[free]_mẹ của nữ phụ là bạch nguyệt quang của ông lớn

Ngày hôm sau là thứ bảy.
 
Trịnh Vãn thức dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng.
 
Công việc của cô bận rộn, không có thời gian chuẩn bị bữa sáng, hằng ngày cô sẽ mua bánh bao và sữa đậu này ở cửa hàng tiện lợi để giải quyết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong phòng bếp nhỏ hẹp, cô sợ làm ồn đến con gái nên cố gắng nhẹ tay nhẹ chân.
 
Trịnh Tư Vận thức dậy, còn tưởng mình nhìn nhầm. Cô bé đi vòng ngược lại, nhìn thấy bữa sáng trên bàn ăn, rồi ngẩng đầu mẹ đang bận rộn dưới ánh nắng ban mai dịu nhẹ.
 
Cô bé dựa lên cánh cửa, hỏi: “Mẹ đang làm gì vậy?”
 
Trịnh Vãn quay đầu lại trấn an cô bé: “Sắp xong rồi, mau đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng.”
 
“… Dạ!”
 
Trịnh Tư Vận đi vào toilet nhanh chóng rửa mặt xong, trở lại trước bàn ăn.
 
Trịnh Vãn bê đĩa ra, dịu dàng nói: “Uống sữa đậu nành hay là sữa bò?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có sữa đậu nành ạ?”
 
“Ừ, là sữa đậu nành tươi vừa ép.”
 
Trịnh Tư Vận giật mình: “ Mẹ dậy lúc nào thế ạ.”
 
“Không sớm lắm đâu.”
 
Nói rồi Trịnh Vãn cầm hai ly sữa đậu nành nóng hôi hổi ra, cô bưng rất vững, không tràn ra ngoài một giọt nào.
 
Đến cả bản thân cô cũng cảm thấy ngạc nhiên, thế mà bây giờ cô đã luyện được bản lĩnh này.
 
Rõ ràng trước kia chẳng biết làm cái gì cả.
 
Trịnh Tư Vận vội nhận lấy, sau đó hai mẹ con mới ngồi xuống ăn bữa sáng.
 
Thời gian có hạn, bữa sáng cũng tương đối đơn giản, sữa đậu nành, sủi cảo chiên và trứng gà.
 
Trịnh Vãn cúi đầu, ngón tay trắng nõn lột vỏ quả trứng gà.
 
Tâm trạng cô có tâm sự nặng nề, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào cả.
 
Trịnh Tư Vận uống một hớp sữa đậu nành, bọt sữa đậu nành dính trên khóe miệng cô bé, cô bé không lau mà nói: “Uống rất ngon!”
 
“Thích uống thì tốt.” Trịnh Vãn mỉm cười, để một quả trứng gà đã lột vỏ xong vào chiếc đĩa nhỏ đặt trước mặt cô bé.
 
“Mẹ, có phải mẹ có chuyện gì muốn nói với con hay không.”
 
Trịnh Tư Vận không nhịn được nữa. Vẻ mặt mẹ cứ muốn nói lại thôi, khi thì nhíu mày, mắt đảo liên hồi. Nhưng mà mãi không mở miệng, đến cô bé còn sốt ruột thay mẹ, quyết định chủ động hỏi.
 
Ngược lại làm Trịnh Vãn xấu hổ.
 
Tuy tình mẹ con là quan hệ thân mật nhất trên đời này, nhưng có vài chuyện cô thật sự không mở miệng được.
 
Cô rủ hàng mi, khẽ hỏi: “Tư Vận, con, có phải là con không thích anh ấy lắm không.”
 
Không đợi Trịnh Tư Vận trả lời, cô lại nói: “Con người anh ấy không nói nhiều, nhưng thật ra…”

 
Cô nói đến đây thì lại im lặng. Bỗng nhiên cô phát hiện ra mình không nên nói những chuyện này với Tư Vận, giống như đang ép con nhất định phải chấp nhận Nghiêm Quân Thành.
 
Nhưng, nghĩ lại thì nói vậy có phải ích kỷ quá hay không.
 
Ở trong lòng Tư Vận, con bé có cha của nó, con bé không muốn chấp nhận  cũng chẳng thể trách con bé được.
 
“Không có đâu!” Trịnh Tư Vận gần như điều động tất cả tế bào của cơ thể, làm cho bản thân như rất phấn khích: “Tại sao mẹ lại nghĩ như vậy, con không ghét chú Nghiêm, chỉ là vì ngày hôm qua con còn chưa kịp hoàn hồn thôi!”
 
Cô bé chỉ…
 
Bị chấn động.
 
Một khi xâu chuỗi tất cả mọi chuyện và mọi chi tiết lên, cô bé cảm thấy rất chấn động.
 
“Thật sao?”
 
Trịnh Tư Vận ra sức gật đầu: “Con không ghét chú ấy thật đó, con vẫn nói như thế. Chỉ cần là người mẹ thích, con cũng sẽ thích!”
 
Cô bé nói thật lòng.
 
Sao cô bé có thể ghét Nghiêm Quân Thành được chứ.
 
Qua biểu cảm của cô bé, Trịnh Vãn cũng đã nhận ra cô bé nói thật lòng, lúc này cô mới hoàn toàn thở phào.
 
“Mẹ…” Trịnh Tư Vận dứt khoát đặt cái ly trong tay xuống, trườn sang gần người cô, cười hì hì nói: “Cho nên sáng sớm tinh mơ mẹ đã dậy nấu bữa sáng cho con là vì muốn hối lộ con à? Không cần đâu! Mẹ nghe kỹ nhé, con không quan tâm người đó cao hay thấp, có tiền hay nghèo hèn, chỉ cần người đó đối xử tốt với mẹ là con vui rồi.”
 
“Đương nhiên là người đó vừa cao to vừa đẹp trai, lại còn có điều kiện kinh tế nhất định, con càng vui vẻ hơn nữa!”
 
Trịnh Vãn mỉm cười.
 
Trịnh Tư Vận thuận theo dựa lên bả vai cô, thân thiết nói: “Mẹ à, mẹ không biết đâu.”
 
Mẹ không biết con vui mừng đến mức nào đâu.
 
Vui mừng vì mẹ có được tình yêu một lần nữa, có người mẹ yêu.
 
“Cái gì?” Trịnh Vãn hỏi.
 
“Không có gì.” Trịnh Tư Vận ngồi thẳng người dậy, há miệng ra ăn sủi cảo chiên.
 
Trịnh Vãn còn coi cô bé như một đứa bé, vội lấy khăn giấy lau miệng cho cô bé.
 
Rồi cô nhớ ra gì đó, nói thêm: “Tháng sau dì Giản của con và Phương Lễ định đến Đông Thành.”
 
Phản ứng của Trịnh Tư Vận rất bình thường, chỉ à lên một tiếng.
 
Trịnh Vãn ngồi bên cạnh ăn trứng gà, sau khi gian nan nuốt xuống, mới cười khanh khách hỏi: “Con vui không.”
 
“Vui ạ!” Trịnh Tư Vận chỉ cảm thấy sữa đậu nành táo đỏ mắc nghẹn ở cổ họng: “Đã lâu chưa được gặp dì Giản.”
 
Dì Giản đối xử tốt với cô bé, cô bé biết, mà dì Giản cũng luôn che chở cho cô bé.
 
Nhưng mà cho dù có thân thiết thì chung quy vẫn thua xa địa vị của Quý Phương Lễ ở trong lòng dì Giản.
 
Cô bé không thể nào ngăn cản tình bạn của mẹ và dì Giản. Cô bé không yêu, cũng không hận Quý Phương Lễ, kiếp này cô bé và cậu ta không thể nào có bất kỳ khúc mắc tình cảm nào cả.
 
Cho nên, tất cả có thể giữ nguyên như ban đầu.

 
Trịnh Vãn thấy con gái không nhắc tới Quý Phương Lễ, khẽ thở dài một tiếng. Tuy rằng cô cũng từng ở tuổi mười lăm, mười sáu, nhưng bây giờ cô đã cách quá xa độ tuổi này, lâu đến mức cô không hiểu con đang nghĩ gì trong lòng. Nhưng thân là mẹ, cô sẽ không thử con gái, cô cũng lo lắng có quá nhiều ngăn cách sẽ gây ra ảnh hưởng ngược.
 
Có điều cho dù thế nào thì cô cũng sẽ không để Quý Phương Lễ và Giãn Tĩnh Hoa quá thân thiết với cuộc sống bây giờ của họ.
 
“Được.” Trịnh Vãn mỉm cười.
 
Ăn sáng xong, Trịnh Tư Vận phải đi học, Trịnh Vãn cũng phải đi làm.
 
Trước khi ra khỏi cửa, Trịnh Tư Vận đột nhiên gọi cô: “Mẹ!”
 
Trịnh Vãn quay đầu lại.
 
Trịnh Tư Vận còn hơi do dự, nhưng vẫn nói: “Nếu mẹ và chú Nghiêm có nhắc đến con thì nhớ nói con rất rất rất cảm ơn chú ấy, không ghét chú ấy.”
 
“Cảm ơn?” Trịnh Vãn khó hiểu.
 
Trịnh Tư Vận kéo quai cặp, cong môi cười: “Đúng vậy, cảm ơn chú ấy!”
 
Trịnh Vãn nhìn xuống dưới, đảo sang hộp giày trong tủ giày, hiểu ra: “Con cảm ơn món quà anh ấy tặng con?”
 
Rồi cô bật cười: “Con thích là được.”
 
-
 
Hai ngày nghỉ, Trịnh Vãn đều bận rộn.
 
Một tuần cô sẽ có hai ngày nghỉ, nhưng hầu như chỉ được nghỉ các ngày từ thứ hai đến thứ sáu.
 
Ngày thứ ba, cô chào đón một ngày nghỉ. Đến gần giữa trưa, Nghiêm Quân Thành cử tài xế đến đón cô.
 
Chiếc xe từ từ chạy vào hầm giữ xe của tòa nhà Thành Nguyên. Lúc này đã đến giờ nghỉ trưa, có một vài nhân viên có hứng sẽ lái xe ra ngoài kiếm đồ ăn. Khi nhìn thấy chiếc Maybach chạy vào, mấy chiếc xe khác đều rất ăn ý chạy chậm lại, chờ khi chiếc xe này chạy qua, mấy chiếc xe còn lại mới bắt đầu rời khỏi vị trí đỗ.
 
Nghiêm Quân Thành có thang máy chuyên dụng.
 
Sau khi Trịnh Vãn xuống xe, không ngờ trợ lý đặc biệt Vương đã đứng bên ngoài chờ.
 
Trợ lý đặc biệt Vương bước nhanh đến chào đón: “Cô Trịnh, nào, mời đi bên này, tổng giám đốc Nghiêm đang đợi cô.”
Khuôn mặt trợ lý đặc biệt Vương đầy vui mừng, rất thân thiết với Trịnh Vãn, sau khi đón cô vào thang máy thì vẫn nhiệt tình trò chuyện: “Vì không biết cô thích ăn món gì cho nên đã dặn đầu bếp ở Lan Đình mang đồ ăn đến, nếu cô căm thấy ăn không hợp thì lần sau đổi món khác.”
 
Trịnh Vãn không quen được tiếp đón nhiệt tình như vậy.
 
Nghĩ đến lần trước trợ lý đặc biệt Vương tố khổ, cô suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Tôi ăn gì cũng được.”
 
“Bánh ngọt của Thịnh Quan cũng không tệ, hay là bảo bọn họ gửi một ít đến đây?” Anh ta nói: “Nếu như cô thích tôi sẽ thông báo bên kia mời một vài đầu bếp Nam Thành đến.”
 
Trịnh Vãn vội vàng xua tay từ chối: “Đừng, đừng, không cần phiền phức như vậy.”
 
Trợ lý đặc biệt Vương cười: “Cô khách sáo quá, có gì mà phiền với không phiền chứ, đây cũng chỉ là một câu nói mà thôi. Quan trọng là cô ăn ngon, tâm trạng thư thái.”
 
Trịnh Vãn cười nhạt, không tiếp lời anh ta.
 
Trợ lý đặc biệt Vương cũng biết điểm dừng.
 
Thang máy thuận lợi đi thẳng lên trên.

 
Cuối cùng dừng lại ở tầng lầu hai mươi lăm, trợ lý đặc biệt Vương bước ra ngoài trước để dẫn đường cho cô, vừa đi vừa giới thiệu: “Đây là phòng tiếp khách, tổng giám đốc Hà thường sẽ dùng phòng này. Phòng của tổng giám đốc Hà ở bên kia, anh ấy không đến… ”
 
Đi đến văn phòng Nghiêm Quân Thành sẽ phải qua phòng thư ký.
 
Qua lớp cửa kính, các thư ký nhìn trợ lý đặc biệt Vương đang ân cần dẫn một cô gái xinh đẹp tóc dài đi ngang qua.
 
Bọn họ quay mặt nhìn nhau.
 
Có vài người đã thành tinh, thừa lúc cô chưa đi ngang qua, cơ thể còn nhanh hơn cả ý thức, đứng dậy ngay lập tức.
 
Chờ đến khi giọng nói của trợ lý đặc biệt Vương càng lúc càng xa, có một vài vị thư ký mới hoàn hồn lại, thư ký lớn tuổi nhất bình tĩnh đẩy gọng kính trên sống mũi: “… Đừng hỏi tôi, tôi cũng chưa gặp.”
 
Vấn đề là…
 
Tất cả những người có mặt ở đây chưa từng thấy cảnh tượng này!
Cho dù người có thâm niên ngắn nhất thì cũng đã tại chức hai ba năm.
 
Nhưng họ chưa từng gặp cô gái bên ngoài nào không phải đối tác đến tìm tổng giám đốc Nghiêm cả. Kỳ lạ nhất chính là trợ lý đặc biệt Vương còn có bộ dạng chân chó như thế nữa!
 
Trợ lý đặc biệt Vương rất kiêu căng.
 
Anh ta tốt nghiệp đại học hàng đầu, năng lực tuyệt vời. Dù là phó tổng giám đốc tập đoàn khác thì anh ta cũng làm việc theo phép công, không dễ dàng thân thiết với người ta.
 
Miệng cũng kín như bưng, cho dù là việc công hay việc tư, chỉ cần liên quan đến tổng giám đốc Nghiêm, đừng ai mơ moi được cái gì từ miệng anh ta.
 
“Có khi nào là…”
 
Một thư ký khác buột miệng thốt lên: “Vợ ông chủ?”
 
Bên này còn đang suy đoán.
 
Trịnh Vãn đã được trợ lý đặc biệt Vương dẫn vào văn phòng Nghiêm Quân Thành.
 
Nghiêm Quân Thành còn đang làm việc, chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó thờ ơ ừ một tiếng đáp lại trợ lý đặc biệt Vương. Sau đó trợ lý đặc biệt Vương ngầm hiểu, đi ra ngoài.
 
Trịnh Vãn không muốn làm phiền tiến độ làm việc của anh.
 
Mặc dù đây là nơi làm việc của Nghiêm Quân Thành nhưng cô cũng không muốn đi xung quanh lục lọi khắp nơi, cô đứng dậy bước tới trước cửa sổ sát đất, thất thần nhìn phong cảnh dưới lầu.
 
Nơi này rất cao, lớp kính thủy tinh chẳng dính một hạt bụi.
 
Đột nhiên có người ôm lấy cô từ phía sau, lưng cô dán lên ngực anh.
 
Cô còn chưa quay đầu lại, hơi thở quen thuộc xộc đến.
 
Cô cúi đầu xuống, trên hông cô là bàn tay của anh.
 
Hai người không trò chuyện chỉ lặng lẽ ôm nhau như thế.
 
“Nơi này cao quá.” Cô khẽ nói.
 
Cắm Nghiêm Quân Thành chống trên đỉnh đầu cô, ôm chặt hơn, anh khẽ cười một tiếng, lồng ngực rung lên: “Nhưng nơi này rất yên tĩnh.”
 
“Vừa rồi em nghĩ đến một chuyện không may mắn lắm.”
 
Nghiêm Quân Thành dùng cằm chọc cô: “Động đất?”
 
Cô không nói lời nào, coi như ngầm thừa nhận.
 
“Không thể nào đâu.” Trước giờ anh không thích nghe người khác nói với anh về giải thiết, nhưng lúc này lại rất kiên nhẫn mà giảng giải cho cô: “Cho nên thời đại khác nhau mức độ động đất cũng khác nhau. Tương lai, khả năng xảy ra động đất từ cấp bốn trở lên là không cao.”
 
Trịnh Vãn cất giọng cười lảnh lót: “Phức tạp quá, em nghe không hiểu lắm.”
 
“Để sau này anh tìm tài liệu đọc rồi giải thích với em nhé?”
 
“Em chỉ nghĩ vu vơ thôi.”
 

“Ừ, đừng lo lắng, sẽ không xảy ra đâu.”
 
“Được.”
 
“Một lát nữa anh sẽ đưa em đi tới chỗ này.”
 
“Ừm.”
 
Cô vẫn giống như hai mươi năm trước, không hỏi gì cả, chỉ đi theo anh.
 
Toàn tâm toàn ý tin tưởng, tựa như chỉ cần ở cạnh anh, cho dù đi đâu cô cũng cam lòng.
 
Chiếc xe chạy trên đường, trong lúc chờ đèn đỏ, Nghiêm Quân Thành nói: “Hôm nay dẫn em đến Lan Đình xem trước, một tháng anh thường ở đó nhiều hơn. Em xem có thích hay không.”
 
Trịnh Vãn hơi giật mình.
 
Vài phút sau, cô nhìn phong cảnh lùi về sau, nghiêng đầu thương lượng với anh: “Vậy có cần đi siêu thị một chuyến không. Em nghĩ cơm tối không cần phải ăn ở bên ngoài, ở nhà tự nấu ăn, sao nào.”
 
“Được.”
 
Anh cũng không nhắc nhở cô ở Lan Đình có đầu bếp, không thiếu nguyên liệu nấu ăn, càng không thiếu người nấu cơm.
 
Mười phút sau, bọn họ đi tới siêu thị.
 
Bây giờ còn trong giờ làm việc, cho nên trong siêu thị gần như không có người nào, hoàn toàn không có cảnh tượng chen chúc như cuối tuần.
 
Nghiêm Quân Thành đẩy xe mua sắm, đi theo phía sau cô.
 
Thấy cô dừng lại, thấy cô cẩn thận nghiêm túc chọn lựa rau quả.
 
Ánh đèn sáng ngời ở siêu thị rọi xuống đỉnh đầu cô.
 
Anh nhìn cô đầy chăm chú.
 
Chờ cô quay đầu lại.
 
Anh đứng đó chờ cô quay đầu lại, thật lâu, thật lâu.
 
Lâu đến mức anh đã quên mất thời gian trôi đi.
 
Anh vẫn luôn dừng lại ở mùa hè năm ấy, không muốn bước ra, cũng không đi ra. Đến tận khi cô quay lại bên cạnh anh lần nữa, nắm lấy anh, anh mới bước ra ngoài.
 
“Anh sao vậy?”
 
Trịnh Vãn cầm rau đã được đóng gói quay lại, thấy anh đang nhìn mình, nghi ngờ hỏi anh: “Anh không thích ăn cái này sao?”
 
“Không.”
 
Anh nhận lấy đồ trong tay cô.
 
Khuôn mặt cô cười rạng rỡ, tay nắm tay anh, thích thú trò chuyện việc nhà với anh: “Lâu rồi không dạo siêu thị chậm rãi thế này, cảm giác này thật thích.”
 
“Lần sau lại đến.”
 
“Em thấy hình như anh cũng rất bận.” Cô mỉm cười: “Có làm ảnh hưởng đến công việc của anh không?”
 
“Không đâu.”
 
“Ừm.”

Hai người đi đến quầy thu ngân.
 
Trên quầy thu ngân cũng có bày bán vật phẩm, rất khó bỏ qua. Tầm mắt Trịnh Vãn lướt qua, rồi bình tĩnh đứng bên cạnh anh. Bàn tay anh nắm lấy tay cô, mặc dù lúc anh quay người lấy đồ cũng chưa từng thả tay cô ra.
 
Anh thong dong cầm lấy hai hộp bỏ vào xe mua sắm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận