Chu Diễn vui mừng cười thành tiếng: “Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi, rốt cuộc tôi cũng tìm thấy rồi.”
Giống một đứa con nít tìm thấy kẹo vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thôi Dương nhún vai lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc cũng tìm được rồi, tìm nữa người cũng bệnh luôn.
Thôi Dương nói thế cũng không lạ, mưa vừa lớn lại vừa lạnh, trút lên người thật sự rất kinh khủng.
Quả nhiên.
Thật đúng là xui xẻo muốn chết.
Đêm đó Chu Diễn sốt cao, sốt cao dẫn đến bị viêm phổi, nửa đêm anh bắt đầu nói mê sảng, người giúp việc gọi bác sĩ gia đình đến truyền dịch cho anh.
Có điều là anh không thành thật cho lắm, có mấy lần suýt chút nữa thì rút kim ra, miệng vẫn nhắc: “Tống Viện, Tống Viện, Tống Viện,...”
Sau khi Tống Viện quay phim xong thì cùng Tiêu Thần tham gia một bữa tiệc, đều là những đạo diễn nổi tiếng trong ngành. Lúc này, Tống Viện được mời thêm vài ly rượu làm Tiêu Thần có hơi lo lắng, nhân lúc cô đi toilet, anh ấy cố ý đi ra chờ cô.
Tống Viện lau khô tay đi ra ngoài, cửa mở ra lúc cô nhìn thấy Tiêu Thần đang dựa vào tường thì ngạc nhiên, sau đó hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Thần lắc điếu thuốc trên tay.
Tống Viện cười nhạt: “Đi hút thuốc à?”
Tiêu Thần gật đầu: “Ừm.”
Tống Viện chớp mắt mấy cái, đùa giỡn nói: “Cậu ra đây hút thuốc, sao thuốc vẫn tắt vậy?”
Tiêu Thần tìm lý do thất bại, cười bất đắc dĩ: “Được rồi, tôi không phải là đi hút thuốc, tôi chỉ muốn đi coi thử chị như thế nào, có ổn không?”
“Không sao, tôi rất ổn.” Tống Viện vẫn còn uống được, bình thường cô sẽ không uống say.
Tiêu Thần thật lòng muốn trêu cô, tay anh ấy lắc lắc trước mắt cô một cái: “Này là mấy?”
Tống Viện cười thành tiếng: “Là hai.”
Tiêu Thần thấy cô còn nói giỡn được, lo lắng trong lòng cũng mơ hồ giảm chút, đúng lúc phía trước có phục vụ bưng khay hoa quả đi đến, anh ấy đi nhanh đến phía trước vài bước, nhận lấy khay từ người phục vụ.
Một Lúc sau, anh ấy đi về phía Tống Viện.
“Lại đây, ăn chút trái cây đi.”
Hai người không đi thẳng về phòng mà ở một chỗ khác của hành lang, dựa vào cửa sổ vừa hóng gió vừa ăn trái cây.
Cũng không biết Tiêu Thần từ đâu mà biết được sở thích của Tống Viện, trái cây anh ấy đưa cho cô đều là những loại cô thích ăn.
Tống Viện mỉm cười nói: “Nếu tôi có được một đứa em trai ấm áp như cậu thì tốt rồi.”
Tiêu Thần dừng lại, nụ cười trên mặt nhạt đi, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng không muốn làm em trai chị.”
Đúng lúc này lại có tiếng sấm vang lên, át đi lời nói của Tiêu Thần, sau tiếng sét, Tống Viện hỏi: “Cậu vừa nói gì?”
Tiêu Thần: “...”
Tiêu Thần ấn đầu chống má, tự động bỏ qua đề tài này, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay chị với giám đốc Chu nói gì thế? Lúc anh ta đi ra giống như rất tức giận.”
Tống Viện cười như không cười, nói: “Tôi ném nhẫn của Chu Diễn.”
Cô không nói rõ nguồn gốc của chiếc nhẫn.
Tiêu Thần cười cười, đấy là chuyện cô có thể làm, táo bạo, không lòng vòng.
Ánh mắt lượn lờ cuối cùng rơi xuống mặt Tống Viện, có người không thể chung được với cô nhưng kề cạnh càng lâu ngày càng thấy cô rất khác người.
Càng sẽ bị cô hấp dẫn.
Tống Viện nghiêng đầu nhìn sang: “Sao thế?”
Tiêu Thần lắc đầu: “Không sao.”
Rồi lại khen, nói: “Làm tốt lắm.”
Tống Viện cũng không biết là tốt hay xấu nữa, dù sao cô thấy Chu Diễn như vậy trong lòng cô cũng không tốt lắm, từ khi nào, mà cô luôn là người phải nỗ lực, anh lại giống những người ngoài không liên quan đứng xem.
Nguyễn Văn Văn gửi cho Tống Viện một tin nhắn: [Khẩn cấp, khẩn cấp, nói cho cậu biết một tin vui.]
Tống Viện: [Tin vui gì?]
Nguyễn Văn Văn: [Cậu có còn nhớ bác sĩ gia đình của nhà tớ không?]
Tống Viện: [Ừm, có chút ấn tượng.]
Nguyễn Văn Văn: [Bác sĩ gia đình của nhà họ Chu là đàn em của ông ấy, nghe nói không biết Chu Diễn bị gì, cả người sốt cao đến nổi ngu luôn rồi.]
Nguyễn Văn Văn: [Tớ thấy đó là ông trời đang giúp cậu trừng trị anh ta, ai kêu lúc trước anh ta đối xử tệ với cậu.]
Nguyễn Văn Văn: [Anh ta thế này gọi ác giả ác báo.]
Nguyễn Văn Văn: [Ha ha ha, tớ vui quá đi.]
Nguyễn Văn Văn coi Tống Viện là chị em ruột thịt, cùng cô chung một mối thù, Chu Diễn bắt nạt Tống Viện cũng chính là bắt nạt cô ấy.
Tống Viện: [Vậy cậu biết sao anh ta lại bị sốt không?]
Nguyễn Văn Văn: [À, hình như là dầm mưa tìm thứ gì đó, cậu nghĩ coi anh ta bị khùng không?]
Tống Viện dừng lại một chút, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, sau đó đáp: [Ừ anh ta khùng thật.]
Tiêu Thần đang đứng một bên chờ, Tống Viện cũng không nói chuyện với Nguyễn Văn Văn lâu lắm, nhắn một câu: [Về nhà lại nói tiếp.]
Đăng xuất khỏi WeChat.
Tiêu Thần mím môi, sau một lúc do dự mới hỏi: “Ngày mai là sinh nhật mẹ của tôi, chị có thể đến không?
“Tôi—” Tống Viện đang trả lời thì cửa ghế lô mở ra, có người vẫy tay nói: “Tống Viện, Tiêu Thần hai người làm gì ở chỗ này? Nhanh quay lại đi, đạo diễn Kim đang tìm hai người đó.”
Tống Viện bĩu môi: “Đi thôi.”
Khi không ai chú ý, ngón tay Tiêu Thần hơi cong lại, khẽ thở dài một tiếng.
-
Tiệc liên hoan kết thúc, Tiêu Thần vì uống rượu thay cho Tống Viện mà có uống nhiều một chút, trợ lý đỡ lấy anh ấy: “Anh Thần, ở bên này, bên này.”
Chờ bọn họ đi xa, Cao Tùng vừa mở cửa xe vừa xúc động nói: “Tiêu Thần vì uống giúp em mới uống nhiều như thế, sao? Có cảm động lắm không?”
Cao Tùng không giống với những người quản lý khác, anh ấy luôn xem Tống Viện như em gái ruột, nên chưa bao giờ can thiệp vào chuyện yêu đương của cô.
Đôi khi, còn lo lắng cho cô nữa.
Tống Viện chống khuỷu tay ở cửa sổ thủy tinh của xe, thản nhiên nói: “Anh Tùng, em không có ý đó.”
Cao Tùng nhún vai: “Được được được, nghe em.”
Nói xong chuyện Tiêu Thần, Cao Tùng và Tống Viện bắt đầu nói chuyện công việc, ‘Say Mê’ sau nhiều lần bỏ phiếu trên mạng đã được lọt vào danh sách đề cử cho giải thưởng của liên hoan phim Hoa Mai, cô là nữ chính của ‘Say Mê’ cũng được đề cử, bước kế tiếp là phiên bốc thăm.
Tống Viện trả lời: “Được, biết rồi.”
Hành trình sau đó, Cao Tùng lại dặn dò đơn giản, nghe xong về cơ bản, thì nó có ý là: Gấp.
Tống Viện vừa trở về đoàn phim, vừa phải ghi hình chương trình tạp kỹ, những sản phẩm cao cấp do cô làm người đại diện còn đang chờ đợi cô trong lịch trình.
Còn hai cái tạp chí thời trang thời thượng cũng đang đợi nữa.
Tống Viện không sợ bận rộn, chỉ sợ những rắc rối thỉnh thoảng làm cô phiền lòng.
Buổi tối hôm nay, cô vừa về nhà, mẹ Tống đã gọi điện thoại đến, còn chưa nói được hai câu, mở miệng đã muốn hai trăm vạn.
Mấy năm nay tiền Tống Viện kiếm được đa phần đều gửi về nhà, còn lại đều đưa Nguyễn Văn Văn đầu tư vào các sản phẩm quản lý tài sản rồi, trong tay cô hoàn toàn không có tiền.
“Không có.” Cô nói.
“Không có?” Giọng nói của mẹ Tống cao lên: “Con sao lại không có được? Phim của con lần này đạt doanh thu lớn, cát-xê nhất định không ít, đừng nói nhiều, mau cho mẹ.”
“Tháng trước con vừa cho mẹ hai trăm vạn.” Tống Viện nói: “Cách hiện tại còn chưa được hai mươi ngày, tiền đâu? Đi đâu hết rồi?”
“Nhiêu đó tiền làm sao đủ.” Mẹ Tống đóng kịch trực tuyến, khóc nói: “Con là đồ vô lương tâm, một mình mẹ nuôi các con khôn lớn dễ sao? Bây giờ con hay rồi, mặc kệ mẹ con sống hay chết. Con muốn để người ta chém chết mẹ à? Được, con mặc kệ mẹ phải không? Vậy để cho người ta chém chết mẹ đi…”
Tống Viện thật sự không muốn nghe bà ta lải nhải, không đợi bà nói xong, đã dứt khoát cúp điện thoại.
Tiếng chuông di động lại reo lên, cô có thấy cũng xem như không thấy, tiện tay chặn luôn.
Trước khi vào phòng tắm, cô còn chặn WeChat của mẹ Tống.
Những việc này trước đây cô chưa bao giờ làm, cô quan tâm đến gia đình, nhớ đến mẹ cô cũng không dễ dàng, đau lòng cho quá khứ của mẹ, bây giờ ngẫm lại, là cô ngu ngốc.
Có ai đau lòng cho cô đâu.
Mẹ cô như thế.
Chu Diễn cũng như thế.
Cho rằng hy sinh của cô là đương nhiên, muốn có, nhưng không quý trọng nó một chút nào.
…
Cô thoải mái ngâm mình trong bồn tắm suốt hai tiếng.
Nhà họ Chu bên kia thì lại loạn hết cả lên.
Chu Diễn không biết sao lại nổi điên, sau khi nhổ kim truyền dịch, thì anh ầm ĩ muốn đi gặp Tống Viện, người giúp việc cản lại không được, cuối cùng đành phải gọi Trình Xuyên đến.
Không ngờ được sức lực Chu Diễn lúc bệnh lại khỏe đến vậy, Trình Xuyên không để ý, bị đấm anh vào mặt một cái, khóe miệng chảy máu.
Trình Xuyên đưa tay lau máu ở khóe miệng, thuận thế cho anh một đấm.
Chu Diễn cũng không cam lòng yếu thế, đấm trả một cái.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, ngoại trừ âm thanh “bịch bịch” cũng không nghe được gì khác, người giúp việc vội vàng chạy tới, cũng may không lâu sau đó đã ngừng lại.
Trình Xuyên lộ ra hai con mắt của gấu trúc, nói: “Đi làm một bát mì cho cậu Chu, cậu ta đói rồi.”
Thật ra là anh ấy đánh người mệt rồi.
Sau khi bị dằn vặt mấy lần Chu Diễn cũng hoàn toàn tỉnh táo, anh xoa huyệt thái dương, mất kiên nhẫn nói: “Sao cậu lại đến đây?”
Trình Xuyên làm bộ dạng hung dữ, tay xoa khóe miệng, xoay người ngồi lên sô pha đối diện Chu Diễn, gác chân nói: “Tớ cố ý đến cứu cậu đấy.”
Chu Diễn hạ tay xuống, nhướng mắt liếc anh ấy với vẻ mặt khinh thường.
Tay Trình Xuyên khoát lên lưng ghế sô pha, lắc chân nói: “Nói đi, sao lại thành ra thế này?”
Chu Diễn không muốn nhắc đến, một chữ cũng không nói.
Trình Xuyên nhìn vẻ mặt của anh, phân tích nói: “Là vì Tống Viện à?”
Chu Diễn khẽ cau mày, màn này trong mắt Trình Xuyên là thầm thừa nhận.
“Đệt!” Trình Xuyên hừ nhẹ nói: “Cậu còn chưa thu phục được hả?”
Chu Diễn nhìn anh ấy khinh thường, ý bảo anh ấy câm miệng.
Trình Xuyên: “Mấy cái phương pháp tớ chỉ cậu đều không được à?”
Vẻ mặt Chu Diễn khinh thường, nói: “Tống Viện không giống những loại phụ nữ mà cậu qua lại đâu.”
Ý là: Mấy cái phương pháp của cậu đều vô dụng.
Trình Xuyên chống cằm nói: “Xem ra chỉ có thể dùng chiêu cuối cùng.”
Chu Diễn nhướng mày: “Hửm?”
Trinh Xuyên: “Là khổ nhục kế.”
-
Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, cả Nam Thành bị một đám mây mưa che phủ, giống như là được bọc trong một tấm màn đen, sương mù mênh mông không nhìn rõ được cái gì.
Nước mưa xẹt qua đèn đường tí tách, rơi xuống mặt đất bắn tung tóe, mưa cùng gió gào thét kéo đến, nhành cây bị gió thổi trúng lắc lư xung quanh.
Lá cây không chịu được sức thổi của gió xoay tròn rơi xuống, đúng lúc rơi xuống trên nóc xe.
Chiếc xe Bentley màu đen yên lặng đứng yên, cần gạt nước thỉnh thoảng đong đưa qua lại, ánh sáng mờ nhạt của đèn xuyên qua kính thủy tinh của xe chiếu vào trong xe, phản chiếu gương mặt mờ ảo của người ngồi phía sau.
Màu môi và da trắng giống nhau.
Tống Viện từ phòng tắm đi ra, vừa đi vừa lau tóc, bỗng nhiên di động vang lên, cô đi đến sô pha, cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua.
Dãy số trên điện thoại hiện là dãy số lạ cô im lặng suy nghĩ vài giây, không bắt máy.
Điện thoại kêu lên vài tiếng rồi mới dừng lại, không bao lâu sau lại kêu lên, vẫn là dãy số đó.
Tống Viện nghi hoặc nhìn một lúc, sau đó mới bắt máy.
Bên trong truyền đến âm thanh ho khan, có cả âm thanh nói chuyện cách quãng: “Tống Viện, là… khụ khụ, là anh.”
Âm thanh của Tống Viện dao động nói: “Có việc gì?”
Chu Diễn lại ho khan vài tiếng: “Anh bị bệnh, rất khó chịu, muốn… muốn gặp em, em có thể đến gặp anh không?”
Tống Viễn: “Không thể.”
Chu Diễn: “Bây giờ trời đang mưa, em ra ngoài cũng không tiện. Anh… khụ khụ, anh đi gặp em cũng được.”
Tống Viện ngay cả nghĩ cũng không nghĩ nói thẳng: “Không, không rảnh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...