Em Không Cần Anh

Thôi Dương lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống, khóe mắt thoáng nhìn Chu Diễn, sắc mặt của người đàn ông âm trầm, quai hàm căng cứng, có thể biết rằng tâm trạng của anh không tốt.
 
Anh ấy muốn làm dịu bầu không khí: "Vậy...... cũng không phải là không quen đúng không?"
 
Lần này Tống Viện còn không muốn trả lời, ánh mắt nhẹ lướt trên khuôn mặt Chu Diễn, không hề gợn sóng, không hề có cảm xúc, ánh mắt nhìn anh giống như đang nhìn một người xa lạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chu Diễn siết chặt tay trong túi quần, lúc không có ai chú ý, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
 
Được.
 
Được lắm.
 
Một lúc sau, Tống Viện thản nhiên quay người, vừa đi vừa nhẹ giọng nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, ánh nắng kéo dài bóng dáng của bọn họ, bóng hình giao thoa, từ xa nhìn lại, như thể đang dính vào nhau.
 
Chu Diễn lẳng lặng nhìn, trong đôi mắt xuất hiện một tia sắc bén, tựa như muốn ăn thịt người.
 
Thôi Dương rùng mình, tự nhủ trong lòng: Sắp xong đời rồi.
 
-
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên.
 
Thật đúng là xong đời thật.
 
Sau khi Chu Diễn trở lại công ty, bởi vì hợp đồng xảy ra vấn đề nên vô cùng tức giận, toàn bộ tập đoàn Chu Khang giống như đang bị bão tố bao phủ.
 
Có người lén lút nhỏ giọng bàn tán: "Hôm nay giám đốc Chu bị sao vậy?"
 
Một người khác tiếp lời: "Hôm nay? Nào chỉ là hôm nay, một năm qua tâm tình của giám đốc Chu có lúc nào là tốt đâu."
 
Lời này trái lại không sai, một năm qua, khi tâm tình của Chu Diễn không tốt, cả người như lên cơn như động kinh, khiến người khác không thể nào chống đỡ.
 
Lại một quản lý cấp cao khác đi ra ngoài văn phòng Tổng giám đốc, vừa đi vừa lau mồ hôi trên trán, nhìn thấy Thôi Dương thì lôi kéo anh ấy đi đến một bên, thấp giọng hỏi: "Thư ký Thôi, giám đốc Chu bị sao vậy?"
 
Thôi Dương tự nhủ trong lòng: Bị sao à? Bị “ăn bơ” thôi.
 
Anh ấy ho nhẹ một tiếng: "Giám đốc Chu đang vội làm hạng mục."
 
Nói thế cũng khiến anh ấy cảm thấy chột dạ.
 
Quản lý cấp cao hỏi: "Cậu đoán loại chuyện này sẽ kéo dài bao lâu?"
 
Thôi Dương đoán, nhất thời sẽ không kết thúc được.
 
Nhưng anh ấy không nói thẳng, chỉ nói: "Sẽ tốt, sẽ tốt hơn thôi."
 
Sự thật là, chả tốt đẹp gì mấy.

 
Sau ngày Chu Diễn trùng hợp gặp Tống Viện nhưng lại bị phớt lờ thì cứ như thể đã thay đổi thành một người khác, còn lạnh lùng hơn trước đó, hai ngày ngắn ngủi, bộ tách trà trong văn phòng đã đổi năm bộ.
 
Không có cách nào khác, tổng giám đốc không vui thì rất thích ném thứ gì đó.
 
Những người khác không biết nguyên nhân, nhưng Thôi Dương biết, chỉ có thể gắng gượng an ủi: "Giám đốc Chu, cô Tống nói như vậy chắc chắn không phải thật lòng, đúng, chỉ là nói đùa thôi, con gái mà, đều thích nói đùa nhưng không ảnh hưởng đến tình cảm, ngài nói có đúng không?"
 
Chu Diễn đang cầm bút ký tên, sau khi nghe được những gì Thôi Dương nói thì chậm rãi ngẩng đầu: "Nói đùa?"
 
"Đúng vậy." Thôi Dương cười hai tiếng yếu ớt: "Ha ha, cô Tống còn có hài hước hơn một năm trước."
 
Chu Diễn như có điều suy nghĩ, nhưng rất nhanh anh đã bị vả mặt.
 
-
 
Ngày thứ ba từ khi Tống Viện về Nam Thành, cô được mời tham gia một bữa tiệc khiêu vũ, hầu hết những người có mặt đều là những người có địa vị cao và thành đạt trong Nam Thành, trước khi cô đến đã kêu người khác hỏi thăm một chút, Chu Diễn cũng không được mời.
 
Không phải anh không đủ tư cách, mà là vì bản thân anh khinh thường tới loại tiệc khiêu vũ này, xưa nay sẽ không tham gia, cho nên người tổ chức cũng sẽ không đặc biệt gửi thư mời cho anh.
 
Chuyện gì cũng luôn có sai sót, người vốn không nên xuất hiện, đêm nay lại đột nhiên xuất hiện.
 
Âm nhạc vang lên, mấy người đàn ông đồng loạt mời các cô gái khiêu vũ, Tống Viện là minh tinh điện ảnh gần đây chạm tay có thể bỏng nên đương nhiên là mục tiêu truy đuổi của đám người, có mấy người mời cô khiêu vũ mở màn.
 
Cô cong mày mỉm cười lễ phép đáp lại, so với một năm trước, lúc này cô hiểu lễ và hào phóng hơn nhiều.
 
Đàn ông đều là động vật cảm nhận bằng mắt, đều bị ấn tượng bởi sự quyến rũ của cô, có người lặng lẽ thương lượng, một lát nữa hẹn cô ăn cơm.
 
Lời này vừa khéo rơi vào trong tai người sau lưng, Chu Diễn cầm ly rượu, thản nhiên nói: "Hai vị giám đốc muốn mời ai ăn cơm?" 
 
Mặc dù trên mặt mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
 
Người kia quay đầu: "Ui, giám đốc Chu, ngài tới rồi."
 
Chu Diễn không có hứng thú nói nhảm với anh ta, lại hỏi một lần nữa: "Giám đốc Mã muốn mời ai ăn cơm?"
 
Ánh mắt giám đốc Mã thoáng nhìn: "Giám đốc Chu nhìn đi, dáng người của nữ minh tinh phía trước có phải rất đẹp không?"
 
Chu Diễn ngoắc ngón tay với anh ta.
 
Giám đốc Mã nhíu mày: "Giám đốc Chu có chuyện gì muốn nói sao?"
 
Chu Diễn chỉ cửa phòng nghỉ ngơi, giây lát sau, hai người cùng đi vào đó, nhưng chỉ có một mình Chu Diễn đi ra ngoài.
 
Thôi Dương không cần nhìn cũng biết đã xảy ra chuyện gì, đến gần hỏi: "Giám đốc Chu, ngài không sao chứ?"
 
Chu Diễn cúi đầu liếc nhìn vết máu trên ngón tay, nhẹ giọng nói: "Xử lý di."
 
Thôi Dương gật đầu đi vào phòng nghỉ, không phải lần đầu tiên xử lý chuyện như vậy, xe nhẹ đường quen, đặt tấm séc xuống và lui ra ngoài.

 
Có thể khiến giám đốc Chu đánh người thì chỉ có một lý do, đó chính là cô Tống.
 
-
 
Tống Viện nhìn cái tay của người đàn ông trước mặt, từ tốn duỗi tay mình ra, vừa muốn chạm vào thì có một bóng người xuất hiện ở trước mắt, dáng người thon dài thẳng tắp, ngũ quan anh tuấn, là Chu Diễn.
 
Chu Diễn vươn tay: "Có thể nhảy một bản không?"
 
Khóe môi Tống Viện đang nhếch lên đã dần dần kéo xuống, ngay cả nụ cười chiếu lệ cũng chẳng muốn cho anh, nhẹ giọng nói: "Không, thể."
 
Từ chối chào hỏi với anh ở sân bay, nói không quen.
 
Từ chối lời mời của anh ở tiệc khiêu vũ, nói không thể.
 
Chu Diễn cảm thấy như thể mình đã bị tát hai lần, lần sau còn đau hơn lần trước.
 
Tống Viện không nhìn vẻ mặt tức giận của anh, một giây sau, vươn tay chạm vào tay một người đàn ông khác, ánh đèn chiếu xuống khiến cô càng thêm xinh đẹp, cô như con bướm đang xòe cánh bay lượn, động tác nào cũng hoàn mỹ không chê vào đâu được. 
 
Chu Diễn híp mắt nhìn, ánh sáng trong mắt anh nhạt đi từng chút một, không nói được là vì tức giận hay vẫn là vì chuyện khác, tóm lại...... rất không vui.
 
Chu Diễn đang cực kì không vui, sau khi tiệc khiêu vũ kết thúc thì đến nơi ít người qua lại ngăn cản Tống Viện, lạnh giọng nói: "Nói chuyện được không?"
 
Nói chuyện?
 
Tống Viện giống như nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười, anh muốn, cô chắc chắn phải nói sao?
 
Hừ.
 
Tống Viện không để ý, đi qua anh tiếp tục đi về phía trước.
 
Chu Diễn đưa tay túm cô lại, tay lại không bắt trúng, Tống Viện bước ra xa vài bước, ánh mắt lạnh lùng nói: "Giám đốc Chu, xin tự trọng."
 
Giám đốc Chu?
 
Tự trọng?
 
Chu Diễn liếc cô, sau một hồi mới nói: "Tống Viện, nói đùa phải có chừng mực."
 
"Nói đùa?" Tống Viện nhếch nhẹ khóe môi: "Ai nói đùa với anh."
 
"Anh biết em còn đang tức giận." Chu Diễn tiếp tục nói: "Nhưng đã lâu như vậy rồi, em cũng nên hết tức giận đi chứ. Mấy thứ đồ em trả lúc trước đều ở đây, bây giờ em đi theo anh, anh kêu Thôi Dương đưa lại cho em, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta vẫn có thể giống như trước, em ——" 
 
Tống Viện ngẩng đầu nhìn khoảng không, giễu cợt nói: "Giám đốc Chu, còn chưa ngủ đã bắt đầu nằm mơ rồi."
 

“......" Chu Diễn lại bị tát thêm một cái trong yên lặng.
 
-
 
Ban đêm, Tống viện tắm rửa xong, nói về những chuyện đã xảy ra trong đêm nay với Nguyễn Văn Văn, Nguyễn Văn Văn vỗ tay nói hay: "Làm tốt lắm, phải như thế chứ, Chu Diễn thật sự coi mình là mặt trời mà, tất cả mọi người phải vây xung quanh anh ta, Viện Viện tớ nói cho cậu biết, cậu quyết không thể mềm lòng."
 
Tống Viện quơ cái ly đế cao trong tay, nhớ tới một năm trước mình đã nhận lấy những chuyện khuất nhục kia thì bình tĩnh nói: "Mềm lòng sao? Sẽ không đâu."
 
Cô sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai đâu. 
 
Tuyệt đối không.
 
Ở một nơi khác.
 
Ngô Hà ném vỡ ly rượu trong tay: "Cô nói cái gì?"
 
Trợ lý cẩn thận từng li từng tí lặp lại: "Thư ký của giám đốc Chu nói, nói giám đốc Chu bề bộn nhiều việc, không rảnh gặp mặt."
 
Bận rộn sao?
 
Anh vội vàng đi gặp Tống Viện thì có.
 
Ngô Hà thực sự không hiểu, Tống Viện rốt cuộc có chỗ nào tốt, đã lâu không gặp như vậy, anh còn nhung nhớ cô ta.
 
"Hẹn tiếp, tiếp tục hẹn cho tôi, không hẹn được thì cô cũng đừng quay về." Ngô Hà như người điên mà gầm thét.
 
"Vâng."Trợ lý cầm di động lui ra ngoài.
 
Ngô Hà xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn chăm chú bên ngoài, môi nhếch lên, nghiêm nghị nói: "Tống Viện, tôi sẽ không để cô sống tốt đâu."
 
Ngày hôm sau, Tống Viện bị chuông điện thoại đánh thức, Cao Tùng gọi điện thoại tới, kêu cô xem Weibo.
 
Tống Viện mở Weibo ra, thứ đầu tiên hiện lên là một thông báo chính thức, thông báo về người phát ngôn mới của Thời trang và Sắc đẹp Quốc tế.
 
Là Ngô Hà. 
 
Thông báo được tung ra mười phút trước, đã thành hotsearch thứ năm, fan hâm mộ của Ngô Hà đồng loạt @ cô ta, chúc mừng nữ thần nhận được vị trí người phát ngôn của nhãn hiệu xa xỉ như vậy.
 
Vị trí người phát ngôn này vốn Tống Viện đang thảo luận, đã đến giai đoạn ký kết, không ngờ nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim đoạt mất.
 
Nói không đáng tiếc là giả, nhưng Tống Viện cũng không quá để ý, dù sao dựa vào giá trị trên thị trường hiện tại của cô, không có nhà này thì cũng sẽ có nhà khác.
 
Cao Tùng lại không nghĩ như vậy, anh ấy rất tức giận, mắng Ngô Hà rất lâu, chuyện dựa vào quy tắc ngầm tranh giành tài nguyên bên trong giới vẫn hay xảy ra, nhưng người không biết giới hạn giống như Ngô Hà thì lại không có mấy người.
 
Anh ấy vừa lên án mạnh mẽ vừa cảm khái, lúc ấy giám đốc Chu nghĩ gì mà tại sao phải giúp Ngô Hà lấy giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, đầu óc bị cửa kẹp đúng không.
 
Tống Viện không muốn nhắc tới Chu Diễn nên lập tức nói sang chuyện khác: "Anh đã tìm được giáo viên khiêu vũ chưa?"
 
Cao Tùng nói: "Tìm được rồi, ba giờ chiều nay có lớp."
 
Tống Viện nói: "Được, em sẽ đến đúng giờ."
 
Nghề nghiệp của nhân vật nữ chính trong bộ phim tiếp theo là một vũ công chuyên nghiệp, cô cần phải thành thạo một số điệu nhảy, vì vậy cô cần phải học trước.
 
Sau khi cúp điện thoại, cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, ngay khi rửa mặt xong thì đã có ai đó nhấn chuông cửa.
 

Tống Viện nhìn xuyên qua mắt mèo, không thấy người nào cả, nghi ngờ mở cửa ra.
 
Thôi Dương mang theo ý cười xuất hiện ở chỗ cửa ra vào: "Cô Tống, chào buổi sáng."
 
Tống Viện vốn đang cảm thấy rất tốt, nhưng khi nhìn thấy anh ấy lại cảm thấy có chút không khỏe, ánh mắt lạnh lùng hỏi: "Có việc gì không?"
 
Thôi Dương muốn lặp lại chiêu cũ như năm ngoái: "Tôi có thể uống chút nước không, tôi ——"
 
"Rầm." Một giây sau, cửa đã đóng sầm lại.
 
Thôi Dương may mắn tránh kịp, nếu không cái mũi sẽ bị gãy mất.
 
Anh ấy lại gõ cửa.
 
Tống Viện mở cửa ra, khoanh tay trước ngực liếc nhìn anh ấy: "Có việc gì thì nói mau."
 
Thôi Dương nghiêng người, chỉ vào phía bên cạnh: "Tôi tới đưa đồ."
 
Tống Viện thò người ra nhìn, có hai hàng túi đang dựa vào tường, nhìn là biết bên trong có cái gì. 
 
Thôi Dương nắm chắc cơ hội điên cuồng xây dựng hình ảnh người đàn ông tốt cho Chu Diễn: "Đây đều là giám đốc Chu kêu tôi mang đến, giám đốc Chu chúng tôi thật sự chân tâm thật ý với cô. Biết cô vừa trở về, phải tham gia rất nhiều hoạt động, vì thế, sáng sớm đã kêu tôi đưa mấy thứ này tới đây."
 
Tống Viện gật đầu, ra hiệu anh ấy nói tiếp.
 
Thôi Dương lại nói: "Một năm qua, giám đốc Chu đi tìm cô rất nhiều lần, đáng tiếc vẫn mãi không tìm được, trong lòng không biết đã lo lắng ra sao, cô thấy đó, người đã gầy đi rất nhiều."
 
"Nhưng, cô đã trở về, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi, vậy ——"
 
Thôi Dương tạm ngừng hỏi: "Tôi có thể đặt những thứ này vào trong không?"
 
Nói lời dạo đầu nhiều như vậy, mục đích chính là muốn để đồ vào trong nhà, Tống Viện lạnh lùng đáp lại anh ấy bằng hai chữ: 
 
"Không thể."
 
Thôi Dương: "......"
 
Trong xe dưới lầu, đầu ngón tay Chu Diễn kẹp điếu thuốc, từ từ hút, ánh nắng xuyên qua cửa kiếng xe mơ hồ chiếu sáng mặt anh, ở giữa bên sáng bên tối lộ ra đôi mắt hẹp dài của anh.
 
Ánh mắt rất lạnh.
 
Đương nhiên, lời nói còn lạnh hơn.
 
"Cô Ngô, tôi đã nói rồi, sau này không nên tùy tiện gọi điện thoại cho tôi nữa."
 
Đầu bên kia, giọng nói của Ngô Hà nhàn nhạt vang lên: "Giám đốc Chu, em không phải muốn cố ý quấy rầy anh, hôm sau có buổi tiệc rượu, em muốn mời anh làm bạn trai em, được không?"
 
Mí mắt Chu Diễn rũ xuống, lạnh như băng nói: "Không thể."
 
Nói xong thì cúp điện thoại.
 
Điện thoại vừa mới buông xuống thì có tin nhắn từ Wechat, là do Thôi Dương gửi.
 
[Giám đốc Chu, cô Tống ném hết đồ đi rồi.]
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận