Edit - Đm Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên


Một tháng rất nhanh đã trôi qua.

Tiêu Lăng Hàn đi ra khỏi Tu Luyện Tháp, quay đầu lại nhìn, hắn cảm thấy mình đã bị tổn thất lớn.

Hắn có thể tu luyện bình thường ở Tu Luyện Tháp trong mười ngày đầu tiên, nhưng sau mười ngày, linh khí của Tu Luyện Tháp không thể theo kịp hắn.

Vậy nên hắn đành phải ngừng tu luyện và bắt đầu vẽ phù, lãng phí điểm, nếu biết sớm thì chỉ thuê mười ngày.

Thật đáng tiếc là không biết sớm hơn!

Nhìn thấy những người khác đi ra khỏi Tu Luyện Tháp với tinh thần phấn chấn, họ đều cảm thấy mình đã kiếm được lời, vậy tại sao chỉ có mình là bị tổn thất chứ?

Tiêu Lăng Hàn trừng mắt nhìn Tu Luyện Tháp, buồn bực đi đến địa điểm tiếp theo.

Khi đi tới cửa Trọng Lực Thất, Tiêu Lăng Hàn cũng không biết hắn vào Trọng Lực Thất tu luyện bao nhiêu lần mới thích hợp.

Nhìn trước mắt xếp hàng dài, Tiêu Lăng Hàn có chút nghi hoặc nghĩ, học viện Hoàng Cực là nơi bắt buộc phải có linh thạch và điểm.

Tuy nhiên, hắn cảm thấy những người này không thiếu linh thạch, cũng không thiếu điểm.

"Vị sư đệ này nhìn có vẻ lạ, chắc hẳn là lần đầu tiên vào Trọng Lực Thất phải không?" Hồ Sâm nhìn thấy một thiếu niên xa lạ đứng trước mặt mình liền chủ động chào hỏi.

Tiêu Lăng Hàn đang muốn tìm người hỏi nên vào Trọng Lực Thất bao nhiêu lần, thì cái người hướng dẫn miễn phí này lại tới.

"Xin chào sư huynh, ta tên Tiêu Lăng Hàn, là học viên Phù Viện, đây quả thực là lần đầu tiên ta vào Trọng Lực Thất."

"Xin chào Tiêu sư đệ, ta tên là Hồ Sâm, là học viên của Võ Viện." Hồ Sâm cao 1m85, dáng người khá cao, không hổ là võ tu, trên người huyết khí tràn đầy.

"Hồ sư huynh, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi."

"Tiêu sư đệ, không có việc gì, cứ hỏi đi, ta mà biết sẽ kể cho ngươi không giấu giếm nửa lời."

"Đây là lần đầu tiên ta vào Trọng Lực Thất, không biết nên chọn Trọng Lực Thất như thế nào mới phù hợp với ta đây?" Tiêu Lăng Hàn cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề hắn muốn biết.

Đừng quá gấp gáp mà chọn sai.

Cũng giống như Tu Luyện Tháp, đó sẽ là một tổn thất lớn.

Hồ Sâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, ta đang ở trong Trọng Lực Thất gấp mười lăm lần.

Về phần Tiêu sư đệ, đang có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, ta đề nghị ngươi nên đi Trọng Lực Thất gấp mười lần."


"Được rồi, ta hiểu rồi.

Cảm ơn Hồ sư huynh đã cho ta biết."

"Tiêu sư đệ, không có việc gì, có gì không hiểu cứ hỏi ta." Hồ Sâm xua tay, thản nhiên nói.

Khó có thể tìm được người không thích hắn vì hắn nói quá nhiều, bình thường các sư huynh sư đệ đều cho rằng hắn là người hay lảm nhảm.

Hồ Sâm là người rất hay nói, vừa bắt đầu nói đã nói với Tiêu Lăng Hàn rất nhiều điều mà chỉ có cựu học viên mới biết.

"Cám ơn Hồ sư huynh! Đây là ngọc giản truyền âm của ta.

Sau này Hồ sư huynh có gì mới thì xin hãy nói cho ta biết." Tiêu Lăng Hàn từ trong nhẫn không gian lấy ra một miếng ngọc giản truyền âm đưa cho Hồ Sâm, đây người là cái gì cũng biết a! Nếu sau này muốn biết có tin tức gì, nhất định phải liên hệ với Hồ Sâm.

"Được, ta cũng sẽ cho ngươi một cái ngọc giản truyền âm của ta, về sau có cái tin tức thú vị gì, ta sẽ là người đầu tiên nói cho ngươi biết." Hồ Sâm cũng đưa cho Tiêu Lăng Hàn một miếng ngọc giản truyền âm.

Tiêu sư đệ thực rất tốt, mình có thể chia sẻ với hắn bất kỳ tin tức mới nào mình nhận được trong tương lai.

Như thế mình sẽ không phải làm phiền một số sư huynh sư đệ nữa, điều này giúp họ không cảm thấy mình ồn ào nữa.

"Được rồi!"

“Tiếp theo!” Một giọng nói uy nghiêm vang lên.

"Đến lượt ta rồi, Hồ sư huynh, ta vào trước." Tiêu Lăng Hàn chào Hồ Sâm rồi tiến vào Trọng Lực Thất.

Vừa bước vào, Tiêu Lăng Hàn rõ ràng cảm giác được có một cỗ trọng lực đè xuống mình, nhưng lại rất nhẹ, hắn không chút sức lực đi đến trước mặt trưởng lão đăng ký, đưa ngọc bài thân phận của mình.

“Trọng Lực Thất bao nhiêu lần?” Trình Thanh Nghiệp sau khi lấy được ngọc giản thân phận của Tiêu Lăng Hàn thản nhiên hỏi.

"Thành trưởng lão, ta trước tiên có thể đi đến Trọng Lực Thất 40 lần được không?" Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ một chút, có chút không xác định nói.

Trình Thanh Nghiệp nghe được Trọng Lực Thất bốn mươi lần hiển nhiên sửng sốt, hắn tưởng mình nghe nhầm, lại hỏi: "Ngươi nói bao nhiêu?"

"Bốn mươi lần!" Tiêu Lăng Hàn lần này kiên định nói.

Trình Thanh Nghiệp xác nhận mình nghe không sai, hắn nhìn Tiêu Lăng Hàn từ trên xuống dưới, sau đó nhìn vào tấm ngọc bài thân phận trong tay, sau đó chợt nhận ra đây chính là thiếu niên thiên tài mà Bành Vô Hối từng nói đến! Chẳng trách, trọng lực gấp bốn mươi lần nói chung chỉ có tu sĩ Kim Đan hậu kỳ mới có thể chịu đựng được, chẳng lẽ tu vi của tiểu tử này đã...

Nghĩ đến đây, Trình Thanh Nghiệp hít một hơi, thật là thiên tài!

Học viện của ta đây sắp có một nhân vật yêu nghiệt rồi.


Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Viện trưởng đã nói rằng các thiên tài phải được cực lực bảo hộ và thực lực của họ phải được giữ bí mật.

Tiêu Lăng Hàn không biết Trình Thanh Nghiệp đang suy nghĩ cái gì, đầu tiên ánh mắt hắn nhìn mình như nhìn kẻ điên, sau đó lại kính sợ nhìn hắn, hiện tại lại dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn chằm chằm hắn.

Điều này khiến hắn cảm thấy khó chịu vô cùng, hắn thực sự sợ lão nhân này không kiềm chế được bản thân mà lao vào hắn như những người hâm mộ cuồng nhiệt trên Trái đất.

"Được rồi, vào đi.

Trọng Lực Thất bốn mươi lần ở tầng ba, trên đó không có ai cả."

Trình Thanh Nghiệp vừa nói vừa trả lại ngọc bài thân phận cho Tiêu Lăng Hàn, đồng thời đưa cho hắn một ngọc bài Trọng Lực Thất .

Tiêu Lăng Hàn cầm ngọc bài trong tay đi lên tầng ba, suốt dọc đường suy nghĩ những lời Trình Thanh Nghiệp nói.

"Trên đó không có ai cả!"

Đây có phải là ám chỉ hắn?

Hắn có thể tùy ý đi đến bất kỳ Trọng Lực Thất nào đúng không?

Tiêu Lăng Hàn đi tới tầng thứ ba, Trọng Lực Thất thứ nhất là 30 lần, Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ một chút, nếu trực tiếp đi đến phòng trọng lực 40 lần, có lẽ hắn sẽ không thích ứng được, tốt nhất là đi từ từ thôi.

.

Dù sao, đúng như Trình Thanh Nghiệp đã nói, chắc hẳn hắn là người duy nhất ở tầng ba.

Ngọc bài được đặt vào trong tay hắn, một dòng linh lực được truyền vào, trực tiếp thoát khỏi lòng bàn tay Tiêu Lăng Hàn, bay đến một cái rãnh trên đỉnh cửa, một hàng rào vô hình biến mất, Tiêu Lăng Hàn bước vào.

Áp lực nặng nề trước mặt khiến Tiêu Lăng Hàn suýt nữa phải quỳ xuống, hắn cúi người đặt hai tay lên đầu gối, dần dần quen với trọng lực ở đây.

Hắn không sử dụng linh lực nên ngay cả một động tác đơn giản cũng rất khó để hắn thực hiện.

Tiêu Lăng Hàn chậm rãi đứng dậy, cảm thấy trên lưng mình đang mang năm sáu trăm cân.

Những hạt mồ hôi dày đặc chảy xuống khắp mặt hắn, quần áo hắn cũng đã ướt đẫm.

Ngày đầu tiên hắn chỉ có thể đứng thẳng.


Ngày hôm sau, cuối cùng hắn cũng có thể bước được vài bước nhưng vẫn thở dốc vì kiệt sức.

Cứ sau ba giờ, hắn sẽ sử dụng linh lực của mình để lưu thông khắp cơ thể, khiến cơ thể khôi phục như ban đầu và tiếp tục chịu đựng trọng lực.

Lặp đi lặp lại như vậy, hắn ở trong căn Trọng Lực Thất 30 lần này trong mười ngày.

Bây giờ Trọng Lực Thất ba mươi lần không có tác dụng mấy với hắn, nên hắn đã có thể tự do vung kiếm trong Trọng Lực Thất .

Sau khi rời khỏi Trọng Lực Thất 30 lần, Tiêu Lăng Hàn đi tới Trọng Lực Thất 35 lần.

Có 30 lần trọng lực phía trước lót nền, lần này hắn rất nhanh chóng đã thích nghi.

Ở trong Trọng Lực Thất 35 lần trong mười lăm ngày, Tiêu Lăng Hàn đi Trọng Lực Thất bốn mươi lần.

May mắn hắn có dự kiến trước nên không trực tiếp đi vào Trọng Lực Thất bốn mươi lần, nếu không rất có thể hắn vừa bước vào Trọng Lực Thất bốn mươi lần sẽ bị ép quỳ xuống đất.

Trọng Lực Thất quả nhiên là một nơi tốt, Tiêu Lăng Hàn ở đây không chỉ có thể rèn luyện thân thể, còn có thể rèn luyện kiếm pháp.

Cùng một chiêu kiếm, sau khi hắn luyện tập trong phòng trọng lực, khi hắn ra ngoài và sử dụng lại, rõ ràng sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Giá như có ai đó đấu tập trong phòng trọng lực với mình! Thật không may, đây chỉ là một suy nghĩ.

Nhưng mà hắn có thể đi xuống hỏi Trình Thanh Nghiệp, nghĩ là làm, Tiêu Lăng Hàn lập tức rời khỏi Trọng Lực Thất.

Kết quả vừa tới tầng một, hắn đã nhìn thấy từng đôi ba người đi ra ngoài, vừa bước tới cửa, hắn nghi ngờ hỏi Trình Thanh Nghiệp.

"Thành trưởng lão, tại sao lại có nhiều người xuất quan cùng lúc như vậy?"

Khi Trình Thanh Nghiệp nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn, giống như nhìn thấy một đại mỹ nhân, đôi mắt lấp lánh.

Cười giải thích: “Không phải chỉ còn một ngày nữa là đến khảo hạch hằng năm của nội viện sao?”

Tiêu Lăng Hàn tính toán thời gian, phát hiện mình kỳ thực đã ở trong Trọng Lực Thất hơn hai tháng.

Nếu không phải hắn tới đây hỏi xem có người cùng luyện tập hay không, hắn sẽ bỏ lỡ khảo hạch nội viện, không khỏi cảm thấy may mắn.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn như vậy, Trình Thanh Nghiệp không khỏi trợn mắt, làm như vậy hồi lâu, tiểu tử này lại quên mất khảo hạch hàng năm.

Bình thường quên cũng không sao, dù sao thì tài năng của tiểu tử này là ở đó.

Nhưng nếu quên ngày hôm nay thì đó sẽ là một tổn thất lớn.

"Ngươi đi ra vừa lúc, nhanh đi báo danh đi, nếu chậm một bước, rất có thể sẽ bị đá ra nội viện." Trình Thanh Nghiệp tiếp nhận ngọc bài Trọng Lực Thất của Tiêu Lăng Hàn, đẩy hắn ra ngoài .

Tiêu Lăng Hàn sau khi rời khỏi Trọng Lực Thất, trực tiếp đi tới Phù Viện, tuy nhiên, những người khác còn chưa kịp đến được Phù Viện thì đã bị ngươi sử dụng một trận pháp vây hãm.

Nếu không phải thời gian gấp gáp, vội vàng nên không chú ý tới chung quanh, cũng sẽ không để ý người khác.

Xem ra thế Tu chân giới thật sự đầy rẫy nguy hiểm, từ nay trở đi khi đi đường phải luôn cảnh giác.


Vây hãm Tiêu Lăng Hàn chỉ là trận pháp cấp ba, hắn có thể dễ dàng thoát ra.

Nhưng, ai muốn bẫy hắn?

Chẳng lẽ chỉ muốn hắn bỏ lỡ thời gian báo danh?

Nhưng tại sao?

Chỉ đơn thuần muốn đuổi hắn ra khỏi nội viện?

Không rõ vì sao lúc này Tiêu Lăng Hàn lại dán Ẩn Thân Phù lên người, mở ra linh nhãn, tìm được mắt trận, lặng lẽ rời khỏi vây trận.

Mười lăm phút sau, hắn không một tiếng động mà về tới vây trận

Trong mắt người ngoài, Tiêu Lăng Hàn chưa từng rời khỏi trận pháp, ít nhất trong mắt người đang âm thầm quan sát là như vậy.

Ba giờ sau đó...

"Hân thiếu, có được không? Thời báo danh của Phù Viện đã kết thúc."

"Được rồi, ngươi đi giải trừ trận pháp, cẩn thận, đừng để bị phát hiện."

"Đừng lo lắng! Hân thiếu, dù thế nào đi nữa, ta vẫn là có thực lực Kim Đan kỳ."

"Ừm."

"Vậy Hân thiếu, điều ngươi đã hứa với ta..."

"Đừng lo lắng, Tằng Lê Hân ta, không bao giờ không giữ lời.

Ta sẽ không bao giờ thất hứa với ngươi."

"Ta đây liền an tâm rồi."

Tiêu Lăng Hàn thả ra thần thức, nghe rõ ràng được cuộc nói chuyện.

Hân thiếu? Nếu đoán không lầm thì trong số người nói chuyện có Tằng Lê Hân.

Đúng là con ruồi phiền phức, mình chưa đắc tội người này mà sao cứ tóm lấy mình không bỏ? Vo ve bên tai mình cả ngày, đang tìm kiếm cảm giác tồn tại à?

Nếu học không ngoan, vậy không nên trách bổn thiếu gia không khách khí!
Trong mắt Tiêu Lăng Hàn lóe lên một tia lạnh lùng, lộ ra nụ cười nham hiểm tà ác, giống như một lệ quỷ.

Nếu Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn như vậy, nhất định biết sẽ có người lại gặp xui xẻo.

---------- End chương 103: --------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận