Edit - Đm Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên


Ân Thiên Duệ nhìn Sở Mộ Thần, sau đó lại nhìn đôi mắt hy vọng của anh trai mình, hắn nuốt nước bọt và nói có chút khó khăn: "Không có." Nói xong, hắn lại nhìn Tiêu Lăng Hàn, nếu ở đây có người có thể cứu được Sở Mộ Thần, chắc chắn không ai khác chính là Tiêu Lăng Hàn.

Hành động của Ân Thiên Duệ khiến những người khác đều nhìn vào Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn sờ sờ mặt mình, nghi hoặc hỏi: "Sao các ngươi đều nhìn ta? Tuy rằng ta biết ta lớn lên rất đẹp, nhưng các ngươi cũng không cần phải nhìn chằm chằm ta như vậy!"

Ân Thiên Duệ muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì.

Thấy vậy, mọi người đều ngừng nói về đề tài này.

Đảo mắt đã đến thời điểm bí cảnh mở ra, Sở Mộ Thần lúc này không có tu vi, trực tiếp truyền tống sẽ khiến hắn bị thương càng nặng hơn.

Vì vậy Tiêu Lăng Hàn mang hắn đi ra ngoài, Tiêu Lăng Hàn trong lúc truyền tống đã thêm vào cho hắn một tấm chắn bảo vệ.

Sau một trận chuyển động nghiêng trời lệch đất, khi mở mắt ra, mọi người đã đến quảng trường thành Cốc Vũ.

Nhìn thấy hơn 300 người đột nhiên xuất hiện ở quảng trường, những người vốn có mặt ở quảng trường thành Cốc Vũ đều có chút ngốc.

Chuyện gì vậy trời? Tại sao đột nhiên có nhiều người xuất hiện ở quảng trường như vậy?

Trên thực tế, những người bị truyền tống còn ngốc hơn họ, còn bốn tháng nữa mới mở bí cảnh, vậy tại sao họ lại đột nhiên bị truyền tống? Chuyện gì đã xảy ra thế?

Bọn họ nhất thời mê mang, lo lắng sẽ bị đánh cướp, hiện tại không có trưởng lão đến đón nên tất cả đều nhanh chóng rời khỏi thành Cốc Vũ.

Mấy người Tiêu Lăng Hàn cũng đi theo dòng người của học viện Hoàng Cực và lên Truyền Tống Trận trở lại học viện.

Sáng hôm sau...

Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý còn chưa thức dậy, trận pháp bên ngoài động phủ đã bị động vào.

Nhìn Thượng Quan Huyền Ý ngủ trong ngực hắn, Tiêu Lăng Hàn bất đắc dĩ thở dài, xem ra tốt nhất vẫn nên tách ra ngủ riêng, nhìn mà không ăn được thực sự là cực hình.

Mở trận pháp, hắn vẻ mặt lạnh lùng nhìn Ân Thiên Thịnh ở ngoài trận pháp.

"Tiêu sư đệ, chào buổi sáng!" Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn bộ dáng mặt không chút biểu tình, trong lòng Ân Thiên Thịnh thắt lại, không phải là mình đang quấy rối hắn tu luyện đấy chứ? Nhưng bên ngoài không có viết thẻ bài bế quan a!

"Chào buổi sáng, Ân sư huynh vào ngồi đi."

Ân Thiên Thịnh ngồi xuống, nhìn về phía Tiêu Lăng Hàn, hỏi thẳng vào vấn đề: "Tiêu sư đệ, ngươi hẳn là có biện pháp chữa trị đan điền đi, đúng không?"


"Ai nói cho ngươi biết ta sẽ có biện pháp?" Tiêu Lăng Hàn không trả lời câu hỏi, hắn có biện pháp chữa trị đan điền, nhưng loại này đan dược hắn chỉ có một viên, cho nên rất trân quý.

Nghe Tiêu Lăng Hàn nói như vậy, tâm lo lắng Ân Thiên Thịnh cũng đã bình tĩnh lại.

Tiêu Lăng Hàn không có cự tuyệt, tức là còn có biện pháp, Ân Thiên Thịnh quỳ một chân xuống nói: "Tiêu sư đệ, nếu như ngươi chịu giúp Sở Mộ Thần chữa trị đan điền của hắn, Ân Thiên Thịnh ta nguyện ý nghe ngươi sai khiến.

Từ nay về sau tuân theo mệnh lệnh của ngươi, trung thành với ngươi, kiếp này sẽ không bao giờ phản bội ngươi."

"Ngươi cam tâm tình nguyện ?"

" Đương nhiên là cam tâm tình nguyện!"

"Tại sao? Chỉ vì hai người là bạn bè sao?"

"Hắn đã cứu mạng ta, hắn rất tốt với ta."

Tiêu Lăng Hàn suýt chút nữa sặc trước câu trả lời thành thật của Ân Thiên Thịnh, lý do chính đáng quá.

Chỉ là không biết Ân Thiên thịnh có để ý hay không, khi nói tới Sở Mộ Thần, tuy rằng mặt không biểu tình, nhưng tai hắn lại đỏ lên.

Có lẽ hắn không nhận ra điều đó, nhưng kỳ thật hắn đã thích Sở Mộ Thần.

Tiêu Lăng Hàn quyết định tạm thời không nói cho Sở Mộ Thần biết, nếu như bọn họ thành đôi, vậy chẳng phải sẽ có một đôi bằng hữu chuyên rải cẩu lương sao! Người ta nói những điều tốt đẹp cần mất thời gian dài mới có được, vậy nên hãy để họ dành thời gian dài cho nhau đi.

"Ta đồng ý, nhưng ta phải hạ cấm chế trên linh hồn của ngươi.

Cấm chế sẽ hạn chế ngươi nói hết thảy điều gì về ta, ngươi không thể phản bội trái tim mình.

Ngươi, có bằng lòng không?" Tiêu Lăng Hàn thậm chí không biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy Ân Thiên Thịnh, mình có một cảm giác quen thuộc, giống như hắn vốn dĩ phải trung thành với mình.

Đồng thời, có ba người có loại cảm giác quen thuộc này: Ân Thiên Duệ, Mạc Vô Nhai và Sở Mộ Thần, cho nên ba năm trước hắn sẽ không ngần ngại nhận Mạc Vô Nhai khi hắn đang cần giúp đỡ.

Tuy rằng hắn đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của nhưng hắn không để bụng, chỉ cần đạt được mục đích là được.

"Vậy thì làm đi!" Ân Thiên thịnh suy nghĩ một chút, vẻ mặt như là muốn đi vào pháp trường nói.

Tiêu Lăng Hàn trong lòng buồn cười, nhưng trên mặt vẫn không biểu tình, bình tĩnh nói: "Đừng khẩn trương, sẽ không có hại gì cho ngươi."

"Ta biết rồi."


Tiêu Lăng Hàn duỗi ngón trỏ ấn vào giữa lông mày Ân Thiên Thịnh, linh hồn theo ngón tay đi vào thức hải của hắn.

Kiếm khí trong thức hải tự động tránh né Tiêu Lăng Hàn, Tiêu Lăng Hàn đi vào linh hồn của Ân Thiên Thịnh.

Những đạo pháp quyết lần lượt đánh vào linh hồn hắn, những chú ngữ cổ xưa được niệm ra từ miệng Tiêu Lăng Hàn.

Toàn bộ quá trình chỉ tốn tám phút, so với hạ cấm chế của Mạc Vô Nhai thì dễ dàng hơn rất nhiều, bởi vì linh hồn Ân Thiên Thịnh không bị thương, cho nên không cần lo lắng bị thương đến hắn.

Sau khi ra khỏi thức hải của Ân Thiên Thịnh, Tiêu Lăng Hàn lập tức cảm giác được trong thức hải của mình có một trận rung chuyển, trong không gian Long Ngọc hình như có gì đó kỳ lạ.

Tiêu Lăng Hàn trực tiếp mang Ân Thiên Thịnh tiến vào không gian Long Ngọc, hắn vừa mới đứng vững, một phi kiếm bay thẳng ra từ cung điện, dừng lại ở trước mặt Ân Thiên Thịnh.

Nó dường như đang đánh giá Ân Thiên Thịnh, thậm chí còn đi vòng quanh hắn trước khi dừng lại trước mặt hắn, mũi kiếm chĩa thẳng vào giữa mày Ân Thiên Thịnh.

Trước khi Tiêu Lăng Hàn và Ân Thiên Thịnh kịp phản ứng, phi kiếm đã lấy được máu của Ân Thiên Thịnh.

Ân Thiên Thịnh còn chưa kịp hiểu ra tại sao hắn đột nhiên đổi sang một khung cảnh khác, một thanh kiếm tới trước mặt hắn, hắn suýt chút nữa rút kiếm chém trúng nó.

May mắn thay, thanh kiếm không hề tỏ ra thù địch với hắn, nhưng trước khi hắn kịp chuẩn bị, nó đã trực tiếp nhận chủ, cứ như vậy nhận chủ!

Ân Thiên Thịnh quay đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn, Tiêu Lăng Hàn cũng có chút nghi hoặc, mặc dù hắn là chủ nhân của không gian Long Ngọc.

Nhưng chủ nhân như hắn tựa hồ chỉ là vật trang trí, giống như Hỗn Độn Thánh Diễm, nó căn bản không cho hắn bất kỳ mặt mũi nào.

"Cầm đi!" Tiêu Lăng Hàn không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng xem ra thanh kiếm này rất thích Ân Thiên Thịnh.

Hiện tại nó đã trực tiếp nhận ra chủ, vậy chỉ có Ân Thiên Thịnh mới có thể nắm giữ nó.

Ân Thiên Thịnh do dự một lúc, đặt tay phải lên chuôi kiếm.

Ngay khi tay hắn chạm vào kiếm, vô số kiếm pháp hiện lên trong đầu hắn, Ân Thiên Thịnh vô thức nhắm mắt lại và lặng lẽ cảm nhận sự tinh diệu của những kiếm pháp đó.

Tiêu Lăng Hàn thấy người đã nhập định, liền đi tới trước cung điện, truyền linh lực dùng sức đẩy ra, nhưng ngoài cửa vẫn không có phản ứng, xem ra thực lực hiện tại của hắn vẫn còn quá thấp.

Tiêu Lăng Hàn chán nản rời khỏi không gian Long Ngọc, sau khi trì hoãn như vậy, Thượng Quan Huyền Ý đã dậy, sau đó một người thì đi đến Phù Viện, người kia thì đi đến Khí Viện.


Vừa đến Phù Viện, đã nghe thấy mọi người đang nói chuyện.

"Nghe nói viện trưởng đại nhân đã trở lại.

Có thật không đấy?"

"Là thật."

"Ta nghe sư phụ nói, viện trưởng thu về hai đồ đệ, nhưng hắn làm mất hai người đồ đệ của mình rồi, hiện tại đang nhờ sư phụ cùng những người khác đi tìm bọn họ!"

"Còn có thể loại làm mất đồ đệ sao?"

"Vậy viện trưởng còn nhận đệ tử không?"

"Chỉ bằng ngươi, quên đi! Cho dù viện trưởng muốn thu đệ tử, hắn cũng sẽ chỉ ở Võ Viện tìm người.

Viện trưởng của chúng ta là kiếm tu."

"..."

Hai cái đồ đệ? Kiếm tu? Tiêu Lăng Hàn nghe thấy học sinh Phù Viện nói chuyện như vậy, hắn luôn có dự cảm không tốt, không thể nào trùng hợp như vậy được? Là sư tôn tiện nghi kia sao?

Nghĩ tới lúc mình bị người ta thả ra một chút uy áp, bị thương nặng, Tiêu Lăng Hàn lập tức cảm thấy áp lực cực lớn!

"Này, ngươi là Tiêu sư đệ à, đã ba năm không gặp, không ngờ Tiêu sư đệ càng ngày càng đẹp.

Nhưng dù có đẹp đến mấy thì cũng không đẹp như sư huynh ta." Tiểu Mập tự nhiên ngồi ở ghế bên cạnh Tiêu Lăng Hàn.

"Có khảo hạch nào sắp tới không?"

"Có, nhưng những người đi bí cảnh trong vòng năm năm đều sẽ không phải tiến hành khảo hạch." Tiểu Mập vẻ mặt hâm mộ nói.

"Tại sao?"

"Lần này tiến vào bí cảnh Tử Linh có hơn mười người đều đã thăng cấp Kim Đan kỳ, những người không tiến giai cũng thu hoạch không ít.

Mọi người đều bận rộn bế quan, học viện đã quyết định cho bọn họ nghỉ năm năm." Tiểu Mập giơ tay chống cằm, vẻ mặt hâm mộ muốn chết, nếu hắn nằm trong số những người thăng cấp Kim Đan kỳ thì thật tuyệt.

"Thì ra là thế, vậy ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra ở học viện trong vòng ba năm qua không?"

"Chuyện lớn là hiệu trưởng đã về từ một tháng trước, chuyện nhỏ là có người đã mất tích từ nửa năm trước.

Hiện tại, trong học viện có hơn một trăm học sinh ở trong động phủ, biến mất không dấu vết.

Nói đến đây, Tiểu Mập vẫn có chút sợ hãi trước sự việc này.


Vốn dĩ hắn rất giàu có, thuê một cái động phủ để ở.

Kể từ khi sự việc xảy ra, hắn lập tức chạy đến sống trong lầu mộc (nhà gỗ) của học viện cùng những người khác.

.

"Những người mất tích là ai? Học viện không điều tra ra nguyên nhân sao?" Xem ra sau khi trở về, trận pháp trong động phủ phải được tăng cường.

"Có đủ loại người, nhưng những người biến mất đều sống trong các động phủ như Linh Nguyệt Sơn, Thiên Nguyệt Sơn, Huyễn Nguyệt Sơn.

Lúc đầu, chỉ có hai hoặc ba người mất tích mỗi ngày, sau đó hơn mười người đều biến mất.

Lúc này mới bị học viện phát hiện, nhưng học viện còn chưa tìm ra nguyên nhân." Tiểu Mập đi đến bên cạnh Tiêu Lăng Hàn thấp giọng nói.

Tiêu Lăng Hàn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

"Này, Tiêu sư đệ, ngươi cũng ở trong động phủ sao?"

"Ừm?"

"Nếu như ngươi còn ở trong động phủ, ta khuyên ngươi mau chóng trở về dọn đi, chỉ là không biết trong lầu mộc kia còn có giường thừa hay không thôi?" Tiểu Mập nghĩ đến mình đã như thế nào có thể trả hai trăm điểm cho một chiếc giường trong lầu mộc.

"Được, cảm ơn, ta về trước." Nói xong, Tiêu Lăng Hàn đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc Tiêu Lăng Hàn trở về động phủ ở Huyễn Nguyệt Sơn, Thượng Quan Huyền Ý đã trở về trước hắn.

Lúc này hắn đang ngồi ở sân trước, vẻ mặt nhàn nhã, đắc ý.

Cảm giác được trận pháp bên ngoài được mở ra, Thượng Quan Huyền Ý hai mắt sáng lên, nhất định Tiêu Lăng Hàn đã trở về.

"Sư huynh mời ngồi.

Ngươi cũng nghe nói là năm năm không cần khảo hạch nên mới trở về sao?" Sau khi hai người ngồi xuống, còn ân cần rót cho hắn một tách trà.

"Ngươi có việc gì à?" Tiêu Lăng Hàn cau mày, nhìn chằm chằm Thượng Quan Huyền Ý, tên này rốt cuộc đang làm gì vậy?

"Không có gì lớn, ta dự định ra ngoài rèn luyện một thời gian."

"Một mình ngươi sao?" Tiêu Lăng Hàn càng nhíu mày chặt hơn, gia hỏa này thăng cấp Kim Đan kỳ còn chưa ổn định tu vi, đã liền tính toán chạy ra bên ngoài, là có chuyện gì?

"Ừ, tối đa hai tháng ta mới có thể trở lại." Thượng Quan Huyền Ý nắm chặt chén trà trong tay, cụp mắt xuống, không dám nhìn Tiêu Lăng Hàn, sợ mình sẽ không nhịn được mà mời hắn đi cùng.

--------------- End chương 136: -----------



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận