Trước mắt ba cô gái là một màn tình tứ, nếu người ngoài nhìn vào có khi còn cảm thán đây quả là một cặp trai tài gái sắc nhưng đối với những người đã rõ chân tướng thì chẳng khác nào là một sân khấu diễn tuồng, tra nam tiện nữ, xứng đôi vừa lứa đấy chứ!
Sam Châu tiến lại gần, đứng khoanh tay nhìn họ cụng ly rượu vang đỏ đắt tiền, chà! Cũng khá lãng mạn!
- Đúng là chuyện vui, tôi đây cũng muốn kính hai người một ly chúc mừng!
Bị câu nói bất ngờ phá hỏng không khí, Âu Thế Bảo trừng mắt ngước lên, đập vào mắt hắn là một cô gái xinh đẹp và đầy cá tính, trong lòng bỗng chốc nổi cơn thèm muốn, nước dãi trong khoang miệng nhất thời mất kiểm soát.
Nhìn ánh mắt tục tĩu kia của Âu Thế Bảo, Sam Châu cũng hiểu được lí do vì sao hắn lại một dạ hai lòng. Rõ ràng gu của hắn là bad girl, Diệu Ái lại là good girl, hắn khiến bạn cô cao lên cũng là điều không thể tránh khỏi.
- Tất nhiên, tất nhiên rồi, cả ba cô đều ngồi cũng được.
Thốt ra được câu ấy là bởi tầm mắt của hắn đã di dời, Mộng Đình và Ninh Hạ Ngân bình thản tiến tới. Khi khuôn mặt của Ninh Hạ Ngân vừa lộ diện đã khiến Âu Thế Bảo không khỏi chấn kinh. Hắn chưa từng thấy cô gái nào lại tuyệt mỹ tới vậy, so sánh với cô bồ trước mặt đúng là cái móng chân cũng không bằng.
- Kiến Đen, cậu quay đẹp một chút!
Vừa dứt lời, Sam Châu thẳng tay giáng cho Âu Thế Bảo một cái tát nhớ đời, năm ngón tay hằn đỏ trên gương mặt gã, Sam Châu chống chân lên ghế, túm tóc kẻ khốn kia giật ngược ra phía sau rồi cầm ly rượu vang được Mộng Đình “không may” rót đầy lên, một đường đổ thẳng vào mặt gã.
- Tao chúc mừng mày, vì đã tự đào thải bản thân ra khỏi cuộc đời bạn tao, muốn uống rượu đúng không? Quý cô đây rất hân hạnh được phục vụ.
Do quá đột ngột nên Âu Thế Bảo lãnh trọn, hắn phát điên quát lên:
- Con điếm này…
Chưa kịp phát âm thêm, Sam Châu đã cho hắn một cú đấm toàn lực, tiếp đó là những cú giáng liên tiếp. Để cho có đôi có cặp, Mộng Đình xử lí bên phần tiểu tam, nhà hàng sang trọng bị tiếng thét của hai con người kia gây chú ý. Chuyện xấu họ đã gây ra cho Diệu Ái thì thứ nhận lại chỉ có hơn chứ không kém. Khoảnh khắc Sam Châu mong chờ cũng tới, Âu Thế Bảo đứng dậy muốn đánh. Học Karate bao nhiêu năm thì chỉ có cho nốc ao thôi con giai ạ!
Bốp!
- Anh yêu… á!
Mộng Đình không để một chàng trai đau khổ, vậy nên lập tức giật lệch đầu cô gái kia.
- Vẫn còn yêu cơ đấy! Sức mạnh tình yêu ghê gớm thật!
Âu Thế Bảo ngã sõng soài trên mặt đất, dáng vẻ công tử mà hắn dựng lên theo đó mà bay sạch, mặt mũi bầm dập, miệng chảy máu chân răng. Sam Châu túm tóc hắn chĩa về phía camera điện thoại:
- Mở mồm ra, xin lỗi bạn tao!
- Dựa vào đâu… á!
Sam Châu tức giận gằn giọng:
- Mày còn nói mấy câu không liên quan, cẩn thận tao đá rơi răng mày!
Mặc dù cảm thấy hả hê thật nhưng nhìn Sam Châu như vậy Ninh Hạ Ngân vẫn cảm thấy run, bạn cô tức giận… quá đáng sợ.
- D… Diệu Ái, a… anh xin lỗi em, anh sai rồi, anh sai rồi huhu!
Lấy được đoạn đắt giá, Sam Châu và Mộng Đình mới buông tha cho hai con người kia. Dù sao tiểu tam cũng chỉ là một trong những con mồi của Âu Thế Bảo, cô ta ăn đòn như vậy chắc cũng nhớ tới già rồi.
…
Ba cô gái sau khi giải quyết xong thì vui vẻ bắt taxi ra về, vừa tới trọ Sam Châu lập tức chìa đoạn video cho Diệu Ái xem, khuôn mặt nở một nụ cười tự mãn.
- Nhẹ không thích cứ để chị phải ra tay, để xem mai tên khốn đó còn dám ngước mặt ra ngoài đường nữa không?
Diệu Ái đứng dậy ôm chầm lấy Sam Châu nức nở, có lẽ khi nhìn đoạn video kia, ít nhiều đã xoa dịu đi nỗi ấm ức của cô.
Để ăn mừng Diệu Ái thoát được tên sở khanh, Sam Châu đề nghị hội bạn tới bar bung xõa. Hầu như ai nghe thấy cũng tán thành, chỉ duy nhất Ninh Hạ Ngân lộ rõ vẻ không muốn. Cô vốn dĩ không thích những nơi quá náo nhiệt, đặc biệt là những chốn không an toàn kia vậy nên đã vội từ khước.
Tất nhiên đám bạn của cô không nghe lọt tai, cả nhóm có bốn người nhưng lại chỉ duy nhất một người không đi, nghĩ tới thôi đã thấy cuộc vui này chẳng còn thú vị.
- Kiến Đen à, đâu phải ngày nào cũng đi, cậu đi cùng với tớ mà còn thấy không an toàn sao?- Sam Châu bất bình lên tiếng.
Tiếp theo đó là những lời nài nỉ của Mộng Đình và Diệu Ái khiến cô vô cùng khó xử, thật tình những lần các bạn cô đi bar dù tần suất không nhiều nhưng cô đều kiếm cớ để ở nhà, nhưng hôm nay lại không thể viện lí do được, đắn đo một hồi cô đành đồng ý, dù sao cũng sắp tốt nghiệp, cứ coi như ăn mừng trước cũng được. Chỉ là cô không ngờ, quyết định này đã khiến cô bước sang một bước ngoặt mới của cuộc đời.
- Đi nhanh về nhanh đó, mình vẫn còn ba đơn hàng chưa làm đâu, khách mới đặt!
Khỏi phải nói đám bạn của cô sau khi nghe câu nói đó khóe miệng rộng tới cỡ nào, bọn cô nhanh chóng lên đồ rồi cùng nhau bắt taxi tới điểm.
Khi bánh xe dừng hẳn, hiện lên trước mắt cô là một khách sạn cao cấp. Mặc dù chưa từng đi bar nhưng ít nhiều cũng được tiếp xúc với phim ảnh, trong tưởng tượng của cô, vốn dĩ bar không phải là nơi thế này.
- Chúng ta tới khách sạn sao?
Cuối cùng Ninh Hạ Ngân vẫn không kìm được sự tò mò của bản thân mà hỏi dò, đám bạn của cô nghe vậy thì lập tức khai thông cho cô.
- Bà cô của tôi ơi, biết cậu không thích những chốn quá náo nhiệt cho nên đã chọn cho cậu quán bar dạng này đó, đây là kiểu quán bar mở trên sân thượng, gọi là Rooftop bar, ngoài nơi này ra chẳng còn nơi nào phù hợp với cậu hơn nữa đâu.
Sau khi được giải thích thì não của cô giãn ra đôi chút tuy nhiên vẫn còn khá mông lung, suy nghĩ đang chạy dài thì cánh tay đã bị Mộng Đình kéo đi.
Khi thang máy dừng lại và tự động mở cửa thì bốn cô gái đã có mặt ở tầng cao nhất, ánh đèn mờ ảo nhưng không kém phần lung linh thu vào tầm mắt của cô. Hóa ra Rooftop bar là thế này sao? Ninh Hạ Ngân nhất thời đơ ra, nó hoàn toàn trái ngược với những gì cô tưởng tượng. Bước chân cuối cùng vừa chạm đất, cô như lạc vào chốn tiên cảnh, giống như khi gian nan leo lên một ngọn núi, chạm chân tới đỉnh núi có thể bao quát được toàn bộ khung cảnh tuyệt đẹp.
Không gian nơi này rất rộng rãi và thoáng mát, vì ở nơi cao nên có chút se lạnh tuy nhiên lại chẳng thể cản trở được lòng hiếu kì muốn trải nghiệm của con người đối với nó. Phía xa xa thiết kế dạng bàn dài mà Ninh Hạ Ngân hay thấy trên các phương tiện truyền thông, mặt bàn được làm bằng gỗ quý, chân bàn được bao bọc bởi một lớp sơn đen tĩnh điện, trải dài đó là những chiếc ghế đồng bộ với bàn. Mặc dù cô không hẳn am hiểu về những vật nội thất này nhưng nhìn qua bằng mắt thường có thể phần nào cảm nhận được giá trị của nó chắc chắn không hề nhỏ.
Ở đây có một khu vực pha chế riêng biệt, vừa lên tới đây, phải nói thứ ấn tượng với cô nhất chính là quầy pha chế ấy bởi đó là nơi chứa ánh sáng nhiều nhất, nổi bần bật giữa một không gian mờ ảo. Bên cạnh gần nơi ấy là một bộ sofa khoác lên mình màu xanh Cerulean bắt mắt. Tuy nhiên nếu để ý kĩ có lẽ sẽ dễ dàng nhận ra nơi đó chắc chắn không phải dành cho bọn cô.
Phía trên là bầu trời đầy ánh sao lấp lánh, phía xa là toàn bộ khung cảnh thành phố về đêm còn sáng đèn, trước mặt lại giống như một resort thu nhỏ, nơi này quả thực phải khiến cô có cái nhìn khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...