[edit - Hoàn] Cả Đời Sủng Ái - Nghê...

Edit: Phưn Phưn

Thật ra Chu Tương Tương rất tin tưởng Phó Tranh.

Cô tin anh sẽ không bắt cá hai tay, tin anh vẫn còn thích cô nữa.

Cho nên anh vừa giải thích, tâm trạng cô đã khá hơn nhiều.

Nói đến đó, chủ yếu tức giận vẫn là do Phó Tranh không giải thích được tại sao bỗng trở nên lạnh nhạt.

Trước kia Chu Tương Tương cảm thấy chính mình không có mấy tính khí nhỏ của bạn gái, nhưng qua việc này, mới phát hiện thật ra chính mình cũng có.

Sẽ tức giận.

Cũng sẽ... Ghen.

Bọn Từ Hải đã gọi điện thúc giục nhiều lần.

Ăn lẩu cừu.

Lúc Phó Tranh đưa Chu Tương Tương tới, cả một bàn lớn, trừ mấy người trong phòng ngủ của Phó Tranh, còn có mấy nam sinh trong lớp, nữ sinh cũng có.

Từ Hải để lại cho Phó Tranh hai vị trí.

Thấy Phó Tranh vào, vội vàng đứng lên vẫy tay với anh, "Tranh ca, ở bên này!"


Ngồi bên phải vị trí Từ Hải giữ lại cho Phó Tranh, chính là Hạ Lâm Lâm.

Hạ Lâm Lâm không học cùng một lớp với Phó Tranh, nhưng bởi vì Từ Hải đang theo đuổi cô ta, cho nên mới mời tới đây.

Hạ Lâm Lâm vốn không muốn đến, nhưng trong lúc vô tình nghe bọn họ nói có cả Phó Tranh, vì vậy mới đồng ý.

Hôm nay Hạ Lâm Lâm cố ý ăn mặc thật đẹp. Lúc mới tới, các nam sinh cũng khen cô ta xinh đẹp.

Hạ Lâm Lâm quả thật rất xinh xắn, tóc dài phất phới, rất điềm đạm nho nhã.

Ngồi bên trái Hạ Lâm Lâm là Từ Hải, bên phải là hai chỗ trống.

Lúc nhìn thấy Phó Tranh bước vào, trong lòng mong đợi anh đến ngồi bên cạnh cô ta.

Nhưng mà Phó Tranh làm sao có thể.

Anh để Chu Tương Tương ngồi bên cạnh Hạ Lâm Lâm, còn chính mình thì ngồi bên cạnh Chu Tương Tương, bên tay trái là Tạ Nguyên.

Trong lòng Hạ Lâm Lâm bỗng nhiên mất mát, gắt gao cắn môi.
3

"Phó Tranh, đây là vợ cậu đó à?" Trong lớp có mấy nam sinh chưa từng gặp Chu Tương Tương, không khỏi tò mò.

Phó Tranh ôm vai Chu Tương Tương, nhướng mày cười, "Đúng vậy, vợ của tôi đấy."

Mỗi lần Phó Tranh giới thiệu Chu Tương Tương với người khác, luôn cảm thấy vô cùng kiêu ngạo vô cùng tự hào.

Các nam sinh lộ ra ánh mắt hâm mộ, "Ôi, có vợ thì thôi đi, đã vậy còn xinh đẹp như thế, muốn cẩu độc thân như bọn tôi phải sống thế nào đây."

Phó Tranh cười nhạo, "Thì tìm một người thôi."

"Tìm không ra."

Chu Tương Tương được khen xinh đẹp, cúi đầu, có hơi ngại ngùng cười.

Sau khi ăn xong, Từ Hải còn bao một phòng ở KTV, mời mọi người đi hát.

Ngũ âm của Phó Tranh không đầy đủ, nên chỉ ngồi một chỗ uống rượu với mọi người.

Chu Tương Tương lặng lẽ nhéo thắt lưng anh, nháy mắt với anh. Ý là không cho anh uống nhiều.

Phó Tranh là nghe lời vợ nhất, lại có người rót rượu cho anh, liền từ chối nói: "Không được, đau đầu."


Mọi người khuyên anh, cũng không cần uống nữa.

Ngược lại Chu Tương Tương rất thích hát, nhưng đêm nay nhiều người, lại không quen, cô không thể không biết xấu hổ mà hát, chỉ ngồi tại chỗ với Phó Tranh.

Trong lúc đó cha gọi điện thoại cho cô, cô cầm lấy di động ra bên ngoài nhận.

Chu Tương Tương vừa đi ra ngoài, Lâm Viện liền trêu ghẹo Hạ Lâm Lâm đến bên cạnh Phó Tranh ngồi.
4

Hạ Lâm Lâm hơi ngượng ngùng, bị Lâm Viện đẩy, ỡm ờ chen đến bên cạnh Phó Tranh.

Phó Tranh không uống rượu, đang chơi xúc xắc với mọi người.

Hạ Lâm Lâm ngồi ở bên cạnh, nũng nịu hỏi: "Cái này chơi như thế nào vậy?"

Giọng cô ta dịu dàng, hỏi Phó Tranh.

Nhưng mà Phó Tranh giống như là không nghe thấy, căn bản không có phản ứng lại cô ta.

Ở đối diện Từ Hải nghe thấy, vội vàng giải thích cách chơi cho Hạ Lâm Lâm một cách nhiệt tình.

Hạ Lâm Lâm cười cười, tâm trạng lại rất mất mát.

Ở bên cạnh Lâm Viện mặt không đổi sắc đẩy Hạ Lâm Lâm một cái, muốn để Hạ Lâm Lâm ngồi gần Phó Tranh thêm một chút.

Cô ta đẩy như vậy, Hạ Lâm Lâm khẽ hô một tiếng, thân thể đột nhiên ngã trên người Phó Tranh.

Phó Tranh không nghĩ tới cô ta sẽ té lại đây, bả vai bị đè ép một cái.

Anh nhíu mày, lập tức từ trên ghế salon đứng lên.


Chu Tương Tương đứng ở cửa, đúng lúc trông thấy một màn này.

Cô trông thấy Lâm Viện đẩy Hạ Lâm Lâm, là cố ý ngã trên người Phó Tranh.

Cô mím môi, sắc mặt không vui.

Phó Tranh đột nhiên đứng lên, mọi người đồng loạt ngẩng đầu, hỏi: "Sao vậy?"

Phó Tranh nói: "Không còn sớm nữa, tôi phải đưa vợ tôi về kí túc xá đây, mọi người chơi vui vẻ nhé."

Nói xong, cũng mặc kệ cái khác, đi tới cửa.

Duỗi tay kéo lấy tay Chu Tương Tương, chân bước về phía trước, hai người cùng rời đi.

Trên đường về kí túc xá.

Hai bên đường trồng đầy cây đại thụ cành lá xum xuê, đèn đường màu da cam chiếu xuống xuyên qua những nhánh cây, trên mặt đất hiện lên hai hình bóng rất dài. Hai tay nắm chặt.

Chu Tương Tương nghĩ tới một màn vừa trông thấy, tâm trạng không được dễ chịu, nhịn không được nói với Phó Tranh: "Nữ sinh vừa rồi, anh cách xa cô ta một chút."

Phó Tranh sững sờ, còn chưa mở miệng, lại nghe thấy Chu Tương Tương nói: "Cô ta có ý với anh."

Phó Tranh nghiêng đầu, nhìn Chu Tương Tương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui