Sau câu nói ấy, cả ba người nhìn nhau không chớp mắt. Ngọai trừ Uri, hai người còn lại đều đang bất ngờ với thông tin vừa rồi. Terry có phần còn mờ mịt nhưng Vân Hy thì đã hiểu rõ. Cậu biết Uri rất cô đơn, mong ước của anh là tìm được con đường trở lại làm người. Chưa kể hiện tại, anh còn muốn sống một cuộc đời yên lành bên cạnh cậu. Uri đã biết về quyển sách và câu thơ cổ mà anh đọc cho cậu nghe chính là từ quyển sách này. Thật đáng tiếc, họ lại quay về điểm xuất phát.
“Vậy là không có cách nào giúp anh sao?” Vân Hy phá vỡ bầu không gian trầm mặc.
“Anh không hiểu lời gợi ý.” Uri thở dài.
“Xin lỗi xen ngang hai người nhưng tôi thật sự muốn biết Uri là ai?” Lúc này Terry mới hỏi. Anh ta vẫn chưa hiểu ngọn ngành câu chuyện này.
Uri và Vân Hy nhìn nhau rồi cuối cùng chính Uri là người trả lời. Anh không ngại nói với Terry mình chính là vị thần đèn cuối cùng bị bắt nhốt trong truyền thuyết. Anh đã trải qua năm trăm năm cô đơn và hơn bao giờ hết anh mong muốn thoát khỏi lời nguyền này, thoát khỏi cây đèn và trở thành một người bình thường.
Lâu đài mà Terry đang sống, năm trăm năm về trước thuộc về Mika – sư phụ của Uri. Sư phụ Mika là một phù thủy chân chính, quyền lực và nhân hậu. Ông chính là người đã viết tay cuốn sách 1.001 cách nhốt một ác thần vào cây đèn. Ông tổng hợp tất cả những truyền thuyết kim cổ từ xa xưa và chính ngày Uri bị đánh bại cũng là ngày ông kết thúc ghi chép. Vì quá đau lòng với sự ra đi của các đồ đệ, mà không bao lâu ông cũng qua đời.
Sau trăm năm mọi thứ dường như đã khác xa trong quá khứ. Cả khuôn viên lâu đài cũng hoàn toàn thay đổi nhưng cái kết giới mà sư phụ của anh đã giăng tới ngày nay vẫn tồn tại. Phép thuật của sư phụ Mika đặc biệt và quyền lực ở chỗ dù người có mất đi thì câu thần chú vẫn không biến mất. Giống như kết giới của lâu đài này, để ngăn những kẻ có lòng dạ độc ác, ngăn những tâm hồn tham vọng và xấu xa bước vào. Nhưng do đã qua trăm năm, kết giới có phần yếu đi, chỉ khiến những kẻ tâm địa xấu xa gặp vận xui, hoặc gặp tai nạn, chứ không còn giết được họ nữa.
Mấy trăm năm trước, anh không thể bước vào. Lúc ấy anh còn tức giận và nghĩ rằng sư phụ đã giăng một kết giới mới chống lại mình. Chỉ là sau khi trở thành thần đèn, anh mới biết mình đã u mê và ngớ ngẩn như thế nào. Sư phụ chẳng giăng kết giới mới nào cả, chỉ có tâm hồn của anh vào thời điểm ấy đã bị vẩn đục mà thôi.
Lần này trở lại, những ký ức ấm áp, hạnh phúc ngày xưa khiến anh như bất động và hối hận khôn nguôi. Nếu lúc ấy, anh sáng suốt và tỉnh táo hơn thì có lẽ mọi việc đã khác. Và chính anh cũng không phải khổ sở thế này.
Terry nghe xong bàng hoàng trước sự thật này. Gia tộc anh đã ở lâu đài này mấy trăm năm. Qua năm tháng, nó cũng được sửa chữa và thay thế không ít, nhưng những cạm bẫy và mật thất là không thể đụng chạm gì được. Người ta vẫn đồn rằng lâu đài này mang đến vận xui. Ai bước vào thì khó lòng bước ra, nhưng gia tộc anh, qua bao đời vẫn bình an ở đây, chẳng bị ảnh hưởng gì, thậm chí anh còn thấy bình yên, thoải mái và an toàn một cách kỳ lạ khi ở đây. Thật không ngờ lâu đài này lại từng là nơi ở của một phù thủy đầy quyền năng trong truyền thuyết, phù thủy Mika.
Cả ba lặng lẽ rời khỏi mật thất và trở lại phòng khách thoáng mát, đầy ánh sáng. Terry trao cho họ quyển sách và mời cả hai ở lại nước Anh vài hôm để anh có thể giới thiệu vài nơi cho họ. Anh hy vọng thông qua những nơi ấy và tài liệu cổ thì Uri có thể tìm được lời giải đáp.
Nhưng Uri nhanh chóng từ chối vì thật sự anh không nghĩ có thứ gì đặc biệt hơn điều mà sư phụ Mika đã để lại cho anh. Hơn ai hết, những phù thủy khác cũng chẳng để lại điều gì. Anh đã bỏ nhiều công sức tìm hiểu, chẳng được thứ gì đáng giá. Terry không thể giữ họ lại thì chỉ hy vọng họ có thể may mắn tìm ra lời giải thích hợp. Có như thế anh cũng phần nào cảm thấy bớt ái ngại về việc họ đã bỏ công đến đây.
Trước sự nài nỉ của chủ nhân lâu đài, Vân Hy và Uri quyết định ở lại dùng bữa tối trước khi về quê nhà. Quản gia dắt họ đi một vòng tham gia trong khi chờ mọi thứ sẵn sàng. Con đường ngoằng ngoèo đưa cả hai đến bên bờ hồ êm ả. Lão quản gia từ lúc gặp họ đã biết mối quan hệ của cả hai không chỉ ở mức bạn bè bình thường nên cũng khéo léo lùi xuống. Uri nắm lấy tay Vân Hy thật chặt nhưng ánh mắt lại nhìn về phía mặt nước xanh trong mà thì thầm:
“Nếu cả đời này anh không thoát khỏi cây đèn thì phải làm sao?”
Vân Hy không vội đáp, ánh mắt cũng hướng về nơi Uri đang nhìn và thở nhẹ:
“Vậy anh sẽ cô đơn lắm!”
“Anh không lo cho anh, anh đang lo cho em. Em rồi sẽ già đi và chết, trong khi anh thì cứ vĩnh viễn như thế này. Em không buồn sao?” – Uri nâng bàn tay còn lại nhẹ vuốt mái tóc mềm mại của Vân Hy.
“Haizz… sinh lão bệnh tử tất nhiên em có nghĩ qua. Nhưng điều em lo nhất là để anh lại một mình trên cõi đời và biết đâu ai đó tìm được anh và hành hạ anh thì sao? Tốt nhất là giải được câu thần chú càng sớm càng tốt”.
Ánh trăng đã xuất hiện ở phía xa xa sau hàng cây bao quanh bờ hồ. Ánh trăng hắt chút ánh bạc xuống dòng nước đen thẫm như muốn hòa tan vào lòng hồ.
Bỗng từ đâu vang lên tiếng “U… u… u…” khó hiểu. Uri chợt nhíu chặt mày và ôm Vân Hy vào lòng. Nhưng mọi thứ đã không còn kịp, kết giới đã bị phá, Uri ngã xuống và Vân Hy cũng đã ngất đi trong vòng tay của anh. Mọi thứ chìm vào mảng đen, cảm giác lạnh lẽo, u ám như ngày Uri bị cuốn vào cây đèn. Trước khi mất dần ý thức anh thốt lên một câu hỏi: “Ai có thể phá vỡ kết giới của sư phụ?” và trôi vào khoảng không gian vô định.
Đến khi Terry ra bờ hồ thì chẳng thấy bóng dáng cả hai đâu. Anh suy nghĩ không lẽ họ rời đi không từ biệt. Nhưng cho dù có đi thì hệ thống an ninh của lâu đài cũng sẽ phát hiện. Trừ khi Uri thật sự dùng phép thuật làm họ biến mất. Terry không tìm ra bất kỳ dấu hiệu lạ nào nên cho rằng họ có việc gấp nên đã dùng ma thuật để đi nhanh nhất. Hoang đường nhưng còn cách giải thích nào khác khi mà mọi thứ không có dấu hiệu gì bất thường?!
Anh lầm lũi quay vào nhà với bàn tiệc chia tay với họ, cũng không cách nào giải quyết trúc trắc trong lòng. Anh linh cảm điều bất thường nhưng lại không cách nào tìm ra bất thường đó là gì? Có lẽ anh nên gửi một email cho Vân Hy, nếu họ đã trở về thì chắc chắn sẽ trả lời anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...