Chương 17
Quyết định giữa trưa gặp mặt, Dụ Vi liền đem Lục Dư Thành đuổi đi.
Trước khi hắn đi còn dặn dò Dụ Vi: “Tôi mang cho em chút điểm tâm ngọt,khi nào đói thì ăn chút, còn có……” Hắn dừng một chút, Vi Vi cúi xuống , vẫn duy trì một khoảng cách thích hợp, “Em hôm nay vô cùng xinh đẹp,khiến tôi muốn nhìn đến không rời mắt.”
“……”
Lục Dư Thành nhìn bộ dáng Dụ Vi cau mày, biểu tình không thay đổi,hắn vừa ra cửa Vi Vi liền lộ ra vẻ uể oải.Trợ lý của Dụ Vi vẫn đang đứng ngoài cửa, Lục Dư Thành gật đầu chào hỏi rồi mau chóng rời đi.
Hắn đi qua chỗ ngoặt, liền không hề che dấu chính mình, quanh thân đều lộ ra vẻ uể oải.
Trước đây hắn nói một lời liền khiến Dụ Vi đỏ mặt, không ngờ bây giờ trình độ lại thụt lùi như vậy.
Phòng nghỉ một lần nữa khôi phục lại vẻ an tĩnh, Dụ Vi lấy trang phục, gọi thợ hoá trang vào. Trên bàn quả nhiên có điểm tâm ngọt, hai cái bánh ngọt được làm tinh xảo đẹp mắt,bánh ngọt không lớn, đại khái là cố kỵ cô là minh tinh.Bên cạnh bánh ngọt còn có một hộp trái cây đã cắt.
Dụ Vi ngồi nhìn trong chốc lát, cuối cùng cầm di động chụp một bức ảnh. Lúc sau liền đi thay quần áo, đến khi quay chụp xong, cô cũng không động vào mấy thứ kia
Cuối cùng điểm tâm ngọt cô đưa Vạn Khiết cùng trợ lý ăn.
Ở trên xe bảo mẫu, Dụ Vi nói cho Vạn Khiết biết chuyện mình sẽ đi ăn trưa với Lục Dư Thành. Vạn Khiết đang ăn bánh ngọt, nghe vậy dừng một chút: “Đây là hắn tặng cho em?”
Dụ Vi gật gật đầu, nói một cái địa chỉ: “Đưa em đến nơi này đi.”
“Hai người……” Vạn Khiết dừng một chút, không biết có nên hỏi hay không. Cô từ lúc bắt đầu liền bồi dưỡng Dụ Vi, đối với chuyện của Dụ Vi và Lục Dư Thành cũng có chút thông tin.
Dụ Vi biểu tình bất biến: “Chỉ là một bữa cơm mà thôi.”
Vạn Khiết không nói chuyện nữa.
Rất nhiều năm trước các cô bởi vì Lục Dư Thành mà cã nhau một trận to, tuy rằng sau đó hai người vẫn hợp tác nhưng có chút xa lạ hơn.
Cô hiện tại cũng không nghĩ đến việc nhúng tay vào chuyện của hai người họ nữa.
Bọn họ gặp mặt ở một nhà hàng khá kín đáo.
Đại khái là Lục Dư Thành có chuẩn bị qua, từ lúc Dụ Vi xuống xe liền có người chuyên môn dẫn dắt, dọc theo đường đi cơ hồ chưa thấy được người thứ hai.
Tính tư mật có thể nói vô cùng tốt.
Thời điểm Dụ Vi đi vào phòng, Lục Dư Thành đã tới rồi. Thấy cô tới, hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, một bên cùng cô nói chuyện, một bên kéo ghế ra cho cô.
Dụ Vi vẻ mặt bình tĩnh mà ngồi xuống, Lục Dư Thành rót cho cô một ly trà, đưa tới trước mặt cô.
Rõ ràng xuất thân là thiếu gia hào môn, hiện giờ địa vị trong giới cũng không thấp, Dụ Vi cũng không hiểu hắn như thế nào có thể phục vụ tốt như thế.
Dụ Vi vừa lúc khát, nâng ly trà lên chậm rì rì mà uống, đồng thời đánh giá bố cục căn phòng. Tuy là Dụ Vi mấy năm nay cũng trải qua không, vẫn bị sự xa hoa trong căn phòng làm cho choáng ngợp.
Cô đã từng nghe qua tên nhà hàng này, đây là một nhà hàng rất nổi, đáng tiếc rất khó hẹn trước, cô tới thành phố này rất nhiều lần nhưng đều không có cơ hội tới.
Bọn họ chưa nói nói mấy câu,có người gõ cửa. Lục Dư Thành nói xin vào, sau đó nhìn Dụ Vi giải thích: “Hẳn là mang đồ ăn lên.”
Một nhóm người mặc đồng phục tiến vào, có người ngoài ở, Dụ Vi cùng Lục Dư Thành đều không có nói chuyện.
Chờ đến đồ ăn mang lên xong, người dẫn đầu đoàn người nói câu chúc ngon miệng, Lục Dư Thành ừ một tiếng, thần sắc lãnh đạm cho bọn họ đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng lại, Dụ Vi hừ nhẹ rồi nói: “Lục lão sư thật biết hưởng thụ a!”
Toàn bộ quá trình Lục Dư Thành chỉ nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, ngay cả người phục vụ rời đi cũng chỉ lãnh đạm ừ một tiếng, chính là không nghĩ Dụ Vi mẫn cảm nghĩ nhiều. Hiện giờ nghe được lời cô nói,trong lòng hắn phảng phất giống như cảm thấy cô tựa hồ có chút không vui, thế nên trong lòng dâng lên một chút vui sướng.
Hắn giải thích : “Tôi cũng là lần đầu tiên tới, nghe nói nơi này tay nghề cũng không tệ lắm, buổi chiều em còn có lịch trình, thức ăn vừa vặn tương đối thanh đạm, tôi đoán có khả năng em sẽ thích.”
Trên bàn bày sáu món cùng một bát canh, trong phòng cũng bị mùi đồ ăn tràn ngập. Những món ăn đều thanh đạm không dầu mỡ, tựa như tất cả sự quan tâm đều được giãi bày.
Dụ Vi chậm rãi uống xong trà, mới kỳ quái nhìn hắn và nói một câu : “Nhân tài biết cách hưởng thụ cuộc sống, tôi chính là khen Lục lão sư một câu, Lục lão sư giải thích nhiều như vậy làm gì.”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe đến mấy câu này, Lục Dư Thành thấp giọng cười một chút, da mặt dày nói, “Trừ việc hưởng thụ, tôi còn đặc biệt chiếu cố em. Vi Vi,em có muốn cùng tôi bên nhau không!”
“Tôi không.” Dụ Vi khẽ nâng cằm, có chút có lệ mà trả lời, “Anh là người tốt.”
Lục Dư Thành: “……”
Trong suốt bữa ăn, phần lớn là Lục Dư Thành nói chuyện, Dụ Vi ngẫu nhiên trả lời vài tiếng. Chính là như vậy, cũng làm Lục Dư Thành vui vẻ không thôi, giữa trưa thậm chí ăn nhiều hơn một chén cơm. Còn Dụ Vi ăn vô cùng ít, cơm chỉ ăn non nửa chén, canh uống nhiều hơn một chút, nhưng mà nếu so với Lục Dư Thành mà nói, thật sự không tính là cái gì.
Dụ Vi buông chiếc đũa nhìn đến Lục Dư Thành nhíu nhíu mày, cô làm bộ không thấy được, rút ra khăn giấy nhẹ lau miệng, sau đó trước khi Lục Dư Thành mở miệng cô liền nói, “Anh nếu là khuyên tôi ăn cơm tôi liền đi!”
Lục Dư Thành: “……”Lời muốn nói cũng nghẹn ở cổ họng.
Trên thực tế chính là hắn không nói lời nào, Dụ Vi cũng muốn đi rồi. Nhà hàng khá lộ liễu, Dụ Vi buổi chiều còn cólịch trình, hiện tại cũng chỉ có thể rời đi.
“Lục lão sư, không cần tiễn.” Dụ Vi trước khi rời đi nói một câu, “Hy vọng chúng ta có thể hảo tụ hảo tán.”
***
Trong lúc hóa trang, trợ lý của Dụ Vi Văn Văn thầm quan sát cô.
Từ lúc ăn xong cơm trưa,cảm xúc của Dụ Vi vẫn luôn rất bất ổn . Từ lúc bắt đầu lên xe thì rất bình, trên đường đi đều mang theo kính râm, một câu đều không có nói. Đến phòng hóa trang, Văn Văn nhìn Dụ Vi tháo xuống kính râm, vẫn còn tốt, đôi mắt không có hồng, nhưng có chút mất hồn.
Văn Văn nhìn nhìn, đột nhiên liền cảm thấy khó chịu.
Buổi chiều Dụ Vi thay một chiếc váy khác, váy thiết kế đơn giản màu đỏ làm tôn lên nước da trắng như ngọc của cô .Thiết kế váy để lộ vai . Ngũ quan Dụ Vi vốn xinh đẹp, đặc biệt lúc Vi Vi nhìn chăm chú một người cười, toàn thân đều mang theo vũ mị phong tình
Tạo hình ở phía sau giúp cô kết bím tóc, kết theo hai bên sườn ra sau, rồi búi tóc lên.Chuẩn bị đều đã xong hết, chỉ là người ngơ ngác mà nhìn một phương hướng phát ngốc như là mất hồn.
Bất quá thực mau Dụ Vi liền đánh lên tinh thần, người chủ trì tới phòng hóa trang chào hỏi cô, Dụ Vi theo bản năng liền thu lại cảm xúc của bản thân, nhìn họ mỉm cười.
Lịch trình ghi hình đã sớm báo cho bọn họ, Dụ Vi cũng đã quen thuộc , cũng không có dị nghị. Bởi vì hai bên phối hợp, buổi chiều thu rất thuận lợi,chẳng mấy liền đến phần ca hát của Dụ Vi.
Dụ Vi tham gia vốn chính là vì tuyên truyền album, giờ phút này hát cũng là bài hát trong album. Cô đã bàn trước với tổ tiết mục lần này tổng cộng có thời gian hát hai bài hát. Dụ Vi hát bài đầu tiên là ca khúc chủ đề trong album. Sân khấu cùng đạo cụ đã chuẩn bị tốt, Văn Văn nhìn Dụ Vi từ hậu đài đi lên sân khấu, cô từ trong bóng đêm đi ra, người xem phía sau Văn Văn bộc phát nhiệt liệt hoan hô.
Bình thường thu hình, vé của bọn họ luôn thừa, vậy mà lần này lại không đủ bán.
Nghe Dụ Vi hát là một hưởng thụ thực sự, tiếng hát cô vô cùng độc đáo, trong thanh âm mang theo chuyện xưa, thường thường là có thể ở câu đầu tiên đã bắt lấy tâm người nghe . Văn Văn đứng ở dưới khán đài, ngửa đầu nhìn Dụ Vi trên sân khấu , trong mắt là tràn đầy sùng bái.
Ở trên sân khấu Dụ Vi hát một cách hào hùng, thời điểm Dụ Vi hát lên nốt cao, tất cả mọi người lại lần nữa bị chấn động, ngơ ngác mà nhìn Dụ Vi, cô một thân váy đỏ, đứng ở trung sân khấu,khí chất như một nữ vương.
Bài hát đầu tiên đã kết thúc, nhưng âm thanh vẫn còn lưu lại trong lòng người xem . Dụ Vi khom lưng cúi chào, dưới đài tiếng vỗ tay cùng tiếng thét vang lên không ngừng. Dụ Vi trở về nghỉ ngơi, trên sân khấu chỉ còn lại có nhân viên công tác đang bố trí cảnh tiếp theo.
Mười phút sau, Dụ Vi một lần nữa lên sân khấu. Kế tiếp là một bài tình ca, sân khấu được nhân viên công tác bố trí đến xa hoa lộng lẫy cùng với ánh đèn, bối cảnh nhuộm đẫm sự mộng ảo. Dụ Vi lại thay đổi một cái váy trắng, ngồi ở trong tâm sân khấu, phía sau cô là hai dancer, theo tiếng cô hát nhẹ nhàng biểu diễn.
Rõ ràng trên sân khấu còn có dancer, Dụ Vi ngồi một chỗ lại cô độc đến giống như không còn bất cứ ai ở cạnh cô cùng với giai điệu trầm buồn của bài hát làm khung cảnh càng cô độc hơn. Văn Văn nghiêm túc nghe cô hát, chớp chớp mắt, nước mắt liền rơi xuống.
Bên cạnh cô cũng không có ít người xem rơi lệ.
Bài hát này là Hành Tung viết, giai điệu uyển chuyển, ca từ ưu thương. Hành tung là một nhà viết nhạc vô cùng ưu tú. Mỗi một thể loại hắn sáng tác đều có nét riêng biệt.Những bài hát sống động đều mang đại khí, sức cuốn hút mạnh mẽ. Mà tình ca đều mang theo điểm ưu thương.
Rất nhiều người đều nói Hành Tung là một người có nội tâm sâu sắc, bằng không tuyệt đối không thể viết ra được ca khúc động lòng người như.
Cũng có rất nhiều người nói, Dụ Vi tựa như một ly rượu, nhìn không thấu, nhưng luôn có tất cả hương vị.
Dụ Vi hát tình ca thật là rung động lòng người.
“Lục lão sư……”
Lục Dư Thành chính mê mẩn mà nhìn Dụ Vi trong màn hình , vẫn luôn chờ đến khi Dụ Vi hát xong câu cuối cùng, hắn mới quay đầu: “Làm sao vậy?”
Người gọi hắn là người trong đoàn, hắn nói: “Lục lão sư, ghi hình xong chúng tôi đi liên hoan, Lục lão sư có muốn tham gia cùng không ?”
Lục Dư Thành nhìn đồng hồ: “Tôi không đi, hôm nay làm phiền mọi người rồi .” Hắn đi theo nhà làm phim hàn huyên một lúc, ngay sau đó liền rời đi .
Hắn vừa rời đi, liền có người đến cạnh nhà làm phim: “Trần ca, Lục lão sư hôm nay như thế nào đột nhiên tới, làm tôi giật cả mình.”
“Không được để tin này truyền ra ngoài.” nhà làm phim dặn, “Hôm nay chỉ là tới khảo sát, nhớ rõ phải bảo mật.”
Những người khác tuy rằng cảm thấy có điểm kỳ quái, nhưng nghĩ đến Lục lão sư làngười nổi tiếng trong giới, cũng liền không có nghĩ nhiều.
Kỳ thật nguyên nhân, Lục Dư Thành cùng Dụ Vi, hai cái tên này đặt ở bên nhau, thật sự làm người ta khó có thể không sinh ra ái muội.
Lục Dư Thành đi tới bãi đỗ xe ngầm.
Ngồi vào trong xe hắn cũng không có lập tức lái xe đi, trong đầu còn quanh quẩn hình ảnh Dụ Vi đang hát. Hai bài hát phong cách hoàn toàn trái ngược, cô khống chế rất thành thạo,cho dù là bài nào thì thanh âm, tiết tấu, kỹ xảo cùng tình cảm đều hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ.
Cô đã hoàn thành được mục tiêu mình đề ra, vạn người chú ý.Trong đầu Lục Dư Thành luôn là bộ dáng cô hát bài hát thứ hai, vẻ mặt lại mang theo chút u buồn.
Lục Dư Thành dâng lên cảm xúc thương tiếc, hắn lúc ấy thật sự nghĩ mình ở dưới khán đài, đợi cô hát xong sẽ cho cô một cái ôm.
Lục Dư Thành ở trong xe đợi hồi lâu, đều không thấy Dụ Vi xuống dưới. Hắn nâng cánh tay nhìn giờ, ghi hình đã kết thúc nửa giờ, hắn hiểu rõ cô, hẳn là sẽ không tham gia liên hoan, cho nên đến bãi đỗ xe.
Nhanh chóng Lục Dư Thành liền nhìn thấy Dụ Vi đi xuống . Cô đã thay bộ quần áo giữa trưa, trên đầu mang một chiếc mũ, không mang khẩu trang, thế cho nên Lục Dư Thành có thể nhìn thấy cô cười.
Bên cạnh cô là trợ lý, còn có một người con trai. Lục Dư Thành nhìn kỹ, trong lòng bắt đầu nổi lên giấm chua.
Người đi bên cạnh Dụ Vi là người hắn đã gặp qua , Bạch Tân Thành.
Bạch Tân Thành quay xong tiết mục liền nghe nói Dụ Vi ở phòng ghi bên cạnh, vì thế chưa kịp thay trang phục liền chạy tới xem cô, vừa lúc nghe được Dụ Vi hát, vì thế sau khi kết thúc liền khen Dụ Vi.
Dụ Vi ghi hình xong tiết mục có chút mệt mỏi, uyển chuyển từ chối liên hoan, Bạch Tân Thành vừa vặn ở bên cạnh, chủ động muốn đưa Dụ Vi xuống dưới, màn này đúng lúc lọt vào mắt Lục Dư Thành.
Hai người thật ra cũng chỉ nói về công việc, đi đến bãi đỗ xe Dụ Vi liền dừng lại câu chuyện, cùng Bạch Tân Thành từ biệt.
Bạch Tân Thành cười cười tạm biệt Dụ Vi , Dụ Vi cười liền rời đi, sau đó liền nhìn thấy người đang đi về phía bọn họ Lục Dư Thành.
Ba người chạm mặt đều sửng sốt một chút.
Bạch Tân Thành vui vẻ chào hỏi Dụ Vi cùng Lục Dư Thành ở phía đối diện: “Lục lão sư, xin chào! Ngài buổi chiều cũng có tiết mục sao?”
Lục Dư Thành rụt rè mà lắc đầu: “Tôi đến gặp vị bằng hữu.”
Dụ Vi khách khí mà gọi một tiếng Lục lão sư, ngay sau đó nói với hai người : “Tôi còn có việc, xin phép đi trước. Hai người cứ nói chuyện.”
Cô cười một chút, liền mang theo trợ lý rời đi.
Bạch Tân Thành nhìn bóng dáng cô, trong lòng thầm nghĩ, cho dù đã cùng nhau ghi hình chung một chương trình, Lục lão sư cùng Dụ lão sư vẫn như là người lạ a! Hắn nghĩ như vậy xong, đột nhiên ý thức được, hắn cùng Lục lão sư cũng không thân!
“Ách, Lục lão sư……” Bạch Tân Thành chần chờ tìm đề tài, “Ngài tới bên này là…… Có tiết mục cần quay sao ?”
Lời nói còn không có nói xong, đã bị Lục Dư Thành chặn lại: “Tôi đến đây để xem tiết mục của Dụ lão sư.” Hắn cười khẽ một tiếng, “Cô ấy biểu hiện rất tuyệt, không phải sao?”
“Dụ tỷ siêu lợi hại, bất quá……” Bạch Tân Thành lộ ra tiếc nuối , “Tôi trước đó còn có lịch trình, không thể đến xem.”
Nghe xong câu này, Lục Dư Thành trong lòng thoải mái hơn nhiều, dấm chua vừa xuất hiện cũng tiêu tán không ít. Bởi vậy, hắn nhìn Bạch Tân Thành ôn nhu mỉm cười: “Thật là tiếc nuối.”
“……”
Hắn lại nói: “Nghe live của Dụ lão sư không phải lúc nào cũng có thể xem được, ngươi lần này bỏ lỡ thật sự vô cùng đáng tiếc.” Lục Dư Thành càng nói càng vui vẻ, Bạch Tân Thành nghe vậy cũng lộ ra vui sướng mỉm cười, bật thốt lên nói: “Hai bài cuối tôi vẫn kịp nghe được, quả thật là còn may mắn hơn nhiều người khác!”
“……”
Bạch Tân Thành bắt đầu hưng phấn, không chú ý Lục Dư Thành cứng đờ sắc mặt. Hắn nghĩ thầm, cuối cùng cũng tìm được đề tài để nói với Lục lão sư, tốt nhất lần này có thể biểu hiện tốt làm Lục lão sư nhớ kỹ hắn, về sau trong một số chương trình nói không chừng còn có thể hỗ trợ……
Đang lúc hắn suy nghĩ bậy bạ, Lục Dư Thành giơ tay theo sau nhàn nhạt nói: “Xin lỗi, tôi còn có việc, đi trước một bước!”
Tác giả có lời muốn nói:
( Nhật kí trước khi đi ngủ của Lục Dư Thành )
Vi Vi
Hôm nay khen tôi!
……
*****
( Nhật kí trước khi đi ngủ của Lục Dư Thành )
Vì để xem tiết mục của Vi Vi, tôi đã liên hệ tất cả mọi người kể cả những người đã lâu không liên hệ. Cô gần đây tham gia tiết mục cũng quá nhiều đi.
Trước không đề cập tới đi, có cơ hội cùng cô nói chuyện lại nói.
Chiều nay đoàn làm phim làm việc năng lực không tồi, chính là không quá hiếu kỳ.
Tôi nói muốn xem quay phim, hắn liền mang tôi tới, một chút nguyên nhân đều không hỏi.
Khi tôi tới thị sát?
Cho phép hỏi a!
Còn có
Một phòng nhân viên công tác
Cậu bé bưng trà rót nước cho tôi
Người chủ trì tiết mục ngay bên cạnh
……
Các ngươi đừng ngại chào hỏi, hỏi nha!
Cho phép hỏi a!
*********
( Nhật kí trước khi đi ngủ của Lục Dư Thành )
Tôi lại thấy được tên họ Bạch.
Như thế nào chỗ nào đều có hắn!
Còn nhìn Vi Vi cười, cười đến mức không nhìn thấy mặt trời.
Tuy nhiên tôi vẫn phải cười một cái, Vi Vi ở bên cạnh, không thể để lại ấn tượng xấu.
Mọi người ơi, tuần sau mình thi nên mình sẽ ra truyện chậm nha. Mong mọi người thông cảm cho mình
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...