Em Là Đôi Cánh Của Anh

Gần
tới sáng, Trử Tụng trở về với hơi lạnh khắp người. Trong nhà là
một màu tối đen và vô cùng yên tĩnh.

Bàn
tay Trử Tụng nắm lấy tay nắm cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng mở ra, cửa
không hề khóa. Trử Tụng rất vui sướng, bởi anh còn tưởng Kiều Ưu Ưu
vẫn tiếp tục khóa cửa không cho anh vào. Cánh cửa dần được đẩy ra,
trong phòng phảng phất hương thơm thoang thoảng, trong phòng còn để một
bóng đèn ngủ ấm áp. Kiều Ưu Ưu nằm ngủ ngon trên giường, ánh đèn soi
chiếu nét dịu dàng trên khuôn mặt cô, mái tóc thả ra trên gối, hàng
mi dài in bóng nhàn nhạt.

Trử
Tụng vuốt tóc Ưu Ưu rồi hôn nhẹ lên má cô. Hương sữa tắm quyện với
mùi hương của cô khiến đầu óc Trử Tụng hoàn toàn không còn được minh
mẫn nữa. Anh xoay đầu cô lại rồi hôn lên môi, thơm mát và mềm mại, anh
dường như chỉ muốn nuốt chửng cô vào trong bụng.

Trong
lúc nửa tỉnh nửa mê, Kiều Ưu Ưu phát hiện ra anh đang âu yếm mình lẫn
với mùi thuốc nhàn nhạt giống như thuốc phiện không thể nào chối
từ, cô đưa tay ra ôm lấy cổ anh, đón nhận nụ hôn của anh.

“Chân
em còn đau không?” Trử Tụng thì thầm hỏi.

Kiều
Ưu Ưu trong lòng vô cùng ấm áp, “gần hết đau rồi.”

Bàn
tay Trử Tụng luồn vào trong áo ngủ của cô, bên trong trống rỗng, Trử
Tụng lém lỉnh véo cô, Kiều Ưu Ưu đau quá, cắn vào môi anh để trả
thù.

“Em cố
tình đợi anh phải không?”

“Đi ra,
chỉ là em lười mặc thôi. Đi tắm đi!”

“Ứ,
không tắm.”

Trử
Tụng nhõng nhẽo nói, Kiều Ưu Ưu toàn thân run rẩy, giơ chân đá anh,
“không tắm thì đừng có lên giường của em.”

“Đã
lên đến nơi rồi, làm gì có lí do nào để xuống?”

Trử
Tụng ôm lấy cô trong một lớp chăn rồi lăn một vòng, đặt cô nằm xuống
dưới ngực anh, hai má cô ửng hồng, kèm theo cả sự lười biếng khi ngủ
dậy, đôi môi mềm mại hơi hé ra.

Ngón
tay Kiều Ưu Ưu ấn nhẹ vào môi anh: “Thiếu gia, em và chiếc máy bay, ai
tốt hơn?”

Trử
Tụng nghe xong híp mắt lại.


“Anh
chọn em hay là chọn máy bay? Nếu là máy bay thì từ hôm nay trở đi anh
đi mà làm với máy bay.” Trong lời nói của Kiều Ưu Ưu mang đậm sự
khiêu khích và uy hiếp, khuôn mặt cô đầy vẻ đắc ý và liều lĩnh.

Hai tay
Trử Tụng ôm lấy khuôn mặt cô, dáng vẻ hưng phấn, cả người anh từ trên
xuống dưới đều đang kêu lên cùng một chủ đề nóng.

“Này,
không được!” Kiều Ưu Ưu tránh xa môi anh, cười tinh quái: “Chọn một
thôi, là em hay là máy bay?”

“Em!”

“Em
không tin, lúc nãy còn vừa mới bỏ lại em mà đi tìm máy bay còn gì.
Ai mà biết anh có cảm thấy làm chuyện này với máy bay thích hơn hay
không?” Kiều Ưu Ưu thở nhẹ, chân không biết vô tình hay cố ý cọ vào
chân anh, cách một lớp chăn và cả quần áo nhưng vẫn có thể cảm thấy
sự thay đổi của anh.

Trử
Tụng mạnh mẽ lột bỏ cái chăn đang chắn giữa hai người, Kiều Ưu Ưu đã
bị anh đè xuống dưới mình. Chính trong lúc này, Kiều Ưu Ưu bị anh
lật lại 360 độ. Không còn chăn quanh người, Kiều Ưu Ưu cũng được giải
phóng, cô cắn răng đẩy mạnh Trử Tụng ra xa. Trử Tụng vốn đang ở mép
giường, bị đẩy như vậy khiến anh ngã từ trên giường xuống đất. Kiều
Ưu Ưu đang muốn cười thì bị anh thuận tay kéo xuống theo.

“Chồng
hát vợ cũng phải theo.” Trử Tụng nói, anh không cho Kiều Ưu Ưu thêm cơ
hội nào mà ôm chặt lấy eo cô, hai chân kẹp lấy đôi chân đang phản
kháng lại của cô và dần xóa bỏ khoảng cách giữa họ.

Đây là
đêm cuối cùng trước khi phải chia tay, lần gặp mặt tiếp theo không
biết sẽ là khi nào nữa. Trử Tụng không dám hi vọng kì nghỉ lần sau
Kiều Ưu Ưu sẽ tới thăm anh, cứ nghĩ tới việc cô sắp phải đi là toàn
thân anh lại cảm thấy đau.

Trử
Tụng ôm cô đứng lên, đè cô xuống giường và tiến vào. Sau hai mươi ngày
vừa qua, Kiều Ưu Ưu đã ngày càng không thoát khỏi cơ thể anh, anh biến
cô từ một cô gái trở thành một người đàn bà, giúp cô cảm nhận được
điều kì diệu nhất trong cuộc sống. Yêu hay không yêu đã không còn quan
trọng nữa, điều quan trọng là cô đã quen với cuộc sống có anh, sau
khi trở về chỉ sợ phải rất lâu sau cô mới có thể thích ứng trở
lại.

“Ưu
Ưu…” Trử Tụng gọi khẽ tên cô, “Ưu Ưu, em có thích anh một chút nào
không?”

Kiều
Ưu Ưu đã bị anh làm cho hỗn loạn, ôm lấy cổ anh và gật đầu.

“Đừng
đi mà, có được không?”

Kiều
Ưu Ưu gần như nghe thấy sự thỉnh cầu trong lời nói của anh, cô không
thể nói không, cô rất muốn trả lời là được, không đi.


“Ưu
Ưu!”

Kiều
Ưu Ưu nâng người đón nhận anh, tiếng rên nhẹ phát ra từ trong cổ họng.
Tần suất của anh ngày một nhanh, một sâu.

Khi cô
gần như cong người, hình như cô nghe thấy anh nói “anh yêu em”. Ưu Ưu
không còn sức để chứng thực nữa, cô nằm gọn vào lòng anh.

Trử
Tụng gần như phát điên, anh điên cuồng, còn cô như bị anh dày vò tới
mức không ngừng xin tha, nước mắt dào dạt chảy ra nhưng Trử Tụng vẫn
không muốn buông tha cho cô như vậy.

Hậu
quả của việc đó là tới ngày hôm sau, eo của Kiều Ưu Ưu gần như bị
gãy ra, đau ê ẩm. Trước khi ra khỏi giường, Trử Tụng còn níu kéo hôn
cô không buông ra, Kiều Ưu Ưu không còn sức đẩy ra, lại càng lười đón
nhận. Cô không biết tại sao Trử Tụng lấy đâu ra nhiều sức lực như
vậy.

Trử Tư
gọi điện thoại tới nói một lúc nữa sẽ đến, bảo Kiều Ưu Ưu thu xếp
đồ đạc chuẩn bị xuất phát. Nhưng điện thoại chưa kịp ngắt thì đã
bị Trử Tụng giằng lấy ném mạnh xuống đất. Chiếc điện thoại trong
phút chốc vỡ thành vô số mảnh.

“Anh
làm gì thế?”

“Đừng
đi!” Trử Tụng chống tay nhìn cô, khóe mắt đỏ hoe, lông mày nhíu lại.

Kiều
Ưu Ưu chăm chú nhìn anh một lúc rồi cười nói: “Sao vậy? Kì nghỉ kết
thúc rồi, em phải trở về làm việc.”

“Từ
chức đi!”

“Anh
sẽ nuôi em à?”

“Nuôi.”

Kiều
Ưu Ưu chẳng thể cười nổi, ngón tay day hàng mày đang nhíu lại của
anh, “thế thì anh vì em chuyển về Bắc Kinh có được không?”

Bàn
tay Trử Tụng mạnh mẽ đè lên vai cô, Kiều Ưu Ưu lại không phản ứng
lại, cứng đầu nhìn thẳng vào mắt anh. Cuối cùng, Trử Tụng cũng
chịu thỏa hiệp, anh buông cô ra, ngồi bên mép giường hút thuốc.

Ưu Ưu
lật người, úp mặt vào giữa cánh tay, không để cho anh nhìn thấy
những giọt nước mắt đang rơi. Trong con mắt của người đàn ông này,

xếp vị trí đầu tiên mãi mãi không phải là người thân, nếu không vợ
của trưởng đoàn Cao cũng sẽ không kiên quyết đòi ly hôn với ông như
vậy.

Kiều
Ưu Ưu không hay lấy bản thân mình đem ra so sánh với máy bay xem ai quan
trọng hơn, nhưng trước khi về cô lại cứ cảm thấy bứt rứt về vấn đề
này. Mà phản ứng của anh cũng đã nói lên tất cả. Anh không nỡ từ
bỏ phi trường cùng bộ quân phục kia. Sao có thể không buồn cho được?

Trử
Tụng dập tắt mẩu thuốc lá, kéo Kiều Ưu Ưu từ trên giường dậy. Cô
quả thực rất mệt mỏi, lười biếng nằm dựa vào người anh để mặc anh
giúp cô mặc quần áo, vừa ôm vừa lôi cô vào nhà vệ sinh, đưa bàn chải
đã có kem đánh răng cho cô, Kiều Ưu Ưu nhìn bàn chải, lười biếng nói:
“Không còn sức lực nữa.”

Trử
Tụng lại làm nốt phận sự giúp cô đánh răng, thậm chí là cả rửa
mặt và chải đầu, ôm cô từ nhà vệ sinh đi ra, đặt cô ngồi trên ghế
sofa rồi đút bữa sáng cho cô. Kiều Ưu Ưu thoải mái đón nhận, cảm
thấy những việc này là những việc anh nên làm. Ai bảo anh đòi hỏi
quá mức, ai bảo anh làm thành kiến trở nên quá rõ ràng?

Trử
Tụng lấy giấy ăn lau vết dính trên khóe miệng cô, nhìn sâu vào mắt cô
rồi nghiêm túc nói: “Kiều Ưu Ưu, đừng có thích ai khác ngoài anh.”

Miệng
Kiều Ưu Ưu đang ngậm cháo, nghe Trử Tụng nói vậy khiến cô nhổ chẳng
nhổ ra được mà nuốt vào cũng không trôi, khó khăn lắm mới miễn cưỡng
nuốt xuống còn suýt chút nữa bị mắc nghẹn. Kiều Ưu Ưu vỗ vào ngực
cho xuôi, nói xen lẫn bực bội: “Anh có ý gì vậy?”

Trử
Tụng đặt cái bát sứ trên tay xuống: “Anh biết em không thích anh, nhưng
trong lúc không thích anh thì cũng không được thích người khác.”

“Trử
Tụng, em đã kết hôn với anh được hai năm rồi. Anh dựa vào đâu mà nói
em thích người đàn ông khác?” Nếu không phải vì chân đang mềm nhũn,
Kiều Ưu Ưu chắc chắn sẽ nhảy bật lên, cảm giác bị người khác hiểu
lầm thật không dễ chịu.

“Anh
không nói là bây giờ, anh nói là tương lai.”

“Anh
nói thế nghĩa là anh không tin em? Tuy chúng ta kết hôn rất vội vã,
nhưng Kiều Ưu Ưu em dám thề với trời rằng tuyệt đối chung thủy với
hôn nhân. Trử Tụng, anh thật chẳng ra gì!”

Kiều
Ưu Ưu tức giận đẩy Trử Tụng ra và đứng lên, tuy chân cô mềm nhũn nhưng
vẫn cố ép bản thân mình phải đi thật vững vàng. Cô khó khăn kéo
hành lí ra khỏi phòng ngủ, Trử Tụng đứng chặn trước mặt cô, cô không
muốn cãi nhau nữa nên vòng qua anh đi qua, nhưng dù cô có đi lối nào đi
chăng nữa thì vẫn bị Trử Tụng chặn lại.

Kiều
Ưu Ưu buông tay, va li bị đổ xuống sàn, cô cũng chẳng thèm quan tâm,
trừng mắt phẫn nộ nói với Trử Tụng: “Ly hôn, sau khi trở về sẽ ly
hôn.”

“Đừng
có mơ!”

“Anh
đừng có mà quá đáng!”

Trử
Tụng nắm chặt cánh tay đang rất muốn thoát ra của cô không chịu buông,
anh nghiến răng nói: “Từ trước tới nay em chỉ nghĩ tới em sẽ như thế

nào, người khác nên đối xử với em ra sao, em đã bao giờ từng nghĩ nên
đối xử với anh như thế nào? Vì sao anh lại phải nói những lời đó,
em phải là người biểu rõ nhất.” Tống Tử Đồng đã trở về, lại còn
cái tên Hàn Thiếu Khanh không biết tâm địa thế nào nữa.

“Em
không hiểu, cũng không muốn hiểu, chẳng phải anh không tin em sao?”

“Được
thôi, em đi theo ai thì đi, đến lúc đó em sẽ biết người em thích là
ai!”

Kiều
Ưu Ưu không kém thế, giọng nói chất chứa đầy sự phẫn nộ.

“Ly
hôn!”

“Kiều
Ưu Ưu!”

“Buông
tay ra!”

“Em
hoàn toàn không biết gì hết, cả thế giới này chỉ có mỗi một người
ngốc như em.”

“Em
ngốc thế đấy, kẻ ngốc mới lấy người như anh, không chỉ là ngốc đâu
mà phải là ngu, ngu cực độ!”

Trử
Tụng càng nghe càng thấy tức giận, anh đẩy cô vào tường, một tay nắm
chặt lấy cổ cô, lực ở tay rất mạnh dường như anh đã trút hết sự
giận dữ lên tay mình. Kiều Ưu Ưu gần như không thể thở được, cổ đã
bị anh kẹp chặt, chỉ cần anh mạnh tay thêm chút nữa thôi chắc cô sẽ
mất mạng như chơi.

Kiều
Ưu Ưu giằng co không được, giơ chân đạp anh liên tiếp, anh càng nắm chặt
thì cô đá càng mạnh. Cô vốn dĩ cũng chẳng còn mấy sức lực, giằng
co một hồi rồi dừng lại mềm nhũn, đôi mắt đẫm sương nhìn chằm chằm
vào anh. Trử Tụng cũng mềm lòng, anh buông tay ra rồi ôm chặt cô vào
lòng.

Khoảnh
khắc Kiều Ưu Ưu được anh ôm vào lòng, khóe mắt vốn đang muốn nuốt
nước mắt vào trong nhưng lại không cầm lại được, từng giọt từng giọt
rơi xuống ướt đẫm vai anh, cô không biết mình bị làm sao chỉ cảm thấy
quá đau lòng.

“Anh
nên làm thế nào đây? Ưu Ưu, em nói cho anh xem.”

Kiều
Ưu Ưu không giãy dụa nữa mà dựa vào vai anh, không nói gì nữa.

“Trong
mắt em chưa bao giờ có anh, nhưng đã bao năm trôi qua rồi mà anh vẫn
không thể buông em ra. Trên thế giới này sao lại có người phụ nữ không
có lương tâm như em chứ? Anh thực sư đã có ý nghĩ muốn bóp chết em.
Kiều Ưu Ưu, em thắng rồi, kiếp này anh đã thua trong tay em.” Giọng nói
của Trử Tụng ngày một nhỏ đi, khi nói đến câu “Kiều Ưu Ưu em thắng
rồi” giọng nói còn có phần nghẹn lại.

Kiều
Ưu Ưu đờ đẫn hoàn toàn. Lời nói của Trử Tụng giống như một chiếc
gậy đập thẳng vào đầu óc cô khiến cô trở nên hỗn loạn. Cô cảm giác
có gì đó ấm ấm và ướt đang chảy trên cổ mình, Kiều Ưu Ưu chỉ muốn
nhảy ra như bị bỏng, nhưng anh lại càng ôm cô lại gần hơn, cô không thể
thoát ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận