Đầu ngón tay cảm thấy đau rát, anh thu hồi suy nghĩ vẩn vơ, ánh mắt rơi vào nửa làn khói, khói lượn lờ, khiến sắc mặt anh càng tái nhợt hơn.
Ngoại trừ điếu thuốc trên tay, trong cái gạt tàn thuốc trên bàn làm việc đã có rất đầu thuốc lá đã hút hết. Nếu đếm kỹ thì sẽ thấy có mười mấy cái, có thể thấy được anh hút nhiều đến chừng nào.
Anh đã đồng ý lời mời tham gia buổi tụ họp, vài người khác đang vây quanh trước bàn đánh bài, chỉ có anh, ngồi một mình ở góc khuất, trên tay lần lượt rút ra hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Đông đến gần, đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh, trêu chọc nói: "Thế này là sao?"
Trong lòng Chu Diễn đang phiền muộn, không muốn để ý tới người khác, nói: "Cút."
Trình Xuyên ngậm lấy điếu thuốc nói: "Chu Diễn, bộ dáng này của cậu, ai không biết còn tưởng rằng cậu bị đá đấy."
Vốn chỉ là một câu vô tâm, ai ngờ lại trúng vào trọng tâm.
Trình Xuyên mở to mắt: "Mẹ nó! Cậu bị đá thật à. Không phải chứ, ai quyết đoán như thế, ngay cả giám đốc Chu của chúng ta mà còn chướng mắt, nhanh nói một chút nghe xem, để chúng tớ cũng vui vẻ theo nào."
Chu Diễn nhìn Trình Xuyên với ánh mắt lạnh như băng, tựa như muốn nói: Câm miệng.
Trình Xuyên miệng tiện, thật sự không phải ai nói im thì im, không đánh bài nữa, anh ấy ngồi ngay bên còn lại của Chu Diễn, bĩu môi nói: "Người anh em, nói một chút thôi, sao lại bị đá, có phải cậu làm gì có lỗi với con gái nhà người ta hay không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngón tay đang cầm điếu thuốc của Chu Diễn run run, chậm rãi nâng mí mắt: "Ví dụ như?"
Trình Xuyên nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học: "Ví dụ như, ăn vụng không lau sạch miệng, mập mờ với những người phụ nữ khác, không biết dỗ dành khiến người phụ nữ vui vẻ vân vân."
Dứt lời, Chu Diễn lâm vào trầm tư, chỉ lo suy nghĩ chuyện gì đó, không chú ý tới thuốc lá trên tay, lúc Trình Xuyên kêu to thì ngón tay anh đã bị bỏng một chút.
Đây là lần thứ mấy bị bỏng, anh cũng đã không còn nhớ rõ.
Trình Xuyên chửi thề một tiếng: "Cậu Chu, cậu không muốn sống thì cũng đừng dùng phương pháp tự mình hại mình như vậy, anh em cho cậu lời khuyên, phong cảnh trên mái nhà không tệ, cậu có rảnh thì có thể lên đó xem thử."
Nếu lúc bình thường nói với Chu Diễn như thế thì đã sớm bị khịa lại rồi, người đàn ông như lan chi ngọc thụ này mà khịa người thì sẽ không hề nể mặt mũi đâu.
Hứa Đông thấy Trình Xuyên càng nói càng thái quá, vỗ tay: "Được rồi, không đánh bài nữa, chúng ta hát đi."
"Hát hò cũng hay đó." Trình Xuyên vỗ tay, mấy người phụ nữ ăn mặc gợi cảm đi tới, theo thứ tự ngồi xuống bên cạnh mấy người bọn họ.
Chu Diễn nhíu mày, đột nhiên cảm thấy, mùi nước hoa trên người Tống Viện, dễ chịu hơn rất nhiều so với mấy người phụ nữ này.
Nghĩ đến Tống viện, tay đang cầm ly rượu lại không khống chế tốt lực đạo, ly rượu phát ra tiếng vỡ nát, mảnh vỡ thuận thế cứa vào ngón tay anh.
Nhìn kỹ thì chỗ đó ngoài vết cắt ra, còn có mấy dấu vết đã từng bị bỏng, không lớn, nhưng rất nhiều.
Trong tiếng thốt lên kinh ngạc của mọi người xung quanh, Chu Diễn đi vào nhà vệ sinh, ngay khi vòi nước lạnh băng chạm vào tay anh, trong tim cứ như bị ai đó bóp mạnh, đau nhức không chịu được.
Loại đau đớn này trước kia chưa từng có, anh cũng không biết mình bị gì nữa?
Anh vốn tưởng rằng loại đau đớn này rất nhanh sẽ biến mất, ai ngờ theo thời gian trôi, chẳng những không thuyên giảm mà còn trái lại tăng lên.
Thôi Dương không chỉ phàn nàn một lần, giám đốc Chu, ngài phải yêu quý thân thể của mình, ngài nhìn xem cái tay này của ngài, chịu tổn thương bao nhiêu lần rồi.
Chu Diễn không chú ý tới việc tổn thương bao nhiêu lần, dù sao lúc đau tay, trong lòng anh sẽ dễ chịu hơn chút.
Thôi Dương lẩm bẩm: "Nếu cô Tống ở đây là được rồi, những chuyện này ấy à, cô ấy làm còn tốt hơn bác sĩ."
Chu Diễn có lần không cẩn thận bị thương, là Tống Viện giúp anh bôi thuốc băng bó, anh đã từng hỏi vì sao cô lại biết những thứ này?
Cô cười trả lời anh, đặc biệt học đó.
Anh lại hỏi vì sao lại đặc biệt học?
Mi mắt cô run run nói, vì anh.
Tống Viện là điều cấm kỵ ở đây, từ ngày cô biến mất thì sau đó ai cũng không thể nhắc tới, Thôi Dương nói xong, cảm thấy run sợ một chút, hỏng rồi, miệng nhanh hơn não.
"Giám đốc Chu, không phải tôi......"
"Rắc." Bút trong tay Chu Diễn lại bị gãy.
Cái tay này còn chưa kịp xử lý tốt, cái tay còn lại cũng bị thương.
-
Los Angeles.
Đạo diễn và Tống viện đang nói về bộ phim, nói xong còn thuận tiện khen cô vài câu: "Không tệ, diễn rất tốt."
Tống Viện mỉm cười nói: "Cám ơn đạo diễn Mạnh."
Đạo diễn Mạnh bật cười: "Bộ phim này của chúng ta cần phải tham dự giải thưởng điện ảnh Mai Hoa, phải tiếp tục cố gắng đấy."
Tống Viện gật đầu: "Được."
Bên kia có người gọi, đạo diễn Mạnh dặn dò xong thì đi qua đó.
Tiểu Dung đưa ly nước tới: "Chị Viện, cảnh chị vừa quay quá tuyệt, nào, uống miếng nước."
Tống Viện nhận lấy, vặn nắp ra uống một ngụm lớn.
Tiểu Dung nói: "Đúng rồi, cô Nguyễn vừa mới gọi điện tới."
Tống Viện lại uống một ngụm nước, nhẹ giọng nói: "Quay phim trước đã, tối nay chị sẽ gọi lại cho cô ấy."
Đêm nay, đến nửa đêm.
Sau khi ăn cơm tối, Tống Viện gọi video trò chuyện với Nguyễn Văn Văn, Nguyễn Văn Văn nhìn nét mặt cô không tệ, sự lo lắng trong lòng cuối cùng cũng đã tiêu tan.
"Thế nào? Có mệt không?"
Tống Viện nói: "Cũng được, đã quen rồi."
Nguyễn Văn Văn nằm lì ở trên giường, nghiêm túc nói: "Muốn nói cho cậu chuyện này."
"Cái gì?" Tống Viện nhíu mày hỏi.
"Chu Diễn đó, nghe nói khoảng thời gian trước anh ta uống rượu đến mức dạ dày xuất huyết, ở trong bệnh viện rất lâu, đáng đời anh ta, lúc trước khiến cậu thương tâm, nhìn đi, báo ứng tới rồi đó." Nguyễn Văn Văn huyên thuyên nói rất nhiều, nói xong nhớ tới chuyện gì đó thì lập tức le lưỡi.
"Tớ quên mất, cậu đã nói không muốn nghe thấy tin tức về Chu Diễn."
Tống Viện trái lại không biểu lộ gì, vẫn là dáng vẻ lãnh đạm như vậy, nói sang chuyện khác: "Cậu và giám đốc Đường bây giờ như thế nào rồi?"
"Chẳng ra sao cả." Nguyễn Văn Văn có chút phiền muộn, rầu rĩ nói, "Tớ chính là tảng đá, ủ cũng không nóng được."
Lại nói tiếp: "Bỏ đi, tớ không đề cập tới những chuyện không vui này nữa. Tớ mua quà cho cậu, đến lúc đó cậu nhớ nhận đấy."
"Được."Tống Viện nói: "Nhưng lần sau đừng mua cho tớ, tớ ở đây cái gì cũng có."
Cô không thích nhận đồ của người khác, Chu Diễn cũng như thế này, Nguyễn Văn Văn cũng như vậy.
"Đúng rồi, bác gái thì sao? Có làm phiền cậu không?"
"Cho bà ấy tiền thì sẽ biến mất thôi, đoán chừng trước khi tiêu hết tiền sẽ không liên hệ với tớ nữa."
Chuyện nhà của người khác, Nguyễn Văn Văn cũng không tiện nói nhiều hơn, hai người lại hàn huyên vài câu rồi cúp điện thoại.
-
Vào ban đêm, Tống Viện mơ một giấc mơ dài, cô mơ thấy Chu Diễn, giấc mơ này khác với những giấc mơ trước, lần này là Chu Diễn đang đuổi theo cô.
Anh lôi kéo tay cô, nói rất nhớ cô, cầu xin cô tha thứ.
Cô cười lạnh một tiếng, không hề lưu tình đẩy anh ra, cũng cao giọng nói: "Cút, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."
Khi tỉnh giấc, tinh thần cô thật sảng khoái.
Bên ngoài bầu trời trong xanh, gió xuyên qua khe hở của cửa sổ thổi vào, sưởi ấm cơ thể cô, thời tiết hôm nay thật tuyệt, giống như tâm trạng của cô lúc này.
-
Ban đầu dự kiến quay mất mười tháng, nhưng mới sáu tháng đã quay xong, quay xong sớm hơn dự kiến, đoàn làm phim tổ chức tiệc đóng máy hai ngày liên tiếp, sau khi tiệc đóng máy kết thúc, Tống Viện lại tiếp cận một đoàn làm phim khác.
......
Một năm bận rộn cứ thế trôi qua, trong lúc đó cô còn chụp ảnh cho tạp chí trang bìa, là người phát ngôn cho quảng cáo nước hoa.
‘Say Mê’ phát sóng, doanh thu phòng bán vé rất cao, Tống Viện mang theo tác phẩm xuất sắc lại xuất hiện, nhất thời, trên mạng sôi nổi khắp chốn.
Người khác dưỡng bệnh là thật sự dưỡng bệnh, nữ thần dưỡng bệnh lại là đang làm giàu cho chính mình.
Ngày cô quay về Nam Thành, người hâm mộ đã sớm chờ đợi ở đó, thấy cô đi ra thì cùng kêu to: "Hoan nghênh nữ thần trở về Nam Thành, hoan nghênh nữ thần trở về."
Tống Viện tháo kính râm, mỉm cười phất tay gửi lời cảm ơn, xa cách một năm, người hâm mộ rốt cuộc đã nhìn thấy nữ thần, không kìm được nghẹn ngào gào khóc.
"A —— còn sống."
"Tôi rốt cuộc đã nhìn thấy nữ thần còn sống."
“......"
Sự nổi tiếng của Tống Viện cao hơn nhiều so với trước đây.
Không ai chú ý chính là, bên ngoài đám người, có người đang lẳng lặng đứng đó, người nọ mặc bộ vest đen, thân hình thon dài thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn, phía sau có trợ lý đẩy hành lý, hiển nhiên cũng vừa về Nam Thành.
Khi Thôi Dương nhìn thấy dáng người xinh đẹp trong đám người thì kích động nói: "Giám đốc Chu, là cô Tống kìa."
Chu Diễn nhìn qua đó cách một đám người, đôi mắt sau kính râm có chút híp lại, sắc mặt Tống Viện ửng hồng, khóe miệng mang theo ý cười, tinh thần cả người phấn chấn, có vẻ một năm này sống rất tốt.
Cô sống rất tốt, nhưng anh lại sống không tốt.
Chu Diễn khẽ siết chặt ngón tay, quai hàm mím chặt, chờ người kia chú ý.
Trước đó Tống Viện đã thấy Chu Diễn, chỉ là lười nhìn anh, sau khi cô bắt tay với từng fan hâm mộ thì chen chúc với các nhân viên đồng hành bên cạnh rời đi.
Rất trùng hợp, vừa khéo đi chung đường với Chu Diễn.
Tống Viện thong thả đi tới, Thôi Dương vẫy tay chào hỏi: "Cô Tống."
Ánh mắt Tống Viện nhìn Thôi Dương, nhẹ gật đầu: "Thư ký Thôi."
Tất cả mọi người nghĩ rằng, cô chào hỏi xong với Thôi Dương thì sẽ chào hỏi với Chu Diễn, ngay cả Chu Diễn cũng nghĩ như thế.
Đáng tiếc ——
Không có.
Tống Viện nghiêng đầu nhìn về phía người đi cùng, dịu dàng nói: "Xe của tôi ở bên kia, có cần tôi đưa đi không?"
Người đàn ông này là tiểu thịt tươi quay phim chung với Tống Viện, là người rất khiêm tốn, khách khí nói: "Xe của tôi cũng tới rồi."
Tống Viện: "Vậy cùng đi."
Người đàn ông: "Được."
Hai người vừa mới đi lên trước, Tống Viện không hề để tâm tới Chu Diễn, hoàn toàn xem anh như người xa lạ, đi qua sát ngay cánh tay của anh, mùi nước hoa dễ chịu thoang thoảng trong gió.
Chu Diễn không nhịn được quay đầu nhìn sang, đôi mắt sau kính râm híp lại thành một đường thẳng, nét mặt có mấy phần ý vị không rõ lặng lẽ tràn ra ngoài.
Cô đang phớt lờ anh.
-
Tống Viện có thể hoàn toàn phớt lờ, nhưng Thôi Dương gọi cô lại ở phía sau: "Cô Tống, chờ một chút."
Tống Viện dừng lại, quay đầu: "Có việc gì sao?"
Thôi Dương nhắc nhở: "Giám đốc Chu chúng tôi cũng ở đây."
Tống Viện không biểu cảm nói: "Ừm, có thấy."
Thôi Dương nói: "Không chào hỏi với nhau sao?"
Tống Viện nhếch môi cười nhẹ.
"Không thân."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...