Em Không Cần Anh

“Rầm!” Tiếng cửa xe đóng mạnh một cái vang lên.
 
Chu Diễn xuống xe, vẻ mặt nghiêm túc đi về phía trước, dường như còn mang theo gió lạnh.
 
Tiểu Vinh thấy thế, đi đến nhắc nhở: “Chị Viện, giám đốc Chu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tống Viễn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn người đàn ông cách đó vài bước, trước khi quay phim điều cô hy vọng là anh có thể đến thăm đoàn phim, dù chỉ một lần cũng được.
 
Cô thậm chí còn làm nũng xin anh. Chỉ cần anh đến, muốn cô làm cái gì cũng.
 
Nhưng người đàn ông Chu Diễn này sẽ không bao giờ thỏa hiệp với bất kì ai, cho dù là cô, cũng không thể.
 
Cuối cùng kỳ vọng của cô thất bại, cô đã lặng lẽ khóc mấy lần, nhưng Chu Diễn không biết.
 
Thực ra biết thì sao, anh cũng sẽ không vì cô mà thay đổi.
 
Tống Viện nói với Tiêu Thần: “Chờ một chút, tôi có chút việc.”
 
Tiêu Thần cũng thấy Chu Diễn, dịu dàng hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Viện lắc đầu: “Không cần đâu, tôi có thể tự làm được.”
 
Cô đưa chén cho Tiểu Vinh, rồi lại lấy bình giữ nhiệt trong tay Tiểu Vinh, khi Chu Diễn từng bước đến gần thì cô từ từ mở nắp bình giữ nhiệt.
 
Khóe miệng cong lên thành một hình cung nhàn nhạt. Trong nụ cười có chút khác thường khó mà phát hiện được. 
 
Chu Diễn đến gần.
 
Giây tiếp theo, nước trong bình giữ nhiệt của Tống Viện hất hết lên người anh, hất xong, cô hờ hững nói: “Xin lỗi nhiều, tôi không nhìn thấy anh.”
 
Trên mặt không có một chút gì là hối lỗi, vừa nhìn là biết cố ý làm vậy.
 
Nếu là trước kia chuyện này đã khiến Chu Diễn nổi giận rồi, anh thích sạch sẽ, quần áo không được phép bẩn dù chỉ một chút, huống chi là cả một vết nước lớn như thế.
 
Tống Viện liếc anh, lẳng lặng chờ anh nổi giận, cô là cố ý đó, lần sau nếu anh còn dám xuất hiện, cô vẫn có thể dùng nước hất vào người anh.
 
Từng giây từng phút trôi qua tức giận như cô mong đợi không có đến, Chu Diễn vẫy những giọt nước trên người xuống, vừa tháo cúc áo vừa đi về phía Tống Viện, dịu dàng nói: “Tay có bị phỏng không? Lần sau cầm bình phải cẩn thận một chút.”
 
Người đàn ông ấm áp, dịu dàng được tạo ra rất thành công, tất cả nhân viên công tác ở đoàn làm phim đều đồng loạt nhìn sang đây, trong mắt không chỉ có khó hiểu còn có ngưỡng mộ và ghen tị.
 
Người đàn ông này rất đẹp trai nha.
 
Rất dịu dàng.
 
Tống Viện này đã giải cứu vũ trụ sao? Nếu không thì làm sao có người bạn trai xuất sắc như vậy, bị hất nước cũng không nổi giận.
 
Khóe mắt Chu Diễn liếc nhẹ một cái, khóe miệng khẽ nhếch, đây là kết quả anh muốn, anh muốn tất cả mọi người biết Tống Viện là cố ý.

 
Mà cái tên kia—
 
Chính là người đó.
 
Dĩ nhiên, điều quan trọng nhất là làm cho Tiêu Thần thấy, gián tiếp nói với anh ấy “đừng hòng cướp người phụ nữ của bố”.
 
Tiêu Thần không để ý lắm cười nhẹ một tiếng, đi đến bên cạnh Tống Viện, cầm lấy cái bình trong tay cô, dịu dàng nói: “Tôi đi lấy cho chị thêm ít nước ấm.”
 
Tống Viện gật đầu.
 
Tương tác giữa hai người rất tình tứ, đắc ý trong mắt Chu Diễn lúc trước nháy mắt biến mất, chân mày anh cau lại rồi lại giãn ra, quai hàm cắn chặt, thấp giọng nói với Tiểu Vinh: “Lấy nước không phải là việc của người trợ lý như cô nên làm sao? Sao lại làm phiền anh Tiêu?”
 
Lời nói của Chu Diễn không giận mà uy, Tiểu Vinh rùng mình một cái, cô ấy cầm lấy cái bình trong tay Tiêu Thần, rụt cổ đi lấy thêm nước.
 
Người khác không biết Chu Diễn là ai, nhưng đạo diễn biết, thừa lúc bọn họ ngắt khoảng cuộc nói chuyện đạo diễn vội vàng đi tới lễ phép nói: “Chào giám đốc Chu, sao giám đốc Chu lại đến đây vậy?”
 
Bình thường đạo diễn kiêu ngạo như gì, mắt mọc trên trán, ngoại trừ dạy bảo người khác thì vẫn là dạy bảo người khác, chưa bao giờ thấy ông ấy uốn gối khom lưng với người khác bao giờ.
 
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy vậy, cho nên không khỏi tò mò, người đàn ông này là sếp lớn nào đây?
 
Sau đó, cũng không biết là ai nhỏ giọng phổ cập kiến thức cho mọi người, vị này là giám đốc Chu của tập đoàn Chu Khang đó.
 
Tập đoàn Chu Khang là một xí nghiệp lớn nổi tiếng, là công ty niêm yết. Ở Nam Thành có rất nhiều công nghiệp thuộc tập đoàn Chu Khang, người khác có thể không biết Chu Diễn, nhưng tập đoàn Chu Khang thì như sấm bên tai.
 
Nhất thời tiếng kinh hô vang lên khắp nơi, mắt của mọi người sáng lên.
 
Sếp lớn Chu đến đây làm gì?
 
Chẳng lẽ là… tìm Tống Viện?
 
Vãi chưởng!
 
Cái lùm mía!
 
Trong khi đạo diễn mỉm cười nhìn chăm chú Chu Diễn, thì anh lạnh nhạt nói: “À, tôi đến thăm đoàn ấy mà.”
 
Đạo diễn: “Thăm đoàn á? Là thăm ai vậy?”
 
Mắt Chu Diễn nhìn thẳng vào mặt Tống Viện, không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của cô, chầm chậm nói: “Tống Viện.”
 
??!!
 
Mọi người kinh ngạc.
 
Đạo diễn đang lo lắng không có chủ đề để nói chuyện với sếp lớn, anh vừa nói là đến tham quan đoàn làm phim, ông ấy động não ngay: “Giám đốc Chu, anh xem quần áo anh ướt hết rồi này, trời lạnh đừng để bị cảm lạnh. Thế này đi, bên trong có phòng nghỉ, nếu không thì anh vào trong thay đồ đi.”
 
Đúng lúc trong tay Thôi Dương đang cầm một cái túi to có quần áo trong đó.

 
Chu Diễn không trả lời, nhìn thẳng mặt Tống Viện.
 
Đạo diễn hiểu ý, mỉm cười nói: “Tống Viện, cô đi với giám đốc Chu đi.”
 
Tống Viễn có thể không nể mặt Chu Diễn nhưng không thể không cho đạo diễn mặt mũi được, cô không có biểu cảm gì nói: “Được.”
 
Cửa phòng nghỉ lần nữa đóng lại, Thôi Dương và Tiểu Vinh ở ngoài canh cửa, người khác muốn nhìn cũng không dám trắng trợn mà nhìn.
 
Kiên nhẫn của Tống Viện đã hết, lạnh lùng nói: “Đùa vui không?”
 
Chu Diễn cởi áo vest tiện tay để lên ghế, vừa cởi cúc áo sơ mi nhướng mày nói: “Đây không phải là kết quả em muốn sao? Em cố tình hất nước anh không phải vì muốn theo giúp anh thay quần áo à?
 
Tống Viện thật sự muốn đập cái đầu của Chu Diễn ra xem trong đó có cấu tạo thế nào, có thiếu sợi thần kinh nào không, cô nhíu mày nói: “Chu Diễn, tôi không rảnh để đùa cùng anh.”
 
Chu Diễn đến trước mặt cô, ánh mắt trịch thượng nóng rực nhìn cô nói: “Anh không muốn đùa với em, anh muốn gặp em.”
 
Loại lời nói lừa dối này Tống Viện đã nghe rất nhiều rồi, lúc trước khi cô tức giận anh cũng sẽ hạ mình nói vài câu dễ nghe.
 
Tất nhiên, chẳng biết có bao nhiêu phần thật lòng trong đó.
 
Cô đã từng rất cảm động nhưng hiện tại —
 
Cái gì cũng không có.
 
“Thôi cái giọng dỗ dành bé gái đi.” Tống Viện giễu cợt nói: “Tôi sẽ không mắc lừa nữa đâu.”
 
Ánh mắt Chu Diễn lạnh đi, trầm giọng hỏi: “Anh nói thì là dỗ bé gái còn Tiêu Thần thì sao?”
 
Anh dừng lại một chút lại nói: “Lời Tiêu Thần nói thì là cái gì?”
 
Tống Viện không biết chuyện này sao lại đến tai Chu Diễn, cô đảo mắt, cố ý chọc tức anh, nói: “Tiêu Thần thì làm sao? Tiêu Thần đơn giản hơn anh nhiều, ít ra cậu ấy cũng không nói dối.”
 
“Em rất hiểu cậu ta?” Tính kiêu căng của Chu Diễn bất ngờ nổi lên, lòng ngực hừng hực lửa giận, anh không thích việc Tống Viện khen Tiêu Thần.
 
Nói đúng ra là ghét.
 
Anh rất ghét Tống Viện khen Tiêu Thần.
 
“Tất nhiên là tôi hiểu.” Tống Viện tiến lên phía trước từng bước một, vươn cổ ngẩn cao đầu, thản nhiên nói: “Cậu ấy so với anh, tốt, hơn, gấp, trăm, lần.”
 
Lòng ngực Chu Diễn không hiểu sao đau nhức như bị thứ gì đè lên.
 
Ai ngờ chuyện sau đó còn đau hơn.
 
Chu Diễn từ trong túi lấy ra một hộp nhung màu hồng nhạt, đầu ngón tay trắng nõn đặt trên đầu hộp, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn. 

 
Trên nhẫn có đường nét hoa văn tinh tế, nhìn kỹ là hình đóa hoa, mặt trong của nhẫn có khắc chữ cái viết tắt tên của anh và Tống Viện, ở giữa có một hình trái tim nhỏ.
 
Cái nhẫn này là là lần trước Tống Viện tặng anh, vì để tìm lại nó mà anh tự mình đi Paris tìm Triệu Viễn lấy lại.
 
“Tống Viện, anh tìm thấy nhẫn rồi.”
 
Ánh sáng phản chiếu vào chiếc nhẫn mơ hồ đâm vào mắt của Tống Viện. Cái nhẫn này là cô tìm người đặc biệt làm ra, đóa hoa trên nhẫn cũng có ý nghĩa đặc biệt.
 
Đóa hoa 1314, đại diện cho tình yêu cả một đời.
 
Tên của cô và Chu Diễn được bao quanh bởi những đóa hoa, tượng trưng cho tình yêu của bọ họ sẽ vĩnh viễn không biến mất.
 
Lúc trước cô vì làm ra cái nhẫn này mà mất rất nhiều thời gian, cô còn sợ Chu Diễn không thích rườm rà mà cố ý làm đơn giản một chút.
 
Khoảnh khắc lúc cô nhận được nhẫn, cô rất vui, cô nghĩ Chu Diễn cũng sẽ vui như thế nhưng sự thật không phải vậy.
 
Chu Diễn thản nhiên nâng mắt lên nhìn lướt qua, trong mắt không có chút dao động, sắc mặt không chút thay đổi nói: “Đẹp.”
 
Cô vòng tay qua cổ anh, nũng nịu hỏi: “Thích không?”
 
Anh trả lời một cách qua loa: “Ừm.”
 
Cô còn muốn hỏi gì đó nữa nhưng bị anh ngăn lại với lý do bận việc.
 
Giờ nhớ lại lúc đó mình thật ngu ngốc anh không thèm để ý như thế, sao cô còn cho là anh rất vui.
 
“À, biết rồi.”Tống Viện hờ hững đáp.
 
Chu Diễn lấy nhẫn ra, anh đưa cho Tống Viện: “Em có thể đeo nó lên cho anh một lần nữa không?”
 
Lần trước khi cô đeo lên cho anh, anh rất không vui, nói là không tiện làm việc.
 
Tống viện từ từ nhếch môi: “Được.”
 
Cô vươn tay.
 
Chu Diễn nghĩ cô đã hiểu rồi, trên mặt cũng nở một nụ cười, đưa nhẫn cho cô.
 
Tống Viện nhận lấy, nụ cười trên khóe miệng càng tươi hơn.
 
Đã lâu rồi Chu Diễn không thấy cô cười vui vẻ như thế, cả người anh cũng thoải mái theo, cảm giác lồng ngực nặng nề như bị cái gì đó đè lên dường như cũng biến mất không thấy nữa, thay vào đó là niềm vui sướng.
 
Quả nhiên.
 
Tống Viện vẫn thích anh.
 
Chu Diễn chìa tay, chờ Tống Viện đeo cho anh.
 
Tống Viện bước từng bước về phía trước, khoảng cách của hai người càng gần, cô ngẩng đầu nhìn anh, đuôi mắt nhếch lên một đường cong xinh đẹp, con người càng lúc càng đen.
 
Cô cười rực rỡ.
 
Chu Diễn cũng khẽ cười.
 
Bốn mắt nhìn nhau.

 
Tống Viện chầm chậm đưa tay, khi sắp chạm vào ngón tay Chu Diễn, tay cô nâng lên dùng sức hất mạnh ra ngoài.
 
Phía sau bọn họ là cửa sổ cánh quạt, lúc này cửa sổ đang mở ra, nhẫn bay ra khỏi cửa sổ rơi ra bụi cỏ bên ngoài.
 
Chu Diễn sợ tái cả mặt, trầm giọng hỏi: “Tống Viện em làm gì đó?”  
 
“Không phải anh nói là tôi tặng cho anh sao? Đồ của tôi, tôi muốn làm cái gì thì làm cái đấy.” Tống Viện phủi tay, vẻ mặt một chút cũng không thèm để ý: “Hiện tại tôi với anh không còn quan hệ gì nữa, giữ lại làm gì, vứt đi là tốt nhất.”
 
“...” Chu Diễn tức đến không nói nên lời.
 
Một lúc sau, cửa phòng nghỉ mở mạnh ra, Chu Diễn tức giận đi ra ngoài, bóng lưng người đàn ông dứt khoát, bước đi mang theo một luồng gió lạnh.
 
Mọi người khó hiểu nhìn qua.
 
Thôi Dương liếc mắt nhìn Tống Viện một cái, vội vàng đuổi theo.
 
Buổi tối hôm nay, sau khi tổ tiết mục kết thúc công việc, có hai người ở trong bụi cỏ phía sau phòng nghỉ, bọn họ khom lưng tìm kiếm xung quanh.
 
Thôi Dương nói: “Giám đốc Chu, anh đứng sang một bên chờ đi, để tôi tìm cho.”
 
Anh ấy biết sếp nghiện sạch sẽ nghiêm trọng thế nào, để cho anh chạm vào bùn đất, vậy sẽ nôn đến chết mất.
 
Động tác trên tay Chu Diễn vẫn không ngừng lại, vẻ mặt anh có chút không kiên nhẫn lắm: “Đừng nói nhảm, tìm nhanh lên.”
 
“Ồ, vâng.” Thôi Dương không dám nói gì nữa, một tay anh ấy cầm đèn pin một tay tìm kiếm trong bụi cỏ.
 
Bụi cỏ này rất lớn, bên trong trừ cỏ ở phía sau còn có những cây cỏ nhỏ cao bằng nửa người, chiếc nhẫn nhỏ như vậy, nói thật là rất khó tìm.
 
Tay của Chu Diễn bị nhánh cây cào xước vài chỗ, máu tươi chảy ra, nhưng anh vẫn không dừng lại, vẫn ngồi xổm trên mặt đất tìm.
 
Chỗ này mò mẫm, chỗ kia nhìn kĩ, ánh mắt nhìn chằm chằm phía dưới như sợ bỏ sót cái gì.
 
Không lâu sau, mây đen trên trời kéo đến, chắn hết một bầu trời đầy sao, một tiếng sấm vang lên, mưa theo đó từ trên trời rơi xuống, mới đầu là mưa nhỏ, sau lại thành mưa lớn.
 
Nước mưa xối xả rơi xuống người họ, chẳng mấy chốc quần áo đã ướt sũng.
 
Thôi Dương khuyên nhủ: “Giám đốc Chu, mưa lớn quá, nếu không thì chúng ta chờ mưa tạnh rồi tìm tiếp?”
 
Chu Diễn đầu cũng không ngẩng lên nói: “Tìm tiếp.”
 
Thôi Dương mím môi, được rồi, sếp bảo tìm, anh ấy chỉ có thể tìm tiếp thôi.
 
Một lúc lâu sau, mưa lẫn với gió kéo đến, thổi qua người giống như bị dao sượt qua vậy. Đầu ngón tay Chu Diễn bị xước máu hòa cùng mưa chảy xuống.
 
Tay đứt ruột xót, anh cảm nhận rõ ràng cơn đau ập đến.
 
Lông mày của anh nhăn lại, môi anh mím chặt.
 
Tiếng sấm sau còn lớn hơn tiếng trước, tia sét cũng theo đó mà đến.
 
Ánh sáng chiếu sáng mọi thứ trên mặt đất, lúc sắp hết hi vọng thì tay Chu Diễn dường như đã chạm vào cái gì đó, mắt anh mở lớn, thò tay đẩy cỏ ra.
 
Chiếc nhẫn hiện ra trước mắt.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận