàn tay rửa bát xong hơi khô, cô chưa kịp thoa kem dưỡng tay.
 
Thật ra cô đến từng tuổi này rồi, bận rộn công việc, cuộc sống cũng bận, không còn thích trưng diện, yêu cái đẹp như hồi còn trẻ nữa, nhưng con gái cô rất cố chấp, lần nào cũng nhắc nhở cô phải dưỡng da tay.
 
Từ khi còn nhỏ Nghiêm Quân Thành đã rất mạnh mẽ rồi, nhiều năm sống trên vị trí cao như thế, toàn bộ toa xe gần như lấp đầy hơi thở của anh.
 
Điều này khiến Trịnh Vãn lâu rồi không tiếp xúc với người khác phái thấy không quen, cô nghiêng đầu qua một bên.
 
“Không sao đâu, giải thích rõ ràng là được.” Cô nhẹ giọng nói.
 
“Gia đình sẽ dạy dỗ thằng bé.” Nghiêm Quân Thành nghiêng người, tiện tay rút một tờ chi phiếu ra, liếc nhìn cô, “Bút máy của tôi ở trong túi áo vest, lấy giúp tôi.”
 
Trịnh Vãn hoàn toàn không nhìn anh, không biết anh muốn làm gì.
 
Quả nhiên áo vest sẫm màu của anh ở ngay bên cạnh cô, cô đáp lời, nhưng kịp thời nghĩ lại mình lục túi anh thì không thích hợp cho lắm.
 
Cô bèn đưa cả áo cho anh.
 
Khứu giác của cô nhạy bén, từng đợt mùi thuốc lá quanh quẩn bên chóp mũi.
 
Dường như Nghiêm Quân Thành không để ý cho lắm, nhận lấy áo.
 
Anh lấy bút máy ra, ký vào tờ chi phiếu, đưa cho cô, “Xin lỗi vì đã gây phiền nhiễu cho các cô, đây là quà nhận lỗi của cha mẹ Nghiêm Dục.”
 
Trịnh Vãn ngẩn người rồi mới hiểu ra thứ anh đưa ra là gì.

 
Cũng vào giây phút này cô mới phản ứng lại, anh đến đây để xin lỗi.
 
Nhưng cô chưa từng gặp cách thức xin lỗi thế này bao giờ, sửng sốt tại chỗ, vội vàng xua tay từ chối khéo léo: “Không, không cần đâu, mấy đứa nó đều là học sinh, nghiêm túc xin lỗi một tiếng là được rồi, thực sự không cần.”
 
“Không cần?” Nghiêm Quân Thành nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
 
Anh không xa lạ gì với nơi này.
 
Lúc còn trẻ, anh từng tới đây rất nhiều lần.
 
“Không cần mà.” Trịnh Vãn nhấn mạnh thêm, cô mỉm cười, “Chuyện của sấp nhỏ thì cứ để mấy đứa tự giải quyết. Hơn nữa, tôi cũng không muốn trở thành tấm gương xấu cho con gái.”
 
Nghiêm Quân Thành cũng không bắt ép, anh vò tờ chi phiếu lại, nắm trong lòng bàn tay, mặt mày lạnh lùng.
 
“Vậy thì không còn chuyện gì nữa, tôi lên trước nhé?”
 
Trịnh Vãn không muốn suy bụng ta ra bụng người.
 
Nhưng hành vi này của Nghiêm Quân Thành đã xúc phạm cô, có lẽ hai mươi năm không gặp, bọn họ không còn ở cùng một tầng lớp nữa, anh quen dùng tiền giải quyết mọi việc, cô lại cảm thấy hoang đường.
 
Đến đây, sắc mặt cô lạnh nhạt hơn nhiều.
 
Nghiêm Quân Thành không trả lời.
 
Trịnh Vãn xoay người lại mở cửa xe, trong bóng tối, cô không chủ ý váy mình đang phủ lên giày da của anh.
 
Nghiêm Quân Thành cụp mắt, không ngăn cản cô.
 
Cúi đầu nhìn làn váy lướt qua.
 
Cửa xe mở ra, luồng khí lạnh buốt ập tới như không thể chờ đợi được nữa.
 
Cánh tay Trịnh Vãn nổi một lớp da gà.
 
Cô nhanh chóng xuống xe, đứng ở bên cạnh xe, sắc mặt vẫn như bình thường, vẫy tay với anh: “Tạm biệt, lái xe chú ý an toàn.”
 
Nghiêm Quân Thành: "Chờ một chút."
 
Anh nói xong thì kẹp một tấm danh thiếp ở đầu ngón tay thon dài rồi đưa cho cô: “Danh thiếp của tôi. Nếu cô cần gì có thể gọi điện thoại cho tôi.”
 
Trịnh Vãn nghe hiểu rồi.
 
Nếu cô hối hận khi hôm nay từ chối khéo như thế, hôm nào muốn có chi phiếu thì anh vẫn đưa cho cô y như cam kết.
 
Nhất thời, cô nhìn Nghiêm Quân Thành mà chỉ thấy xa lạ, quả thực bọn họ không thân nhau gì cho cam, cách xa tận hai mươi năm, cả hai đều có những gặp gỡ khác biệt, nhưng bây giờ anh vô cớ khiến cô khó chịu. Dáng vẻ như đứng trên cao ấy của anh cứ như muốn bố thí cho cô vậy.
 
Dù ở độ tuổi trẻ trung tràn đầy sức sống nhất, cô cũng không thể làm hành động vứt danh thiếp lên mặt anh rồi bảo anh cút.

 
Chứ đừng nói chi là khi cô đã nếm trải đủ tình người và thói đời suốt mấy năm qua, trước kia không hiểu chuyện, bây giờ thì hiểu rồi.
 
Anh không phải người cô có thể đắc tội được.
 
Nghiêm Quân Thành vẫn luôn nhìn cô, nhìn cô im lặng, nhìn cô mím môi, nhìn cô ngẩng đầu lên, vầng trăng sáng biến mất vào tối nay như hiển hiện trong mắt cô, cô nhỏ nhẹ nói: “Được.”
 
Cô vươn tay cầm lấy danh thiếp.
 
Trong mắt không hề có chút xíu ấm ức nào.
 
Kể cả là bạn thân từng có quan hệ thân thiết nhất, bây giờ thành lập gia đình rồi, trong lúc nói chuyện cũng phải giữ đúng mực chứ đừng nói chi là người yêu cũ xa cách hai mươi năm.
 
Cô không đoán ra được tính cách hiện giờ của anh mới từ chối nhận chi phiếu của anh, bây giờ mà từ chối nhận danh thiếp thì liệu có chọc giận anh không?
 
Chiếc xe này, phong thái khắp toàn thân anh, thái độ cẩn thận từng tí một của cô Triệu khi nói chuyện với anh đều cho thấy bây giờ anh là một người có địa vị hơn người.
 
Cô không muốn chọc giận anh, lặng lẽ nhận, không nhìn anh, cứ thế cất vào túi.
 
Nghiêm Quân Thành thu tầm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
 
Trịnh Vãn mỉm cười chào tạm biệt anh, quay người đi vào trong tòa nhà, ánh sáng như có như không, u ám, cô như đi lướt qua bên cạnh cặp đôi thiếu niên, thiếu nữ ngây ngô.
 
“Anh sẽ mãi mãi thích em chứ?” Cô gái rất cố chấp với câu hỏi này, ngón tay bám vào vạt áo sơ mi của anh, muốn có được một câu trả lời.
 
Sau khi hôn xong, chàng trai cúi người vùi vào cổ cô để hít thở đều lại, mang theo hơi thở trả lời cô: “Không đâu.”
 
Cô gái tức giận nhưng lời nói ra lại đầy ấm ức: “Em sẽ thích anh mãi.”
 
Quay về nhà, Trịnh Vãn lấy tấm danh thiếp kia ra, cô rất muốn ném nó vào thùng rác nhưng sau mấy giây do dự, mấy giây có vẻ ngắn ngủi nhưng lại lắng đọng cả hai mươi năm.
 
Cô giãn mặt ra, cẩn thận kẹp tấm danh thiếp cá nhân màu đen vàng vào ngăn trong của túi xách.
 
...
 
Mấy ngày sau đó, Trịnh Tư Vận cứ hễ rảnh rỗi là quấn lấy Trịnh Vãn.
 
Thật ra sau khi bước vào tuổi dậy thì, Trịnh Tư Vận không thân thiết với Trịnh Vãn nữa, cô ấy cũng xấu hổ bày tỏ tình cảm trong lòng mình với mẹ, thậm chí ở sâu trong đáy lòng cô ấy, cô ấy không coi Trịnh Vãn là một người phụ nữ, Trịnh Vãn là ký hiệu của mẹ ruột, vì thế khi bất ngờ biết được có người tích cực giới thiệu đối tượng cho mẹ, cô ấy ngạc nhiên không thôi.
 
Trịnh Vãn rất đau đầu.
 
Sau khi Trần Mục qua đời, có không ít bạn bè thân thích xung quanh giới thiệu đối tượng cho cô nhưng cô không hề có suy nghĩ ấy. Một là cô có tình cảm rất sâu đậm với Trần Mục, không muốn anh ta vừa mất chưa được hai năm đã cắm đầu vào mối tình khác.
 
Hai là cô không muốn khiến con gái tủi thân.
 
Nuôi một đứa trẻ, mỗi một phương diện đều phải cực kỳ chú ý, cô không muốn một người đàn ông trưởng thành xa lạ bước vào cuộc sống của hai người.
 
Nếu có một ngày cô có suy nghĩ tìm một người bạn đời khác, đó cũng là lúc con gái cô trưởng thành rồi.
 
“Tiểu Vãn, thím nhìn cháu trưởng thành, thím hiểu rõ cháu quá rồi.” Thím Trương híp mắt nhìn Trịnh Vãn, “Cháu không cần lo lắng, thím đã nói trước với mẹ cháu rồi, cha mẹ cháu bảo mọi chuyện nghe theo cháu hết. Cháu đừng từ chối mãi, thím nói cho cháu nghe về điều kiện của người này nhé, đó thực sự là một người rất tốt, nhỏ hơn cháu hai tuổi, bây giờ quản lý chi nhánh của một công ty lớn trên thị trường, có năng lực kinh tế nhất định, mua nhà từ lâu rồi, nghe nói ở ngay gần cửa tàu điện ngầm luôn, còn mua cả xe nữa, có thể nói là tuổi trẻ tài cao. Thằng bé đó là cháu họ của bà con xa nhà thím, là một người tài giỏi, nhân phẩm càng không thể chê!”
 
Trịnh Vãn tê cả da đầu đang tìm từ ngữ để từ chối khéo.
 
Ai ngờ Trịnh Tư Vận đang ở trong phòng làm bài tập lại đứng ở cửa, tò mò hỏi: “Cao bao nhiêu thế ạ, có đẹp trai không ạ? Chú ấy có con không? Người ở đâu thế ạ!”
 
Trịnh Vãn quay đầu lại: “Tư Vận, vào phòng làm bài tập đi, chuyện người lớn không được hỏi lung tung.”
 
Trịnh Tư Vận tuổi tâm lý thực tế đã hai mươi tám: “...”

 
Ở trước mặt mẹ mình, cô ấy có thể vĩnh viễn làm một đứa trẻ không có gánh nặng tâm lý, cô ấy ấm ức mím môi: “Con chỉ hỏi chút thôi mà!”
 
Thím Trương tươi cười: “Việc này có thể nói cho trẻ con nghe, con bé cũng mười lăm, mười sáu tuổi rồi. Cháu họ thím không cao lắm nhưng không hề lùn, nghe nói suýt thì được một mét tám nhưng thím thấy cũng cao lắm.”
 
Trịnh Tư Vận bật thốt lên: “Không phải là cao một mét sáu rồi nhảy lên mới được mét tám đó chứ?”
 
“Tư Vận!”
 
Thím Trương không tức giận: “Thím cũng không rõ là một mét bảy mấy, nhưng cao hơn thím hẳn một cái đầu.”
 
Trịnh Tư Vận hứng thú, vội hỏi: "Còn gì nữa không ạ?”
 
Thím Trương: “Thằng bé ấy chưa từng kết hôn, đứa nhỏ này số khổ, mất cha mẹ từ sớm, ăn cơm trăm nhà mà lớn, sau khi thi lên Đông Thành thì không nghỉ ngơi chút nào, không quan tâm gì tới chuyện tình cảm cá nhân, vất vả mãi mới tìm được người yêu, tới lúc bàn chuyện cưới xin thì cha mẹ nhà gái chê thằng bé là cô nhi, thế là chia tay luôn.”
 
...
 
Sau khi tiễn thím Trương đi, Trịnh Vãn kiệt sức.
 
Cô đi làm cả ngày, vừa mới về chưa kịp uống ngụm nước thím Trương đã tới.
 
Cô ngồi xuống sô pha, giơ tay che trán, nhắm mắt nghỉ ngơi, muốn đầu óc bớt căng thẳng.
 
Ánh đèn mờ mịt trên đỉnh đầu cô, tự tạo thành một bức tranh.
 
Trịnh Tư Vận đi tới, nửa ngồi nửa quỳ ở trước mặt Trịnh Vãn, ngả lên đùi cô: “Mẹ, thật ra mẹ không cần nghĩ tới con đâu, con đã... mười lăm tuổi rồi, có rất nhiều chuyện con đều hiểu cả, nếu trong lòng mẹ muốn thì có thể thử tiếp xúc với người khác, chỉ cần mẹ thích, con cũng sẽ chấp nhận.”
 
Cô ấy không ích kỷ như thế, mặc dù mong mẹ có thể mãi mãi ở bên cạnh cô ấy nhưng cô ấy cũng hy vọng đời này mẹ có thể sống hạnh phúc.
 
“Chuyện người lớn con không hiểu đâu.” Trịnh Vãn không ngốc, cô cũng có suy nghĩ riêng của mình, “Trên thế giới này, trừ cha con ra, mẹ chưa từng nghĩ tới chuyện gả cho người khác, hôn nhân không phải cảng tránh gió, ở một mình cũng không có gì là không tốt cả.”
 
Sao Trịnh Tư Vận không hiểu cho được?
 
“Chưa nói bắt mẹ phải kết hôn mà, mẹ cứ yêu đương đi, điều chỉnh lại cuộc sống, coi như tìm thú vui.”
 
Trịnh Vãn giật mình nhìn con gái.
 
Trịnh Tư Vận biết mình lỡ lời, cuống quýt đứng dậy, che giấu nói: “Dù sao mẹ chỉ cần biết rằng, dù mẹ quyết định thế nào, con đều ủng hộ mẹ, chỉ cần mẹ vui vẻ là được.”
 
Cô ấy nói xong thì chạy trối chết.
 
Tiêu rồi, không cẩn thận nói mấy lời không phù hợp với độ tuổi trước mặt mẹ...
 
...
 
Cuối cùng, Trịnh Vãn vẫn không chịu nổi Trịnh Tư Vận nhõng nhẽo, đồng ý kết bạn Wechat với người ta.
 
Cô nghĩ kỹ rồi, cô bận rộn công việc, còn phải chăm sóc con cái, hoàn toàn không có thời gian tiếp xúc với người ta, chẳng cần mấy ngày, hai bên sẽ tự hiểu thôi.
 
Người kia lại chân thành ngoài ý muốn.
 
Mới kết bạn xong, người đó đã gửi mấy bức ảnh tới, có thẻ căn cước, bằng cấp học lực, cả thẻ công tác nữa.
 
Trịnh Vãn chỉ liếc sơ qua, không để ý lắm, trên thẻ công tác của người đó viết rất rõ ràng: Tập đoàn Thành Nguyên.
 
Bốn chữ ấy có bút lực ngàn cân nhưng vẫn tự nhiên như thường, trông có vẻ như ai đó viết ra rồi sử dụng làm logo.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận