Fan mỗi ngày đều muốn tôi kết hôn

                               Chương 19
Hai người không tiếng động nhìn nhau mấy giây, Dụ Vi nhếch môi cười lạnh một chút, “Anh thật không có tiền đồ?”
Lục Dư Thành nhìn Dụ Vi lười biếng cười một chút, hắn nói, “Hữu dụng là được.”
Dụ Vi trầm mặc ba giây, buông tôiy, xoay người  đi vào trong nhà .
Lục Dư Thành nghiêm túc  đem cửa đóng lại sau mới đi vào bên trong. Hắn vào sau, nhìn Dụ Vi ngồi ở sô pha nhìn di động, trên mặt vẫn là không cao hứng.

Lục Dư Thành trong nhà nhìn qua một vòng, bố cục tổng thể trong lòng cũng hiểu rõ, hắn vào phòng bếp, đem bữa sáng bày lên bàn, sau đó tựa như chủ nhân gọi, “Vi Vi, lại đây ăn bữa sáng.”
Người trên sô pha không nhúc nhích.
“Muốn tôi ôm em lại đây sao?” Lục Dư Thành đứng cách một đoạn, rất có hứng thú hỏi.
Dụ Vi lúc này mới chậm rì rì tiến lại, chỉ là trong lúc ăn bữa sáng sắc mặt vẫn luôn không có tốt nhìn Lục Dư Thành. Lục Dư Thành thật ra không chịu ảnh hưởng, ăn một miếng nhìn Dụ Vi một cái, cuối cùng cũng không ăn được no căng.
Trải qua việc như này thật sự khó, Lục Dư Thành thong thả ung dung mà lấy giấy lau miệng, trong lòng có chút cảm giác chưa đã thèm.
Dụ Vi vừa thấy hắn ăn xong liền đuổi hắn đi, Lục Dư Thành nói, “Không vội.” Ngay sau đó hắn đã đem dọn chén đĩa , tính mang vào bếp rửa, bên cạnh nổi lên một bài hát.
Dụ Vi ngâm nhẹ một bài hát khiến hắn thất thần, chờ đến lúc hắn rửa xong đi ra, Dụ Vi lấy lại tinh thần, “Hiện tại có thể trở về rồi.”
Cô nhìn biểu tình vui vẻ trên mặt Lục Dư Thành thu lại một ít, nhưng thực mau khôi phục, hắn tựa như đang tìm  lý do để ở lại, lại âm thầm quan sát sắc mặt cô, cuối cùng không tình nguyện mà đi .
Dụ Vi nhìn qua màn hình di động, nhìn sắc mặt chính mình, quả thật là bộ dáng không tình nguyện, thật giống như người khác thiếu cô tiền.
Buổi sáng 10 giờ, Dụ Vi mơ màng sắp ngủ thì nhận được tin nhắn của Trần Nghiên Hy , cô vừa vặn ở thành phố H có hoạt động, muốn gặp Dụ Vi tụ họp. Dụ Vi không cự tuyệt, ở nhà một mình tâm tình không tốt lắm, cô vẫn là ra ngoài một chút.
Dụ Vi quen biết Trần Nghiên Hy rất nhiều năm, các cô lúc trước cùng tham gia cuộc thi tuyển chọn âm nhạc, năm đó Trần Nghiên Hy đứng thứ tám, sau đó ở giới âm nhạc khó khăn đến không như ý liền chuyển đi quay phim truyền hình, hiện giờ cũng coi như có chút danh tiếng.
Hai người đều là minh tinh, nói muốn gặp nhau, cuối cùng cũng chỉ là đi một tiệm lẩu có tính bảo mật tốt, đặt một nồi lẩu uyên ương ,mỗi người một nửa.
Bởi vì kẹt xe, đến lúc hai người gặp nhau đã 11 giờ, miễn cưỡng đến giờ ăn cơm.
Trần Nghiên Hy từ trong nồi lẩu cay vớt ra một miếng thịt bò, lại chấm chấm tương ớt, lúc này mới ăn , trên mặt một mảnh hưởng thụ, “Đói bụng bốn năm tháng, cuối cùng cũng được cùng cậu ăn một bữa no nê.”
Trần Nghiên Hy là con gái Tứ Xuyên , không ăn cay không vui.


Dụ Vi nhìn cô ăn cay, trong lòng cũng thèm đến không chịu nổi, chỉ là muốn bảo vệ giọng nói, rốt cuộc là vẫn không ăn. Cô vô vị mà ăn canh suông, nghe Trần Nghiên Hy nói,cô trêu chọc “Lại lấy tôi làm cái cớ.”
Trần Nghiên Hy cười hắc hắc.
Cô là người dễ bị béo, ngày thường bị người đại diện quản chặt chẽ, cũng chỉ có đi theo Dụ Vi một chuyến mới có cớ phản bác người đại diện của mình: “Vi Vi nhà tôi thích ăn cái này, tôi còn không thể sủng cô một chút sao!”
Người đại diện cũng đau đầu, “Xem em mỗi ngày ngoài miệng nói Vi Vi nhà tôi, em còn không thể lôi kéo Vi Vi nhà em lăng xê một chút, bạn bè của thiên hậu tên tuổi nói ra đi cũng vang dội……”
Trần Nghiên Hy hướng về phía người đại diện cười, quay đầu liền quên hết sạch.
Ăn đến năm phần no, Trần Nghiên Hy mới thả chậm tốc độ  ăn cơm ,cùng Dụ Vi hàn huyên. Chỉ là Trần Nghiên Hy tư duy khác biệt , mới vừa nói về bát quái ở phim trường đóng phim, giây tiếp theo lại nhảy đến trên người Dụ Vi, “Nghe nói cậu lại tham gia một chương trình.”
“Cái nào?” Dụ Vi gần đây lịch trình nhiều, cũng không biết cô ấy nói chính là cái nào, nhưng là thấy vẻ mặt ái muội của cô ấy, nghĩ thầm,  không phải là nghe nói cái chương trình kia đi, bất quá cô cùng Lục Dư Thành ……
Trần Nghiên Hy nói thẳng ra, “《 đây là mộng tưởng 》 a, lúc trước nghe nói tổ tiết mục tổ muốn tìm Thẩm Tranh, hắn lấy cớ lịch trình nhiều để từ chối, kết quả  sau khi cậu nhận lời tham gia tiết mục,  người đại diện của hắn lại đi liên hệ lại tổ tiết mục……”
Trần Nghiên Hy liền cùng tin bát quái giống nhau, Dụ Vi liền nói hai chữ, cô đã blah blah đem thắc mắc trong lòng đều nói ra hết, “Tranh ca là thích cậu đi, điều này quá rõ ràng!”
Dụ Vi ngẩn ra một chút, “Tôi không biết.”
“Hiện tại đã biết.” Trần Nghiên Hy, “Suy xét một chút về hắn , tôi nghe nói nhân phẩm hắn khá tốt, cũng không trăng hoa.”
Dụ Vi cười cô, “Cậu như thế nào còn bắt đầu làm bà mối.”
“Muốn kết hôn a.” Trần Nghiên Hy luôn luôn dám nói, “Tôi cũng 30, cũng muốn có gia đình, có người bên cạnh. Hơn nữa tôi nghe nói 30 tuổi về sau sinh hài tử, dáng người không dễ dàng khôi phục a……”
Dụ Vi vẻ mặt không còn gì để nói mà nhìn cô. Trần Nghiên Hy cười to, một chút hình tượng cũng không cần, “Nếu tôi không phải duy trì hình tượng, lão nương đã sớm yêu đương đi! Tôi đều 30, làm gì còn muốn giả thiếu nữ a……”
Sau đó suốt bữa ăn, Trần Nghiên Hy vẫn luôn lải nhải mà nói đến việc kết hôn . Trong đầu Dụ Vi đều bị việc kết hôn xâm chiếm, thế cho nên về đến nhà nhìn đến Lục Dư Thành ánh mắt đầu tiên,cái thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô cũng là hai chữ kết hôn .
Ngay sau đó cô nhanh chóng tỉnh táo, cô vừa mới là điên rồi.
“Em đi ra ngoài à?” Lục Dư Thành cách cánh cửa sổ xe nhìn cô, Dụ Vi lên tiếng, “Anh có việc?”
“Tìm em nói chuyện!” Lục Dư Thành trả lời cũng đặc biệt thông thuận.
Dụ Vi nhìn hắn một cái xem thường, lái xe vào trong . ở trước cửa chậm rãi đóng, Lục Dư Thành cũng đi theo đi đến.
“Anh đi vào làm cái……” Dụ Vi đuổi người nói đột nhiên im bặt, “Đó là cái gì!” Thanh âm hơi mang kinh hỉ , “Là mèo sao?”

Lục Dư Thành ừ một tiếng, khóe miệng mỉm cười một cái, nghĩ thầm, đem tiểu khả ái tới thật đúng là hữu dụng.
Dụ Vi đã đến gần, hoàn toàn quên việc muốn đuổi người. Cô có chút chần chờ mà dừng lại, không biết có nên hay không sờ con mèo con lông trắng xù xù .
Lục Dư Thành một tay ôm mèo con, thấy thế nâng nó đưa cho Dụ Vi, “Muốn sờ sao?”
Nữ sinh đối với loại sinh vật có lông xù xù hoàn toàn không có sức chống cự, Dụ Vi lập tức duỗi tay, sờ sờ  lông còn mang theo độ ấm của mèo con, tươi cười theo bản năng.
“Thật thoải mái……” Dụ Vi vô ý thức cảm thán, đại khái là bị con mèo nhỏ mê hoặc tâm trí, cô buột miệng thốt ra, “Đây là con mèo trên Weibo của anh đúng không?”
Dụ Vi: “……”
Nói xong cô liền hối hận, ngẩng đầu liền nhìn thấy bộ dáng rối rắm của Lục Dư Thành, không biết có thể hay không cười. Cô nháy mắt biểu tình trở nên hung ác, trừng mắt Lục Dư Thành, “Không cho cười!”
Lục Dư Thành gian nan mà nín cười, vài giây sau hồi phục lại biểu tình, “Ân, chính là nó.”
Dụ Vi sống không còn gì luyến tiếc mà vuốt mèo, không quá muốn g cùng Lục Dư Thành nói chuyện.
Nhờ có mèo con, Lục Dư Thành lại một lần thành công mà tiến vào nhà Dụ Vi. Dụ Vi toàn bộ đều nhìn chằm chằm không chớp mắt con mèo nhỏ ở trong ngực Lục Dư Thành, ánh mắt nhìn đến mức Lục Dư Thành phải ghen ghét.
Giữa trưa, mèo con lười biếng mà dựa vào trong lòng ngực Lục Dư Thành, đầu nhỏ rúc vào trong ngực hắn, bộ dáng muốn đem chính mình giấu đi. Dụ Vi chỉ nhìn thấy mông nó, cũng xem đến thỏa mãn.
Lục Dư Thành thấy cô thật sự thích, ngồi xổm xuống đem mèo buông ra, sau đó tàn nhẫn mà bắt ép nó xoay phương hướng, vỗ vỗ mông nó, thấp giọng nói, “Đi tìm  Vi Vi đi ……”
Cuối cùng hai chữ thật sự quá nhẹ, Dụ Vi cũng không có nghe được. Bất quá không quan trọng, Dụ Vi chỉ nhìn con mèo trắng nhỏ bước chân ngắn nhỏ đi tới, tâm đều phải hoá mềm.
Nó đi đến trước mặt Dụ Vi , đột nhiên lập tức nằm xuống mặt đất, Dụ Vi sửng sốt một chút, hai chữ ăn vạ còn không có nói ra, liền thấy trên mặt đất con mèo nhỏ quyến rũ duỗi mình, cuối cùng nằm trên mặt đất , đầu ngẩng lên, mở to mắt mà nhìn cô.
Thiên! Lạp! Dụ Vi nhịn không được hô một tiếng, nó phạm quy! Nó thế nhưng bán manh!!
Bởi vì chú mèo, Dụ Vi cũng không nhìn sắc mặt không tốt của Lục Dư Thành. Cô ôm con mèo không buông tay, trong miệng vẫn luôn Tiểu Tháng Năm mà kêu, nhìn là thiệt tình thích.
Lục Dư Thành ở bên cạnh hâm mộ mà nhìn cô cùng nó chơi đùa, lúc này rốt cuộc tìm được cớ gia nhập: “Em kêu nó là Tiểu Tháng Năm , nó kỳ thật không biết em đang gọi nó.”
Dụ Vi sửng sốt một chút, một mèo một người mở to mắt nhìn hắn, Lục Dư Thành trong lòng tê một tiếng, cũng cảm nhận được tâm tình của Dụ Vi. Hắn ho nhẹ một tiếng, giải thích nói, “Tên tiếng Anh của nó là May.”
Dụ Vi cúi đầu nhìn nhìn, vuốt vuốt cái đầu nó, kinh ngạc cảm thán nói: “Nguyên lai ngươi vẫn là một con mèo phong cách tây!” Dụ Vi thử gọi một tiếng tiểu May, nó quả nhiên có phản ứng, cái đuôi xù ở sau người lắc lắc.

Dụ Vi quả nhiên thích, vui vẻ mà lại lần nữa gọi nó một tiếng. May lập tức lắc lắc đuôi, còn tặng kèm một cái làm nũng, dùng thân mình cọ cọ mắt cá chân Dụ Vi.
Dụ Vi ngẩng đầu, đối mặt Lục Dư Thành mỉm cười. Tầm mắt lập tức thấp xuống mười centimet, nhìn chằm chằm cằm Lục Dư Thành nói, “Tôi ngẫu nhiên không cẩn thận nhìn một chút Weibo hot search, fans của anh đều kêu nó là Tiểu Tháng Năm……”
Lục Dư Thành lập tức liền biết cô muốn hỏi cái gì, “Tôi vẫn luôn kêu nó May, nó cũng nghe theo thói quen. Fans không có tiếp xúc  với mèo của tôi……”
Dụ Vi gật gật đầu, sờ đầu Tiểu May, “Ngươi cũng thật có phong cách tây!”
Tiểu May không rõ nguyên do, nghiêng đầu, “Meow ~”
Dụ Vi hít thở không thông mà ôm lấy ngực, tiểu May lại phạm quy dễ thương!
Buổi tối, Dụ Vi lưu luyến mà đem tiểu May tiễn đi, cô thậm chí đem tiểu May đưa đến ngoài cửa. Tiểu May không sợ người lạ mà cùng Dụ Vi chơi một buổi trưa, giờ phút này cũng dính Dụ Vi, nằm ở trong lòng ngực cô  ngoan ngoãn làm tiểu khả ái.
Lục Dư Thành cũng không muốn trở về, nhưng là tiểu May sắp đến giờ ăn , hơn nữa hắn tuy rằng dựa vào tiểu May vào được trong nhà Dụ Vi, nhưng là tiểu May thành công hấp dẫn lực chú ý của Dụ Vi, làm cho Lục Dư Thành một buổi chiều ăn không ngồi rồi.
Nên ôm đi! Lục Dư Thành nghĩ thầm, vốn dĩ Dụ Vi trong lòng liền không có hắn, hiện tại tiểu May đều vượt qua hắn.
Dụ Vi ôm tiểu May, không muốn đem nó đua cho Lục Dư Thành. Cô thậm chí còn nghĩ , nếu tiểu May vẫn luôn dính cô không rời, cô liền đem nó lưu lại sau đó đem Lục Dư Thành đuổi đi!
 
Đáng tiếc hiện thực quá tàn khốc, Lục Dư Thành hướng cô trước mặt vừa đứng, vươn đôi tôiy, gần nói một câu, “Cùng ba ba về nhà.” Dính Dụ Vi một buổi trưa tiểu May liền ngoan ngoãn làm hắn ôm đi.
Dụ Vi cảm thấy trong lòng vắng vẻ, đặc biệt về đến nhà , chỉ có một mình cô, ban đêm chung quanh vô cùng an tĩnh.
Dụ Vi bật hết đèn trong nhà lên, trong phòng liền trở nên sáng sủa. Sau đó cô lại mở  TV, âm thanh tràn ngập toàn bộ phòng khách, vây quanh bên người cô. Cô lúc này mới hơi chút vừa lòng, ngồi xếp bằng ngồi ở trên sô pha, lấy ra di động, quyết định xem mèo.
Cô ngựa quen đường cũ thay đổi tài khoản, vào xem Weibo Lục Dư Thành. Một đường trượt xuống dưới, Dụ Vi lúc này mới phát hiện Lục Dư Thành đã đăng hai bức ảnh chụp cùng tiểu May.
Bức thứ nhất đại khái là tuyên truyền phim, Lục Dư Thành viết tiêu đề phim, sau đó đăng lên. Theo sau liền khiến cho dân mạng bùng nổ, một phương diện là fans khen chữ viết Lục lão , mà về phương diện còn lại là tò mò dưới tấm poster phim là cái gì màu trắng, lông xù xù  là cái gì.
Có fans bình luận: Lục lão sư, phía dưới tấm poster là thảm long nhà anh sao? Nhìn chất lượng thực tốt, xin hỏi mua ở đâu vậy?
Bình luận phía dưới đều nhiệt liệt phản hồi, hầu hết cũng chỉ là trêu chọc, ai cũng không nghĩ tới chính chủ sẽ hồi đáp.
Lục Dư Thành lai đăng một tấm hình, hình ảnh trung tâm là tiểu May bộ dáng lười biếng nằm bò, bên trên vẫn là tấm poster.
Chuyện này còn lên hot search, Dụ Vi lúc trước cũng vì thế mà biết đến. Cô thông qua bình luận đến phòng làm việc trên Weibo, rốt cuộc vui vẻ mà ngắm mèo con.
Một người một mèo, cũng thật đẹp nha!
Cùng thời gian, Lục Dư Thành ở nhà gọi cho Tưởng Gia Luân,bên kia nhanh chóng bắt máy: “Chuyện gì?”
“Lại đây đón tiểu May.”
“Ai?” Tưởng Gia Luân lập tức không phản ứng.

Lục Dư Thành thở dài một hơi, đổi thành tiếng Trung: “Lục Mỹ Mỹ.”
Kia đầu đột nhiên liền bạo phát: “Ngọa tào*!Buổi chiều tôi vừa đưa cho cậu!”
Lục Dư Thành nói: “Ân, phiền toái cậu rồi.”
Tưởng Gia Luân: “……”
(Ngọa tào*: đây là 1 câu chửi thề nên mình không dịch nha)
******
Tác giả có lời muốn nói:
(Nhật kí trước khi đi ngủ của Lục Dư Thành)
Hơn nửa đêm ngủ không được, chính là bởi vì một câu nói của cô ấy.
Tôi không nghĩ cô ấy thế nhưng sẽ xem  Weibo của tôi.
Cô biết Lục Mỹ Mỹ tên tiếng Anh là May, nên khi mới gặp đã tự nhiên mà kêu nó Tiểu May.
Kỳ thật Tiểu May tên tiếng Trung là Lục Mỹ Mỹ.
Tôi lấy tên.
Ban ngày chưa nói xong , buổi tối vẫn luôn quanh quẩn  ở trong đầu.
“Đi tìm mama Vi Vi của con đi……”
******
(Nhật kí trước khi đi ngủ của Lục Dư Thành)
Tên Tiếng Anh: May
Tên Tiếng Trung: Lục Mỹ Mỹ
Ba ba: Lục Dư Thành
Mama: Dụ Vi
Tiểu May là một mèo ưu tú, sẽ làm nũng, còn ngoan ngoãn, quan trọng nhất chính là, baba cùng mama của nó vô cùng ưu tú.
Bất quá có đôi khi tôi rất đau lòng cho nó, nó là một con mèo độc thân, hơn nữa ba ba yêu mama bỏ qua nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui