Vừa mới mở cửa bước vào ngay lập tức mùi của bụi bẩn và ẩm mốc xộc lên mũi khiến họ phải nhăn mặt lại, sàn gỗ luôn phát ra những tiếng ọp ẹp trong mỗi bước chân của họ khi bước vào. Tuy rằng bên ngoài trời vẫn còn đang sáng thế nhưng khi bước vào bên trong lại rất tối.
- Quả nhiên quyết định mang đèn theo thật là đúng đắn, này cầm lấy đi mỗi đứa một cái gặp chỗ nào tối quá thì soi vào. -James vừa nói vừa lấy mấy cái đèn ở trong balo ra rồi đưa cho mỗi người một cái. -Thử kiểm tra xem có vấn đề gì không?
- Không có vấn đề gì cả, vẫn hoạt động bình thường. -Elizabeth nói sau khi thử vặn nút điều chỉnh vài lần.
- Của tớ cũng thế. -Dia nói sau khi kiểm tra xong.
- Được rồi, căn nhà này có tổng cộng 3 tầng mỗi người tìm một tầng. Beth, con mắt thứ 3 của cậu ổn rồi chứ? -James vừa hỏi vừa liếc nhìn về phía cô.
- Ổn rồi, đừng lo bây giờ tớ đã có thể kiểm soát tốt nó.
Đó là chuyện xảy ra vào khoảng một tháng trước khi cô mới khai nhãn thành công con mắt thứ ba. Ờ thì cũng không phải là tự nhiên mọc thêm một con mắt ở giữa trán như mọi người đã nghĩ đâu tuy rằng đúng là nó có nằm ở giữa trán thật. Đại khái thì đó là một con mắt tâm linh mà bất kì ai sinh ra cũng có, nó giúp chúng ta nhìn thấy "những thứ" mà mắt thường không thấy được. Tuy nhiên trong quá trình chúng ta lớn lên đôi mắt ấy sẽ dần dần khép lại và không còn nữa, đương nhiên là vẫn có một số trường hợp ngoại lệ giống như Dia, dù đã lớn nhưng con mắt thứ ba của cậu ấy vẫn không nhắm lại.
Còn những con người bình thường giống như cô nếu muốn mở con mắt thứ ba thì phải học khai nhãn và đương nhiên đó lại là cả một quá trình nỗ lực khác, cô chắc chắn sẽ không bao giờ có thể quên được những tháng ngày mà bản thân cô phải ngồi thiền hàng giờ trong bóng tối để có thể dễ dàng tập trung tâm trí hơn. Thực ra việc mở con mắt thứ 3 này không chỉ giúp ta thấy được những thứ không thể thấy thôi đâu, nó còn giúp những giác quan khác tốt hơn, trực giác nhạy bé hơn và nó cũng giúp chúng ta làm chủ cảm xúc tốt hơn nữa.
Khi mà cô vừa mới khai nhãn thành công, khi đó cô vẫn chưa thể hoàn toàn làm chủ được nó nên đã hoàn toàn bị choáng váng khi có quá nhiều âm thanh đột ngột ập đến tai mình và cũng phải mất một khoảng thời gian dài để cô có thể hoàn toàn làm quen được với nó. Hiện tại thì cô đã có thể hoàn toàn làm chủ được nó rồi.
Thấy bộ dáng Elizabeth có vẻ ổn James thở phào an tâm rồi nói:
- Được rồi cùng phân công nhiệm vụ nào. Tớ sẽ kiểm tra tầng một, Dia sẽ kiểm tra tầng 2, tầng 3 giao cho cậu đấy Beth.
- Được, cứ giao cho bọn này! -Dia nói với vẻ hào hứng rồi vui vẻ khoác tay cô bước lên cầu thang.
Tiếng kẽo kẹt không ngừng vang lên trong mỗi bước chân của họ lên cầu thang, xem ra căn nhà thực sự đã cũ lắm rồi, nếu có gia đình mới dự định chuyển vào đây, cô nghĩ rằng họ nên tu sửa hoặc đập đi xây lại thì hơn. Bỗng từ đâu cô nghe thấy tiếng cánh côn trùng đập bên tai mình và rồi cuối cùng nó cũng bay đến xuất hiện trước mặt cả hai người chứ không còn chỉ vo ve bên tai nữa. Ồ và đó là,... một con gián? Một con gián liên tục bay lượn trước mặt như thể muốn trêu ngươi họ nếu đổi lại là những cô gái bình thường khác họ nhất định sẽ không kìm được mà la lên vì sợ hãi. Thế nhưng, cả Elizabeth lẫn Dia đều không không phải loại con gái sẽ dễ dàng tỏ ra sợ hãi trước những thứ như vậy.
Rất bình tĩnh, Dia đưa tay tóm lấy râu của con gián đó giơ lên trước mặt Elizabeth vui vẻ nói:
- Liz nhìn này, đây chính là loài gián lớn và phổ biến nhất trên thế giới tên khoa học của nó là Periplaneta americana, xem ra đây là một con gián đực trưởng thành.
- Tuyệt quá Dia! Chỉ nhìn thôi mà cậu cũng có thể biết được đâu là con đực con cái sao? Tớ thực sự không thể phân biệt được luôn đấy!
- Hì hì, thực ra cánh của gián đực thường dài hơn cánh của gián cái nếu để ý kĩ thì cậu sẽ thấy, hơn nữa gián thường thích sống trong môi trường ẩm mốc căn nhà này rất phù hợp với điều kiện đó. -Dia thoáng ngừng lại nhìn về phía trước khi bọn họ đã bước đến tầng 2. -Xem ra đã đến tầng của tớ rồi.
Dia im lặng nhìn phía trước khuôn mặt không còn nét cười đùa vui vẻ như khi nãy nữa, bàn tay đang nắm lấy tay cô giờ lại nắm chặt hơn. Elizabeth có thể cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình ấy đang run lên, nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu cuối cùng Dia cũng buông tay cô ra rồi bước về phía trước còn không quên quay lại nói với cô:
- Tớ đi trước đây, cậu cũng cố lên nhé!
- Ừm. -Elizabeth mỉm cười vẫy tay với bạn mình rồi quay lưng bước tiếp.
Càng đi lên thì lại càng tối hơn nếu không phải vì cô vừa mới từ bên ngoài vào thì cô nhất định sẽ tin rằng bây giờ là buổi tối. Không khí cũng càng lúc càng khiến cô cảm thấy ngột ngạt hơn, chắc tại mấy cái cửa sổ trên này đều bị niêm phong nên mới vậy đây mà. Bước lên đến nơi xung quanh hoàn toàn tối đen như mực thứ duy nhất phát sáng chính là chiếc đèn ở trên tay cô, trong trường hợp này nếu cô nói cô không sợ thì đó chắc chắn sẽ là lời nói dối, huống chi bây giờ cô còn đang ở trong một căn nhà ma ám và đi tìm món đồ bị nguyền rủa.
Hít một hơi thật sâu, Elizabeth cố gắng nhớ lại những kiến thức mà mình đã học được để trấn tĩnh lại bản thân rồi bước tiếp. Bước vào căn phòng đầu tiên, đây có vẻ là phòng ngủ cho trẻ con, cô đoán sau khi nhìn thấy một chiếc giường nhỏ và một đống đồ chơi rải rác xung quanh căn phòng. Bừa bộn thật, cô cúi xuống và kiểm tra những món đồ bằng đôi mắt thứ ba của mình. Mỗi sinh vật đều có hào quang riêng của mình, con người và những loài vật khác thường phát ra một loại hào quang màu sáng nhẹ. Còn những sinh vật không bình thường chúng sẽ phát ra một thứ hào quang khác, giống như cô Lucia vậy xung quanh cô ấy tỏa ra thứ hào quang màu vàng. Còn đồ vật, bản thân chúng vốn là vật vô tri vô giác tự chúng không thể tỏa ra hào quang được, nhưng nếu chúng có thể tỏa ra hào quang thì chắc chắn chúng có vấn đề.
Xung quanh đây không có món đồ nào như thế hết, tất cả đều chỉ là mấy món đồ chơi bình thường, liếc nhìn về phía gầm giường trong đầu cô bất giác nhớ đến mấy câu chuyện kinh dị mà gần đây cô hay đọc với Dia. Chỉ là mấy câu chuyện vớ vẩn thôi mà đừng để ý nhiệm vụ quan trọng hơn, đồ chơi vương vãi đầy dưới đất thế này rất có khả năng sẽ có vài món ở dưới gầm giường. Nghĩ vậy Elizabeth liền quỳ xuống, ép mặt xuống sàn chuẩn bị vén tấm chăn đang rủ xuống nền đất, bỗng cô ngừng lại một chút, nhắm mắt lại trong đầu không ngừng tưởng tượng ra những hình ảnh ghê rợn nhất chuẩn bị tinh thần đối mặt, cuối cùng cô lấy hết can đảm mạnh mẽ lật tấm chăn lên rọi ánh đèn vào và cúi xuống nhìn. Ngay lập tức, đập vào mắt cô chính là một cái đầu búp bê bị mất một bên mắt cùng nụ cười ma quái đang nhìn chằm chằm vào cô.
- A!
Dù đã có chuẩn bị từ trước nhưng cô vẫn không kìm được mà giật mình thốt lên tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Elizabeth cố gắng lấy hết số can đảm còn sót lại trong mình đưa tay ra với lấy con búp bê rồi lôi nó ra khỏi gầm giường, cô ngồi thẳng dậy đưa con búp bê lên ngang với tầm mắt của mình quan sát một hồi. Ngoại trừ vẻ ngoài khá đáng sợ ra thì không có gì đặc biệt chỉ là một món đồ bình thường thôi, đặt con búp bê qua một bên Elizabeth gần như muốn thở dốc vì vẫn chưa hết sợ, cô đặt tay lên ngực cố gắng trấn áp lại bản thân rồi tiếp tục cầm lấy chiếc đèn bão bên cạnh mình đứng lên, phủi lớp bụi dính người rồi mở cánh cửa đang đóng lại bước ra ngoài chuẩn bị đi tới căn phòng tiếp theo.
Bỗng cô khựng lại như nhớ ra điều gì đó, hình như vừa rồi lúc bước vào căn phòng đó cô đâu có đóng cửa đâu nhỉ? Nếu vậy thì tại sao lúc trở ra cánh cửa đó lại... Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô, không, chắc chắn là vừa rồi cô có đóng cửa lại, chỉ là cô không nhớ thôi, đúng, chắc chắn là thế! Elizabeth cố gắng trấn tĩnh lại bản thân rồi bước vào căn phòng tiếp theo, đây cũng là một căn phòng ngủ khác bên trong được bày biện khá đơn giản và gọn gàng ngoại trừ một cái giường đơn ra thì bên trong cũng chỉ có một vài vật dụng bình thường khác. Sau khi kiểm tra xong Elizabeth bước tới căn phòng cuối cùng, có vẻ như đây chỉ là một nhà vệ sinh nhỏ cô sẽ kiểm tra xong nhanh thôi.
Thế nhưng, ngay sau khi cô vừa mới bước vào cánh cửa phía sau cô bỗng tự nhiên đóng sầm lại, ánh đèn trên tay cô cũng chập chờn rồi tắt phụp. Elizabeth giật mình hoảng hốt vội vàng quay người lại cố với lấy cánh cửa phía sau tìm cách mở ra, thế nhưng, cô không thể tìm thấy nó cô không thể tìm thấy cánh cửa ấy đâu. Elizabeth cố gắng mò mẫm trong bóng tối nhưng bàn tay cô không thể chạm tới cánh cửa hay bức tường phía sau mình được, như thể nó không hề tồn tại ở đó vậy. Không thể nào! Cô cố gắng tìm cách bật chiếc đèn bão trên tay mình lên để kiếm chút ánh sáng nhưng không thể. Rõ ràng vừa rồi nó còn hoạt động bình thường mà.
Elizabeth sợ hãi quan sát mọi thứ xung quanh mình tất cả mọi thứ đều tối đen như mực thế nhưng, không hiểu sao cô vẫn có thể nhìn rõ tay chân mình như thể chúng đang phát sáng vậy. Hơn nữa vừa rồi cô đã thử đi xung quanh căn phòng này một chút rồi nhưng không hiểu sao cô lại không vô tình va phải hay đâm vào bất cứ thứ gì cả, tại sao căn phòng nhỏ hẹp này lại trở nên rộng như vậy? Hoặc là,... nơi này không phải là căn phòng mà cô mới bước vào.
Thế nhưng nếu như đây không phải là căn phòng đó vậy thì đây là đâu chứ? Hơn nữa, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...