[free]_mẹ của nữ phụ là bạch nguyệt quang của ông lớn

Nhà hàng nơi họ gặp mặt ở gần thẩm mỹ viện mà Trịnh Vãn làm việc.
 
Không quá xa hoa, nhưng được cái ấm áp.
 
Đây là một nhà hàng có xu hướng chuyên phục vụ cho gia đình, thức ăn được nêm nếm theo khẩu vị của các bạn nhỏ. Khi tài xế đi đón Trịnh Tư Vận, Nghiêm Quân Thành và Trịnh Văn đã vào trong phòng bao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đương nhiên, nhiệm vụ gọi món được giao cho Trịnh Văn đảm nhiệm.
 
Cô nắm chặt bút chì, khẽ chau mày, ánh mắt lưu luyến nhìn thực đơn. Nghiêm Quân Thành ngồi cạnh cô, dường như đến cả thời gian cũng trôi đi thong thả hơn.
 
“Một, hai, ba, bốn…”
 
Trịnh Vãn nhẩm số: “Năm món mặn một món canh, chắc đủ rồi đấy nhỉ?”
 
“Anh xem này, có món gì anh muốn ăn không?” Cô dúi tờ giấy thực đơn mỏng manh vào trong tay anh.
 
Nghiêm Quân Thành liếc thoáng qua: “Gì cũng được.”
 
Trịnh Vãn kéo dài giọng: “Hình như anh không kén cá chọn canh món ngon, ăn gì cũng được nhỉ. Thế anh có muốn uống rượu không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không.”
 
Không phải là vì Nghiêm Quân Thành không uống rượu. Dù anh chán phải đi xã giao nhưng trong một vài trường hợp, anh vẫn phải đi, mà đã đi thì cũng phải uống rượu.
 
Bình thường, anh đều cố hết sức để không chạm vào cồn.
 
Năm nay, anh đã gần bốn mươi tuổi. Trải qua mấy năm rèn luyện, anh đã không còn là cậu nhóc choai choai uống vài giọt rượu là mất kiểm soát từ lâu rồi.
 
“Lát nữa anh còn lái xe.” Anh giải thích ngắn gọn.
 
Trịnh Vãn lại khá ngạc nhiên: “Anh lái xe ấy à?”
 
“Lát nữa anh đưa hai người về.” Anh nói.
 
“Ừ.” Cô không có ý kiến gì khác: “Thế uống nước trái cây vậy.”
 
Ngòi bút khựng lại một giây trước ô vuông phía sau dòng nước ép đào.
 
Không hiểu sao cô lại cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
 
Nghiêm Quân Thành dị ứng với đào. Cô còn nhớ rõ vào ngày cuối của kỳ thi đại học, mấy người bạn trong lớp tụ tập cùng ăn bữa cơm. Hôm ấy vừa đúng vào mùa đào, có người mua nước ép đào đến. Anh sơ ý uống vài ngụm thế là trên người nổi mẩn đỏ hết cả lên.
 
Vì vậy mà họ cũng không tham gia hoạt động sau đó.
 
Anh không chịu đi bệnh viện, cô chỉ đành vào hiệu thuốc mua thuốc mỡ trị dị ứng.
 
Tháng sáu ở Đông Thành đã là giữa hè. Chỉ đi bộ một lúc trên đường, người đã đổ đầy mồ hôi.
 
Bọn họ vào khách sạn.
 
Sau khi vào phòng, cô thì ngượng ngùng, còn anh lại tự nhiên như về tới nhà mình vậy. Anh thản nhiên cởi áo phông ngắn tay, để lộ thân trên gầy gò rồi nằm sấp trên giường, bình tĩnh bảo cô bôi thuốc giúp mình.
 
Giờ nhớ lại, có lẽ lúc đó anh cố ý làm vậy cũng nên. Dù lúc đầu không biết đó là nước ép đào thì vừa uống vào miệng đáng lẽ phải có phản ứng chứ. Đằng này anh vẫn tỉnh như bơ uống hết nửa cốc.
 

Cô vốn tưởng trong hai mươi năm qua, anh đã biến mất khỏi cuộc sống của mình.
 
Thật ra không phải vậy.
 
Vài phản ứng đã khắc sâu vào trong lòng rồi.
 
Thỉnh thoảng, nhìn thấy những sự vật liên quan, cô lại phát hiện nỗi đau như bị ai đục khoét ấy vẫn còn trong ký ức.
 
Trước đó, cô vẫn tưởng rằng anh rất biết cách tự chủ, có lẽ đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mất kiểm soát.
 
Cô dịch ngòi bút xuống, tích một chữ v vào dòng nước ép táo.
 
Sau khi chọn món, trong phòng bao chỉ còn hai người bọn họ.
 
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Trịnh Vãn chột dạ hất bàn tay đang đặt trên eo mình xuống như bị người ta bắt gian ngay tại trận. Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt dọa nạt cảnh cáo. Nhưng với người có tính tình yếu đuối như cô thì dù có cảnh cáo cũng chẳng có sức răn đe.
 
Trịnh Vãn đứng dậy ra đón con.
 
Cửa phòng bao vừa mở ra, ngoài cửa là Trịnh Tư Vận bước đi loạng choạng, linh hồn đã đăng xuất ra khỏi vũ trụ. Trịnh Vãn đi qua, dắt tay kéo cô bé đi.
 
Cảm nhận được ấm áp, Trịnh Tư Vận mới hồi phục tinh thần, nhìn người đàn ông nghiêm nghị trong phòng.
 
Chỉ liếc thoáng qua một cái, cô bé tỏ ra khá kinh ngạc. Đầu óc trống rỗng, không tìm được điểm tựa để bình tĩnh lại. Cô bé chỉ có thể tùy ý để mẹ dắt ngồi xuống, còn mình thì như một con rối gỗ bị người kiểm soát động tác tứ chi.
 
“Tư Vận,” Trịnh Vãn dịu dàng giới thiệu với cô bé: “Đây là chú của cậu bạn Nghiêm Dục cùng trường với con.”
 
Trịnh Tư Vận phản xạ có điều kiện, đứng phắt dậy, chỉ hận không thể cúi rạp người, kính trọng gọi: “Cháu chào chú ạ.”
 
Việc này không thể trách cô bé được.
 
Kể từ khi học đại học năm nhất, giáo sư đã thường xuyên lấy hai sếp lớn của tập đoàn Thành Nguyên ra để làm ví dụ phân tích cho bọn họ. Mà tổng giám đốc Nghiêm này rất ít khi lộ mặt, thậm chí đến cả internet thần thông quảng đại cũng không có mấy ảnh của anh.
 
Mà những bức ảnh ít ỏi đó cũng đều là ảnh của anh vào khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi.
 
Sau bốn mươi, anh ru rú trong nhà, không có bức hình nào bị lộ nữa.
 
Cô vẫn còn nhớ rõ, khi ảnh của tổng giám đốc Nghiêm xuất hiện trên màn hình trong phòng học, những người ngồi quanh cô đều tỏ ra kinh ngạc và ngạc nhiên.
 
Sao có thể không ngạc nhiên được cơ chứ? Chẳng ai dám tin một huyền thoại trong giới kinh doanh lại uy nghiêm, lạnh lùng và đẹp trai đến thế. Ảnh của anh khiến người ta khó quên hệt như khi nhìn thấy ảnh chụp đen trắng của công tử cao quý Đoan Phương vậy.
 
Sau này, khi đi theo Quý Phương Lễ tham gia các đám tiệc, thỉnh thoảng cô bé cũng nghe thấy mấy người buôn chuyện nhắc tới tổng giám đốc Nghiêm này.
 
Lúc đó, anh đã hơn năm mươi mà vẫn không kết hôn, cũng chẳng có lấy một mụn con.
 
“Tuy sếp Nghiêm nhỏ cũng giỏi, nhưng lại chẳng kế thừa phong cách làm việc mạnh mẽ vang dội của chú anh ấy tí nào.”
 
“Kế thừa gì? Cháu chứ có phải con ruột đâu.”
 
“Sao tổng giám đốc Nghiêm không kết hôn vậy nhỉ, ngay cả con cũng không có luôn?”
 
“Tôi nghe ông cụ nhà tôi say rượu nói là người ông ấy yêu qua đời sớm, nên chắc ông ấy chẳng còn thiết tha kết hôn gì nữa.”
 
Thấy con gái ngơ ngác, lại cúi đầu gọi, Trịnh Vãn không khỏi ngớ ra.
 
Nghiêm Quân Thành cũng đã quen với việc được người khác đối xử trang trọng như vậy.

 
Anh gật đầu, giọng nhẹ nhàng: “Chào cháu, Tư Vận.”
 
Trịnh Tư Vận lại bị Trịnh Vãn kéo vào chỗ ngồi.
 
Thấy cô bé như vậy, Trịnh Vãn vươn tay sờ tay cô bé, lại lo lắng nâng tay đặt lên trán cô bé.
 
“Mẹ à, con không sao đâu.” Đến lúc này, Trịnh Tư Vận mới lấy lại bình tĩnh sau khi suy nghĩ trở nên rối bời. Cô bé bây giờ và cô bé lúc mới tan học như hai người khác nhau vậy. Lúc ấy, cô bé hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, y như một con gà con muốn chiến đấu vì mẹ mình mà không hề sợ hãi bất cứ điều gì. Còn từ lúc nhìn thấy người tài xế kia ở cổng trưởng, lại nhìn thấy Nghiêm Quân Thành – người trước giờ chỉ nhìn thấy qua ảnh chụp, cô bé đã bắt đầu choáng váng.
 
Dù có nghĩ nát óc, cô bé cũng chưa bao giờ liên hệ mẹ mình cùng với huyền thoại giới kinh doanh như vậy.
 
 
“Thế sao mặt con tái thế?” Trịnh Vãn lo lắng nhìn cô bé. Nếu Nghiêm Quân Thành không có mặt ở đây, chỉ e cô đã kiểm tra người con gái từ trên xuống dưới một lượt rồi.
 
“… Say xe ạ.” Trịnh Tư Vận đưa ra một lý do dở tệ.
 
“Giờ đã đỡ hơn chút nào chưa? Hay là mẹ đi mua thuốc nhé?”
 
Nói rồi, Trịnh Vãn sốt ruột đứng dậy, định đi ra ngoài.
 
Nghiêm Quân Thành vươn tay giữ cô lại. Anh đứng dậy, khí thế tràn ngập trong phòng bao vốn không quá rộng. Anh nói với giọng trầm thấp, vỗ về cô: “Em ngồi đi, anh đi mua.”
 
Khi nói lời này, anh thoáng đưa mắt nhìn Trịnh Tư Vận vài giây như để ghi nhớ vẻ mặt cô bé lúc này, tiện miêu tả tình huống với nhân viên bán thuốc.
 
Người Trịnh Tư Vận cứng đơ ra vì khẩn trương.
 
Cô bé lại đứng dậy, vội vàng giải thích: “Hết rồi hết rồi. Mẹ, mẹ xem giờ con khỏe lắm.”
 
Cô ấy nghi mình bị ma nhập rồi.
 
Nếu không thì giải thích thế nào về việc một người hai mươi tám tuổi như cô ấy đứng dậy quanh vòng vòng trước mặt mẹ để chứng minh mình đã khỏe như trâu. Hoàn toàn, hoàn toàn không cần tổng giám đốc Nghiêm đi ra ngoài mua thuốc cho mình đây?
 
Trong bữa cơm.
 
Nghiêm Quân Thành không nói lời nào. Anh vốn đã kiệm lời, cũng không giỏi giao tiếp với những đứa trẻ lớn từng tuổi này.
 
Thậm chí ngay cả cậu cháu ruột Nghiêm Dục không sợ trời không sợ đất thấy anh cũng phải nhũn chân nữa là.
 
Chỉ có Trịnh Vãn là người làm không khí sôi nổi hơn.
 
Cô biết Nghiêm Quân Thành khá ít lời trước mặt người khác, cũng đã quen với việc này rồi. Nhưng Tư Vận bị làm sao vậy? Bình thường khéo ăn nói thế mà hôm nay, cô bé lại im lặng lạ thường.
 
Chờ đến khi bữa cơm kết thúc, Trịnh Vãn vào nhà vệ sinh, trong phòng bao chỉ còn lại Trịnh Tư Vận và Nghiêm Quân Thành.
 
Trịnh Tư Vận bất giác ngồi ngay ngắn hẳn lên.
 
Cô ấy nghĩ mình đã hiểu vì sao tổng giám đốc Nghiêm lại có biệt danh là Diêm Vương rồi.
 
Sau một phút im như thóc dài đằng đẵng, Nghiêm Quân Thành không nhanh không chậm mở lời: “Ăn no chưa?”
 
Đây là câu thứ hai anh nói với cô bé trong hôm nay.
 

“Ăn no rồi.”
 
Đề tài đến đây là kết thúc.
 
Trịnh Vãn quay lại, bọn họ cũng chuẩn bị đi về. Trịnh Tư Vận cố lấy can đảm nhìn về phía họ rồi sửng sốt.
 
Nghiêm Quân Thành cầm lấy áo bành tô mà Trịnh Vãn treo ở giá bên cạnh, phủ lên trên người cô. Thoạt nhìn động tác ấy thuần thục như đã từng làm vô số lần vậy. Người đàn ông im lặng tập trung nhìn cô rồi gỡ lọn tóc rối quấn vào vòng cổ giúp cô.
 
Ánh nhìn chăm chú đầy trân quý ấy.
 
Cô ấy nghĩ, cô ấy đã từng nhìn thấy ánh mắt ấy rồi.
 
Cha cũng nhìn mẹ y như vậy.
 
Thật ra không cần phải thử thêm gì nữa, cô ấy là người biết rõ hơn bất cứ ai rồi mà? Người đàn ông này yêu mẹ cô ấy sâu sắc.
 

 
Nghiêm Quân Thành lái xe.
 
Trịnh Vãn cũng không tiện ngồi ghế xe với con gái lắm.
 
Đi xe từ đây về đến nhà họ, dù không tắc đường thì cũng phải đi hơn nửa tiếng.
 
Vừa lên xe, Trịnh Tư Vận đã dựa vào cửa sổ xe, giả vờ ngủ.
 
Trịnh Vãn lo lắng cho con, thường xuyên quay đầu lại nhìn một cái. Cô hạ giọng nói nhỏ với Nghiêm Quân Thành: “Đến phía trước anh dừng lại một chút nhé, em đắp thêm cho con bé cái áo. Ngủ như thế dễ bị ốm lắm.”
 
Nghiêm Quân Thành không nói gì, giảm tốc độ xe lại rồi đỗ lại ở ven đường.
 
Trịnh Tư Vận chỉ nghe thấy tiếng bịch bịch bịch.
 
Ngay sau đó, áo bành tô vương hương của mẹ phủ lên người cô ấy.
 
Thật ra cô bé không cảm thấy lạnh chút nào.
 
Nhắm mắt lại, cô bé không dám mở mắt. Dù bên trong xe khá tối, cô bé cũng sợ mình hơi hé mắt rồi bị Nghiêm Quân Thành phát hiện. Trước mặt mẹ, kỹ thuật diễn vụng về cũng chẳng sao cả. Nhưng trước mặt một người lạ như Nghiêm Quân Thành, cô bé chỉ sợ mình nhắm mắt không đủ nhanh, hô hấp không đủ nhẹ.
 
Lúc này, tai cô bé trở nên thính hơn bao giờ hết.
 
Mẹ nói rất khẽ: “Đừng.”
 
“Em đừng để bị ốm.” Giọng người đàn ông vô cùng kiên quyết.
 
Lại là một loạt tiếng nói chuyện.
 
Mẹ bất đắc dĩ nói: “Anh đưa áo cho em mặc, nhỡ anh bị ốm thì sao?”
 
“Cho em thêm một cái nữa cũng không ốm được đâu.”
 
“Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Em thấy dạo này có nhiều người bị ốm lắm. Tiểu Tôn, cái cô lễ tân mà em từng kể đó, phát sốt rồi.”
 
“Có lây bệnh cho em không?”
 
“… Cô ấy xin nghỉ phép rồi.”
 
“Vậy thì tốt quá.”
 
Trịnh Vãn lại quay đầu nhìn thoáng qua. Thấy con gái đang ngủ say, cô lại hạ giọng nói: “Thật ra Tư Vận hướng ngoại lắm, bình thường cũng hay nói chuyện. Không biết sao hôm nay con bé lại thế này, hình như con bé hơi sợ anh thì phải?”
 
Nghiêm Quân Thành không trả lời được câu hỏi này.
 
Anh cũng cảm giác được đứa bé sợ mình, nhưng anh cũng hết cách.
 

“Thôi, để về em tâm sự với con bé.”
 
Trịnh Vãn chỉ lo là con gái chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
 
Có một số việc là vậy. Lúc đó Tư Vận nói mình có thể chấp nhận, đó là vì cô bé chưa từng gặp Nghiêm Quân Thành.
 
Nhưng đến khi cô bé thật sự nhìn thấy Nghiêm Quân Thành, sự việc trở nên cụ thể hơn. Có lẽ cô bé không thể quen với việc bên cạnh mẹ có một người đàn ông khác không phải cha mình.
 
Cô vô cùng lo lắng.
 
Nghiêm Quân Thành vươn tay nắm lấy tay cô.
 
Anh không nói gì, nhưng Trịnh Vãn vẫn hiểu ý anh.
 
Cô cũng nắm lấy tay anh, dùng ngón tay vuốt nhẹ mu bàn tay anh, khẽ cười: “Yên tâm.”
 
Hốc mắt Trịnh Tư Vận nong nóng.
 
Cô bé cảm thấy không quen thật.
 
Là con gái, đương nhiên cô bé càng hy vọng cha mẹ có thể ở bên nhau. Nhưng giờ cha đã mất, làm sao cô bé có thể lấy danh nghĩa huyết thống để trói buộc mẹ mình được?
 
Giống như trong kiếp trước, cô bé đã từng khuyên bạn thân mình đừng vì đứa bé mà gượng ép duy trì một cuộc hôn nhân tệ hại.
 
Cậu không chỉ là mẹ của một ai đó, mà cậu còn là chính cậu.
 
Thứ quan trọng hơn cuộc đời của đứa bé chính là cậu.
 
Cô bé nuốt nước mắt vào trong.
 
Chỉ cần mẹ hạnh phúc là được.
 
Đây chính là ý nghĩa cho việc sống lại của cô bé.
 
Thấy con gái buồn ngủ thật, sau khi về nhà, Trịnh Vãn cũng không khăng khăng muốn nói chuyện trong tối hôm nay.
 
Rót cho con một cốc sữa nóng, nhìn cô bé nhắm mắt lại, Trịnh Vãn xoay người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô bé.
 
Ngủ ngon nhé, bé cưng của mẹ.
 
Chờ cô bước ra ngoài, cửa phòng đóng lại, Trịnh Tư Vận mở to mắt, nước mắt rơi như mưa. Sợ mình khóc thành tiếng, cô bé vùi mặt vào gối đầu mềm mại, người hơi co rúm lại.
 
Cô bé hiểu ý của mẹ.
 
Dù… Dù mẹ có người yêu mới, nhưng mẹ sẽ mãi mãi… Mãi mãi yêu con, bé cưng của mẹ.
 
Chuyện tới giờ còn gì chưa rõ đâu?
 
Người đưa cho cô bé chiếc ô đó là Nghiêm Quân Thành.
 
Nói thẳng ra là anh đã bảo vệ cô bé.
 
Nói vây, chắc chắn “người nọ” trong tin nhắn của cấp trên cũng chính là anh.
 
Vì sao anh phải bảo vệ cô bé?
 
Chẳng qua là vì cô bé là con của người mà anh yêu nhất mà thôi.
 
Mẹ là ai trên cuộc đời này?
 
Là người mà dẫu đã mất cũng vẫn luôn bảo vệ cô bé chứ ai.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui