Eve

Tiếng gõ cửa đột ngột kéo cô ra khỏi giấc ngủ vẫn còn quyến luyến. Iolite trở mình, chợt nhận ra sức nặng của một cánh tay đàn ông đang đặt ngang qua bụng. Cô đang nằm ngủ trong căn phòng của Alasdair, trời thì đã tảng sáng. Ai đó bên ngoài đang gõ cửa liên hồi, và Iolite nhận ra giọng của Lynn, một hầu nữ khác đang gọi Alasdair.

"Chết tiệt." Cô lẩm bẩm, ngồi dậy, bỏ tay Alasdair ra khỏi người mình. "Dậy đi, dậy ngay nào!"

Alasdair tỉnh giấc, ngáp dài ngái ngủ. "Chuyện gì thế?"

"Có người ở ngoài cửa." Iolite đáp lại cụt lủn. Cô nhìn quanh, nhưng y phục của mình không có ở đây. Hẳn cô đã bỏ quên nó ở ngoài hồ nước nóng. Iolite vội kéo chiếc chăn mỏng lên và quấn nó quanh mình. "Mặc quần áo vào, ngài phải ra mở cửa."

Alasdair dường như bây giờ mới tỉnh hẳn. Hắn vội vàng ra khỏi giường, lấy ra khỏi tủ một chiếc áo choàng dài quá đầu gối và khoác vào người. Lynn vẫn kiên nhẫn gõ cửa, Iolite thì nấp xuống bên kia chiếc giường để không lọt vào tầm mắt của cô hầu gái.

Alasdair ra mở cửa. "Tôi đây."

"Chào buổi sáng, ngài Beelzebub. Quý bà Arryn mời ngài xuống dùng bữa sáng ở nhà vườn phía Tây."

"Bảo bà ấy tôi sẽ có mặt trong mười phút nữa." Alasdair đáp. Dứt lời, hắn đóng cửa lại, để mặc cô hầu gái ngẩn ngơ đứng bên ngoài.

Bấy giờ, Iolite mới ra khỏi chỗ nấp. Cô đứng dậy, mái tóc đã khô, những lọn màu vàng cát quấn vào nhau rối bời. Cảm giác lạ lẫm xâm chiếm toàn bộ cơ thể cô, vừa đau đớn, vừa dễ chịu, vừa buồn bã nặng nề. Alasdair bước đến gần cô.

"Tôi phải đi." Iolite nói, vắt tóc mình sang một bên và quấn chiếc chăn kín cơ thể. Thế này vẫn còn tốt hơn là trần như nhộng bước ra ngoài. Hắn ta không phản đối, nhưng khi lúc hắn kéo khủy tay cô lại khi cô sắp bước qua cánh cửa, Iolite bắt đầu tự hỏi liệu với hắn ta, đây là kiểu tình một đêm hay có gì hơn thế. Những người đàn ông từng nằm cùng cô trên giường buổi sáng đều vẫn còn ngủ say khi Iolite rời đi, và cô cũng chẳng cần gì khác ngoài thỏa mãn bản thân mình.

"Chuyện này... sẽ không tiếp diễn, phải không nhỉ?" Thật khó để nói hắn đang cảnh báo, hay đang gợi ý.

Iolite xoay người lại, nhìn sâu vào đôi mắt hắn. Sắc bạc kiêu hãnh bên trong chẳng thể xua đi mối ác cảm cho người khác mỗi khi ai đó nhìn thấy hắn. Đuôi mắt hắn in vẻ ranh ma, và cặp lông mày lại nhấn đậm sự quyền uy. Nhưng Iolite biết chẳng thể đánh giá được Alasdair qua vẻ tà ma bên ngoài, nhất là khi hắn nhìn cô với ánh mắt như vậy. Hắn chẳng cảnh báo, đe dọa cô, hay gợi ý, đó đơn thuần là một câu hỏi hắn muốn biết mà thôi.

"Tôi thực sự phải đi." Iolite đáp, cùng với một nụ hôn tạm biệt. Hắn đón nhận nó với chút quyến luyến.


Iolite bước ra khỏi cánh cửa. Cô biết rõ hơn ai hết đây là một sai lầm khủng khiếp, cô không thể khiến một người đàn ông phản bội vợ anh ta chỉ vì nhục dục. Nhưng đã lâu lắm rồi từ khi Iolite cảm thấy dễ chịu đến thế khi chạm vào một người đàn ông. Hắn thỏa mãn cô bằng cách lấp đầy nỗi trống vắng một cách thật khéo léo, và cho tới giờ, cảm xúc của hắn vẫn còn vương vấn trên da thịt cô như một thứ mùi hương đặc biệt, chẳng thể bay đi.

*

"Iolite." Aydia cất giọng, kéo nhẹ tay áo cô. "Chị làm đổ trà rồi kìa."

"Chết tiệt." Iolite lầm bầm nguyền rủa, vội đặt ấm trà xuống và nhấc những chiếc cốc ra khỏi chiếc khay bạc. "Lấy cái khay khác đi, Aydia."

Cô gái có mái tóc nâu nhạt vội gật đầu, buông chiếc cốc mình đang lau dở xuống và chạy về phía dãy tủ kính, nhón chân lấy một chiếc khay bạc. Căn phòng chật kín người và nồng nặc mùi thức ăn. Iolite cau mày nhận ra mình đói tới mức nào, nhưng theo thông lệ, người hầu không được phép ăn cho tới khi chủ nhân và những vị khách dùng bữa xong. Đôi khi cô gạt những luật lệ ấy sang một bên và nhón lấy thứ gì đó trong bếp cho mình. Nhưng với sự hiện diện của những vị khách quý từ phương xa, Arryn sẽ không thông cảm cho hành động đó của cô, và cô cũng không muốn mọi người nghĩ mình coi thường bà. Những khay trà cuối cùng đang được mang ra, Iolite tự nhủ buổi sáng mệt mỏi này sẽ kết thúc sớm.

"Chị có vẻ lơ đãng." Aydia nói khi đưa chiếc khay mới cho cô. "Và khang khác."

Iolite ngẩng lên, mỉm cười. "Thật sao?" Giọng cô có chút trêu ghẹo.

"Rõ ràng mà." Aydia đáp bằng một nụ cười rạng rỡ. "Có chuyện gì vui sao?"

Cô lắc đầu. "Lẹ lên nào, chị đói muốn chết rồi."

Lynn bỗng dừng chân lại cạnh cả hai, trên tay là một chiếc khay bạc với những cốc trà còn nóng. Cô gái nhướn mày và bĩu môi đầy ranh mãnh:

"Đó là vì chị ấy đã làm những chuyện tồi tệ ở phòng ngài Beelzebub đấy."

Aydia há hốc miệng kinh ngạc, còn Iolite chỉ nhún vai. "Em lại mơ ngủ rồi."

"Đừng nói dối." Lynn đặt khay trà của mình xuống bàn và hạ giọng. "Em nhìn thấy chị đi ra khỏi phòng ngài ấy sáng nay mà."


"Chúa ơi!" Aydia nhìn cô khiếp đảm. "Đó là một Cambion đấy, Tổng lãnh Cambion! Sao chị có thể...!"

"Mang trà ra ngoài đi, Lynn." Iolite thản nhiên đáp. "Nguội hết bây giờ."

Tiếng cười của Lynn bật lên giòn giã:

"Kể lại đầy đủ cho em nhé, được không?"

Iolite nhìn theo cho đến khi Lynn đã lẫn vào những cô gái khác, rồi đặt những ly trà vào trong khay. Aydia vẫn chăm chú nhìn cô, gương mặt ửng đỏ, nguyên vẻ sửng sốt:

"Chị ấy nói thật à?"

"Em nghĩ có phải thật không?" Cô đùa cợt.

Gương mặt Aydia còn đỏ hơn cả lúc nãy. Cô gái nhìn quanh xem liệu có ai nghe thấy được cuộc trò chuyện này. Căn bếp quá ồn ào, và mọi người thì quá bận rộn. Khi đã yên tâm rằng không có ai chú ý, Aydia gật đầu, những bím tóc nâu lắc lư theo.

Sự vô tư của Aydia khiến Iolite bật cười. Những cô gái sống ở đây chẳng bao giờ dám lớn tiếng nói về đàn ông, đó dường như chỉ là một chủ đề chỉ dành riêng cho những thời điểm như trước khi đi ngủ, hay với quý tộc, là một buổi tiệc trà, đi dạo. 

"Đi nào." Iolite nhấc chiếc khay đựng trà lên.

Aydia gật đầu, luống cuống nhấc khay bên cạnh lên và đi theo Iolite.

Nằm ở phía Tây tòa Vesryn, khu vườn kính là địa điểm yêu thích của Arryn lẫn những vị khách từng ghé qua đây. Các hành lang lộ thiên hướng tới khu vườn này đều là tường kính trong suốt, phần mái chạm khắc các họa tiết lộng lẫy. Bởi vậy, khi đi dọc đoạn hành lang lộ thiên ấy vào buổi sáng, Iolite có thể nhìn thấy màn sương ẩm ướt của mùa thu đang bủa vây quanh tòa Vesryn, và xa xa là dòng thác đổ ngược từ sườn núi xuống. Những cô hầu nữ trò chuyện không ngớt suốt quãng đường đi, giọng nói của họ đã trở nên quen thuộc với Iolite, tới nỗi cô cảm thấy thiếu vắng nếu không có những âm thanh đó. Họ chỉ hạ giọng xuống và ngừng bàn tán khi cánh cửa tới khu vườn kính đã nằm ở trước mặt.

Arryn từng kể rằng ở nơi này, lễ cưới của bao Nephilim và những quý tộc thành phố San Thalor đã diễn ra. Họ đều yêu thích sự kết hợp hài hòa giữa kiến trúc nhân tạo của con người và vẻ đẹp của thiên nhiên, tất cả hòa làm một trong khu vườn này. Trên đầu họ là những chùm hoa thưa, đua nhau thả xuống như một cơn mưa màu tím. Mái vòm có khung bằng đá chạm khắc, ốp kính màu tráng lệ, để ánh sáng mặt trời có thể lọt vào trong nhưng không quá chói gắt. Giữa những cây cột đá vân trắng, các vị khách đang ngồi cạnh nhau dùng bữa sáng, mỗi bàn chỉ có sáu tới tám người mà thôi .


Từ xa, cô đã nhìn thấy Arryn, bà ngồi cùng với Alasdair và hai người đàn ông khác, đều là thành viên của sứ đoàn Bóng tối. Iolite không đi tới bàn của họ, vì một cô hầu nữ khác đã phục vụ trà ở đó. Cô quan sát quanh mình và bước lại gần một bàn chưa có trà. 

Đột nhiên, Iolite nghe thấy tiếng đổ vỡ loảng xoảng vang lên sau lưng, và dường như ai đó vừa hoảng hốt kêu lên. Âm thanh ấy không lớn, nhưng đã có được sự chú ý của nhiều người. Lynn đang hốt hoảng cúi xuống đất, quỳ bên cạnh ghế một người phụ nữ có mái tóc nâu đỏ, run rẩy nhặt lên những mảnh sứ vỡ. Người phụ nữ ấy đứng phắt dậy vì tức giận, khi mà vai áo ướt đẫm nước trà do Lynn vô tình đổ vào.

"Cô không biết cách cầm cho đúng sao?" Người phụ nữ kêu lên, những vị khách cùng bàn đưa cho bà ta một chiếc khăn rõ là vô dụng, và cũng cau có nhìn cô hầu nữ nọ.

"Xin thứ lỗi cho chúng tôi." Arryn vội vàng đứng dậy, gương mặt in hằn vẻ lo lắng. Bà ngoảnh ra, vẫy tay ra hiệu cho những cô hầu nữ khác. "Đưa thân nương Agrath về phòng, và mang y phục mới tới cho bà ấy. Mau lên nào."

"Sẽ để lại vết ố mất thôi." Người phụ nữ than thở, rồi liếc nhìn Lynn trước khi bỏ đi. "Bà nên xem xét cách mình dạy dỗ những nô lệ thì hơn, bà Ennores ạ."

Tới khi thân nương Agrath đã rời khỏi khu vườn kính và những giọng nói ồn ào lắng xuống, Iolite vẫn thấy Lynn ngồi nhặt mảnh vỡ cốc trà vào chiếc khay bạc, dùng váy và tay áo để thấm sạch trà trên sàn vì không có khăn tay. Arryn không nói gì với Lynn mà quay lại bàn của bà, vốn nằm ngay bên cạnh bàn của thân nương Argath khi nãy để không tỏ ra lỗ mãng với những vị khách.

"Bình tĩnh đi nào, Lynn." Iolite thì thầm khi cúi xuống, giúp cô gái gom những mảnh sứ vỡ. Lynn đã làm đổ tới ba cốc trà, tất cả đều bị vỡ và đổ tung tóe xuống đất. Cô gái cố gom thật nhanh từng mảnh vỡ, không để sót một mẩu nào, phớt lờ những vết trầy xước trên tay mình. 

"Để chị làm cho." Cô nói với Lynn. Cô gái gật đầu, mắt rớm nước, lén lút nhìn Arryn với vẻ mặt sợ hãi.

"Bà ấy sẽ không trách em đâu."

"Em chỉ trượt tay." Giọng Lynn méo mó. "Bà ta vô ý va vào em, rồi em trượt tay..."

Cô gái bỏ lửng câu, không thể nói tiếp, lại lấy vạt váy mình lau vũng nước trà.

Một người đàn ông ngồi cùng bàn với thân nương Agrath liếc nhìn họ bằng đôi mắt khinh khỉnh, rồi quay lưng điềm nhiên cất giọng với Arryn:

"Bà biết không phu nhân Ennores, một nô lệ cư xử sai chừng mực ở Selamanca, dù là cố ý hay không cũng bị trừng phạt bằng roi, hoặc thậm chí tệ hơn. Đó là lý do mà những lỗi lầm đáng xấu hổ như thế này không bao giờ xảy ra cả."

Cô không nghe thấy giọng Arryn, mà thay vào đó là Alasdair. Hắn ta quay người lại, nhìn người đàn ông nọ:

"Nhưng những cô gái ở đây không phải nô lệ mà, ngài Baltair. Họ là người hầu. Vả lại, đây cũng chẳng phải Selamanca."


Iolite ngẩng lên nhìn hắn ta, và dường như đã đoán trước được, hắn nhìn lại cô. Nhấc chiếc khay bạc lên, cô mỉm cười kín đáo với hắn đầy tự mãn, rồi quay gót bỏ đi. Đàn ông vẫn là đàn ông mà thôi. Cô thầm nghĩ. Họ chẳng ngần ngại sa vào những sợi tơ được dệt sẵn, dù cố ý hay không.

*

Iolite dừng chân khi nhìn thấy Arryn đang tựa mình vào một cây cột đá, tay đặt lên dãy lan can của hành lang. Vẻ mặt bà trầm tư, nhìn chăm chú về phía cây cầu bắc qua vách vực đá và nước, nối tòa Vesryn với phần còn lại của thành phố. Buổi chiều, không khí dịu xuống, những làn gió biển mát rượi bắt đầu thổi ngược vào vịnh. Hoàng hôn đang xuống, khiến cả một vùng trời phía Tây đỏ rực, tráng lệ như một bức bích họa. Những tia nắng còn sót lại đổ lên người Arryn, cái bóng của bà trải dài trên sàn nhà sứ. Iolite bước lại gần, nhận ra lý do tại sao bà lại nhìn về phía cây cầu.

"Tôi đã nói rồi, Arryn." Cô cất giọng. "Bây giờ vẫn chưa quá muộn đâu."

Arryn liếc nhìn cô, rồi mỉm cười khiêm nhường. Bên dưới cây cầu, Iolite có thể nhìn thấy Eremiel đang đi dạo ở trên cầu, cùng với Alasdair và một trong những tướng lĩnh của đoàn vệ binh Cáo Đêm. Cô không rõ họ đang nói về chuyện gì, cũng chẳng tò mò muốn biết.

"Ta cũng đã nói với cô rồi." Arryn đáp lại. "Mọi chuyện không đơn giản thế."

"Thôi nào!" Cô cất giọng trêu ghẹo. "Chỉ mình bà không nhận thấy thôi, Arryn, nhưng các cô gái khác đều nghĩ rằng Eremiel có tình cảm với bà đấy."

"Đó là lời an ủi ngọt ngào nhất cô dành cho ta à?" Arryn nhoẻn cười, để lộ những nếp nhăn nơi đuôi mắt. Bà đã qua tuổi năm ba, mái tóc vẫn đen mượt nhưng dấu hiệu của tuổi tác đã hằn in khắp khuôn mặt. Iolite nhớ vào lần đầu tiên gặp Arryn ba tư năm trước, người ta dễ nghĩ rằng cả hai là chị em, đều trẻ trung, xinh đẹp và quyến rũ. Khi ấy, Arryn thậm chí còn chưa kết hôn và Vesryn vẫn chỉ là một tòa nhà nằm trên trang giấy. Sau khi trở thành một góa phụ, bà không có ý muốn tái hôn nữa, quyết định chăm sóc nơi này cẩn thận như con của mình. Thời gian trôi qua, Arryn đã qua tuổi xuân sắc từ khi nào, nhưng cô thì vẫn thế. Giống như một bức tượng sứ, thời gian chẳng thể bào mòn cơ thể cô.

"Arryn." Giọng Iolite hạ xuống. "Sẽ đến lúc có một ai đó thay bà chăm sóc tòa Vesryn, và bà phải tìm được ai đó bên cạnh trông nom cho mình."

"Cô định sẽ rời đi trước khi ta chết vì tuổi già sao, Iolite?" Arryn mỉm cười, nhưng chút châm chọc trong giọng nói không thể che giấu được nỗi buồn của bà.

Cô ngoảnh đầu nhìn về phía cây cầu, nheo mắt lại vì những luồng sáng từ bầu trời hắt thẳng vào mắt. "Tôi còn nơi nào khác để đi sao?"

"Vậy cô sẽ là người chăm sóc nơi này." Arryn xoay người, mỉm cười dịu dàng như một người mẹ với con gái. Bà chạm vào gò má cô, nơi làn da mịn màng đang ửng hồng trong nắng chiều. "Ta biết cô sẽ không đi đâu cả đâu, Iolite."

Thế nhưng, cô chẳng đồng tình với điều Arryn đã nói.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận