[free]_mẹ của nữ phụ là bạch nguyệt quang của ông lớn

Nghiêm Dục cảm thấy mình đã chạm tới cánh cửa của thế giới mới nhưng cậu ta không dám xông vào dò hỏi.
 
Thấy tâm trạng ông bà không tốt, cậu ta nghĩ ngợi mấy giây rồi lặng lẽ rời khỏi đó. Sau khi đi ra khỏi phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, cậu ta ngồi ở cạnh bồn hoa, do dự chốc lát, rút điện thoại ra nhắn tin cho bạn mình: [Hỏi cậu một chuyện, cậu và Trịnh Tư Vận có thân nhau không?]
 
Bên kia trả lời lại ngay tức khắc: [Cậu hỏi cái này làm gì?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nghiêm Dục: [Hỏi chơi thôi, hơi tò mò về cô ấy.]
 
Đối phương là bạn thân nhiều năm của cậu ta – Đặng Mạc Ninh, họ học cùng một trường mẫu giáo, mấy năm gần đây đều không tách nhau ra.
 
Đặng Mạc Ninh: [Không thân.]
 
Vào lúc này các mối quan hệ của học sinh cấp hai đã phân biệt rõ ràng rồi, huống hồ Trịnh Tư Vận còn chuyển từ trường khác đến, sao có thể quen thân với học sinh kém như bọn họ được chứ?
 
Nghiên Dục: [Thế chắc chắn cậu cũng biết ít nhiều về chuyện kia của cô ấy đúng không!]
 
Mặc dù hai người là bạn thân nhưng tính cách không giống nhau lắm, ngay từ hồi học mẫu giáo, Đặng Mạc Ninh đã có cái tính không an phận, thấy bạn gái xinh đẹp là muốn dán vào người ta, thuộc như lòng bàn tay tất cả mọi thứ của đối phương.
 
Đặng Mạc Ninh: [?]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đặng Mạc Ninh lười biếng gửi tin nhắn thoại tới: “Tôi tưởng cậu không có mắt thẩm mỹ, sao thế, cuối cùng cũng phát hiện ra lớp cậu có bạn nữ xinh đẹp rồi hả?”
 
Nghiêm Dục: [...]
 
Đặng Mạc Ninh hiểu cậu ta, biết cậu ta sắp mất hết kiên nhẫn rồi, gửi tin nhắn tới: [Thực sự tôi không biết nhiều về cô ấy. Cô ấy từ Nam Thành chuyển tới đây, gia đình mẹ đơn thân, cha cô ấy qua đời rồi, mẹ cô ấy nuôi cô ấy, nhưng mà làm người phải biết tự lượng sức mình, bây giờ cậu đi soi gương thử đi, người ta là học sinh giỏi đấy, hiểu không?]
 
Nghiêm Dục: [.]
 
Nếu là chuyện khác, có lẽ Nghiêm Dục còn có can đảm truy hỏi tới cùng.
 
Sau một lúc xúc động và tò mò ngắn ngủi, cậu ta nhớ tới phong thái không giận tự có vẻ uy nghiêm của chú mình thì sợ luôn. Nếu chú biết cậu ta vẫn đang hỏi thăm về chuyện cũ...
 
Thôi vậy, làm người không nên tò mò quá nhiều.
 
Nghiêm Dục không ngốc, chuyện và người mà ngay cả ông bà nội cũng không dám nhắc tới trước mặt chú thì cậu ta dám đi nghe ngóng sao?
 
Nghiêm Dục: [Ok, coi như tôi chưa hỏi gì hết.]
 
Đặng Mạc Ninh: [Trẻ nhỏ dễ dạy.]
 

...
 
Nghiêm Dục bên này đã thận trọng gạt bỏ suy nghĩ không nên có.
 
Trịnh Vãn dắt Trịnh Tư Vận, không về nhà ngay mà bắt xe tới bệnh viện gần nhất.
 
Lúc ống nghe lạnh buốt dán lên ngực mình, Trịnh Tư Vận mới lấy lại tinh thần trong nỗi hoảng hốt, cô ấy mơ màng nhìn mọi thứ xung quanh, không khí thoảng mùi nước khử trùng, bên tai là đoạn đối thoại của mẹ và bác sĩ...
 
“Có sốt không?”
 
“Không sốt, tối qua con bé ăn không ăn cơm mấy, bảo không ngon miệng, bác sĩ, thế là sao?”
 
“Đi xét nghiệm máu đi đã.”
 
“Vâng.”
 
Trịnh Tư Vận như tách biệt hoàn toàn xa lạ với xung quanh, cô ấy hai mắt vô hồn, đi theo sau mẹ, nhìn mẹ cầm tờ khai xếp hàng đóng phí rồi dẫn cô ấy tới khu vực lấy máu xét nghiệm.
 
Nhân viên y tế thành thạo đâm vào tĩnh mạch lấy máu xét nghiệm.
 
Cảm giác đau nhói truyền đến, đồng tử Trịnh Tư Vận co rút lại, vô thức tìm bóng dáng mẹ mình.
 
Một bàn tay mềm mại xoa mắt cô ấy, mùi hương thơm ngát quen thuộc lại xa lạ vương vẩn bên mũi không gạt đi được.
 
Đây là nước hoa mà mẹ cô ấy thích nhất, rất nhiều năm sau, cô ấy mua rất nhiều chai cùng loại này.
 
Thấy lạ là vì rất nhiều năm rồi cô ấy không được ngửi thấy mùi hương này trên người mẹ.
 
“Tư Vận, đừng sợ, có mẹ đây, xong nhanh thôi.”
 
Trịnh Vãn che mắt cho con gái, bỗng ngẩn người, cúi đầu xuống, cô có thể cảm nhận được sự ướt át trong lòng bàn tay.
 
Kết quả kiểm tra cho thấy không bị sao cả, bác sĩ chẩn đoán, có thể vì không thích ứng được với thời tiết đột ngột chuyển mùa, sau này chú ý nghỉ ngơi là được, suy xét tới chuyện cô ấy vẫn còn là trẻ vị thành niên, bác sĩ không kê đơn thuốc an thần. Đi ra khỏi bệnh viện, Trịnh Vãn dẫn con gái về nhà.
 
Nhà họ Trịnh ở khu nhà cũ, đó là một căn nhà khá cũ kỹ, bọn họ vẫn ở trong căn nhà cũ mà đơn vị chia cho cha mẹ Trịnh Vãn khi còn trẻ, vách tường bong tróc loang lổ, cầu thang tối tăm, nhà cũ không có bên dịch vụ bất động sản, may mà ở đây toàn là hàng xóm quen biết nhau mấy chục năm rồi, bình thường dù có tranh chấp gì đều có thể giải quyết rất nhanh.
 
Nhà không lớn, vốn chỉ có một phòng ngủ, một gian sảnh, mãi tới lúc Trịnh Vãn học cấp hai, ông bà Trịnh mới nghĩ cách thay đổi kết cấu nhà, chia một gian phòng ngủ nhỏ chật hẹp.
 
Đông Thành tấc đất tấc vàng, căn nhà nhỏ cũ này đã đủ với hai mẹ con Trĩnh Vãn rồi.
 
“Mau đi ngủ đi.” Trịnh Vãn đẩy con gái vào phòng ngủ nhỏ, trong phòng chỉ có một cái giường và bàn học, không còn chỗ trống khác nữa.

 
Trịnh Tư Vận ngơ ngác ngồi xuống bên giường.
 
Cô ấy nhìn mẹ mình.
 
Trong ký ức của Trịnh Tư Vận, mãi tới khi mẹ bất ngờ qua đời, mẹ vẫn xinh đẹp trẻ trung như xưa.
 
Trịnh Vãn đi tới, kéo rèm cửa sổ lại, giam phòng tối hơn hẳn, cô lại nhanh nhẹn trải chăn ra cho con gái.
 
“Ngoan nhé, mẹ ra ngoài mua thức ăn.”
 
Sau khi nói xong câu đó, Trịnh Vãn không đợi con gái đáp lời, quay người đi ra khỏi phòng luôn, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
 
Mấy phút sau, cả căn phòng chỉ còn một mình Trịnh Tư Vận.
 
Cô ấy đứng lên như hồn ma, đi tới đi lui trong phòng, cứ đi lung tung không có mục đích, đầu ngón tay chạm vào cái bàn cũ ở phòng khách, dưới tấm kính thủy tinh là ảnh của ông bà ngoại và mẹ. Bức ảnh mà cô ấy có ấn tượng sâu đậm nhất là bức ảnh chụp một mình của mẹ.
 
Dưới góc phải của bức ảnh có ngày tháng năm.
 
Cô ấy từng hỏi mẹ, đó là bức ảnh mẹ chụp vào năm học cấp ba.
 
Thỉnh thoảng mẹ sẽ dùng giọng điệu hoài niệm nhắc tới: “Hình như là vào mùa thu trường tổ chức đi du lịch, có một... Bạn mang theo máy ảnh, chụp rất nhiều ảnh, cái này là cậu ấy tặng cho mẹ.”
 
Cô ấy luôn cảm thấy chắc hẳn người đó rất có thiên phú chụp ảnh, vì đây là bức ảnh chụp mẹ đẹp nhất mà cô ấy từng thấy.
 
Êm dịu như ánh mặt trời.
 
Cô gái mặc váy trắng đang ngồi nghỉ, có lẽ leo núi mệt, trên mặt cô gái có một tầng mồ hôi mỏng, mấy sợi tóc dán sát vào khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô gái nhưng không thấy nhếch nhác chút nào.
 
Có lẽ cô gái ấy không muốn người ta chụp mình nhưng đối diện với ống kính cô gái ấy vô thức chu miệng, ánh mắt long lanh có hồn.
 
Đây là một bức ảnh tĩnh nhưng sự hờn dỗi của cô gái lại vô cùng sinh động.
 
...
 
Chuyện gì thế này?
 
Giấc mơ này chân thực quá rồi, Trịnh Tư Vận ngồi ở phòng khách một lúc lâu, véo đùi tím tái mới chấp nhận sự thật này – cô ấy sống lại.
 

Cô ấy, thế mà lại sống lại rồi?
 
Cô ấy nhớ rõ rằng sau khi tình yêu của cô ấy thất bại thảm hại, công việc của cô ấy cũng bị ảnh hưởng lớn, lãnh đạo cấp cao mở cuộc họp bàn bạc xem nên xử lý cô ấy thế nào, dù sao cô ấy cũng khiến công ty tổn thất nặng nề, cô ấy chọc phải người đàn ông muốn trút giận cho người yêu, quyết đuổi cô ra khỏi Đông Thành. Cô ấy đã sớm nản lòng thoái chí với tất cả những chuyện này, không thể ngờ tai vạ này lại rơi xuống đầu mình.
 
Nhưng trong khu nhà mình, cô ấy nhận được tin nhắn cấp trên gửi tới...
 
[Sao cô không nói cô và vị kia quen biết nhau?]
 
[Tư Vận, chuyện lần này có khả năng chuyển biến tốt, chắc chắn cô sẽ không sao đâu.]
 
[Nhưng mà Tư Vận à, cô có quen biết với vị kia, cần gì phải làm khổ mình như thế chứ, thế chẳng phải vòng vo rách việc à?]
 
[Bây giờ nhóm giám đốc Vương biết cô có chỗ dựa như thế, thay đổi suy nghĩ ngay tức khắc. Cô mau chấn chỉnh lại, ngày mai tới công ty được không?]
 
Lúc đó cô ấy buồn ngủ díp mắt lại rồi, hoàn toàn không hiểu gì cả.
 
Cô ấy chưa kịp hỏi cho rõ đã ngất xỉu, lúc tỉnh lại đã ở phòng thi.
 
Cô ấy muốn cười nhưng càng muốn gào khóc thật to hơn!
 
...
 
Trịnh Vãn tới chợ bán thức ăn.
 
Lúc này rau cỏ không còn tươi như sáng nữa, bước qua một vũng trũng trong cái chợ cũ, cô mua một con cá chép bơi lội tung tăng, mua thêm ít củ cải trắng.
 
Nhớ ra con gái chưa ăn cơm trưa, cô vội vàng chạy về nhà, rút chìa khóa mở cửa thì thấy con gái vốn nên đi ngủ lại ngồi ở phòng khách.
 
“Sao chưa đi ngủ thế con?”
 
Cô vừa dứt lời, con gái nhào vào trong lòng cô, ôm cô gào khóc như muốn khóc trút hết tất cả ấm ức một đời ra ngoài.
 
Trịnh Tư Vận rất kiên cường, sau khi mẹ qua đời, cô ấy không rơi một giọt nước mắt nào nữa, dù người đàn ông kia nói ra lời tổn thương cỡ nào, cô ấy cũng không đỏ mắt một lần, xét đến cùng, chỉ vì cô ấy biết người đau xót khi thấy cô ấy khóc trên thế giới này đã không còn nữa rồi.
 
Cô ấy không muốn thể hiện sự mềm yếu cho người khác thấy.
 
Mềm yếu chỉ có tác dụng với người quan tâm mình.
 
“Mẹ ơi.”
 
Trịnh Tư Vận không có ngày nào không hối hận.
 
Nếu như có thể, cô ấy thà thay thế mẹ, cô ấy chết luôn cũng không sao, chỉ cần mẹ cô ấy còn sống là được.
 
Tất cả khổ cực cứ để cô ấy gánh chịu, cô ấy chỉ hy vọng mẹ mình sống lâu trăm tuổi, chẳng lẽ như thế rất tham lam sao? Mẹ cô ấy chịu nhiều khổ cực như thế, từ khi cha mẹ qua đời, mẹ cô ấy chưa từng có ngày nào sống yên cả.
 
Vành mắt Trịnh Vãn cũng đỏ ửng lên.
 

Túi bóng đựng thức ăn của cô rơi xuống đất.
 
Con cá chép giãy lên, cố gắng thoát ra khỏi túi.
 
Cô không biết con gái bị làm sao, không biết con gái không thoải mái ở đâu, nhưng nghe con gái khóc, trái tim cô rất đau.
 
...
 
Một buổi trưa, Trịnh Tư Vận như quay lại thuở nhỏ, làm nũng nhất quyết đòi nằm trên đùi Trịnh Vãn.
 
Trịnh Vãn cũng để mặc cô ấy, cẩn thận quý trọng ngoáy tai cho cô ấy.
 
Lực tay rất nhẹ.
 
Hôm đó cảm xúc quá kịch liệt, mặc dù Trịnh Tư Vận đã khóc quá nhiều rất muốn lên tinh thần nhưng trời mới sẩm tối, mí mắt cô ấy đã sụp xuống, nhưng cô ấy không nỡ đi ngủ, Trịnh Vãn thấy cô ấy nhìn mình chằm chằm thì không nhịn được cười nói: “Buồn ngủ thì đi ngủ đi, đừng cố chịu.”
 
“Thế con thức dậy có thể nhìn thấy mẹ không? Mẹ có đi mất không?”
 
“Không đâu.”
 
Trịnh Vãn cúi đầu, thấy con gái bướng bỉnh, cô mỉm cười, hai mẹ con móc ngoéo với nhau.
 
Lúc này Trịnh Tư Vận mới nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ. Trịnh Vãn đóng cửa lại, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, xách túi rác xuống tầng, đèn ở cầu thang của tòa nhà hỏng hết cả rồi, cô bước xuống bậc thang nhờ ánh trăng.
 
Cô sống ở đây mười mấy năm, nhắm mắt cũng đi xuống tầng bình an được.
 
Cô liếc mắt nhìn xuống dưới tầng theo thói quen.
 
Trong màn đêm có một chiếc xe vô cùng bắt mắt.
 
Chiếc xe đó rất dài, dài hơn xe bình thường gấp mấy lần.
 
Cô hơi ngạc nhiên, mặc dù người giàu ở Đông Thành nhiều vô số kể nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy có chiếc xe như thế ở dưới tầng, cô vừa đoán đây là xe của thân thích nhà ai vừa vững vàng bước xuống tầng.
 
Gió thu lạnh buốt.
 
Đông Thành bước vào mùa thu, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều.
 
Mùa hẹ còn có hàng xóm ở dưới tầng hóng gió tán gẫu, vào mùa này thì xung quanh yên tĩnh cả một khu.
 
Lúc chiều Trịnh Vãn thay bộ đồ khác, chỉ mặc chiếc váy mỏng, khi đi ra cửa tiện tay cầm bừa một cái áo khoác lông dáng dài, mái tóc dài rũ ở đầu vai.
 
Đầu ngón tay cô hơi lạnh, tăng nhanh tốc độ, lúc sắp đi vòng qua chiếc xe đó để vứt rác, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, cô lơ đãng liếc qua, chạm phải đôi mắt sâu thẳm bên đó.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận