[edit - Hoàn] Cả Đời Sủng Ái - Nghê...

Edit: Phưn Phưn

Thời gian một ngày rồi lại một ngày, trôi qua rất nhanh.

Kể từ khi Chu Tương Tương biết mỗi ngày Phó Tranh đều ngổi ở thư viện, cũng thay đổi thói quen cả ngày ở trong phòng ngủ của mình, bắt đầu ngày ngày theo Phó Tranh chạy tới thư viện.

Nghĩ tới cũng thật thú vị. Trước đây lúc học trung học, là Phó Tranh theo Chu Tương Tương chạy tới thư viện, hiện tại đảo lại, đổi thành cô theo Phó Tranh chạy tới thư viện.

Ngồi ở trong thư viện, Chu Tương Tương không khỏi cảm thán nói: "Sau khi lên đại học, hình như em trở nên lười biếng hơn."

Lười học tập, lười giao tiếp, trừ lên lớp, thời gian còn lại không phải cùng Phó Tranh hẹn hò thì cũng là ở trong phòng xem phim rồi ngủ rồi lại ăn.

Cô đều nghĩ không ra, tại sao cô lại trở nên lười đến thế?

Không lẽ hơn chục năm kiếp sống học tập trước khi lên đại học, đã dùng hết toàn bộ nhiệt tình của cô rồi?
1

Phó Tranh cười nói: "Lười thì cứ lười thôi."


"Vậy không được, về sau không tìm được công việc thì phải làm sao bây giờ?" Chu Tương Tương lắc đầu, nói.

Phó Tranh nói: "Không tìm được công việc thì sao, tìm không được thì anh nuôi em."

Chu Tương Tương cong môi cười, lại gần kéo lấy tay Phó Tranh, đầu gác lên vai anh, nhỏ giọng nói: "Vậy cũng không được, em muốn được làm việc."

"Làm việc thì có thể, nhưng mà em không cần phải áp lực." Phó Tranh nói.

Chu Tương Tương ngẩng đầu cười nhìn Phó Tranh, "Có một người bạn trai có tiền đồ thật tốt, có thể yên tâm làm một con sâu gạo rồi."

Phó Tranh cúi đầu cười, cúi người khẽ hôn lên môi cô một cái, "Vợ, ngoan."

...

Chu Tương Tương rảnh rỗi cả một học kỳ, tới gần cuối kỳ, cuối cùng mới từ từ tìm lại được trạng thái lúc học cấp ba, mỗi ngày liều mạng liều mạng học tập.

Tục ngữ nói, lâm trận mài thương, ít nhiều cũng sáng*.

(Lâm trận mài thương, ít nhiều cũng sáng*: Ý chỉ, nước đến chân rồi mới chuẩn bị, dù rằng thương không bén nhưng cũng sáng hơn là không mài. Khích lệ con người cố gắng đến phút chót, không nên từ bỏ.)

Bản thân Chu Tương Tương có nền tảng học tập, kiểm tra cuối kỳ đã ôn tập trước nửa tháng, cuối cùng thành tích cũng không tính là quá kém, trong lớp thi được hạng bốn.
1

Lúc có thành tích, thì đã được nghỉ đông.

Mẹ cô vẫn còn như lúc cao trung, quản thành tích của cô. Lúc nghe được Chu Tương Tương chỉ thi được hạng bốn trong lớp, vẻ mặt lập tức không tốt.

Khi đó đang dùng cơm, Lâm Mai để đũa xuống giáo dục cô, nói: "Con như vậy là thế nào đây? Từ trước đến giờ kiểm tra đều là hạng nhất toàn trường, vừa lên đại học, mới có một học kỳ, con đã rớt xuống hạng bốn cho mẹ? Con nói đi, rốt cuộc con đến trường có học cho đàng hoàng không hả?!"

Chu Tương Tương mím môi, đáp: "Mẹ, đại học lại không giống với cao trung. Lúc học cao trung, nền tảng của mọi người cao thấp không đều, nền tảng của con khá hơn một chút, cho nên mỗi lần thi đều rất tốt. Nhưng đại học lại không giống như vậy, tất cả mọi người đều là học bá, đều là dựa vào bản lĩnh của chính mình thi đậu Thanh Hoa, người này giỏi còn có người giỏi hơn, ngoài trời còn có trời cao hơn, con thì tính là cái gì."


Lâm Mai không tin tưởng lắm liếc nhìn cô một cái, "Đúng không?"

"Đúng vậy, bạn học cùng lớp của con ai cũng rất lợi hại, có nhiều người điểm thi đại học còn cao hơn cả con." Chu Tương Tương vội vàng gật đầu không ngừng.

Chu Hoa Lâm nói: "Ôi trời, con bé cũng đã lên đại học rồi, bà còn quản con bé nhiều như vậy làm cái gì. Vả lại, hạng bốn cũng không tệ mà."

Lâm Mai chỉ Chu Tương Tương một cái, "Nha đầu này, học kỳ sau thi tốt hơn cho mẹ. Đừng tưởng rằng lên đại học là có thể buông thả, như vậy thì không tìm được việc làm đâu, biết chưa?"

Chu Tương Tương vội vàng gật đầu, "Vâng con biết rồi, mẹ."

Chơi cả một học kỳ, học kỳ sau, cô cũng biết cố gắng.

Nếu đã như vậy, Lâm Mai cũng không trách Chu Tương Tương nữa.

Nào ngờ buổi chiều lúc bà đi ra ngoài thì gặp được dì Dung.

Hai người đứng nói chuyện phiếm, Lâm Mai chợt nghe dì Dung nói, cuối kỳ Phó Tranh thi được hạng nhất toàn khoa.

Lâm Mai liền kinh ngạc. Vừa vui vừa giận. Vui là vì, con rể tương lai của bà có tiền đồ! Giận là, nha đầu Chu Tương Tương lại không biết thua kém như thế!

Khi về nhà, Chu Tương Tương đang ngồi ở phòng khách gọi video với Giản Vi.


Lâm Mai vừa vào nhà, giày cũng chưa thay, đã lớn tiếng rống, "Chu Tương Tương, cái con nha đầu kia, con là làm gì đây hả! Phó Tranh người ta bây giờ thi được hạng nhất toàn khoa, còn con thì chỉ được hạng bốn trong lớp?!"

Chu Tương Tương nghe thấy Lâm Mai lại bắt đầu nói chuyện thi cử, đầu lập tức đau, vội vàng cúp video với Giản Vi.

Lúc Lâm Mai thay giày xong đi qua, từ trên ghế sofa nhanh chóng đứng lên quy củ, hai tay chắp sau lưng, chuẩn bị tiếp thu dạy dỗ.

Lâm Mai đi qua, đưa tay chọc vào gáy của Chu Tương Tương, nói: "Con nói thật cho mẹ nghe, rốt cuộc ở trường có nghiêm túc học tập không? Con nói cái gì mà người này giỏi còn có người giỏi hơn ngoài trời còn có trời cao hơn, hình như Phó Tranh người ta nền tảng đâu có hơn con? Người ta lên đại học, làm thế nào mà đã trổ ra hết tài năng rồi?"

Chu Tương Tương sờ trán, nói lầm bầm: "Anh ấy thông minh mà."

"Thằng bé thông minh, vậy con không thông minh à? Chu Tương Tương, con không cố gắng cho tốt, kéo xa khoảng cách với Phó Tranh, cẩn thận về sau người ta không cần con nữa cho xem."

Chu Tương Tương nhíu nhíu mày, "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy. Phó Tranh sẽ không như thế đâu."

"Hừ hừ, đàn ông đều thích phụ nữ ưu tú, con đừng có quá tự tin. Mẹ đã nói với con, Chu Tương Tương, Phó Tranh là con rể mà mẹ rất hài lòng, dáng dấp đẹp trai, lại ưu tú, đứa trẻ như vậy, có đốt đèn lồng cũng khó tìm, con phải nắm chắc cho mẹ."
3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận