Nửa tiếng sau.
Trịnh Vãn bưng thức ăn lên, trên chiếc bàn ăn hình vuông nhỏ có một đĩa canh cá, thăn bò sốt tiêu ngọt và bắp cải xào.
Cô cởi tạp dề ra đi rửa tay lần nữa rồi mới ngồi vào, múc cho Nghiêm Quân Thành một chén canh cá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Uống canh trước đi."
Nghiêm Quân Thành tiếp lời.
"Cẩn thận nóng."
Nghe cô nói, anh giảm tốc độ uống canh lại. Anh là một người đàn ông khó tính, khi còn trẻ, ăn uống cũng không gây ra tiếng động.
Trịnh Vãn đã quen với việc chăm sóc con gái trên bàn ăn.
Giờ phút này cũng gắp một đũa thịt bò, lại kịp thời nhớ tới người đối diện là Nghiêm Quân Thành.
Anh mắc chứng sạch sẽ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hành động này có vẻ không phù hợp.
Mới nghĩ như vậy, anh đã lạnh nhạt bưng chén nhận lấy.
Trịnh Vãn mỉm cười: "Hương vị thế nào, có hợp khẩu vị của anh không?"
"Mùi vị rất ngon."
Nghiêm Quân Thành khó tính, nhưng cũng không khó tính, về khoản ăn uống anh không bao giờ kén chọn. Đối với anh mà nói, anh không có cảm giác thèm ăn, ăn cơm chỉ đơn giản là lấp đầy bụng.
Là ngọt hay đắng.
Là cay hay thanh đạm.
Anh giống như đã mất khả năng nếm và cảm nhận.
Bây giờ vị giác đang dần quay trở lại.
"Anh thích ăn gì?" Trịnh Vãn nói: "Có thể nói cho em nghe, em sẽ cố gắng nấu thử."
"Em thích nấu ăn?" Anh như lơ đãng hỏi cô.
Trịnh Vãn dừng lại, cười lắc đầu: "Chưa đến mức thích hay không thích, chỉ là lo lắng bên ngoài không hợp vệ sinh.”
Khi còn trẻ, cô cũng thích ăn thức ăn bên ngoài. Cho dù đó là đồ chiên trong quầy hàng bán đồ ăn nhanh hay hoành thánh trên phố ẩm thực, cô đều thích.
Năm tháng vô tình trôi đi.
Cho đến khi đưa con gái đi thăm danh lam thắng cảnh, con gái ầm ĩ đòi ăn xúc xích nướng. Trong tiềm thức cô sẽ nhíu mày, điều đầu tiên cô cân nhắc là chất lượng vệ sinh.
Lúc này tuổi thanh xuân hoàn toàn không còn thuộc về cô.
Nghiêm Quân Thành lại múc nửa chén canh cá: "Nếu không thích, sau này đừng làm nữa.”
Anh lại nhìn về phía cô: "Nấu cơm, quét dọn vệ sinh, những chuyện vặt vậy đều có thể để cho người khác làm.”
Động tác gắp thức ăn của Trịnh Vãn khựng lại.
Ý tứ của Nghiêm Quân Thành đã rất rõ ràng.
Chỗ ở này của cô chật hẹp đến nỗi không có chỗ cho người khác.
"Không cần lo lắng điều gì." Anh vốn không phải là một người nói nhiều, có lẽ tâm tình thật sự rất tốt, thậm chí còn cười nói với cô những chuyện vụn vặt: "Em thích một tòa nhà đơn lập yên tĩnh, hay là thích cao tầng có tầm nhìn tốt?”
Trịnh Vãn hơi giật mình, như thể không nghe hiểu lời anh nói.
"Anh đều có thể chỉ dựa vào sở thích của em thế nào." Tư thế anh thả lỏng: "Nếu tạm thời không cách nào quyết định, không ngại phiền phức, cũng có thể ở cả hai bên. Ở rồi em sẽ biết bản thân thích nơi nào hơn.”
"Nhưng mà..."
Trịnh Vãn cũng có băn khoăn của mình.
Cô chỉ cảm thấy… Quá nhanh.
Gần đến khi anh đề cập đến, cô đều trở tay không kịp.
"Không có nhưng mà." Anh đưa tay, vuốt ve mu bàn tay cô, hơi dùng sức: "Em không cần lo lắng gì, chỉ cần suy nghĩ một chuyện, thích hay không thích.”
Khí thế của anh làm cho cô ngay cả sức lực để lắc đầu cũng không có.
Mấy năm nay, hình như anh chưa từng thay đổi. Có lẽ anh đã trở nên khó nắm bắt hơn, nhưng trong xương cốt vẫn mạnh mẽ như cũ.
Anh sắp xếp mọi thứ giống như là đi thuyền trên biển. Đi đâu, thời tiết như thế nào, có sóng gió hay không, cô cũng không cần quan tâm. Cô chỉ cần ngồi ở khoang thuyền đi theo anh là được rồi.
"Được."
Cô gật đầu.
Anh mỉm cười nhẹ, chuyển dần ánh mắt từ khuôn mặt xinh đẹp sang ngón áp út tay phải của cô.
Sẽ sớm thôi.
Ở đây sẽ đeo nhẫn cưới.
Hai người ăn cơm xong, Nghiêm Quân Thành đứng dậy, thu dọn bát đũa. Từ khi còn rất trẻ, làm việc gì cho tới bây giờ anh cũng không giải thích với người khác. Trịnh Vãn đi theo vào phòng bếp, yên lặng nhìn anh xắn tay áo sơ mi lên, lộ ra đường nét rắn chắc của cánh tay. Cô nhìn anh cầm miếng bọt biển lau chén, bọt xà phòng đậm đặc bám đầy những ngón tay mảnh khảnh của anh.
Đang lúc cô chần chừ có nên tiến lên hay không, điện thoại di động đặt trong túi áo vang lên tiếng nhạc chuông.
Anh nghiêng đầu, liếc nhìn cô.
Cô giống như Trịnh Vãn của hai mươi năm trước, lấy màn hình điện thoại di động liếc mắt nhìn anh một cái: "Bạn em - Tĩnh Hoa, anh đã gặp qua.”
Đuôi lông mày hắn có ý cười nhàn nhạt.
Cô đi đến phòng khách ấn nghe điện thoại.
Từ sau ngày đó, cô và Giản Tĩnh Hoa cũng không nói chuyện điện thoại nữa, chỉ đơn giản gửi mấy tin nhắn.
"A lô."
Giản Tĩnh Hoa ở đầu kia giọng điệu mệt mỏi: "Tiểu Vãn, tôi nghe mẹ cậu nói cậu trở về Đông Thành?”
"Mới về đến nhà không bao lâu. Tĩnh Hoa, cậu không sao chứ? Cậu đã từng nói chuyện với Phương Lễ chưa?” Trịnh Vãn nhỏ giọng hỏi cô ấy.
"Nó đột nhiên trở nên rất trầm tĩnh." Giản Tĩnh Hoa nghẹn ngào: "Tuy rằng trước kia cũng không nói nhiều, nhưng cũng sẽ không giống như bây giờ, một ngày nói không được mấy câu.”
Trịnh Vãn không biết nên nói gì an ủi cô ấy.
Tình bạn của người lớn không bền chặt như trong tưởng tượng. Sau khi nằm mơ thấy giấc mộng kia, thân thế Quý Phương Lễ cũng được nghiệm chứng. Lại nhớ tới bạn tốt và Phương Lễ, cô như nghẹn ở cổ họng.
Cô là một người mẹ vô lý.
Cho dù có chuyện gì xảy ra, cô sẽ luôn luôn đứng về phía con cái của mình.
Im lặng với nhau trong vài giây, Giản Tĩnh Hoa lấy lại tinh thần: "Chờ xử lý xong chuyện bên này, tôi cũng muốn đến Đông Thành cùng Phương Lễ. Tôi không yên tâm, cũng không thể để Phương Lễ biến thành quái vật súc sinh giống như cha nó. Tiểu Vãn, lúc trước cảm ơn bà. Hôm nay tôi gọi điện thoại tới chính là muốn nói chuyện này với bà. Ngoài ra, chờ chúng ta gặp mặt rồi sẽ nói về nó."
"Được."
Con người không phải là cỏ cây, không ai có thể nhẫn tâm.
Trịnh Vãn mặc dù có khoảng cách với Quý Phương Lễ, nhưng tình bạn trước kia với Giản Tĩnh Hoa cũng không phải giả.
Sau khi cúp điện thoại, cô rũ mắt suy tư một lát.
Chỉ cần người khác không đến làm tổn thương con gái của cô, cô cũng tuyệt đối không chủ động đi tổn thương ai.
Nhưng mầm mống nghi ngờ đã gieo vào lòng, dường như không cần thiết phải tiếp tục tình bạn kiểu này nên từ từ cắt đứt liên lạc với họ thôi. Điều này tốt cho cả hai.
Không ai quan trọng hơn con cái. Mặc dù cho suy nghĩ hỗn loạn, trong tiềm thức cô đã chọn con đường tốt nhất cho con gái mình.
Nếu như cô có thể ngăn cản Tư Vận có tình cảm với Phương Lễ, vậy sẽ là tốt nhất.
Nếu cô không có thời gian...
Trịnh Vãn ngước mắt nhìn Nghiêm Quân Thành đi về phía mình.
Cô khom lưng, rút mấy tờ khăn giấy đưa cho anh: "Tĩnh Hoa nói cô ấy lập tức cũng muốn đến Đông Thành. Em không tiện hỏi, tình huống nhà họ Quý như thế nào, anh biết không?”
Nghiêm Quân Thành chậm rãi lau nước trên tay: "Em nói Quý Bách Hiên? Bây giờ anh ta có vợ có con gái, nhà vợ cũng không phải vừa. Quý Bách Hiên không thiếu con, hiện tại chẳng qua là muốn thu hồi tất cả quyền lợi. Bạn em cùng cháu ngoại cô ấy đến Đông Thành, là phúc hay họa toàn bộ phụ thuộc vào chính bọn họ. Xem ra bọn họ đã quyết định xong rồi.”
Trịnh Vãn tâm sự nặng nề hỏi: "Còn anh thì sao? ”
Nghiêm Quân Thành nhìn cô.
Gương mặt như tranh của cô lại nhuốm một tia ưu sầu: "Công ty của anh, có qua lại với nhà họ Quý không? Tôi không biết nhiều về những điều này, nhưng nếu em đến quá gần họ sẽ mang lại cho anh những rắc rối không cần thiết?”
"Cái gì?"
"Nếu như bị người khác hiểu lầm, sẽ mang đến phiền phức cho anh." Cô thì thầm: "Em cũng không hiểu những điều này. Sợ làm chậm trễ việc việc lớn của anh.”
Nghiêm Quân Thành kinh ngạc.
Anh hiếm khi có một khoảnh khắc như vậy, suy nghĩ của anh dường như du hành trong không gian, chập chờn và hoảng hốt.
Cô đến gần anh, cúi đầu đưa tay ra, giúp anh kéo ống tay áo. Tay áo được xắn lên, khuy áo được cài cẩn thận.
Giọng nói và hơi thở của cô bao quanh anh.
"Anh cứ nói đi, tôi nghe lời anh."
Anh vừa mới phục hồi tinh thần, yết hầu trượt xuống, giọng điệu hơi có chút khàn khàn: "Sẽ không. Sẽ không có bất kỳ rắc rối. Nếu em muốn, em có thể tiếp tục đi qua lại với họ.”
Cô lắc đầu: "Vẫn không được. Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại, nó đã khác. Em biết nhiều thứ ngay cả khi anh không nói ra. Em sợ rắc rối, càng sợ gây rắc rối cho anh.”
Anh cúi đầu nhìn xuống mu bàn tay cô, nó đã trở lại trắng như ban đầu.
Nỗi muộn phiền trong lòng tôi cũng tiêu tan vào hư không.
"Được."
Anh không muốn kiềm chế cô.
Ở bên cạnh anh, cô chỉ cần suy nghĩ một điều, thích hay không thích.
Có thể làm bất cứ điều gì mà cô muốn.
Bất cứ những gì cô muốn, anh đều có thể đưa nó cho cô.
Nhưng anh không muốn những rắc rối đó quấy rầy cô. Anh cũng không muốn cô phiền lòng vì những người không cần thiết.
Tình huống của nhà họ Quý rất đặc thù và rắc rối. Nó không chỉ đơn giản là nhận người thân mà còn liên quan đến việc tranh giành quyền lực và lợi nhuận. Những người và những thứ đó đều là những nhân tố gây bất ổn.
Anh không kìm được vươn tay ôm cô vào lòng, lòng bàn tay thô ráp chạm vào mái tóc đen của cô, anh nhắm mắt lại, giọng nói nặng nề: “Canh cá rất ngon, anh thích lắm."
Cô cũng ôm eo anh, dựa vào lồng ngực anh, trả lời: "Được, lần sau sẽ làm cho anh.”
Trịnh Vãn sẽ trở lại làm việc vào ngày mai.
Mấy ngày không gặp con gái, cô rất nhớ con. Sáng sớm hôm nay gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm cô Triệu nói chuyện với con gái, buổi tối sẽ đến trường đón con bé cùng về nhà.
Đêm xuống, cô và Nghiêm Quân Thành mới ra ngoài.
Cô không lay chuyển được anh.
Không biết tài xế đã đi đâu từ lâu, nhưng chìa khóa do anh giữ. Anh mở cửa xe cho cô, cô hơi do dự. Anh như hiểu được sự do dự của cô, thấp giọng nói: "Yên tâm, thời gian còn sớm, anh đưa em đến cổng trường rồi đi. ”
Cô lắc đầu thở dài: "Em vẫn muốn nói chuyện cho con bé biết trước. Đứa nhỏ đã lớn, con bé cũng có chủ kiến của mình. Em muốn cho nó một khoảng thời gian để thích ứng và tiếp nhận."
"Yên tâm." Anh khom lưng, thắt dây an toàn cho cô. Sau khi xác định cô ngồi xong, anh chỉ đứng bên cạnh xe, cánh tay tùy ý gác cửa xe: "Hai người nói xong, thông báo cho anh là được rồi, phần còn lại anh sẽ sắp xếp.”
"Ừm."
Lúc này anh mới đóng cửa xe lại, vòng qua một bên, lên xe, khởi động động cơ.
Trịnh Vãn cười cười: "Con bé rất hiểu chuyện, mới mười lăm tuổi đã rất thương tôi. Thời gian trước còn nói với tôi chuyện này.”
Nhắc đến con gái, tâm trạng của cô cũng trở nên mềm mại.
Khoảng thời gian trước đây.
Biểu cảm của Nghiêm Quân Thành vẫn như bình thường, một tay cầm vô lăng, ánh mắt tập trung chú ý tình hình giao thông phía trước. Anh không đáp lại đề tài này.
Trịnh Vãn chỉ nghĩ anh nhất thời cũng không quen.
Cô cũng không nói gì về con gái nữa.
Yên tĩnh cả quãng đường, càng gần trường học, đường càng rộng rãi. Nhưng chiếc xe lại không đi thẳng, mà là tiến vào làn rẽ phải.
Cô mới phản ứng lại, lên tiếng nhắc nhở anh: "Có vẻ như đi sai làn đường.”
"Có lẽ không sao, bên kia cũng có thể đến, chỉ là sẽ xa một chút." Cô nói thêm.
Nghiêm Quân Thành cúi đầu ừ một tiếng.
Con đường này thậm chí còn vắng vẻ hơn, anh đậu xe mình trong bãi đậu xe bên đường.
Trịnh Vãn không rõ nguyên nhân, kinh ngạc nhìn anh: "Anh..."
Anh cởi dây an toàn ra, dưới ánh mắt ngạc nhiên của cô, đưa tay giữ chặt gáy cô, mang theo cảm xúc mãnh liệt, chặn môi cô lại.
Cô không chống cự được chút nào, khẽ mở miệng.
Từ trước đến nay, anh luôn là thợ săn quả quyết đoán nhất, buộc cô phải nhượng bộ từng bước từng bước một. Hai tay cô yếu ớt muốn đẩy vai anh ra nhưng lại mềm nhũn. Cuối cùng cô đành chấp nhận, bàn tay trắng nõn khoác lên vai anh.
Cô gần như không chịu nổi.
Nhưng cô không biết rằng đây đã là nụ hôn được kiềm chế nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...