Edit - Đm Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên


Thượng Quan Huyền Ý không xác định hỏi: “Sư huynh, thật sự sẽ cho ta toàn bộ linh thạch sao?”

"Không phải ngươi vẫn muốn nuôi Phệ Linh Thử sao? Ngươi vẫn còn linh thạch à? Không phải là đã sử dụng hết khi thăng cấp rồi sao?" Tiêu Lăng Hàn gần như đã sử dụng hết gia sản của mình khi thăng cấp.

May mắn thay, có linh thạch thượng phẩm do sư tôn tiện nghi để lại, nó đã giúp ích cho hắn rất nhiều.

Nếu Thượng Quan Huyền Ý là người hắn thích thì tất nhiên phải hào phóng hơn, nhưng đương nhiên không thể biểu hiện quá rõ ràng.

Phệ Linh Thử! Xong rồi xong rồi, sao mình lại quên cái quỷ tham ăn này nhỉ? Gia hỏa này vào lúc mình độ kiếp đã giao ra toàn bộ linh thạch của nó, để không bị chết đói, nó đã tiến vào không gian khế ước rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

"Sư huynh, nếu đã nói vậy thì ta không khách khí nữa vậy." Thượng Quan Huyền Ý cười vui vẻ, đem linh thạch cất đi.

Hai người họ rời xa hiện trường vụ án, tìm thấy một động phủ không có yêu thú và chuẩn bị qua đêm.

"Trước tiên nghỉ ngơi một đêm, ngày mai đi tìm mục tiêu tiếp theo."

"Sư huynh, mục tiêu tiếp theo của ngươi là gì?"

"Sở Mục Nam"

"Ồ!" Thượng Quan Huyền Ý thất vọng không nói nên lời, kỳ thực người hắn muốn giết nhất chính là Chung Hạo Thành.

Ánh mắt người này nhìn Tiêu Lăng Hàn khiến hắn chán ghét đến mức hận không thể đem tên này chém thành ngàn mảnh.

Tiêu Lăng Hàn cau mày, sao lại đột nhiên không vui rồi? Mình có nói sai gì sao?

Nghĩ đến việc để Huyền Ýcùng mình đi giết - người, chẳng lẽ hắn cũng có người muốn giết sao? Tiêu Lăng Hàn nhịn không được hỏi: “Vậy ngươi có muốn giết người nào không?”

"Ta ..

cũng có người muốn giết." Thượng Quan Huyền Ý do dự nói, cẩn thận quan sát sắc mặt Tiêu Lăng Hàn, hắn sẽ không cho rằng mình vô cớ giết người, sau đó lại cảm thấy chán ghét chính mình đấy chứ?

"Ai?"

"Sao ngươi không hỏi ta vì sao muốn giết hắn?"


"Điều đó không quan trọng.

Điều quan trọng là ngươi muốn hắn chết, vậy là được rồi."

Nghe Tiêu Lăng Hàn nói xong, Thượng Quan Huyền Ý hài lòng, sau này nếu như mình muốn giết tên anh họ chết tiệt kia, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào.

Liệu hắn có như bây giờ, luôn duy trì chính mình mà không cần lý do gì không?

Tiêu Lăng Hàn còn đang chờ Thượng Quan Huyền Ý trả lời, nhưng khi hắn quay người lại liền phát hiện tên nhóc này đã ngủ rồi.

Trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, gia hỏa này đúng là có tâm lớn, rất tin tưởng mình, hoàn toàn không ý đề phòng chính mình tí nào.

Trời xanh, mây trắng, không có nắng vàng mà là sương mù nhàn nhạt, núi đồi trắng xóa, vách đá dựng đứng chọc trời, đây chính là hình ảnh hiện giờ phản chiếu trong mắt Sở Mục Thần.

Sở Mộ Thần toàn thân đầy máu, nằm trên một tảng đá, phía bên kia tảng đá có một người đang đứng.

Hắn từ trên cao nhìn xuống Sở Mộ Thần, trong mắt tràn đầy ác ý, hắn không ai khác chính là Sở Mục Nam.

Ba ngày trước, Sở Mộ Thần ở đây thăng cấp Kim Đan kỳ, không biết ông trời có thù oán gì với hắn hay không, lôi kiếp nhiều hơn người bình thường gấp đôi, hắn bị đánh đến thừa sống thiếu chết, không thể động nổi một ngón tay.

Đúng lúc này, Sở Mục Nam dùng một sợi dây thừng buộc vào người mình từ trên vách đá đi xuống, trực tiếp đáp xuống trước mặt mình.

Thừa dịp mình độ kiếp bị thương nặng, hắn trực tiếp móc lấy Kim Đan mà hắn vừa ngưng kết.

Từ đó, hắn mất hết tu vi, vết thương trên người cũng chưa lành, hiện tại chỉ có thể chờ đợi cái chết.

"Ha ha ha...!Ngũ ca, sáu năm trôi qua, ngươi cuối cùng cũng rơi vào tay của ta, ta sẽ không bao giờ để ngươi sống sót rời khỏi bí cảnh đâu.

Đây chính là nơi chôn thây của ngươi."Sở Mục Nam nhìn Sở Mộ Thần nửa sống nửa chết, trong lòng vui sướng khó tả.

Lúc trước còn ở đại lục Huyền Thiên, bởi vì chênh lệch tuổi tác chỉ có sáu tháng, Sở Mộ Nam bị cha mình so sánh với Sở Mộ Thần.

Sau đó, một ngày nọ, hắn ở ngoài cửa tình cờ nghe được rằng cha hắn sắp phái người đến đại lục Hoàng Cực để lén lút giết Sở Mộ Thần.

Lúc đó hắn rất sốc, không biết tại sao cha lại muốn giết Sở Mộ Thần, nhưng sau đó hắn nghĩ đây có thể là cơ hội của mình nên đã xung phong xin ra trận.

Nhưng khi đến đại lục Hoàng Cực, Sở Mục Nam nhận ra rằng việc giết Sở Mộ Thần không phải là điều dễ dàng.


Bên ngoài học viện, có tu sĩ Nguyên Anh đỉnh luôn bảo vệ hắn, bên trong học viện cũng có những trưởng lão đang bảo vệ hắn.

Hiện tại ở bí cảnh, sẽ không có người bảo vệ hắn nữa, cuối cùng mình cũng có cơ hội giết chết hắn.

"Ngươi tới đại lục Hoàng Cực mục đích không phải là rèn luyện, mà là để giết ta?" Sở Mộ Thần nhìn chằm chằm bầu trời, không nhìn Sở Mục Nam, tựa như đang tự nói với chính mình.

" Bây giờ ngươi biết thì như thế nào? Ngươi cho rằng sẽ có người tới cứu ngươi sao? Hiện tại ngươi chỉ là một kẻ vô dụng.

Ta tin rằng cho dù cha ngươi biết, ông ấy cũng sẽ từ bỏ ngươi." Sở Mục Nam nhìn Sở Mộ Thần với ánh mắt khinh thường.

Nếu chú hai thực sự thích hắn, vậy thì sẽ không bởi một tội danh vô lý mà giận chó đánh mèo lên hắn, còn lưu đày hắn đến đại lục Hoàng Cực.

Sở Mục Nam tin rằng ngay cả khi hắn chết, hắn cũng sẽ không dậy nổi một chút bọt sóng ở Sở gia.

"Đúng vậy, hiện tại biết thì như thế nào?" Sở Mộ Thần tựa hồ đang hỏi Sở Mục Nam, cũng tựa hồ đang hỏi chính mình.

“Ngũ ca, hiện tại ta sẽ tiễn ngươi một đoạn xuống hoàng tuyền.” Sở Mục Nam nói xong, trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm, lưỡi kiếm chĩa thẳng vào trái tim Sở Mộ Thần.

Ngay khi mũi kiếm sắp đâm vào trái tim Sở Mộ Thần thì thanh kiếm đã gãy từng tấc.

Sở Mục Nam kinh ngạc nhìn kiếm trong tay, thấy vết đứt sắp kéo dài đến chuôi kiếm, hắn nhanh chóng ném chuôi kiếm trong tay đi, chuôi kiếm trực tiếp nổ tung giữa không trung.

Hắn cau mày nhìn về phía tay mình, sao có thể xảy ra chuyện như vậy, thanh kiếm này mặc dù dùng là cướp đoạt của người khác, nhưng cũng là pháp khí cấp hai, làm sao có thể gãy được? Vừa rồi hắn không cảm nhận được linh khí dao động, Sở Mục Nam nghi hoặc nhìn xung quanh, cũng không phát hiện có gì kỳ quái.

Không, dây thừng! Lúc xuống mình dùng dây để xuống nhưng bây giờ dây đã mất rồi.

"Ai?"

"Cút ra đây!" Sở Mục Nam gầm lên không trung, cảnh giác nhìn xung quanh.

Hắn nói xong không có người trả lời, chỉ có thanh âm của chính hắn vang vọng giữa vách đá, khiến người ta có cảm giác rùng rợn.

Khi Sở Mục Nam cúi đầu nhìn Sở Mộ Thần thì phát hiện Sở Mộ Thần đã biến mất, chỉ để lại một vũng máu.


Đồng tử của hắn nhanh chóng co rút lại, Sở Mộ Thần lặng yên biến mất.

Nhưng nghĩ tới Sở Mộ Thần đã thành phế nhân, hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Điều quan trọng nhất bây giờ là phải rời khỏi đây, để giết Sở Mộ Thần, Sở Mục Nam đã cố tình xuất hiện sau khi hắn độ kiếp để giáng cho hắn một đòn chí mạng.

Khi Sở Mục Nam phát hiện chiếc nhẫn không gian của mình trống rỗng, hắn biết rằng việc giết Sở Mộ Thần là hoàn toàn không thể.

Vì lý do này mà hắn đã chờ đợi ở gần vách đá suốt một năm, trời xanh không phụ người có lòng, cuối cùng hắn cũng đợi đến khi Sở Mộ Thần thăng cấp Kim Đan kỳ.

Đột nhiên bên tai vang lên tiếng "xào xạc", Sở Mục Nam chậm rãi quay người lại, hắn nhìn thấy một đàn rắn độc lớn từ trên vách đá đang bò về phía hắn.

Hắn không biết có bao nhiêu con rắn, lúc này chỉ cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân lạnh buốt, hắn kinh hãi nhìn các loại rắn từng bước một đến gần mình.

"A...!Không, đừng tới đây." Sở Mục Nam kêu lên, từ trong nhẫn không gian lấy ra một thanh kiếm, tay run rẩy, lui về phía sau.

Cảm thấy mình đã tới mép đá, hắn quay đầu nhìn về phía sau, hòn sỏi nhỏ bị chân hắn chạm vào đã rơi xuống vực sâu.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Mục Nam càng thêm lo lắng, nhưng khi hắn quay người lại, con rắn đã ở dưới chân hắn, phun ra nọc độc của con rắn, chân hắn run rẩy, sau đó ngã thẳng xuống.

Sở Mục Nam sợ hãi ngất đi, tưởng mình đã chết nhưng đột nhiên toàn thân đau nhức dữ dội.

Hắn chỉ cảm thấy có thứ gì đó di chuyển xung quanh cơ thể, khó chịu đến mức phải mở mắt ra.

"A..." Cảnh tượng đập vào mắt khiến Sở Mục Nam trợn mắt, lại ngất đi.

Hơn chục con rắn vây chặt Sở Mục Nam, không ngừng bò quanh hắn, một số con đã cắn hắn mấy lần.

Nửa giờ sau, Sở Mục Nam trực tiếp bị những con rắn kia độc chết.

Thượng Quan Huyền Ý phóng ra dị hỏa, đốt cháy Sở Mục Nam cho đến khi xương cốt của hắn không còn gì, hồn phi phách tán.

Cho dù trên người Sở Mục Nam có ấn ký thần thức mạnh mẽ của cường giả Luyện Hư kỳ thì nó chỉ rơi trên người những con rắn đó, không liên quan gì đến Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn.

Trong một hang động...

Sở Mộ Thần tưởng rằng mình đã chết, không ngờ lại sống sót, nghĩ đến lúc này mình không có tu vi, không khác gì phàm nhân, hắn cảm thấy có chút thất vọng.

Ngủ một giấc, không biết Tiêu Lăng Hàn dùng biện pháp gì, hiện tại chỉ có đan điền của hắn bị tổn thương không có cách nào chữa trị, còn những vết thương bên ngoài khác trên cơ thể đều đã khỏi.

“Hiện tại ngươi chỉ có thể ăn tạm cái này thôi, tạm chấp nhận đi nhé.” Thượng Quan Huyền Ý có chút vui sướng khi người gặp họa nói.


Nhìn bát cháo đặt trước mặt, Sở Mộ Thần cũng không có làm gì, chỉ cau mày nhìn bát cháo.

"Thượng Quan sư đệ, cái này thật sự có thể ăn được sao?" Sở Mộ Thần do dự hỏi, lông mày hắn như sắp thắt lại.

Hắn thật sự không thể ăn được bát cháo này, cháo trong bát có mùi lạ lạ, hiển nhiên là đã được nấu chín.

Nhìn màu đen và màu vàng loang lổ trong bát, mặc dù bụng hắn đang cồn cào vì đói nhưng hắn cảm thấy thực sự không thể ăn nó được.

"Đương nhiên, đây là cháo làm từ gạo bạch linh, chuyên cung cấp cho người thường ăn."

"Ta hiện tại không cảm thấy đói lắm, có thể đợi Tiêu sư đệ về rồi mới ăn cũng được."

Sở Mộ Thần mím môi, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, Tiêu Lăng Hàn không biết khi nào mới trở về, nếu không trở về, hắn sẽ bị Thượng Quan Huyền Ý mưu sát mất aaaa.

"Vậy được rồi, thật ra đây là lần đầu tiên ta nấu ăn, còn muốn ngươi đánh giá giúp ta một chút, nếu ngươi thấy ngon, sau này ta sẽ nấu cho sư huynh của ta." Thượn QuanHuyền Ý mặt đầy tiếc nuối, đem bát cháo trên bàn dọn đi.

Sở Mộ Thần: "..." Cũng may ta chỉ là kẻ nếm thử, ngươi nên đi hại Tiêu Lăng Hàn đi!

Một lát sau, Tiêu Lăng Hàn dẫn Ân Thiên Thịnh, Ân Thiên Duệ, Mạc Vô Nhai đi vào sơn động.

Nhìn bộ dáng hiện tại của Sở Mộ Thần, có rất nhiều người cảm thấy đồng cảm với hắn.

"Các ngươi đây là biểu tình gì? Ta chưa chết!" Sở Mộ Thần nhìn mấy người, tức giận nói.

"Là ai? Ta muốn giết hắn!" Ân Thiên Thịnh cầm kiếm trong tay, nhìn Sở Mộ Thần vẻ mặt bình tĩnh ngồi đó, trong lòng cảm thấy khó chịu.

"Đừng xúc động, ta không sao, cũng không phải là trị không hết." Sở Mộ Thần nắm lấy tay Ân Thiên Thịnh, để hắn ngồi bên cạnh, ra tiếng khuyên giải an ủi nói.

Tay không buông ra mà không dấu vết vuốt ve tay hắn một chút, nhìn thấy vẻ mặt đầy phẫn nộ của hắn, trong lòng vừa vui lại vừa khổ sở.

Dù sao thì đương sự Ân Thiên Thịnh căn bản không có cảm giác được, nhưng Tiêu Lăng Hàn lại không có chút dấu vết liếc nhìn Sở Mộ Thần một cái.

Thầm nghĩ, tên này thật vô liêm sỉ, bây giờ không có tu vi, còn muốn lợi dụng chiếm tiện nghi con nhà người ta.

Nhưng dù sao cũng là kẻ tình ta nguyện a! Những người khác cũng quản không được.

"Tiểu đệ, ngươi có đan dược nào chữa trị đan điền không?" Ân Thiên Duệ nhận được truyền thừa từ một luyện đan sư cấp chín, hắn và Mạc Vô Nhai đều biết.

Ở đại lục Hoàng Cực, hắn chưa từng nghe nói có người nào bị tổn thương đan điền mà có thể chữa khỏi, nên hắn chỉ có một phần vạn hy vọng mà hỏi một câu.

-------------- End chương 135: -----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận