Em Chỉ Thèm Muốn Cơ Thể Anh FULL


Cô bạn nhỏ Thẩm Khanh Khanh bị giọng nói trầm ấm của anh chạm đến tận cùng xương cốt, khiến cô mềm nhũn.

Ngay cả lúc cơm nước xong, xếp hàng đi mua trà sữa vẫn còn mơ mơ màng màng, khuôn mặt cười ngây ngốc làm cho nhân viên thu ngân tiệm trà sữa không nhịn được cười theo.

Sau đó lúc đưa hai cốc trà sữa cho Thẩm Khanh Khanh, còn không quên nhìn người đàn ông cao lớn khí chất ngời ngời đứng bên cạnh cô.

A, quả nhiên khẩu trang đã đắp nặn không biết bao nhiêu anh đẹp trai, này mi này mắt, thật tuyệt, quả thực giống như ảnh đế Trần Cẩn Ngôn, khắc từ khuôn mẫu ra.

Cũng không biết nếu cởi khẩu trang xuống có thể tiêu tan ảo ảnh hay không.

Thẩm Khanh Khanh cầm trà sữa bẩn ngày nhớ đêm mong trong tay, vị ngọt thơ nồng của ca cao khiến cô chỉ muốn cười ngây ngốc.

Trần Cẩn Ngôn không thích đồ ngọt lắm, cầm một cốc khác trong tay vẫn luôn không nhúc nhích.

Lúc đến khách sạn, Thẩm Khanh Khanh nhanh chóng lấy kịch bản ra đưa cho Trần Cẩn Ngôn.

Toàn bộ quá trình giống như học sinh tiểu học nộp bài tập, chờ giáo viên sửa chữa phê bình.

Trần Cẩn Ngôn vừa lật kịch bản thì thấu rậm rạp những lời ghi chú màu đỏ của Thẩm Khanh Khanh, bên cạnh còn có đủ các loại hình người chibi với các vẻ mặt khác nhau.

Thẩm Khanh Khanh đã quên mất việc này, nhưng kịch bản đã ở trên tay của Trần Cẩn Ngôn, cô ngượng ngùng cướp lại.

Chờ Trần Cẩn Ngôn xem xong mấy đoạn diễn ngày mai của cô ngẩng đầu lên, thì thấy khuôn mặt của cô gái nhỏ đã hồng như một trái cà chua nhỏ tươi mới ướt át.

“Ghi chú không tồi.”

Những lời này của Trần Cẩn Ngôn vừa ra, đầu của Thẩm Khanh Khanh giống như sắp bốc khói: “Anh, anh đừng trêu đùa em, những hình người chibi đó là, là em tùy tay…..”

“Tôi đã nhìn qua bốn đoạn ngắn mà em phải diễn ngày mai.” Giọng điệu của Trần Cẩn Ngôn vẫn nghiêm túc như cũ, hình như cũng không có ý muốn trêu ghẹo cô: “Mặc dù tôi cảm thấy một đối một với em hơi khó khăn, nhưng em muốn tăng thực lực, chúng ta vẫn cần diễn lại mỗi cảnh ít nhất một lần thử xem.”

Thấy Trần Cẩn Ngôn nghiêm túc chuẩn bị phá lệ dạy bổ túc một chút kỹ thuật diễn cho cô, Thẩm Khanh Khanh cũng nhanh chóng thoát ra khỏi cảm giác thẹn thùng vì bị thần tượng phát hiện mình vẽ bậy, vội vàng tiến vào trạng thái diễn viên.


“Cảm xúc hơi quá nhiều, thu lại chút, diễn lại một lần.:

“Ánh mắt, lúc nhìn tôi thì lâu một chút, trắng ra một chút, Chiêm Phù Phù không phải loại tính cách dễ ngượng ngùng, đặc biệt khi đứng trước mặt người mình thích.”

“Đoạn này không giống trận diễn trước, em cần phải bộc lộ ra ngoài, bởi vì giai đoạn tình cảm của hai người khác nhau.”

Mặc dù Trần Cẩn Ngôn đã lui vòng nhiều năm, nhưng bản năng và khứu giác của diễn viên vẫn không giảm, y nguyên như năm xưa.

Mỗi lần Thẩm Khanh Khanh đi xuống thăm dò đều có thu hoạch, khiến cô càng thêm bội phục năng lực của Trần Cẩn Ngôn.

Cuối cùng đến khi trên mặt của cô gái nhỏ xuất hiện nét mệt mỏi, giọng nói của Trần Cẩn Ngốn cũng dần dịu dàng: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, đi tắm rửa đi, nên nghỉ ngơi.”

Nhưng Thẩm Khanh Khanh vừa mới bắt được cảm giác khác với những lần trước, cô không bỏ được đêm nay trôi qua để đi ngủ.

Có lẽ Trần Cẩn Ngôn đã nhận thấy tâm tư của cô gái nhỏ, đứng lên xoa xoa gáy của cô: “Bất cứ chuyện gì không phải một lần là xong được, diễn kịch cũng vậy.”

Cái gáy của cô giống như có hơi nóng bốc lên, đó là mồ hôi mỗi khi cô gặp phải trắc trở.

“Em biết, nhưng…” Cô gái nhỏ vẫn cau mày: “Diễn lại một lần cuối cùng được không, đoạn thứ tư.”

Đoạn này là tình cảm giữa Chiêm Phù Phù và thầy Trình thăng hoa, cảnh tượng là ở trong lớp học buổi tối tiết tự học sau một đêm bão to gió lớn.

Lúc đầu thầy Trình chỉ nghĩ đưa Chiêm Phù Phù không mang ô về nhà, kết quả ô của chính mình cũng hy sinh anh dũng trong gió lớn, hai người đều bị mưa xối ướt đẫm, giống như gà rơi vào nồi canh.

Dưới loại tình huống này rất dễ khiến người ta sinh ra cảm giác hoạn nạn, Chiêm Phù Phù lại tỏ tình thêm một lần nữa với thầy Trình trong đêm mưa kia.

Hơn nữa đây là lần đầu tiên cô được thầy Trình đáp lại…..một nụ hôn của người lớn.

Thẩm Khanh Khanh rất thích cách xử lý tình huống này trong kịch bản, cũng rất sợ hãi chính mình không thể diễn ra cảm giác thấp thỏm khi bị cự tuyệt một lần của Chiêm Phù Phù lúc tỏ tình, cả cảm giác mong đợi được thay đổi một cách mơ hồ của người trong lòng trong khoảng thời gian này.

“Được.”


Tất nhiên Trần Cẩn Ngôn biết đoạn diễn này đối với một người mới như Thẩm Khanh Khanh là một khiêu chiến rất lớn.

“Đến đây đi.”

*

Đêm giông bão, trên đường gần như không có người đi đường, Trình Nặc ném chiếc ô đã hỏng vào thùng rác, nhìn cô gái nhỏ bên cạnh cởi áo khoác đồng phục trên người đưa cho anh: “Thầy Trình…..”

Trình Nặc tiếp nhận áo khoác đồng phục của Chiêm Phù phù, giơ áo khoác lên, nhương không gian chật hẹp bên dưới áo khoác cho cô: “Nhanh, chạy nhanh.”

Nhưng ở dưới bão gió như vậy có dù hay không có dù cũng không khác nhau lắm, huống hồ là một cái áo khoác.

Hai người dầm nưa gian nan chạy đến dưới tầng của nhà Chiêm Phù Phù, cô gái nhỏ đã tiêu hao gần hết thể lực, mệt đến nỗi cong lưng tay chống đầu gối không ngừng thở dốc.

“Còn ổn không?” Trình Nặc lôi kéo cánh tay của cô gái nhỏ, đỡ cô ngồi dậy: “Đừng cong eo thở dốc, dễ dàng đau sốc hông.”

Chiêm Phù Phù thật vất vả mới ngồi dậy được, hai chân mềm nhũn, lảo đảo nửa ngã vào trong lòng ngực của Trình Nặc.

“Xin lỗi, thầy Trình, chân của em hơi mềm.”

Không muốn bị người mình thích chủ động đẩy ra, cô gái nhỏ lập tức đứng thẳng thân thể, theo bản năng ngước mắt nhìn đôi mắt của anh, muốn xác nhận anh có tức giận vì hành động của chính mình hay không.

Lời nói vẫn không dám nói thẳng ra, bởi vì ánh mắt của anh mà trong ngực cô như có ngọn lửa muốn đốt cháy đến cổ họng.

“Thầy Trình, thật ra em…”

Lần trước cô đến đây, đã bị thầy Trình nhìn ra manh mối đánh gãy, nhưng lúc này cô có cảm giác, Trình Nặc sẽ nguyện ý nghe cô nói xong.

Cô giơ tay lau nước mưa trên mặt, lộ ra vẻ mặt quật cường khiến Trình Nặc đau đầu nhất.


“Em thích thầy, không phải học sinh thích thầy giáo, là loại thích của người phụ nữ với một người đàn ông.”

“Năm nay em đã mười tám, mặc dù chưa ăn sinh nhật, nhưng em cảm thấy em đã là một người trưởng thành, em có thể phụ trách với chính lời nói của mình.”

Cô nói xong vẫn nhìn thẳng vào hai tròng mắt của Trình Nặc, nhìn thấy anh giơ tay đẩy ngọn tóc dính trên má mình, sau đó đè thấp giọng nói: “Đừng nháo, em biết tôi lớn hơn em bao nhiêu tuổi không?”

“Em biết.”

“Tôi từng ly hôn.”

“Em không ngại.”

‘”Em sẽ có tương lai rất tốt, tôi không xứng với em.”

“Em không cần, cái gì em cũng không cần! Em chỉ muốn thầy!”

Mỗi câu mỗi chữ của hai người càng lúc càng nhanh, thậm chí chữ cuối cùng của người đàn ông chưa nói ra đã bị Chiêm Phù Phù đổ trở về.

Cô nắm lấy bàn tay ướt đẫm của thầy giáo, khẩn trương đến mức hốc mắt đỏ bừng.

“Em chỉ thích anh, anh có hiểu không Trình Nặc?”

Mười chữ ngắn ngủi giống như hạt pha lê rơi xuống đất, phát ra âm thanh vỡ vụn giòn tan.

“Tôi sợ em hối hận.”

“Em sẽ không!”

Giờ phút này, người đàn ông cũng không nhịn được nữa, cúi đầu hôn lên đôi môi của cô gái nhỏ.

Nhân lúc cô còn ngây ngốc chưa kịp khép miệng lại, anh đưa đầu lưỡi của mình vào trong miệng của cô.

Chiêm Phù Phù bị hôn không trở tay kịp, giống như một cái cọc gỗ không dám có một cử động nào.

Thẳng đến người đàn ông bật cười vì khuôn mặt chất phác của cô, chủ động lôi kéo cánh tay của cô đặt lên trên vai của mình, lúc này hai người mới ôm hôn nhau.


Ngực của hai người giống như vách đá đang chậm rãi khép lại, cũng bại lộ nhịp tim đang nổi trống của Thẩm Khanh Khanh trước mặt Trần Cẩn Ngôn.

Mặc dù Trần Cẩn Ngôn diễn Trình Nặc, cũng nói những lời kịch đó, làm những chuyện đó, nhưng cho dù là khống chế tình tiết hay khí chất cũng mạnh hơn Lưu Khải An rất nhiều.

Chỉ nhìn ánh mắt của anh, trải qua vài lần đối diễn, Thẩm Khanh Khanh đã hoàn toàn chìm vào nhân vật Chiêm Phù Phù.

Rõ ràng kịch bản đã kết thúc, nhưng trong nháy mắt vẫn kêu lên theo bản năng: “Thầy Trình…”

Người đàn ông ôm cô không còn có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch như tiếng trống của cô gái nhỏ.

Lần biểu diễn này của cô còn tốt hơn hẳn mấy lần trước, có thể nói là trẻ nhỏ dễ dạy.

Thầy giáo Trần Cẩn Ngôn thuận thế đè nặng học sinh ngoan Thẩm Khanh Khanh trên sô pha, kéo ra khóa áo khoác đồng phục của cô, sau đó cúi đầu dùng mũi chạm vào hai luồng ngực sữa cao ngất của cô.

“Thật vang.”

Hơi dùng lưỡi trêu chọc, mặc dù Thẩm Khanh Khanh không hiểu anh đang nói gì, trên mặt lại nóng rực.

Hai chân hơi đung đưa trên giường, âm thanh giống mềm mại như cây kem vừa bị tan chảy: “Cái, cái gì vang?”

Cô không nghe thấy cái gì cả.

Trần Cẩn Ngôn hào phóng giải thích: “Tiếng tim đập.”

Loại tim đập chứng minh cô đã hoàn toàn dung nhập vào nhân vật Chiêm Phù Phù, cùng cô ấy chia sẻ tiếng tim đập vui sướng vì tỏ tình thành công.

Anh bế cô gái nhỏ nằm trên giường, Thẩm Khanh Khanh nhắm chặt mắt, cảm giác như cô bị mang về đêm mưa to gió dữ kia, có chút không phân rõ hiện thực và kịch bản.

Tiếng tim đập của cô càng lúc càng vang, đỏ mặt nhẹ nhàng lắc đầu, tay lại nắm chặt lấy cánh tay của người đàn ông:

“Để, để em biến thành người phụ nữ của thầy, được không?”

*

Trần Cẩn Ngôn: Cô gái nhỏ nhập diễn quá sâu, phải làm gì bây giờ, đụ một trận là được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận