Bởi vì thân thể của Lưu Khải An không khỏe, đêm diễn đêm nay vốn được chuẩn bị tiến hành đã bị đẩy sang đêm mai.
Thẩm Khanh Khanh vui vẻ thu dọn đồ đạc, đi theo phía sau của Trần Cẩn Ngôn ra ngoài trường học, mặc đồng phục tung tăng nhảy nhót như một chú hải báo con màu xanh dương: “Anh muốn ăn cái gì? Đêm nay không nên đi ăn mì, tôi sợ bà chủ kia sẽ nhận ra anh.”
Trần Cẩn Ngôn nhìn cô nhảy nhót bên cạnh mình, tâm tình cũng trở nên nhẹ nhàng không ít: “Lúc trước em nói muốn uống trà sữa gọi là gì?”
“Trà sữa?” Thẩm Khanh Khanh hơi sửng sốt, lập tức lấy lại phản ứng: “Anh đang nói là trà sữa bẩn sao?”
Trà sữa bẩn, cái tên thật kỳ quái.
Trần Cẩn Ngôn gật đầu: “Đúng vậy.
Cái kia phải mua ở nơi nào?”
“A……..Tôi biết một cửa hàng ở bên cạnh quảng trường mua sắm.” Cô gái nhỏ đã đoán được phần nào ý tứ của Trần Cẩn Ngôn, trên mặt hiện lên vẻ chần chờ: “Thật sự muốn đi hả, xếp hàng rất dài rất lâu.”
“Chúng ta có thể đi ăn một chút đồ ăn lót dạ rồi đi mua.” Trần Cẩn Ngốn hình như đã có kế hoạch: “Em cảm thấy sao?”
Thẩm Khanh Khanh còn cảm thấy thế nào, đương nhiên là muốn la hét cảm thán, Trần Cẩn Ngôn muốn cùng đi mua trà sữa với mình, thật tốt quá!
Nếu địa cầu không có lực hấp dẫn, có lẽ cô bay lên mặt trăng giống như tên lửa.
Nhưng mà: “Anh đi đến nơi nhiều người như vậy không sợ bị nhận ra hả, nếu bị nhận ra thì phải làm sao bây giờ?”
Nhìn hai mắt trong sáng của cô gái nhỏ, Trần Cẩn Ngôn giơ tay nhéo khuôn mặt nhỏ non mềm của cô: “Vậy em nói phải làm sao bây giờ?”
Dựa theo lý giải của Thẩm Khanh Khanh, chắc anh sẽ đeo kính râm đeo khẩu trang, sau đó chờ người phục vụ đi ra ngoài rồi mới tháo xuống.
Nhưng Trần Cẩn Ngôn chỉ dẫn cô đến một cửa hàng gần trung tâm thương mại.
Cửa hàng này cũng bình thường, vị trí ẩn nấp, ngay cả đồ tham ăn như Thẩm Khanh Khanh cũng chưa đến.
Nhưng vừa mới nhấc rèm đi vào, mùi hương thơm phức và tiếng ồn ào của người thông qua khứu giác bắt lấy dạ dày của Thẩm Khanh Khanh.
Ông chủ rất quen thuộc với Trần Cẩn Ngôn, đã sắp xếp cho anh một bàn ghế độc lập.
Từ lúc đi vào cửa đến lúc đặt xong bàn ghế, tất cả chỉ mất một phút, ồn ào náo nhiệt bên ngoài chưa chạm vào được góc áo của anh đã bị nhốt ở bên ngoài.
Người phục vụ cũng rất hiểu, nhớ kỹ đồ ăn gọi rồi mang cho hai người bọn họ hai cốc Long Tỉnh, sau đó yên lặng ra khỏi bàn.
Thẩm Khanh Khanh nâng cốc trà uống một ngụm, vừa định nói với Trần Cẩn Ngôn trà của cửa hàng này rất ngon, nghe Trần Cẩn Ngôn dịu dàng nói: “Tôi đã liên hệ cho em một game show, có lẽ năm sau bắt đầu quay.”
“Game show?” Trên tay Thẩm Khanh Khanh còn cầm cốc trà, hơi nóng bao bọc chóp mũi: “Nhưng trên tay em vẫn còn có tài nguyên của chú Trần.”
Gia giáo của cô rất tốt, lúc nói chuyện với nhau sẽ vô cùng nghiêm túc nhìn vào mắt của đối phương, sau đó kiên nhẫn chờ người khác nói xong mới phát biểu ý kiến của mình.
Giọng điệu không nhanh không chậm, gãi đúng chỗ ngứa, làm cho người nghe rất thoải mái.
“Tôi đã hỏi qua đoàn phim bên này, suất diễn của em sẽ kết thúc trước khi sang năm mới, chờ đến năm sau thì đa số sẽ chụp suất diễn bổ sung.” Trần Cẩn Ngôn nói: “Game show kia cường độ không lớn, em đi chơi vui vẻ là được.
Đến lúc đó phim của e, cũng vừa lúc lên hình, còn có thể tuyên truyền phim mới.”
Cũng đúng, bộ kịch《Thanh xuân》này có giới hạn, không thể không dùng phương thức quảng bá trên trang web của các video lớn để lấy về nguồn tài chính, vậy nên nữ chính chậm chạp không tham gia e-kip khiến đạo diễn sắp trọc đầu.
Nhưng….Thẩm Khanh Khanh suy nghĩ vẫn lắc đầu: “Chú Trần, em cảm thấy hiện tại em vẫn chưa có tư cách tham gia game show.
Giai đoạn hiện tại em vẫn muốn diễn kịch, tiếp xúc nhiều các loại hình nhân vật, tăng cường năng lực của chính mình.”
Cũng có thể đến gần anh hơn.
Cô từ chối rất lễ phép cũng rất rõ ràng, Trần Cẩn Ngôn hiểu rõ cô càng cẩn thận đến nơi đến chốn hơn so với suy nghĩ của anh, cũng không bắt buộc: “Được, tôi đã biết.”
“Cảm ơn ý tốt của anh.” Thẩm Khanh Khanh cong cong khóe miệng, nở nụ cười vừa ngoan vừa ngọt: “Đúng rồi, hôm nay anh xem tôi diễn kịch, cảm thấy tôi biểu diễn như thế nào?”
“Làm người mới thì năng lực như vậy rất tốt.”
Hôm nay Trần Cẩn Ngôn xem Thẩm Khanh Khanh diễn kịch cả ngày, chỉ có chính anh mới biết được những lời anh nói có bao nhiêu khách quan.
“Thái độ của em cũng rất tốt.”
“Thái độ?”
“Tôi cho rằng ở đoàn phim, diễn viễn và người phụ trách tổ đạo cụ hoặc những người khác không có bất cứ sự khác nhau nào.
Nhưng hiện tại rất nhiều diễn viễn đóng phim mặc kệ tiến độ công việc, chỉ cần chính mình mệt mỏi thì bảo đạo diễn đi chụp trước cảnh diễn khác, hoàn toàn đảo lộn kế hoạch của đoàn phim, cuối cùng đồ vật bày ra cũng sẽ rất lộn xộn.”
“Tôi nhìn ra được hôm nay em rất mệt mỏi.” Anh nói: “Nhưng em cũng rất nỗ lực để chính mình đắm chìm trong trạng thái nhân vật để đóng phim.”
Thật ra Thẩm Khanh Khanh chụp từ đầu đến cuối các đoạn kịch có lời, giọng nói đã khàn khàn.
Trần Cẩn Ngôn cũng chú ý đến, bởi vì đứng thẳng trong thời gian dài, ngoài màn ảnh hai chân của cô đã phát run.
Nhưng chỉ cần màn ảnh còn ở trên người cô, cô vĩnh viễn là Chiêm Phù Phù hoạt bát lớn mật.
“Tôi cảm thấy việc này là lẽ hiển nhiên...” Mặc dù Thẩm Khanh Khanh được cổ vũ nhưng không vui vẻ như trong tưởng tượng của Trần Cẩn Ngôn: “Hơn nữa tôi cũng không phải hy vọng anh khen tôi, tôi hy vọng anh có thể nói cho tôi chỗ nào tôi làm chưa tốt.”
Trần Cẩn Ngôn xem cô hận không thể lấy giấy bút từ trong túi xách ra để ghi chép, không nhịn được bật cười, anh trêu đùa cô một câu: “Cô bạn nhỏ hiếu học này, tôi nhớ rõ hình như mình không mở lớp bổ túc nghỉ đông và nghỉ hè.”
Thẩm Khanh Khanh không dễ dàng buông tha cơ hội học tập hiếm hoi này, ôm chầm lấy cánh tay của anh, hận không thể dính keo lên tay châm ôm gắt gao người ta: “Chú Trần, anh phá lệ cho tôi đi, chờ lát nữa tôi mời anh uống trà sữa….”
“Chỉ có uốn trà sữa?” Người đàn ông giả đò suy nghĩ: “Trả giá và hồi báo của tôi hình như không cân xứng.”
Thẩm Khanh Khanh vội vàng buông cốc trà, hôn lên môi người đàn ông một cái.
“Vậy, vậy cái này thì sao….”
Cô gáu nhỏ hỏi trong sợ hãi, trên mặt đỏ bừng thành một mảnh.
Nhưng lời còn chưa dứt đã bị người đàn ông ôm eo ngồi khóa chặt trên đùi anh.
Kẹp chặt bên hông của cô không cho phép cô chạy trốn, Thẩm Khanh Khanh không dám ngẩng đầu, giống như một con đà điểu tạm thời chạy trốn, vùi đầu vào trong cổ của người đàn ông.
“Ừm, nếu giống như vừa rồi cô bạn nhỏ làm thì cũng không tệ lắm.”
“Vậy, tôi có thể học tập với anh không?”
Cô gái nhỏ vội vã muốn học tập, đã không thể chờ nổi.
“Có thể.” Bàn tay to của Trần Cẩn Ngôn vuốt ve mái tóc ngắn mềm mại của cô gái nhỏ: “Có mang theo kịch bản không?”
“Có! Có mang theo!”
Bởi vì tối hôm qua qua đêm ở khách sạn, hôm nay lúc kết thúc Thẩm Khanh Khanh cố ý mang theo kịch bản và câu chuyện nhỏ mà mình viết theo.
Anh nâng đầu của cô gái nhỏ lên, đặt xuống một nụ hôn dịu dàng trên trán cô.
“Vậy đợi lát nữa trở về tôi sẽ đối diễn với em một lần cho suất diễn ngày mai.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...