Em Là Đôi Cánh Của Anh

Kiều
Ưu Ưu đi rồi, sau khi lên xe đầu óc cô vẫn còn đôi chút hỗn độn.

Lúc
Trử Tư đến gõ cửa, đôi mắt của hai bọn họ đều đã đỏ như mắt thỏ,
anh còn chế giễu chuyện bọn họ không nỡ rời xa nhau thật hiếm có như
trúng giải độc đắc. Anh tự cười rồi lại phát hiện chẳng ai thèm để
ý tới mình, ngượng ngùng kéo hành lí của Kiều Ưu Ưu xuống lầu.

Bọn
họ không có thời gian nói lời tạm biệt, Kiều Ưu Ưu đi xuống dưới lầu
như một hồn ma. Trử Tụng cũng từng bước từng bước theo sau cô nhìn cô
đi không chút do dự, cho tới sau khi lên xe cô cũng không quay đầu lại
nhìn anh một lần.

Trái
tim anh như bị cướp đi, sớm đã biết kết quả như vậy nhưng sao lòng anh
vẫn đau đớn như vừa bị cái dùi đâm xuyên qua. Bàn tay anh nắm chặt
lại, bên trong là chiếc nhẫn vẫn chưa kịp tặng đi, nắm quá chặt nên
các khớp xương đều trắng bệch. Trử Tụng nhìn chiếc xe dần dần đi
khuất, chân anh như đóng đinh tại chỗ, thậm chí anh còn hi vọng chiếc
xe sẽ dừng lại, Kiều Ưu Ưu chạy thật nhanh về và ôm chặt lấy anh.

Vốn
tưởng rằng hai mươi ngày sống chung vừa qua sẽ giúp mình lưu lại một
ấn tượng khác trong lòng cô. Anh cảm thấy mình như một chú hề tự
bày trò và tự cười một mình, hi vọng cô sẽ thích mình, vì cô mà
việc gì cũng có thể làm nhưng trong mắt cô lại chưa bao giờ có vị
trí dành cho anh. Anh thực sự không thể chấp nhận chuyện cô sẽ yêu
một người khác, anh độc đoán muốn giữ cô lại ở bên mình. Sự thỉnh
cầu thấp hèn của anh cho dù cô không thích anh thì liệu có thể đừng
thích người khác được không?

Trử
Tụng đặt tay lên trán lắc đầu, anh không muốn nhìn thấy hình bóng cô
xa khuất. Nhưng khi quay người lại, hai chân anh nặng trĩu không lê nổi
một bước.

Kiều
Ưu Ưu ngồi ở hàng ghế sau như người mất hồn. Lời nói của Trử Tụng
khi nãy giống như cái máy phát cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. “Trong
mắt em chưa bao giờ có anh, nhưng đã bao năm qua anh vẫn cứ không thể
buông em ra. Không thể buông em ra. Không thể. Buông em ra.”

Đó là
thích sao? Thậm chí có thể gọi là tình yêu không?

Vì sao
lại chấp nhận kết hôn với cô? Vì sao luôn yêu chiều cô? Dù bản thân cô
có gây sự vô lí như thế nào đi chăng nữa, anh cũng chưa bao giờ so đo.
Khi nãy bởi vì cô sắp phải đi nên anh mới tức giận đập vỡ điện
thoại của cô. Anh nói: “Kiều Ưu Ưu, thế giới này sao lại có người
phụ nữ không có lương tâm như em?”

“Cô

đúng là không có lương tâm, nói đi là đi, còn không thèm quay lại nhìn
lấy một lần.”

Lời
nói của Tả Khiên khiến Kiều Ưu Ưu vô cùng buồn rầu và đau khổ, nãy
giờ cô vẫn đắm chìm trong lời nói của Trử Tụng mà quên mất rằng
lúc nãy họ đã chia tay rồi. Kiều Ưu Ưu dựa sát vào lưng ghế thông
với cửa sổ đằng sau, chỉ thấy một bóng dáng rất mờ ảo ở đằng sau,
cô còn chưa kịp nhìn kĩ thì chiếc xe đã chuyển hướng, hình bóng mơ
hồ kia hoàn toàn biến mất.

“Dừng
xe!”

“Chi
dâu, chị làm sao vậy?” Trử Tư nghe thấy cô đột nhiên hét lên cũng giật
cả mình, chăm chú nhìn cô từ một bên.

Kiều
Ưu Ưu nhắc đi nhắc lại giọng nài nỉ: “Dừng xe lại!”

“Chị
không được khỏe à?”

Bóng
dáng có phần hiu hắt tiêu điều kia sao có thể là Trử Tụng được?
Nước mắt Kiều Ưu Ưu bắt đầu chảy xuống, nhỏ xuống chiếc quần bò
nhìn vô cùng nhức mắt, nấc nghẹn nói: “Lúc nãy, tôi cãi nhau với anh
ấy.”

Anh ấy
nói không được thích người nào khác ngoài anh ấy, tại sao cô cứ cố
chấp phải hiểu thành anh cho rằng mình không chung thủy với hôn nhân.
Anh nói, em có thể không thích anh, nhưng trong lúc không thích anh thì
cũng không được thích người khác. Là cô luôn đặt anh vào vị trí “em
không thích anh” mới khiến cho một người kiêu ngạo như anh nói ra những
lời hèn kém như vậy. Cô thoải mái hưởng thụ mọi điều tốt đẹp anh
dành cho mình, tiếp nhận cuộc hôn nhân có nguồn gốc không rõ ràng
này của họ, khi ở cùng anh lại luôn gây sự vô lí, chưa bao giờ cô
nghĩ tới việc tại sao anh lại đón nhận tất cả những chuyện này,
tại sao anh luôn bao dung cho cô như vậy?

Bản
thân cô rõ ràng là luôn khiến người khác không ưa, đàn ông đều không
thích cô, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy sẽ chẳng có ai đồng ý
cưới mình, thế nhưng anh lại luôn thích cô. Kiều Ưu Ưu, cô có tài đức
gì cơ chứ?

Kiều
Ưu Ưu ôm mặt, nước mắt không ngừng tuôn ra từ kẽ ngón tay. Cô không cố
ý cãi nhau với anh, cô không muốn gây chuyện với anh lúc sắp phải chia
tay. Cô thậm chí còn chưa nói lời tạm biệt với anh, ngay sau khi anh
bày tỏ rõ ràng tình cảm của anh thì cô lại đi như vậy, không thèm
quay đầu lại. Cô hối hận chỉ muốn tát cho mình một cái.


Tả
Khiên giơ bàn tay bảo Trử Tư quay xe lại, dừng ở trước cửa sân tập
thể, mở cửa xe ra, nhìn thấy bộ dạng vừa khóc lóc của Kiều Ưu Ưu,
“rút cuộc là có xuống xe hay không?”

Kiều
Ưu Ưu thút thít buông bàn tay ra ngẩng mặt lên nhìn thấy Tả Khiên đang
đứng ở ngoài, cô không nghĩ được gì nữa liền đẩy anh ta ra rồi chạy
ra ngoài.

“Á,
nhầm rồi, bên này.”

Kiều
Ưu Ưu sau khi xuống xe theo phản xạ tự nhiên liền chạy về đằng sau,
nhưng xe đã chuyển hướng và quay lại rồi, cô mơ mơ hồ hồ lại chạy
theo hướng ngược lại.

Trử
Tụng đứng im tại chỗ như một pho tượng, quay lưng lại với cô. Anh là
phi công xuất sắc nhất, có giác quan tinh nhạy nhất, nhưng lúc này đây
khi cô càng tiến gần hơn về phía anh, anh lại không có chút cảm giác
nào.

Kiều
Ưu Ưu lấy tay áo lau hết nước mắt, chạy nhanh hơn rồi ôm chặt anh từ
sau lưng.

Trử Tụng
bất ngờ bị ai đó ôm chặt từ phía sau, phản ứng đầu tiên là Ưu Ưu đã
trở lại rồi, anh không kịp lau đi nước mắt ở khóe mắt mà tách hai
cánh tay của cô ra rồi quay người lại. Khoảnh khắc nhìn thấy Ưu Ưu
mắt ngấn lệ, Trử Tụng thực sự cảm thấy rằng tình yêu anh dành cho
cô cho dù sau này có thế nào đi chăng nữa thì cũng đáng.

Anh ôm
Kiều Ưu Ưu vào lòng không một chút do dự, cảm thấy cánh tay cô ôm lấy
eo mình ngày càng chặt, anh cứ cảm thấy trái tim mình lơ lửng bồng
bềnh, rồi dần dần cảm thấy yên tâm hơn.

Kiều
Ưu Ưu lau nước mắt vào ve áo anh, bên má chà sát vào vải áo cảm
thấy hơi đau, Kiều Ưu Ưu khàn khàn nói: “Lúc nãy em quên mất nói lời
tạm biệt với anh.”

Trử
Tụng mím môi không nói gì.

Kiều
Ưu Ưu thấy anh không nói gì, sợ lời nói của mình lại khiến anh không

vui nên vội vàng giải thích, nhưng đầu óc cô như mộng mị, phút chốc
không nghĩ ra nên nói gì nên lời nói cũng chẳng ăn nhập vào nhau. “Em
có lương tâm, chỉ là bị che lấp mất thôi. Trử Tụng, kẻ ngốc như em
có phúc phận lắm mới lấy được anh.”

Thế
nhưng Trử Tụng vẫn không nói gì, Kiều Ưu Ưu hoảng hốt tới mức toàn
thân đổ mồ hôi, ôm anh càng chặt: “Không ly hôn, em thu lại những lời
nói vớ vẩn lúc nãy.”

“Trử
Tụng, anh đừng bỏ mặc em như vậy, có được không?”

Trử
Tụng thở dài, nhưng Kiều Ưu Ưu nghe thấy thế lại càng hồi hộp hơn,
sợ tới mức sắp khóc thành tiếng, “em sai rồi, Trử Tụng.”

Một
tay Trử Tụng buông cô ra, nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên nhìn thẳng vào
anh, khuôn mặt cô vẫn còn đọng lại nước mắt, đôi mắt đẫm lệ, lông mi
dính vào với nhau vì nước mắt, đẹp tới mức khiến trái tim Trử Tụng
run rẩy. Trử Tụng nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt cô, “đừng khóc nữa,
xấu quá.”

Kiều
Ưu Ưu nghe anh nói vậy, ngẩn ngơ trong hai giây, dáng vẻ đáng thương
nhìn Trử Tụng, mũi cay cay, cô rõ ràng là rất chuyên tâm nói chuyện
với anh thế mà anh lại nói cô xấu.

“Trử…
Tụng” Giọng nói Kiều Ưu Ưu nghẹn ngào, nước mắt lấp lánh trong khóe
mắt dường như nếu không chú ý sẽ nhỏ xuống bất cứ lúc nào.

“Ừ!”

Kiều
Ưu Ưu đờ đẫn, thế này là thế nào? Trử Tụng lại hôn cô? Trong sân tập
thể, ở bốn phương tám hướng đều có ánh mắt người nhà Sư đoàn Không
quân số 1, vậy mà anh lại hôn cô. Điều này tuyệt đối không thể được!
Cô còn phải ở đây, sau này mỗi kì nghỉ cô đều phải tới đây, phải
đối diện với tất cả mọi người ở đây, sao anh có thể phá hỏng hình
ảnh của cô? Cô còn mặt mũi nào nữa?

“Đừng
động đậy!” Trử Tụng hôn cô rồi thì thầm nói.

“Đừng!”

Trử
Tụng không nỡ rời xa đôi môi này, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi môi
đỏ hồng hỏi: “Về rồi có nhớ anh không?”

Kiều
Ưu Ưu giống như đang bị trúng bùa, gật gật đầu.

Trử
Tụng cười, đôi mắt lấp lánh. Anh tin rằng Ưu Ưu ở trước mặt anh lúc
này không còn là Kiều Ưu Ưu của trước đây nữa. Trong trái tim cô lúc
này đã có vị trí của anh, anh tin tưởng chắc chắn sẽ có một ngày
trái tim cô sẽ hoàn toàn thuộc về anh.

“Đi
thôi!” Trử Tụng vuốt tóc cô kéo tay cô đi về phía cửa sân tập thể.


Trử
Tụng đi trước cô một chút, chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn
thấy ngũ quan tinh tế như khắc trạm của anh, mũi cao thẳng, hàng mày
tuấn tú như hình dáng máy bay chiến đấu khi cất cánh, chiếc cằm co
lại. Bàn tay bị anh nắm chặt gần như đã tê liệt không còn chút cảm giác
nào. Cảm giác tiếc nuối dâng trào trong đầu óc cô, đã khiến cô không
thể không thừa nhận, trong trái tim cô vị trí của Trử Tụng đã ngày
càng quan trọng, cô thực sự có ý muốn nói với anh rằng thực ra cô
không muốn đi chút nào.

Trử Tư
và Tả Khiên dựa vào bên xe, cười híp mắt nhìn bọn họ đang chậm chạp
tiến tới. Kiều Ưu Ư đỏ mặt, mắt cũng đỏ núp phía sau Trử Tụng, lúc
nãy hôn nhau giữa thanh thiên bạch nhật chắc chắn đã bị người khác
nhìn thấy rồi.

“Chà!”
Trử Tư dập tắt mẩu thuốc lá, “chị ba, chỉ cần chị nói một câu, em
và Tả Khiên sẽ lập tức đi ngay, chị cũng không phải lo cho mẹ em và
mẹ chị, em nhất định sẽ giúp chị giải quyết gọn. Còn về công việc
của chị nếu bắt đầu kì nghỉ sinh nở từ lúc này chắc cũng không có
vấn đề gì đâu, đúng không?” Trử Tư hích hích Tả Khiên ở bên cạnh.

Tả
Khiên nhìn Kiều Ưu Ưu, khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy bộ dạng
này của Kiều Ưu Ưu. Anh cũng cảm thấy kì lạ, xem ra cô ra cũng chẳng
phải trái tim sắt đá gì, người anh em của mình mất bao nhiêu năm giờ
xem ra cũng có kết quả rồi. Anh hắng giọng nói: “Nếu không được nữa
thì chuyển chỗ làm vậy, chỉ cần một câu của Trử Tụng là ngày mai
có thể chuyển về Bắc Kinh rồi.”

Trử Tư
làm ra vẻ nghiêm trọng, gật đầu nói với Tả Khiên: “Nhìn ra rồi, cậu
mới đúng là con trai ruột của mẹ tôi, lập trường và quan điểm hoàn
toàn giống nhau!”

Trử
Tụng nắm chặt bàn tay Ưu Ưu nói khẽ: “Lên xe đi!”

“Anh
ba, anh có nỡ không? Nhưng chị ba không nỡ đâu, anh không nhìn thấy bộ
dạng khóc lóc của chị ấy khi nãy. Hi hi, em chỉ nhìn qua thôi mà
cũng đã cảm thấy đau lòng rồi.”

“Trử
Tư!” Kiều Ưu Ưu cắn chặt môi dưới, tức giận trừng mắt nhìn Trử Tư.

“Chú
ngày càng lắm lời rồi đấy!” Trử Tụng đẩy Trử Tư ra, mở cửa xe cho
Kiều Ưu Ưu ngồi vào trong, cố nặn ra một nụ cười có đôi chút miễn
cưỡng, “về đến nhà nhớ gọi điện cho anh.”

“Ừ!”
Kiều Ưu Ưu gật nhẹ đầu. Cô nhìn Trử Tụng đóng cửa xe cho mình, nhìn
Trử Tụng qua cửa kính màu nâu nhạt, khuôn mặt anh còn mang theo nét
cười, có đôi chút lực bất tòng tâm, nhưng ánh mắt của anh rất dịu
dàng, bên trong đó nhất định đều là hình bóng của cô. Được một
người đàn ông như vậy thích đã hai mươi năm. Kiều Ưu Ưu, người hoàn tâm
toàn ý yêu mình như vậy tại sao mày lại không nhìn thấy? Lại còn đi
thích chàng trai kéo đàn violon, lại còn cái tên Tống Tử Đồng kia
nữa, mắt có vấn đề rồi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận