Edit - Đm Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên


Ba ngày sau…

Hôm nay là khảo hạch của các học sinh Khí Viện và Thượng Quan Hiên Di là một trong số đó.

Khí Viện là thuật pháp viện có số lượng người ít nhất, mọi người đều cho rằng luyện khí không có tương lai, lại dơ bẩn và mệt mỏi nên không muốn đến Khí Viện.

Khí Viện chỉ có khoảng một trăm người, quá trình khảo hạch kéo dài trong ba ngày, nhưng quá trình luyện khí diễn ra lâu nhất.

Một người gần như không thể luyện chế được pháp khí cấp hai trong một ngày, vì vậy viện trưởng Khí Viện đã yêu cầu các học sinh trong Khí Viện đồng thời tiến hành khảo hạch.

Ai luyện chế pháp khí cấp bậc cao và phẩm cấp tốt trong vòng ba ngày sẽ có điểm cao nhất.

Tiêu Lăng Hàn đã chờ Thượng Quan Huyền Ý ở ngoài trận pháp, hắn đã đợi ba ngày rồi.

Ở một góc quảng trường mà hắn không để ý, Chung Hạo Thành đứng từ xa nhìn hắn mấy lần, trong mắt tràn đầy vẻ điên cuồng.

Công bằng mà nói, mọi người đều sử dụng nguyên liệu luyện chế giống nhau, và tất nhiên đều do học viện sản xuất.

Tuy nhiên, nếu có tài liệu luyện chế tốt thì có thể thêm vào.

Nói chung là không có ai thêm vì không có đủ thời gian.

Thượng Quan Huyền Ý đang luyện chế một thanh kiếm, một pháp kiếm thuộc tính hỏa, khi luyện khí, hắn bổ sung thêm một khối Hỏa Tinh Huyền Kim, thành quả là phpas khí cấp hai thượng phẩm.

Không cần phải nói, Thượng Quan Huyền Ý dễ dàng có được danh nghạch tiến vào bí cảnh.

"Tiểu sư đệ, chúc mừng ngươi a!"

"Chung sư tỷ chúc mừng!"

"Vẫn là tiểu sư đệ ngươi lợi hại! Chỉ sau nửa năm ở học viện, ngươi đã có thể luyện chế được một pháp khí cấp hai thượng phẩm." Chung Lệ Tú ghen tị nói, nàng biết vị tiểu sư đệ này có thiên phú không tồi, nhưng nàng không ngờ tài năng của hắn lại tốt đến vậy.

"Chung sư tỷ, không cần coi thường chính mình, không phải ngươi cũng luyện chế ra pháp khí cấp hai thượng phẩm sao? Ngươi mới là chân chính lợi hại.


Ta thêm Hỏa Tinh Huyền Kim mới luyện ra pháp khí cấp hai thượng phẩm.” Thượng Quan Huyền Ý rất ngưỡng mộ Chung Lệ Tú vì có thể luyện chế ra pháp khí thượng phẩm bằng vật liệu đơn giản.

Trong khảo hạch này có một số người không thêm tài liệu luyện khí quý giá.

Huống chi bản thân hắn cũng đã luyện khí trong không gian Tiêu Lăng Hàn mấy năm mới đạt đến trình độ hiện tại.

"Tiểu sư đệ, miệng ngươi thật ngọt, ngươi ăn mật đúng không a? Không biết sau này sẽ tiện nghi tiểu cô nương nào."

"Chung sư tỷ, ngươi nói cái gì đó?" Thượng Quan Huyền Ý vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt nhìn Chung Lệ Tú, khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Đại Ma Vương lại vô thức hiện lên trong đầu hắn.

"Này, tiểu sư đệ, ngươi thẹn quá hóa giận hả? Ngươi đã có người mình thích rồi sao? Nhìn xem, vành tai của ngươi đỏ lên hết rồi kìa.

Nói thật cho ta biết vừa rồi ngươi đang nghĩ đến ai?" Chung Lệ Tú nhìn Thượng Quan Huyền Ý như một con mèo nhỏ đang xù lông, lại nhìn thấy vành tai đỏ rực của hắn, cuối cùng không khỏi tò mò hỏi.

"Mới không có! Ta còn nhỏ như vậy làm sao có người mình thích được?"

“Ai nói với ngươi, tuổi còn nhỏ không thể có người mình thích? Ngươi đã mười ba tuổi rồi, mấy năm nữa là có thể kết hôn sinh con.

Hiện tại nếu có người mình thích thì có thể định ra trước.

Sau đó chờ khi đủ lớn thì có thể trực tiếp kết hôn.

Nói cho sư tỷ biết, ngươi vừa ý vị sư muội nào? Sư tỷ sẽ giúp ngươi hỏi thăm xem ý nàng thế nào.”

"Chung sư tỷ, ta thật sự không có thích sư muội nào cả." Thượng Quan Huyền Ý trong lòng nóng nảy, hắn không phải ở Khí Viện thì cũng là ở động phủ, làm sao có thời gian kết giao với sư muội nào? Hơn nữa, nữa nhân có thể tùy tiện kết giao sao? Mặc dù bề ngoài trông ngây thơ đáng yêu nhưng ngươi vẫn không biết bên trong nó đen tối đến mức nào đâu!

"Thật sự không có?" Chung Lệ Tú nghi ngờ hỏi.

"Thực sự không có!"

"Vậy ngươi có biết thích là gì không?" Chung Lệ Tú vẫn không tin, bởi vì nàng luôn nhìn thấy tiểu sư đệ của mình luyện khí mất tập trung, cái biểu hiện này nhất định là hắn đang nghĩ tới tiểu sư muội nào đó.

Thượng Quan Huyền Ý kiên quyết lắc đầu, cho dù biết cũng sẽ giả vờ như không biết, thân thể hiện tại của hắn chỉ mới mười ba tuổi! Hơn nữa, không thể tùy tiện nói ra người mình thích, tên kia trong lòng chỉ muốn cưới nữ nhân thôi.

"Sư tỷ ngươi hôm nay ở đây sẽ nói cho ngươi biết thích một người như thế nào.


Nếu thích một ai đó, thì sẽ đỏ mặt khi nhìn thấy đối phương, tim đập nhanh hơn và rất quan tâm đến chuyện của hắn, luôn luôn muốn nhìn thấy đối phương, và khi không nhìn thấy hắn, thì ta sẽ lo lắng và thất vọng, như thiếu một điều gì đó, khi nhìn thấy hắn sẽ rất hài lòng, tâm trạng ngày hôm đó sẽ rất tốt.

Khi nhìn thấy hắn cư xử thân mật với người khác sẽ cảm thấy khó chịu; nếu người khác thích hắn sẽ cảm thấy tức giận, thậm chí có thể sinh ra sát khí với người này." Chung Lệ Tú vừa nói vừa rơi vào một hồi ức nào đó, trong mắt hiện lên một tia thống khổ rồi biến mất, nhưng rất nhanh nàng đã trở lại bình thường.

Thượng Quan Huyền Ý trong lòng tràn đầy buồn bực nên không nhận thấy Chung Lệ Tú có gì kỳ lạ.

"Nếu người ngươi thích cũng thích ngươi thì ngươi phải trân trọng nó.

Đừng đến lúc bỏ lỡ rồi mới biết hối hận.

Lúc đó hối tiếc cũng không kịp." Chung Lệ Tú vỗ vai Thượng Quan Huyền Ý, chân thành nói.

Thứ quý giá nhất trên đời chính là tình yêu thuần túy, không có bất kỳ ham muốn lợi ích nào, có bao nhiêu người có thể như vậy đây?

Thượng Quan Huyền Ý lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, người mình thích chẳng lẽ cũng thích mình sao? Hắn có thích mình không? Không, hắn chỉ coi mình như em trai thôi, thứ hắn ấy thích chính là nữ nhân! Tại sao mình không phải là nữ nhân chứ?

"Tiểu sư đệ, sao ngươi ngơ ngác như vậy? Ngươi còn nói là ngươi không có người thích.

Ngươi xem" Chung Lệ Tú chỉ vào những học sinh đang khảo hạch , nàng nhìn thấy những người đó đang đi ra ngoài, liền nói tiếp: "Mọi người đều khảo hạch xong rồi, ngươi đứng đây suốt mười phút không nhúc nhích.

Viện trưởng cũng tuyên bố khảo hạch kết thúc, nhưng ngươi lại không phản ứng." Chung Lệ Tú hài hước nói.

Thượng Quan Huyền Ý cười xấu hổ, lơ đãng nói: “Cám ơn Chung sư tỷ, ta về trước.”

Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Thượng Quan Huyền Ý, Chung Lệ Tú cũng không nói thêm gì nữa.

Bây giờ khảo hạch đã kết thúc nên trận pháp đã được mở ra, cả hai người đều bước ra ngoài.

Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý đi ra vẻ mặt lo lắng, hơi nhíu mày hỏi: “Ngươi không thông qua khảo hạch sao?”

"A? Không phải, thông qua rồi." Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn có chút chột dạ, căn bản không dám nhìn Tiêu Lăng Hàn.


Tiêu Lăng Hàn luôn cảm thấy gia hỏa này quái quái, nghĩ đến lúc trước hắn trò chuyện cũng một nữ tu ở Khí Viện cả nửa ngày.

Đột nhiên, hắn vỗ trán, tỉnh ngộ nói: “ Ngươi tỏ tình với sư tỷ nhưng bị từ chối đúng không?”

Thượng Quan Huyền Ý bị lời nói của Tiêu Lăng Hàn sửng sốt, chưa kịp giải thích đã nghe hắn nói lại: “Không sao đâu, dù sao ngươi bây giờ còn nhỏ, lớn lên theo đuổi nàng cũng sẽ không muộn.

Hơn nữa, cho dù có bỏ lỡ nàng, thì ngoài kia có ngàn vạn mỹ nữ đang chờ ngươi lựa chọn!" Tiêu Lăng Hàn đánh giá thân hình hiện tại của Thượng Quan Huyền Ý, có chút vui sướng khi người gặp họa nói.

"Ta..." Thượng Quan Huyền Ý bởi vì Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ logic không nói được lời nào, chỉ dùng ánh mắt khó giải thích nhìn hắn.

Mình đúng là tự làm tự chịu, làm sao mình có thể thích một tên vô đạo đức như Tiêu Đại Ma Vương chứ?

Tiêu Lăng Hàn bị Thượng Quan Huyền Ý nhìn chằm chằm, tâm tình có chút tự đắc nói: “Ngươi cảm thấy hôm nay ca ca đặc biệt soái khí đúng không?”

Thượng Quan Huyền Ý : “…” Soái khí? Là cái quỷ gì?

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn vỗ trán, lại nhắc đến từ vựng hiện đại.

"Chúng ta đi ăn đi! Vì ngươi ba ngày luyện khí không ăn không uống, ca ca đãi ngươi bữa này." Tiêu Lăng Hàn kéo Thượng Quan Huyền Ý đi đến nhà ăn, vẻ mặt rất vui vẻ.

Gần đến cửa, Thượng Quan Huyền Ý mới tỉnh táo lại, nhìn Tiêu Lăng Hàn trách móc: "Không phải ngươi nói muốn mời ta ăn cơm sao? Tại sao ngươi lại đưa ta tới nhà ăn của học viện?" Chẳng lẽ mời ăn cơm không phải là nên đến Trí Mỹ Trai sao? Đồ ăn ở nhà ăn học viện vừa rẻ vừa dở, chiêu đãi kiểu gì thế này?

"Ngày nào cũng đi Trí Mỹ Trai thì không tốt, thay đổi khẩu vị cũng không tệ.

Bằng không thì làm sao có thể so sánh đồ ăn nơi nào ngon?" Tiêu Lăng Hàn nghiêm túc nói nhảm, kỳ thật hắn phát hiện, mặc kệ có hắn bao nhiêu linh thạch, hắn không thể tiêu chúng.

Mấy ngày trước hắn mới đưa cho Mạc Vô Nhai một triệu, tiêu tiền cũng cảm thấy tiếc nuối, không được, mấy ngày nay hắn phải tiết kiệm một ít.

Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy dù có nói gì thì cũng không bao giờ có thể nói được với Tiêu Lăng Hàn, hắn luôn có rất nhiều lời ngụy biện, nhưng lời nói của hắn vẫn có vẻ rất chính đáng.

Đêm……

Trong bầu trời đêm, mặt trăng mờ ảo, các ngôi sao thưa thớt, cả trái đất dường như đang ngủ say.

Tiêu Lăng Hàn đợi Thượng Quan Huyền Ý ngủ say mới tiến vào không gian Long Ngọc.

Trong không gian, Mạc Vô Nhai đang luyện tập công pháp Thần cấp "Băng Thần Quyết”, bộ công pháp này dường như được thiết kế riêng cho hắn, hắn cảm thấy rất quen thuộc khi luyện tập.

Hắn nhanh chóng dung hợp các công pháp trước đó, không chỉ củng cố tu vi của mình mà còn đạt đến Trúc Cơ trung kỳ rồi, hắn chỉ chờ đợi một cơ hội để đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ thôi.


Hơn nữa, võ công của công pháp Thần cấp này còn mạnh mẽ hơn trước rất nhiều lần, có thể nói hắn hiện tại có thể dễ dàng đối phó với tu sĩ Trúc Cơ đỉnh.

"Mạc sư huynh tu luyện không tệ, tu vi đã đột phá." Tiêu Lăng Hàn nhìn Mạc Vô Nhai, hài lòng gật đầu.

"Đây đều là nhờ Tiêu sư đệ, cảm tạ ngươi rất nhiều!"

"Đừng nói chuyện đó, ta định sẽ nhận một nhiệm vụ sau khi ngươi khảo hạch xong."

"Ý Tiêu sư đệ là muốn ta đi cùng?"

"Ừ, dù sao hiện tại ngươi tựa hồ cũng không có điểm hay linh thạch." Tiêu Lăng Hàn nói.

Mạc Vô Nhai: “…” Ngươi có thể đừng vạch trần khuyết điểm của người khác được không?

“Tất cả đều do Tiêu sư đệ an bài.” Mạc Vô Nhai có thể nói không được sao? Không, ngược lại hắn rất may mắn, có Tiêu Lăng Hàn cùng nhau, nhiệm vụ hẳn là dễ dàng hoàn thành.

Tuy nhiên, hắn đã vui mừng quá sớm, một khắc khi nhận được nhiệm vụ kia, hắn hối hận không kịp.

Bảy ngày sau…

Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý và Mạc Vô Nhai đứng chờ ở ngoài truyền Tống Trận ở thành Huyễn Thiên, một lúc sau, một luồng ánh sáng lóe lên trong Truyền Tống Trận, ba người xuất hiện trong trận pháp.

Ba người này là Quý Minh Giai cùng Hồ Sanh Sanh đến từ Võ Viện cùng với Sở Mục Nam đến từ Đan Viện, hai nữ nhân cộng thêm một cái song nhi

Nhìn thấy ba người trong trận pháp, Tiêu Lăng Hàn biết mình đã bị Bành Vô Hối lừa gạt.

Một ngày trước, Tiêu Lăng Hàn một mình đi đến nhiệm vụ đường nhận nhiệm vụ, Bành trưởng lão vừa xuất hiện, hai mắt đã phát ra ánh sáng.

Hắn nói với mình rằng hiện tại có một nhiệm vụ khó khăn thiếu nhân lực, và nói với mình rằng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được 30.000 điểm.

Dưới sự dụ hoặc của điểm, hắn đã khuất phục một cách đáng hổ thẹn, nhưng hắn không bao giờ ngờ rằng ba người đồng đội mà Bành trưởng lão nhắc đến lại là ba người như thế này.

Gạt hai nữ tu còn lại sang một bên, chỉ riêng Sở Mục Nam đã khiến bọn họ không chống đỡ được.

Hắn vẫn còn nhớ đã gặp người này khi hắn đang đi Truyền Tống Trận ở thành Cốc Vũ, khi đó mấy người lười phản ứng hắn, nhưng lại bị hắn ghi hận.

Hiện tại sắp trở thành đồng đội, khi nhìn thấy người này, Tiêu Lăng Hàn cảm giác như có một thanh kiếm lơ lửng trên đầu, bất cứ lúc nào cũng muốn đâm hắn một nhát, đối với người này, hắn trở nên cực kỳ cảnh giác.

----------- End chương 116: ------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận