Edit - Đm Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên


Thượng Quan Huyền Ý cầm chén trà trên bàn nhấp một ngụm, khi đưa vào miệng mới nhận ra thứ mình đang uống kỳ thực là rượu.

Hắn rũ mắt nhìn về phía bàn, vậy mà hắn đã cầm nhầm chén rượu của Tiêu Đại Ma Vương.

Liếc qua, hắn thấy Tiêu Đại Ma Vương không để ý đến, Thượng Quan Huyền Ý giả vờ bình tĩnh, đặt chén rượu trở lại bàn như không có chuyện gì xảy ra.

Nghe Thượng Quan Huyền Ý nói xong, Ân Thiên Duệ cảm thấy Thượng Quan Huyền Ý là ông trời phái đến để khắc hắn, thật là tức giận a!

Nhưng hắn không có biểu hiện ra trên mặt, cười nói: "Ừm, ta cũng cảm thấy mình rất may mắn! Huyền Ý, ánh mắt ngươi không tồi, có tiền đồ!"

Thượng Quan Huyền Ý: “…” Tức giận quá, thật muốn đánh Ân Thiên Duệ một trận!

Ân Thiên Duệ: "..." Đáng tiếc, Huyền Ý đeo mặt nạ, không thấy được sắc mặt của hắn.

"Thiên Duệ, ta nghĩ ngươi tốt nhất nên thay đổi dung mạo khi tiến vào bí cảnh đi, miễn cho đến đâu cũng bị vây công." Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn Ân Thiên Duệ, gia hỏa này trong mắt người khác chính là một đóa dị hỏa.

" Tiêu đại ca nói có lý, không biết Tiêu đại ca có Đổi Nhan Đan không?" Ân Thiên Duệ da mặt dày nói, hắn biết Tiêu Lăng Hàn có rất nhiều thứ tốt mà người khác không có, hầu như đều là do chính hắn phát minh ra, Đổi Nhan Đan cũng là một trong số đó.

Tiêu Lăng Hàn lấy ra một bình ngọc đưa cho Thượng Quan Huyền Ý: “Dùng tiết kiệm chút, chỉ có mười viên, mỗi viên chỉ dùng được 6 giờ, chúng ta sẽ ở trong bí cảnh tận ba năm.

Ta kiến nghị ngươi đến bí cảnh tốt nhất ngươi nên đi tìm đại ca của ngươi trước, ít nhất hắn có khả năng chịu đòn tương đối tốt."

Vừa nói những lời này, hắn liền nhận được hai ánh mắt oán hận, không cần quay đầu cũng biết là ai.

Nhưng hắn nói không sai, Ân Thiên Thịnh mỗi ngày đều tìm người khiêu chiến, khả năng chịu đòn của hắn ít nhất tốt hơn nhiều so với làn da mỏng manh của Ân Thiên Duệ.

"Không sao đâu, có khi đến lúc đó nhóm chúng ta không bị tách ra đâu!" Ân Thiên Thịnh an ủi em trai, nhìn thấy bộ dáng lo lắng của hắn, thực sự có chút đáng thương, đừng dọa người ta ra bóng ma tâm lý.

Thượng Quan Huyền Ý trợn mắt, Ân Thiên Thịnh vẫn giống như kiếp trước.

Nói chung, những mảnh vỡ từ Tiên giới rơi xuống đều có quy luật riêng và sẽ không dịch chuyển những người đi vào bí cảnh về cùng một nơi.


Sau bữa ăn, mấy người đều ai về nhà nấy.

Thượng Quan Huyền Ý tới động phủ không bao lâu, liền quấy rầy Tiêu Lăng Hàn ngủ cùng hắn, bởi vì hắn quen dùng Tiêu Lăng Hàn làm gối ôm rồi, hắn cảm thấy không có người trong ngực ngủ không thoải mái.

Hơn nữa hiện tại hắn còn chưa thanh tỉnh, nếu thanh tỉnh, hắn cũng không dám cùng Tiêu Lăng Hàn làm nũng.

"Sư hunh, ngươi có thể tới bên cạnh ta ngủ được không?" âm thanh Thượng Quan Huyền Ý mềm mại, ánh mắt mơ hồ nhìn Tiêu Linh Hàn.

Tiêu Lăng Hàn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, liền biết tên này có lẽ lại lén lút uống rượu.

"Được."

Tiêu Lăng Hàn vừa nằm xuống, Thượng Quan Huyền Ý liền chui vào trong lòng ngực hắn, ôm thật chặt, hắn cũng theo thói quen ôm Thượng Quan Huyền Ý vào trong lòng.

Ngay sau khi hai người chìm vào giấc ngủ, trận pháp bên ngoài động phủ đã bị chạm vào.

Tiêu Lăng Hàn trực tiếp dán một lá Hôn Mê Phù trên người Thượng Quan Huyền Ý, sau đó đứng dậy mở trận pháp cho người ngoài động phủ đi vào.

“Ta biết ngươi sẽ tới.” Nhìn người đi vào, Tiêu Lăng Hàn rót một chén trà, đẩy tới chỗ trống đối diện.

Mạc Vô Nhai bất đắc dĩ cười một tiếng, sau khi ngồi xuống, hắn có chút lo lắng nhìn Tiêu Lăng Hàn.

Hắn biết Tiêu Lăng Hàn đại khái đã đoán được mục đích của hắn, nhưng cũng không hắn biết có giúp được mình hay không.

"Mạc sư huynh, ta trực tiếp nói cho ngươi biết, ta cần người trung thành với ta, không phản bội, không cần tùy thời đợi mệnh.

Nhưng khi ta cần ngươi làm việc gì, ngươi nhất định phải giúp ta vô điều kiện.

Tất nhiên, ta sẽ không để ngươi làm điều đó nếu nó trái với đạo đức, ta sẽ không để ngươi làm bất cứ điều gì thương tổn đến Ân Thiên Duệ.

Ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi, rồi cho ta một câu trả lời.”

Tiêu Lăng Hàn hiện tại rất chắc chắn, thân thế của mình không đơn giản như vậy, khi đến Tiên giới, có lẽ sẽ gặp được rất nhiều chuyện thú vị.


Tìm một số người đáng tin rồi bồi dưỡng, về sau có thể sẽ hữu ích trong tương lai.

Nghe Tiêu Lăng Hàn nói, Mạc Vô Nhai rơi vào trầm tư, lần trở về trước, cha yêu cầu hắn bế quan, không được phép đến học viện Hoàng Cực, còn bị giam lỏng.

Sáng nay hắn mới xuất quan, cha ta đã yêu cầu hắn liên hôn với Thi gia, hắn đương nhiên không đồng ý và lập tức từ chối, thấy thái độ kiên định của hắn, cha hắn không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp.

Tuy nhiên, khi hắn nói rằng hắn muốn đến học viện Hoàng Cực, cha hắn thực sự đã cấm hắn tìm Thiên Duệ một lần nữa, nói rằng Mạc gia dù có thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không chấp nhận Ân Thiên Duệ.

Nghĩ tới tiếc nuối kiếp trước không được ở cùng Thiên Duệ, cho nên kiếp này hắn sẽ không bao giờ buông Ân Thiên Duệ, cũng không ai có thể ngăn cản bọn họ ở bên nhau.

Hắn và cha cãi nhau lớn, nhưng cha hắn không chịu buông tha, hắn cũng không chịu thỏa hiệp, kết quả hắn nhận hai mươi roi hồn tiên, bị cha trực tiếp trục xuất khỏi gia tộc.

Hiện tại nhìn qua hắn toàn thân tựa hồ còn nguyên vẹn, nhưng trên thực tế linh hồn đã bị trọng thương, nếu không có linh đan diệu dược, ít nhất phải mới có bốn năm chục năm nữa mới có thể bình phục.

Nghĩ đến Thiên Duệ không thể đợi lâu như vậy, hắn nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, trong mắt đã không có vẻ giãy dụa, thay vào đó là kiên quyết.

"Tiêu sư đệ, ta đã suy nghĩ kỹ, đồng ý điều kiện của ngươi."

"Ồ? Ta vốn tưởng rằng ngươi còn phải rối rắm một hai ngày, không ngờ ngươi lại thông suốt nhanh như vậy."

Tiêu Lăng Hàn hơi kinh ngạc trước sự quyết đoán của Mạc Vô Nhai, chỉ trong một giờ hắn đã nghĩ thông suốt.

"Thời gian không chờ đợi ai cả, sớm nghĩ thông suốt một chút không phải sẽ tốt hơn sao?"

"Đúng vậy, nhưng ta muốn hạ một đạo cấm chế trên linh hồn của ngươi, ngươi không được phép nói cho ai biết chuyện của ta, kể cả Ân Thiên Duệ.

Nếu dám nói một lời, ngươi sẽ lập tức hồn phi phách tán.

Ngươi, có đồng ý không?" Tiêu Lăng Hàn nhìn Mạc Vô Nhai nghiêm túc nói, hắn có quá nhiều bí mật, không thể nào để lại cho mình những tai họa ngầm.


Thề không an toàn bằng hạ cấm chế linh hồn, Thề có thể bị sưu hồn.

Nhưng cấm chế thì khác, nếu có người dám sưu hồn của Mạc Vô Nhai, hắn sẽ bị cấm ch, bật ngược lại, nhẹ nhất là linh hồn của sẽ bị trọng thương, xấu nhất sẽ bị sinh tử đạo tiêu.

Không thể không nói, một số cấm chế được ghi chép trong không gian Long Ngọc đã mang lại cho Tiêu Lăng Hàn rất nhiều tiện lợi.

"Được rồi, Tiêu sư đệ, làm đi!"

Mạc Vô Nhai nhắm mắt lại, chờ Tiêu Lăng Hàn thi pháp, hắn căn bản không lo lắng an nguy của mình.

Hắn tin rằng hắn không có gì để Tiêu Lăng Hàn muốn, cho nên hắn không có gì phải sợ hãi.

Tiêu Lăng Hàn đưa tay chạm vào lông mày của Mạc Vô Nhai, linh hồn của hắn theo ngón tay đi vào thức hải của Mạc Vô Nhai.

Khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy linh hồn của Mạc Vô Nhai, hắn không khỏi sửng sốt.

Linh hồn của Mạc Vô Nha bây giờ đầy dấu vết bị roi quất, bộ dáng đáng thương, linh hồn cũng có chút uể oải.

Tiêu Lăng Hàn không lãng phí thời gian nữa, từng đạo pháp quyết đánh vào linh hồn của Mạc Vô Nhai, từng chú ngữ cổ xưa từ trong miệng hắn niệm ra.

Mười phút sau, Tiêu Lăng Hàn rút tay lại, bởi vì hồn lực của Mạc Vô Nhai chỉ ở Trúc Cơ trung kỳ, nên tiêu hao cũng không nhiều.

Sau khi thoát khỏi thức hải của Mạc Vô Nhai, hai người đồng thời mở mắt ra.

Mạc Vô Nhai cảm nhận được, cảm thấy trong linh hồn mình có thêm thứ gì đó, nhưng đối với hắn lại không có tác dụng gì, ngược lại cho hắn một loại cảm giác quen thuộc cùng an tâm chưa từng có.

"Mạc sư huynh, quan hệ của chúng ta vẫn như trước, cứ coi ta như bạn bè, linh hồn của ngươi bị thương, ta trước tiên giúp ngươi luyện chế một ít đan dược chữa lành linh hồn, bên cạnh còn có một căn phòng trống, ngươi có thể tạm thời nghỉ ngơi một lát.” Tiêu Lăng Hàn nói chính là phòng của Thượng Quan Huyền Ý, Thượng Quan Huyền Ý chỉ ngủ trong phòng đó một đêm đầu tiên, sau đó đều ngủ ở bên cạnh hắn.

“Được.” Mạc Vô Nhai biết cách bố trí động phủ ở đây, trong động phủ chỉ có hai phòng.

Ý của Tiêu Lăng Hàn là căn phòng đó không có người ở, vậy Thượng Quan Huyền Ý ở chỗ nào? Trước khi rời đi, hắn nhìn Tiêu Lăng Hàn bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng hắn cũng đủ thông minh để không hỏi.

Nếu Tiêu Lăng Hàn biết lúc này Mạc Vô Nhai đang nghĩ gì, có lẽ hắn sẽ hét lên rằng mình oan uổng, bởi vì Thượng Quan Huyền Ý mới là kẻ mặt dày muốn ngủ bên cạnh hắn.

Nửa giờ sau, Tiêu Lăng Hàn mang Mạc Vô Nhai đi vào không gian Long Ngọc của mình.

Nhưng hắn lại đưa đến một khu vực khác, nơi quanh năm phủ đầy băng tuyết, cách xa nơi trồng linh thảo và Thất Thải Liên.


Mạc Vô Nhai cảm thấy hoa mắt khi di chuyển đến một nơi khác, hắn đang nhìn nơi này thì nghe thấy giọng nói của Tiêu Lăng Hàn.

"Thời gian khảo hạch của ngươi là ngày nào?"

"Ngày thứ tư."

“Võ Viện có gần hai vạn người, mỗi người đều có một phần trăm cơ hội.”

Tiêu Lăng Hàn cau mày nhìn Mạc Vô Nhai, cơ hội có chút nhỏ! Trừ khi hắn gặp may mắn cứt chó, gặp được những học sinh thực lực thấp hơn so với hắn, nếu không...!hắn có lẽ sẽ vô duyên với danh nghạch rồi.

Mạc Vô Nhai nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn cau mày suy nghĩ, cũng không dám quấy rầy hắn.

Sau đó, hắn bắt đầu đánh giá nơi kỳ lạ này, xung quanh không có linh khí, chắc là một cái không gian tùy thân.

Hắn đã từng thấy những thứ tương tự trong Tàng Thư Các của gia tộc

"Ngươi trước tiên dùng đan dược này dưỡng thương linh hồn đi, sau đó chúng ta lại nói chuyện khác.

Đây là không gian tùy thân của ta, thời gian bên trong gấp trăm lần bên ngoài, nhưng bên trong lại không có linh mạch, cho nên không có linh khí, nếu muốn đả tọa tu luyện, ngươi phải tự mình đào ra linh thạch." Tiêu Lăng Hàn ném một bình đan dược cho Mạc Vô Nhai, định đi ra ngoài.

Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn đang muốn rời đi, Mạc Vô Nhai vội vàng ngăn cản hắn: "Tiêu sư đệ, từ từ đã."

"Còn có chuyện gì sao?" Tiêu Lăng Hàn nghi hoặc nhìn Mạc Vô Nhai, hết thảy không phải đã giải thích rõ ràng sao?

"Cái kia, Tiêu sư đệ, ngươi trước tiên có thể cho ta mượn một ít linh thạch được không?" Mạc Vô Nhai đỏ mặt nói, hắn không muốn làm việc này, khi bị đuổi khỏi gia tộc, hắn bị yêu cầu giao toàn bộ tài sản, giờ trong tay chỉ có một tấm ngọc bài thân phận của học viện và một ngọc giản dùng để truyền âm.

Tiêu Lăng Hàn lúc này mới cẩn thận đánh giá Mạc Vô Nhai, trên người này thậm chí còn không có túi trữ vật, hoàn toàn là một nghèo hai trắng a! Tiêu Lăng Hàn cảm thấy mình đã bị tổn thất rất lớn, nào là đan dược, công pháp , hiện tại hắn còn muốn linh thạch.

Hắn liếc nhìn Mạc Vô Nhai với vẻ oán niệm sâu sắc, sau đó bất đắc dĩ ném một túi trữ vật cho hắn.

“Chờ ngươi chữa lành vết thương linh hồn, ta sẽ cho ngươi những công pháp phù hợp với việc tu luyện của ngươi.” Tiêu Lăng Hàn nói xong liền rời khỏi không gian.

Mệt, mệt lớn!

---------- End chương 115: -------------



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận