Kể từ lúc bình minh xuất hiện và mặt trời nhô lên ở phía Đông, Alasdair đã cảm thấy khó chịu trong người. Ánh sáng ban ngày và bầu không khí nóng ẩm trong không trung là điều chẳng hề quen thuộc với hắn. Ở Erraidys, nơi tòa lâu đài Alnor Frost của nhà Beelzebub tọa lạc, quanh năm chỉ có tuyết trắng, sương giá và băng. Bầu trời lúc nào cũng khoác vẻ ảm đạm ủ rũ, và ánh nắng không bao giờ chạm tới được miền đất lạnh lẽo này. Alasdair chợt nhớ biết bao cái không khí giá buốt ẩm lạnh, những cơn gió thổi qua lâu đài cả ngày lẫn đêm, lẫn mặt hồ Ehumn Shallow mênh mông băng phủ. Sự thay đổi đột ngột khiến hắn bực bội ngay từ lúc đoàn hộ tống bắt đầu chặng đường cuối cùng để tới vương quốc Vacroesia sáng nay. Ngay từ khi bình minh còn chưa lên, con đường dẫn tới vương đô của Vacroesia – thành phố San Thalor, đã đông kín người. Sự xuất hiện của những cỗ xe từ vùng Bóng tối thậm chí đã kéo đến một đám đông lớn hơn; ban công các ngôi nhà hai bên đường đều kín người, một số còn leo lên những cây cột trên hàng rào thép, đứng chen chúc trong khoảng sân của người lạ để có cơ hội chứng kiến những sứ giả từ miền đất phương Bắc. Lẽ dĩ nhiên, chẳng ai dám tới gần, và những tiếng hô lớn "Tránh đường" của người tháp tùng đoàn sứ giả cứ vang lên đều đều cho tới khi vào tận bên trong thành phố.
Alasdair tuyệt nhiên không kéo rèm lên, cho đến khi người hầu báo rằng họ sắp tới nơi cần đến. Ngay khi vừa bước ra ngoài, ập vào người hắn không phải bầu không khí lành lạnh, trong veo của tháng bảy ở Erraidys, mà là cái nóng bức ngột ngạt buổi sớm tại vùng Ánh sáng. Hắn vẫn kiên trì theo chân cô hầu nữ tại tòa Vesryn – một cô cái có thân hình trẻ trung và mái tóc vàng rực như cát biển, tới căn phòng mà người ta đã sắp xếp cho hắn. Bực bội, khó chịu từ tận bên trong mà không biết phải lý giải cảm giác ngột ngạt ấy như thế nào, hắn chẳng nói chẳng rằng cởi bỏ chiếc áo choàng da sói và vắt nó lên tay một tên cận vệ ngay khi vừa về phòng. Tên cận vệ có vẻ bối rối, nhận ra sự cáu kỉnh trong mắt chủ nhân.
Đáp lại hành động của hắn là cái nhướn mày của cô hầu nữ dẫn đường. Nhưng rồi cô ta chỉ mỉm cười và cất giọng kiêu hãnh:
"Đây là nơi nghỉ ngơi của ngài, ngài Beelzebub. Hy vọng rằng không có gì quá bất tiện."
Nét mỉa mai trong nụ cười của cô gái không lộ liễu tới mức ai trong phòng cũng nhận ra, nhưng đã níu lại sự chú ý của Alasdair. Hắn biết rằng ở đây, ranh giới giữa chủ nhân và nô lệ của mình không rõ ràng như ở vùng Bóng tối, nhưng cũng khó có thể phớt lờ đi sự thách thức trong giọng nói của cô ta, lẫn cơn cáu kỉnh của mình. Hắn có thể khiến cô ta sống không bằng chết chỉ với vài lời nói, nhưng dường như trút giận lên một hầu nữ thấp hèn chẳng đáng để hắn phải mất công. Thay vào đó, Alasdair cố gắng kiềm chế cơn bực bội xuống và cất giọng:
"Không có căn phòng nào kín đáo và mát mẻ hơn sao? Có lẽ bất tiện duy nhất là sự chuẩn bị thiếu kỹ lưỡng của chủ nhân tòa nhà này đấy." Hắn tỏ ra đòi hỏi, nhưng giọng nói vẫn điềm đạm.
Căn phòng mà Arryn sắp xếp cho hắn nằm trên ngọn tháp phía Bắc, có những ô cửa kính lớn hoa lệ, trám nhiều màu sắc từ lục bảo, hổ phách, cho đến thủy tinh trong suốt. Ánh nắng in trên nền nhà vì thế cũng có màu sắc khác nhau; chỗ thì ánh lên những sợi tơ thảm dệt màu xanh, chỗ lại màu đỏ rực.
"Tôi sẽ thông báo lại lưu ý này cho phu nhân Ennores." Cô hầu nữ đáp lại. "Tuy vậy, tôi chắc chắn rằng phu nhân Ennores không hề thiếu kỹ lưỡng."
*
Lá thư được gửi đến vào đầu buổi tối, được đặt ngay ngắn trên bàn tự khi nào. Erelieva nói rằng bà sẽ gửi cho hắn một bức thư khi hắn đã đến vùng Ánh sáng. Nhưng lúc quay trở về tòa Vesryn vào buổi đêm, rồi nhìn thấy lá thư mang con dấu nhà Beelzebub nằm trên bàn khách, Alasdair vẫn tỏ ra ngạc nhiên. Hắn ra lệnh cho hai cận vệ đứng canh ở ngoài cửa và những hầu nữ rời khỏi căn phòng, chỉ còn một cô gái nán lại để pha trà cho hắn. Alasdair cảm thấy dễ chịu hơn khi đã thoát khỏi bộ lễ phục nóng nực và nặng nề, ngồi xuống chiếc sofa trải vải thêu và cầm bức thư lên tay.
2
Alasdair biết rằng Erelieva rất thất vọng khi không được cùng hắn sang vùng Ánh sáng. Những sứ giả khác đều đi theo phu nhân của họ, nhưng hắn cần ai đó ở lại để trông coi tòa lâu đài. Ít nhất, đó là những gì mà hắn đã nói với Erelieva, sự thật có thể khác đi một chút. Ngay cả khi hắn mở lá thư đóng đấu sáp của vợ mình ra, Alasdair đã cảm thấy mệt mỏi. Chuyến đi dài sang vùng Ánh sáng vốn đã lấy đi rất nhiều sức lực của hắn, thêm vào đó cảm giác như thể Erelieva vẫn dõi mắt theo từ phương xa khiến hắn cảm thấy kiệt quệ. Lá thư chỉ viết về việc mọi chuyện ở lâu đài Alnor Frost vẫn ổn, Erelieva hỏi rằng chuyến đi của hắn thế nào, vùng Ánh sáng ra sao và mong hắn hồi âm sớm. Alasdair vẫy tay ra hiệu cho cô hầu nữ cuối cùng ra khỏi phòng, rồi gấp lá thư lại và nhét nó vào phong bao. Có một điều chắc chắn là hắn sẽ không hồi âm sớm, hoặc nếu có, thì là một trong những người của đoàn tùy tùng sẽ viết hộ hắn. Erelieva sẽ nổi giận nếu biết điều này, nhưng hắn đã sống với người phụ nữ ấy hàng chục năm trời, chẳng còn điều gì là không thể giải quyết cả.
Đêm hôm ấy, Alasdair không thể chợp mắt nổi. Từng cơ bắp trên người hắn căng cứng và đau nhức, rã rời mỏi mệt, nhưng tâm trí hắn vẫn tỉnh táo tới mức khó chịu. Vài tiếng trôi qua, hắn trở dậy, mặc áo khoác ra khỏi phòng ngủ. Mùi sáp nến, nước hoa hồng, gỗ và vải nhuộm khiến hắn thấy ngột ngạt khủng khiếp. Hắn đi loanh quanh trong phòng khách một lúc, vén tấm rèm cửa phía Đông lên và nghiêng mình nhìn dòng thác. Buổi tối, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy xối xả, ngọn núi Vesryn chỉ là một khối tối thẫm giữa trời mùa thu trong vắt, đầy sao. Alasdair chợt nghĩ tới những hồ nước nóng nằm phía sau tòa Vesryn, chênh chếch hướng Đông. Arryn đã dẫn hắn đi qua những hồ nước lộ thiên đó sau bữa trưa hôm nay, hắn hy vọng rằng trong bóng tối, mình vẫn có thể nhớ được đường để tới. Có thể làn nước ấm và những cơn gió thổi vào lòng vịnh ban đêm có thể xoa dịu được sự khó chịu, bức bối đang gặm nhấm hắn cả ngày hôm nay.
Tòa Vesryn đã chìm vào buổi đêm tĩnh mịch, những người khách ghé qua nơi này đều đã ngủ say, nhưng dọc khắp hành lang, đèn đuốc vẫn sáng rực. Đôi khi Alasdair lại thoáng nhìn thấy một vài vệ binh Levanael ca Vasta được cử đi canh gác, nhưng không ai ngăn cản hắn tới hồ nước nóng, thậm chí còn chỉ đường. Ngoại trừ cô hầu nữ sáng nay, tất cả người vùng Ánh sáng đều đối xử với hắn ở chừng mực khuôn phép và vô cùng lịch thiệp. Dù vậy, hắn vẫn băn khoăn liệu sau lưng hắn, thái độ đó có còn.
Suối nước nóng lộ thiên nằm ven chân núi Vesryn, bắt nguồn từ những mạch nước ngầm dưới lòng đất và trong ngọn núi. Nước đổ xuống hồ giống như thác, vào ban ngày, người ta có thể thấy những vũng nước nông trên sườn đá như bậc thang, nối nhau đổ xuống bên dưới. Thậm chí khi đã xuống mặt đất rồi, những bậc thang đá thấp vẫn tỏa ra thành hình bán nguyệt quanh chân núi, để lại một ao nước nhỏ chảy róc rách. Một căn chòi có những cây cột mạ vàng, trên là mái vòm kính nằm ngay giữa hồ, nối liền với dãy hành lang lộ thiên. Chẳng cần tới cây đuốc nào, hắn vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ nhờ ánh trăng đêm vằng vặc.
Cũng bởi lẽ ấy mà Alasdair không thể không nhìn thấy bóng người xa xa giữa suối nước bạc ánh trăng. Hắn đã định ngâm mình xuống dòng nước, nhưng giờ nhận ra chân vẫn rảo bước về phía trước, và rồi dừng lại tại căn chòi kính. Bấy giờ, khi tới gần hơn, hắn nhận ra đó là một phụ nữ, nhưng không phải bất kỳ người phụ nữ nào ở tòa Vesryn. Đó là cô hầu nữ ngang bướng hôm nay, đang ngâm mình trong làn nước ấm áp, lưng dựa vào vách của bậc thang đá cuối cùng. Cô ta đang nhắm mắt, một chai rượu đã vơi quá nửa đặt chơi vơi giữa một gờ đá nhô ra. Mái tóc vàng của cô ta đã ướt cả, trôi nổi trong nước như rong biển. Alasdair không biết liệu có phải cô ta đã ngủ quên không.
Cuối cùng, hắn quyết định cất giọng, không có ý định bỏ về phòng ngủ:
"Một đêm khó ngủ phải không?"
Cô ta mở mắt, và sâu thẳm Alasdair đã chờ đợi phản ứng dữ dội nào đó từ cô ta: xấu hổ, bối rối, giận dữ, ngạc nhiên. Chẳng phải các thiếu nữ đều sẽ phản ứng như vậy khi bị đàn ông nhìn thấy mình đang tắm sao? Hắn thậm chí đã nghĩ cô ta sẽ bỏ chạy.
Nhưng cô hầu nữ chỉ ngước đầu lên, rồi lại ngả xuống vách đá:
"Mọi đêm đều khó ngủ cả, ngài Beelzebub ạ."
"Có lẽ vì cô chưa tìm được bạn rượu thích hợp thôi." Alasdair liếc nhìn chai rượu. "Ta nghĩ nó phải ở trong phòng mình mới phải. Ở đây cho phép nô lệ được uống rượu sao?"
"Tôi đâu phải nô lệ." Cô ta với tay lên, lấy chai rượu xuống và uống, giọng nói đầy vẻ thách thức. "Tôi là người hầu. Có sự khác biệt đấy."
"Hy vọng cô có thể rót cho ta ly thứ hai." Alasdair nói, chợt nhận ra mình đang mỉm cười.
Cô ta giơ chai rượu về phía trước. "Tôi phải bơi đến đó sao?"
Hắn quay người nhìn quanh và nhận ra có một đoạn cầu thang ngắn dẫn từ căn chòi xuống hồ nước. Alasdair cởi áo khoác và áo ngủ bằng vải lanh ra, những cơn gió biển vờn quan hắn mát lạnh. Hơi nước nóng bám trên người hắn quyến luyến. Nước không quá sâu, chỉ dâng tới ngang ngực, nhiệt độ dễ chịu tới mức cơn nhức mỏi đang hành hạ cơ thể hắn tan biến ngay khi vừa ngâm mình xuống. Alasdair vừa lội, vừa khoải nước tiến về phía cô hầu nữ. Cô ta ướt đẫm ánh trăng, gương mặt thanh tú cùng đôi mắt xanh lục bảo đẹp đến mê hồn. Ánh mắt chẳng chút sợ hãi, thậm chí còn đầy vẽ giễu cợt như đang tự thưởng thức câu chuyện châm biếm nào đó một mình. Cô mỉm cười, rồi đưa cho hắn chai rượu, không chút e dè với cơ thể đang được làn nước suối che giấu của mình.
"Đây là điều lạ lùng nhất tôi từng làm trong suốt nhiều năm đấy." Alasdair nói, uống một hơi dài từ chiếc chai, nghĩ rằng việc gì mà phải quan tâm đến lễ nghi nữa chứ. Sáng hôm nay, ly rượu nhạt thếch, nhưng bây giờ hắn lại cảm nhận được vị của nó rõ hơn bao giờ hết.
"Nói chuyện với một 'nô lệ' ấy à? Vậy thì ngài nên đến vùng Ánh sáng nhiều hơn."
"Không phải." Hắn đáp lại. "Uống rượu với một nô lệ."
Alasdair đưa chiếc chai cho cô ta, thoáng thấy bờ vai trắng ngần và những đường cong gợi cảm của cô gái. Một lớp tơ óng phủ trên tay cô ta và ướt đẫm nước, như những chiếc lá rừng sau cơn mưa phủ đầy màu bạc. Hình ảnh của Erelieva thoáng hiện lên trong đầu, nhưng chẳng đủ thuyết phục để níu giữ hắn. Đã từ lâu rồi cả hai bỏ bẵng chuyện giường chiếu, và việc hắn ngủ với một người phụ nữ khác cũng chẳng phải chưa từng xảy ra. Đó đều là những mối tình một đêm, và dĩ nhiên đều sai trái. Nhiều phụ nữ ở vùng Bóng tối, kể cả quý tộc ở tầng lớp cao quý nhất, vẫn có thể rất lẳng lơ và buông thả kể cả đã kết hôn.
"Tôi đoán rằng ở vùng Bóng tối, không phải ngày nào người ta cũng nhìn thấy cảnh này đâu."
Alasdair nhìn theo ánh mắt cô ta lên bầu trời đêm. Những ngôi sao sáng rực như đuốc, như hàng ngàn con đom đóm đang thắp sáng cả ngân hà. Một mặt trăng nằm ở phía Tây, và một ở phía Đông. Ánh sáng của chúng lồng vào nhau, nhuộm bạc cả cả hồ nước và tòa nhà.
"Thật ra là chẳng ngày nào được thấy cả." Hắn đáp với chút nuối tiếc, nhớ đến bầu trời dày đặc mây quanh năm ở vùng Bóng tối, và nhất là ở lâu đài của hắn. Nó luôn luôn lạnh lẽo như chính người vợ của hắn vậy.
"Đáng tiếc." Cô ta đáp với một quãng im lặng dài. "Ngài biết người vùng Ánh sáng gọi chúng là gì không?"
Alasdair đáp lại bằng một cái lắc đầu, ngoảnh nhìn cô ta. Ánh trăng làm đôi mắt cô ta trong hơn và sâu hơn, tựa như vực thẳm của biển cả mà người ta không thể cưỡng lại được cám dỗ mà lặn xuống.
"Dadysus." Cô ta chỉ sang vầng trăng phía Tây. "Và Aelia."
"Những vị thần cổ sao?"
"Có vẻ họ đã chết cả rồi." Cô ta bình thản đáp. "Họ nói rằng Dadysus và Aelia là một cặp tình nhân, trái lệnh các vị thần khác và bị trừng phạt nên bị giam giữ ở hai mặt trăng riêng biệt. Họ chỉ có thể gặp nhau mỗi đêm một lần, vào lúc nửa đêm khi chúng giao nhau."
Hắn ngẩng đầu lên. "Ta nghĩ mình đã bỏ lỡ cảnh đó mất rồi."
Cô ta nhấc chai rượu lên, uống một hơi dài và đặt nó vào gờ đá. Alasdair chợt nghĩ rằng có lẽ cô ta đã say, chẳng ai uống gần hết một chai rượu như thế mà vẫn tỉnh táo nổi. Hẳn vì thế mà cô ta mới kể câu chuyện vẩn vơ ấy. Nếu nhìn kỹ, làn da cô ta đã chuyển sang đỏ ửng, nóng vì rượu và nóng vì làn nước.
"Sau khi họ chết, hai mặt trăng còn sáng hơn cả trước đây."
"Cô có tin không?" Hắn đáp với chút nhạo báng.
"Một chút." Cô ta đáp, lạnh nhạt xa cách tới lạ lùng. "Có những thứ chết đi lại tốt hơn."
"Đó không phải là thái độ một người vùng Ánh sáng nên có đâu." Hắn đáp lại. Một nữ nô lệ với khiếu mỉa mai sâu sắc không phải lúc nào cũng dễ dàng gặp được.
"Tôi đâu có nói mình là người ở đây." Cô ta đáp với chút buồn bã, rồi liếc sang hắn với ánh mắt sắc như lưỡi gươm. "Không ai có thể bảo tôi nên xử sự như thế nào đâu, ngài Beelzebub."
Alasdair nghĩ rằng mình đã chọc giận cô ta, nên không chẳng đáp lại. Giận dữ sẽ chỉ làm hỏng một cuộc nói chuyện. Nhưng hắn sớm nhận ra người mình đã nóng rực dẫu chẳng đụng tới chai rượu một lần nào nữa. Hắn đã biết mình sẽ không thể dừng lại ngay từ lúc nhìn thấy cô ta ngâm mình dưới hồ nước, và đó đâu phải lỗi của hắn. Hắn đã để cho cô ta có cơ hội bỏ đi, nhưng cô ta vẫn ở lại, với một câu chuyện vẩn vơ của kẻ ngà say. Làn da hắn nóng rát với ham muốn sôi sục trong huyết quản. Hắn quay người sang, cơ thể di chuyển trong làn nước nóng, cô ta cũng ngẩng đầu qua nhìn. Không còn dựa đầu vào gờ đá nữa, cô ta đã ngồi thẳng lên, mặt nước dâng tới xương quai xanh, nhưng rồi hạ thấp xuống khi cô ta nhổm mình lên, kín đáo để lộ làn da tuyệt mỹ.
"Tôi nghĩ rằng ngài đã kết hôn rồi." Cô ta đáp bằng tiếng thì thầm, chẳng đủ thuyết phục để cản hắn lại. Trong giây lát, Alasdair cảm thấy chiếc nhẫn vàng nơi ngón áp út mình siết chặt lại.
"Thế thì đã sao?" Hắn đáp, cảm giác tội lỗi biến thành cơn sốc êm ái chạy qua sống lưng. Chẳng gì có thể ngăn được hắn. Hắn chạm vào cô ta với tất cả sự thèm khát, chỉ khiến ngọn lửa dục vọng bừng lên mãnh liệt hơn. Hắn cúi xuống, nụ hôn dài ướt át của hắn nhanh chóng chiếm toàn bộ hơi thở của cô ta. Nước dập dềnh vỗ quanh họ, âu yếm và nóng bức. Hắn ôm lấy vòng eo thon thả của cô ta, cảm thấy da thịt của cả hai chạm vào nhau bên dưới làn nước, rồi cảm thấy cô ta thả lỏng cơ thể đầy mong đợi. Hắn di chuyển tay của mình, mắt khép hờ, vẫn chưa muốn nụ hôn kết thúc mau chóng vậy. Alasdair không hiểu rằng làn da cô ta mềm như lụa là bởi đang ngâm trong nước hay nó vốn đã thế. Hắn đưa tay lên vai cô, những ngón tay lần lữa trên làn da ẩm, di chuyển xuống ngực, rồi vòng eo và cả bên dưới. Cô ta đang đáp lại, hắn có thể cảm thấy thế, mãnh liệt là đằng khác. Chân cô ta quấn vào hắn trong lúc hai lồng ngực phập phồng thở chống đỡ sức nặng của nhau, đôi môi mềm và cái lưỡi ẩm ướt của cô ta khiến hắn nhớ rằng đã lâu rồi, hắn chẳng có nụ hôn thực sự nào với Erelieva. Hắn cảm nhận một cảm xúc kỳ lạ tưởng như đã chết dâng lên trong cơ thể, ngấm vào mạch máu hắn, thì thầm rằng hắn muốn nhiều hơn thế.
Alasdair đẩy người phụ nữ dựa vào vách đá, khéo léo nâng đùi cô ta lên ngang hông mình. Cô ta để mặt nước nâng cơ thể lên, hai tay ôm chặt quanh cổ hắn. Hắn lướt nụ hôn của mình xuống cổ cô ta, vừa âu yếm vừa mãnh liệt, rồi dừng lại ở ngực. Làn da ở hai bầu ngực mịn màng và đầy khêu gợi, phản ứng theo những nụ hôn của hắn. Alasdair nhẹ nhàng đẩy mình vào và chẳng mấy chốc đã nghe tiếng rên rỉ khoái lạc của cô ta thoát ra khỏi vòm họng.
"Đừng dừng lại." Cô ta nói khi nhận ra Alasdair đang ngẩng nhìn mình. Cô ta nghiêng qua và hôn lên cổ của hắn.
Alasdari kéo nhẹ đầu cô ta ra, vuốt ve quanh gò má và đôi môi. Hơi thở của cô ta dồn dập, cơ thể di chuyển theo từng nhịp sóng nước và rên khe khẽ. Những biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của cô ta khiến hắn tan chảy. Erelieva chưa từng một lần mang lại cảm giác này cho hắn, kể cả khi mới cưới. Hắn thường đẩy vợ mình lên giường một cách khá thô bạo, trút bỏ trang phục của cô ta cũng thô bạo chẳng kém, và những lần làm tình dù tuyệt vời hay không đều chẳng mang đến điều gì ngoài khoái lạc. Vậy nhưng, dường như Erelieva vẫn thích tận hưởng điều đó. Cô ta thường lim dim mắt và cắn chặt môi, tận hưởng cảm giác sở hữu và nỗi hanh phúc dung tục của mình.
"Tên em là gì?"
Hắn nhận ra sự do dự thoáng lướt qua trong đôi mắt cô ta. Rồi cô ta trả lời. "Iolite."
"Iolite." Hắn đáp lại bằng tiếng thở. "Cái tên kỳ lạ."
Alasdair chẳng nghe thấy tiếng cô ta đáp lại, chỉ một nụ cười khúc khích và rồi đan xen tiếng rên rỉ tạo ra bằng hơi thở. Cô ta hôn hắn nồng nhiệt, còn hắn chỉ tự hỏi điệu cười đó có nghĩa là gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...