Fan mỗi ngày đều muốn tôi kết hôn

Chương 18
 
Trên mạng bắt đầu có tin tức về “Thính Thuyết” .
Vị nhân vật chính nào đó vẫn chưa hay biết gì thì “Thính Thuyết” đã được tuyên truyền che trời lấp đất rồi. Chờ đến lúc vị nào đó biết, trên TV, trên mạng đều tin tức về chương trình.
Đầu năm naycác chương trình thực tế không ít, nhưng mà “Thính Thuyết” còn có sự tham gia của đỉnh cấp lưu lượng Lục Dư Thành, Lục Dư Thành lần đầu tham dự chương trình thực tế, từ lúc bắt đầu tuyên truyền có không ít đề tài , tổ tiết mục cũng là bắt được cái điểm này, điên cuồng tuyên truyền luôn nhắc tới Lục Dư Thành.

Mà bởi vì ba chữ Lục Dư Thành bị lặp lại nhiều quá,  có người còn nói tiết mục là “ Nghe Lục Dư Thành nói”. (Thính thuyết có nghĩa là nghe nói).
Ban đầu tuyên truyền chỉ giới thiệu  quy tắc của chương trình. Ngoài việc biểu hiện hai phương diện thân cận tự nhiên, bất đồng cách sống, “Thính Thuyết”còn muốn biểu đạt sự giao lưu của con người hiện đại, vì bảo đảm đa dạng hóa, tổ tiết mục tổng cộng phân ra ba tổ, ba tổ  còn phân chia ra :hoàn toàn không quen thuộc, có quen biết, vô cùng quen thuộc.
 Trước mắt chỉ có tuyên truyền cho Lục Dư Thành , người khác vẫn giấu kín khiến cho fans trên mạng nhiệt liệt thảo luận. Trong đó thảo luận chính là Lục Phấn, bọn họ tò mò ai sẽ là cộng sự với Lục Dư Thành.
- a a a a a a đây là chồng tôi sao? Không phải chụp xong một bộ điện ảnh liền sẽ nghỉ ngơi một đoạn thời gian sao? Trong khoảng thời gian này sao vẫn chăm chỉ vậy trời!
- (vui vẻ) lại có thể nhìn thấy Dư Thành! Hy vọng cộng sự là nam nhân!
-+1 tuy rằng hy vọng anh có thể nhanh chóng kết hôn, nhưng lại không hy vọng có nữ nhân cọ nhiệt với anh ấy!
……
Vô luận như thế nào, tiết mục dựa vào thanh danh của Lục Dư Thành ,  chưa phát sóng đã bùng nổ.
Mà vị nam chính, giờ phút này đang ở sân bay chờ máy bay bay đi thành phố H.
 
Ở bãi đỗ xe , Lục Dư Thành lái xe đi ra ngoài cũng không có nhìn đến xe cô. Hắn trở về khách sạn chờ Dụ Vi, cuối cùng chỉ thấy trợ lý của cô, Dụ Vi liền khách sạn cũng chưa về liền trực tiếp đi sân bay.
“Cô ấy đi nơi nào?” Lục Dư Thành hỏi trợ lý của Dụ Vi - Văn Văn.

Đại khái là cũng biết qua loa, Văn Văn im lặng một câu cũng không dám nói, bị hỏi nóng nảy cũng chỉ là lắc đầu.
Lục Dư Thành không làm cô khó xử , rời khỏi khách sạn.
Hắn nhờ người giúp hắn hỏi thăm chuyến bay của Dụ Vi , chờ đến tối mới biết được Dụ Vi trở về thành phố H. Hắn lập tức đặt một vé máy bay đêm về thành phố H.

Dụ Vi lần này có hai ngày nghỉ ngơi, bất quá cô gần đây vẫn luôn duy trì quy luật làm việc và nghỉ ngơi, ngày hôm sau 6 giờ sáng đã tỉnh. Ở trên giường ngây người một hồi lâu, Dụ Vi mới rời giường, rửa mặt sau đó thay quần áo thể thao rồi đi chạy bộ.
Tiểu khu vẫn còn im ắng, Dụ Vi chạy dọc theo bờ hồ, đại khái chạyđược hai vòng, bên cạnh xuất hiện thêm một người. Dụ Vi nhìn sang bên cạnh, thấy Lục Dư Thành.
Dụ Vi đang chạy đột nhiên ngừng lại. Lục Dư Thành nghiêng đầu nhìn cô , duỗi tay kéo cô cùng nhau chạy: “Đừng dừng, tiếp tục chạy a!”
Dụ Vi bị hắn kéo đành chạy theo, Lục Dư Thành thu hồi tay, cùng cô chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành.”
“Tại sao anh lại ở chỗ này?” Dụ Vi nhìn vị khách không mời mà đến bên cạnh, vẻ mặt kháng cự.
“Nhà tôi ở chỗ này a!” Nam nhân nào đó đáp lại.
Tin hắn liền có quỷ! Dụ Vi trả lời, “Anh không phải người phương bắc a!”
“Đúng vậy, nhưng mà người tôi thích không thích ngày mưa, vẫn luôn đến phương nam, tôi liền đi theo lại đây.”
“……”
Lục Dư Thành mặt dày trả lời, Dụ Vi liền không nói. Lục Dư Thành nhìn cô cười cười, tiếp tục chạy theo cô .
 
Hai người trầm mặc mà chạy quanh hồ một vòng, đến vòng thứ ba Dụ Vi trực tiếp vòng qua hồ, chạy theo hướng khác, không bao lâu đằng sau liền có tiếng bước chân.
Dụ Vi phẫn nộ quay đầu lại: “Anh chạy theo tôi làm gì?”
“Tôi thích.” Lục Dư Thành nói xong còn hướng Dụ Vi cười một chút. Dụ Vi hơi nhíu mi: “Anh đừng đi theo tôi, tôi không thích.”

Lục Dư Thành nhìn cô cười vô lại, vẻ mặt thản nhiên: “Tôi thích thế không được sao!”
Dụ Vi nhìn hắn cười, trong lòng oán hận, nói không nên lời, dù sao cũng là không dễ chịu. Vì thế ở cái thời điểm này, cô đưa ra một quyết định khiến mình hối hận.
Cô xoay người chạy thật nhanh về phía trước, ý đồ muốn bỏ lại người đằng sau. Mà vô luận cô chạy nhanh thế nào, Lục Dư Thành vẫn luôn chạy theo cô phía sau, biểu tình vô cùng nhẹ nhàng.
Dụ Vi cũng không tin , cắn răng lại chạy thật nhanh một quãng đường dài, vốn tưởng rằng có thể bỏ lại, không nghĩ tới đối phương thanh thản chạy tới bên cạnh cô, hô hấp đều không mang theo gấp gáp, thậm chí nghiêng đầu nhìn Dụ Vi cười một chút.
Đây là khiêu khích!!! Dụ Vi vừa thấy đến hắn cười liền sinh khí, quay đầu, cắn răng chạy về phía trước , chạy một thời gian, chẳng những không có bỏ lại Lục Dư Thành, còn làm chính mình rối loạn hô hấp cùng tiết tấu.
Cuối cùng Dụ Vi kiên trì không bao lâu liền ngừng lại, cong eo, đôi tay chống đầu gối, thở gấp, mặt bởi vì kịch liệt vận động liền hồng, tóc Vi Vi hỗn độn, cả người được ánh mặt trời sang sớm chiếu rọi xuống thoạt nhìn tươi sống cực kỳ.
Giờ này khắc này Dụ Vi đã không mặt mũi nhìn người bên cạnh, cô vừa mới thật là ngốc mới cùng Lục Dư Thành so thể lực!
Lục Dư Thành cũng ngừng lại ở bên cạnh Dụ Vi, so sánh với Dụ Vi thì thở cũng không khác nhau lắm, hắn chỉ là  rối loạn hô hấp, cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Lục Dư Thành cau mày nhìn bộ dáng của Dụ Vi, hắn không có thầm nghĩ thể lực của Dụ Vi cũng không có tốt như trong tưởng tượng .
Hắn cất tiếng nói: “Đừng dừng lại, đi thong thả trong chốc lát, bằng không thân thể sẽ không dễ chịu.”
Đạo lý này Dụ Vi cũng hiểu, nhưng cũng không phải đã hiểu là có thể làm được. Miễn cưỡng đứng thẳng thân mình, Dụ Vi vẫn là có loại cảm giác đầu nặng chân nhẹ, đi phía trước không có khống chế tốt lực độ, Vi Vi lảo đảo một chút, bị Lục Dư Thành ôm lấy.
Quá chật vật! Vẫn là làm trò trước mặt bạn trai cũ! Dụ Vi liền bỗng nhiên ngẩng đầu: “Không cho cười!”
“ Tôi không cười !” Lục Dư Thành khóe miệng đang nhếch lên lập tức áp xuống, thay bằng gương mặt lo lắng  “ Thân thể của em quá kém……”
Dụ Vi bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, cô ghét nhất người khác nói thân thể cô thế nào. Lục Dư Thành cũng nhìn thấy sắc mặt Dụ Vi kém, trong đầu  đã suy nghĩ nên sửa chữa thế nào, “Kém…… Không nhiều lắm có thể đi.”
“……”
“Được rồi, đừng nói chuyện, trước tiên thở đều lại đã!”
Lục Dư Thành nửa ôm Dụ Vi chậm rãi đi , Dụ Vi  thật sự đi không được, dựa vào Lục Dư Thành không giãy giụa. Hai người an tĩnh trong chốc lát, Lục Dư Thành vẫn là không thể ngừng nói, nói: “Nhớ năm đó 800 mét nhưng em đều thật vất vả a.”
Dụ Vi tức giận nói: “Tôi có phải hay không còn phải cảm tạ anh a!”

Lục Dư Thành nghiêm túc mà nghĩ nghĩ: “Thật ra tôi chỉ giúp đỡ em một lần là thời điểm năm hai, kỳ thật chủ yếu là em lợi hại!”
Nói lên 800 mét, kia chính là trong lòng Dụ Vi  đau. Cô chạy chậm ít vòng đều không có vấn đề, nhưng là  800 mét phải chạy nhanh thật sự là vượt qua năng lực cô có thể thừa nhận. Đại học năm thứ nhất dẫm qua vạch 800 mét, mới vừa chạy xong liền trực tiếp chạy đến thùng rác bên cạnh phun ra, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nôn ở sân thể dục nửa ngày đều không có dừng lại đây, cả người đều là đau đầu cùng đau bụng, cuối cùng đi bệnh viện.
Đại học năm thứ hai, Dụ Vi đem Lục Dư Thành kêu lại đây. Trong quá trình chạy 800 mét , Lục Dư Thành liền ở bên cạnh cô, theo cô cùng nhau chạy. Lần đó toàn bộ hành trình cô toàn lôi kéo cánh tay hắn, hưởng thụ một lần được cảm giác đại thần mang chạy, chạy xong 800 mét một cách hoàn hảo. Nhưng là thân thể vẫn là thừa nhận không được, chạy xong liền phun ra, bất quá so với năm nhất vẫn khá hơn nhiều,năm này có Lục Dư Thành làm bạn, cô nhìn hắn bận trước bận sau,  sau đó lại là ôm cô nhẹ , luôn ôm ôm cô, còn thường thường an ủi cô.
Dụ Vi trước nay đều không có được người chăm sóc như vậy, lúc ấy nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Kỳ thật hiện tại cũng được người ta chăm sóc.
Lục Dư Thành ôm cô đi, một tay ở phía sau lung cô nhẹ nhàng vỗ, một bên cùng cô nói chuyện dời đi  lực chú ý của cô, ngữ khí mềm nhẹ đến không thể tưởng tượng.
Dụ Vi dừng lại liền đẩy hắn ra.
Đại khái là bởi vì vừa nãy Lục Dư Thành đỡ cô một chút, Dụ Vi hiện tại cũng không có không tốt, vẻ mặt bình tĩnh, ngôn ngữ ngắn gọn mà cùng Lục Dư Thành hàn huyên vài câu,đến tận khi cô về nhà mới dừng lại.
Dụ Vi về đến nhà sau đột nhiên nghĩ đến, tuy rằng cô  nói vài câu, nhưng là bọn họ một quãng đường cơ hồ không có tẻ ngắt quá, nhưng là cẩn thận tưởng tượng, cô cũng không nhớ rõ bọn họ đến tột cùng hàn huyên cái gì.
Giống như đều là vụn vặt .
Dụ Vi về đến nhà tắm giặt , từ phòng tắm đi ra rối rắm nghĩ xem buổi sáng ăn cái gì, đột nhiên nghe được di động vang lên một tiếng, cô click mở, là Lục Dư Thành gửi tới tin nhắn.
- Vi Vi, tôi mang cho em bữa sáng, lại đây mở cửa.
Dụ Vi bĩu môi, đem điện thoại bỏ xuống, chính mình ngồi trên sô pha . Ngồi không được vài phút, cô lại đứng dậy, nghĩ thầm, chỉ là một bữa sang thôi mà.
Người đã muốn đi tới mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Lục Dư Thành quả nhiên dựa vào bên ngoài. Hắn nghe được tiếng vang, đứng thẳng thân thể, “Như thế nào còn ra tới? Tôi có thể chính mình đi vào.”
Chính là không nghĩ cho hắn đi vào. Dụ Vi trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng nói, “Anh đừng đứng ở cửa nhà tôi .”
“Hả.” Lục Dư Thành tự nhiên mà đã đi tới, “Chúng ta đi vào ăn bữa sáng đi.”
Dụ Vi cảnh giác mà đứng ở cửa, “Tôi không cần cùng anh ăn bữa sáng!”
Lục Dư Thành bật thốt lên nói, “Vậy em ra đó làm gì?”
Không muốn làm bữa sáng hơn nữa có chút đói muốn ăn bữa sáng Dụ Vi: “……”

Ngón tay cô giật giật, giây tiếp theo liền đóng cửa lại.
Tự biết mình đã nói sai Lục Dư Thành vội vàng sửa chữa, “Em coi như tôi không nói chuyện đi, tôi ăn nói vụng về. Bữa sáng tôi đã chuẩn bị rồi , không ăn thì quá lãng phí!” Lục Dư Thành giơ bữa sáng ở trước mặt cô quơ quơ, “Chỉ là ăn một bữa sáng thôi mà.”
“Không cần.” Dụ Vi biểu tình khó coi, đại khái là có điểm thẹn quá thành giận.
“Có cần……”
Dụ Vi trực tiếp đóng cửa, Lục Dư Thành lập tức duỗi tay chặn lại, nói: “Nếu em không cùng tôi ăn bữa sáng……”
Dụ Vi cũng dừng lại động tác, chuẩn bị nghe một chút xem người này muốn như thế nào uy hiếp cô.
Giây tiếp theo, hắn nghiêm mặt nói, “Nếu em không cùng tôi ăn bữa sáng, tôi liền phải phát Weibo, đem việc tôi thích em nói cho toàn thế giới!”
“……”
****
Tác giả có lời muốn nói:
( Nhật kí trước khi ngủ của Lục Dư Thành)
Nói ra mấy câu này tôi có chút khó chịu.
Tôi tìm được cô ấy, uy hiếp cô ấy cùng tôi  ăn bữa sáng.
Tuy rằng việc uy hiếp làm tôi có điểm khó chịu.
Cô muốn phủi sạch quan hệ quá rõ ràng.
Trong nháy mắt, tôi suy nghĩ, nếu không cô đừng đáp ứng cùng tôi ăn bữa sáng đi.
*****
( Nhật kí trước khi ngủ của Lục Dư Thành)
Nha đầu ngốc, thế mà cùng tôi so thể lực.
Đáng yêu không tưởng tượng nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận