Edit - Đm Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên


Thịnh Tân Thủy bị ánh mắt vừa rồi của Tiêu Lăng Hàn làm cho toát mồ hôi lạnh, hắn cảm giác như mình đang bị dã thú nhắm tới.

Nhẹ nhàng rút tay lại, bây giờ hắn không dám yêu cầu Tiêu Lăng Hàn đứng dậy nhường chỗ nữa, hắn chỉ có thể đi đến ngồi một mình ở phía sau.

"Tiểu tử, đứng lên, ngươi chiếm chỗ của ta." Tằng Lê Hân đi tới phía sau Tiêu Lăng Hàn, không khách khí nói.

Tiêu Lăng Hàn không để ý tới hắn, chỉ tiếp tục chơi đùa phù bút trong tay.

"Này, chúng ta đang nói đến ngươi!" Thấy người ngồi ở đó không để ý tới mình, Tằng Lê Hân quay đầu nhìn về phía Tiêu Lăng Hàn, thấy rõ diện mạo của Tiêu Lăng Hàn, kinh ngạc nói: "Sao lại là ngươi? Không nghĩ tới ngươi cư nhiên còn có mặt mũi tới học tập.”

"Ngươi biết ta?" Tiêu Lăng Hàn không hiểu nhìn Tằng Lê Hân.

"Ngươi...!ngươi..." Tằng Lê Hân nhìn chằm chằm ngươi hồi lâu, không biết nên nói cái gì, vốn dĩ đang muốn tìm cơ hội đối phó tiểu tử này, nhưng cuối cùng hắn căn bản không để bọn họ trong lòng, bây giờ thậm chí còn không nhớ rõ mình.

" Lê Hân, xảy ra chuyện gì vậy?" Tằng Lê Ba cau mày nhìn em trai mình, ở nhà ai cũng coi hắn như báu vật trong tay, ai cũng nhường nhịn, cưng chiều hắn.

Nhưng đây là học viện có rất nhiều nhân tài nên tốt nhất đừng đắc tội người khác.

"À, ca, không sao đâu.

Ta chỉ muốn yêu cầu hắn thay đổi vị trí của mình." Tằng Lê Hân tỉnh táo lại khi nghe giọng nói của Tằng Lê Ba.

Anh trai đã dặn đừng gây thù chuốc oán với những người khác trong học viện và đừng để làm xấu mặt thiếu gia.

Tốt nhất là nên chiêu mộ một số thiên tài về trợ lực, để sau này có chỗ đứng ở các đại lục khác.

"Được rồi, cùng vị sư đệ này nói xong rồi, nếu hắn không muốn thì ngươi tìm chỗ mới." Tằng Lê Ba nói xong, hắn đọc cuốn sách trên tay, không để ý tới em trai mình nữa.

"Được rồi, ta hiểu rồi, ca ca." Tằng Lê Hân ngoan ngoãn đáp.

"Hân thiếu, sao ngươi không ngồi chỗ của ta?" Một học sinh đằng sau Tiêu Lăng Hàn ân cần nói, bởi vì bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều có thể thấy rằng Tiêu Lăng Hàn không có khả năng đổi chỗ, nên đương nhiên là hắn nguyện ý bán mặt mũi cho tiểu thiếu gia Tằng gia.

Thấy vậy, những người khác đều tiếc nuối vì sao không lên tiếng trước, đánh mất cơ hội lấy lòng thiếu gia Tằng gia.

"Ừm, ngươi rất tốt, ngươi tên là gì?" Tằng Lê Hân hài lòng gật đầu, vẫn là người hiểu biết thông minh, vị sư huynh này cư xử rất tốt.


"Không sao, chỉ là một chỗ ngồi thôi.

Dù sao thì ta cũng không hiểu Từ viện trưởng giảng gì.

Ta ngồi ở đâu cũng không quan trọng.

Hân thiếu cứ gọi ta là Thôi Cường là được." Thôi Cường đứng dậy, nhường chỗ, không thèm để ý nói.

Mọi người: "..." Nghe không hiểu thì ngươi đến đây để làm gì, ngươi có nhiều điểm sao? Một khóa của viện trưởng tốn năm mươi điểm đó!

Một lúc sau, một nam tử trung niên vẻ mặt nghiêm túc bước vào phòng học, người tới không ai khác chính là viện trưởng Phù Viện - Từ Thắng Hoa.

Hắn bước tới phía trước, thấy chỗ ngồi đã gần đầy, hài lòng gật đầu, xem ra học viên ở Phù Viện vẫn rất ham học.

"Rất tốt.

Có vẻ như các học viên trong Phù Viện của chúng ta rất có chí.

Hôm nay ta sẽ giải thích cho các ngươi cách vẽ bùa tấn công cấp hai – Bạo Phá Phù." Nói xong, Từ Thắng Hoa từ nhẫn không gian lấy ra dịch phù văn, phù bút, lá bùa, trực tiếp trình bày cách vẽ Bạo Phá Phù.

Mười lăm phút sau, Từ Thắng Hoa vẽ xong phù, đặt phù bút xuống, để ánh sáng xuyên qua.

Mọi người nhìn kỹ hơn thì thấy đường nét của lá phù do Từ Thắng Hoa vẽ rất mượt mà, hắn vẽ lá bùa không hề dừng lại, liền mạch lưu loát, bọn họ vừa nhìn đã biết người này có kiến thức về phù triện rất sâu.

Từ Thắng Hoa nhìn thấy các học viên phía dưới ngơ ngác, hiển nhiên phần lớn đều không hiểu, háo hức nhìn chằm chằm hắn.

“Được rồi, ta sẽ biểu thị lại một lần nữa, các ngươi phải nhìn cho rõ.

Khi vẽ phù phải tập trung, không được nửa vời, không được ngắt dòng khi vẽ.

Sự thành công của một phù triện dựa vào sự kiên trì và sức chịu đựng.

Vẽ một lá bùa phải liền mạch lưu loát, không thể đứt quãng.

" Nói xong, Từ Thắng Hoa cầm cây phù bút lên và bắt đầu biểu thị lần thứ hai.


Lúc Từ Thắng Hoa biểu thị lần thứ hai, Tiêu Lăng Hàn cầm lấy phù bút bắt đầu vẽ, sau khi Từ Thắng Hoa biểu thị xong, hắn cũng đã vẽ xong.

Tiếp theo, Từ Thắng Hoa yêu cầu tất cả học viên tự mình vẽ, Tiêu Lăng Hàn thấy vậy, đành phải giơ tay lên.

"Có chuyện gì vậy?" Từ Thắng Hoa thấy thiếu niên trước mặt không vẽ phù mà giơ tay lên, trong lòng hiện lên một tia không vui.

"Viện trưởng, ta đã vẽ xong rồi.

Ở thời điểm ngài biểu thị lần thứ hai ta đã vẽ rồi."

Từ Thắng Hoa đi tới chỗ Tiêu Lăng Hàn, nhìn xem phù triện trên bàn, hình vẽ sạch sẽ, nét vẽ mượt mà, có thể thấy được phù triện được hoàn thành chỉ trong một nốt nhạc.

"Ừ, không tồi, ngươi tên là gì?"

"Tiêu Lăng Hàn"

Tiêu Lăng Hàn, sao nghe quen như vậy? Hình như mình đã nghe nó ở đâu rồi? Từ Thắng Hoa cau mày suy nghĩ, đột nhiên khuôn mặt nịnh nọt của Bành Vô Hối hiện lên trong đầu hắn, hóa ra là thiếu niên đã hoàn thành nhiệm vụ cấp ba và cấp bốn.

"Được rồi, kế tiếp khảo hạch ba tháng một lần ngươi cũng không cần tới tham gia, ba tháng sau ngươi chỉ cần tiến hành khảo hạch hàng năm là được." Từ lá bùa này có thể thấy được, thiếu niên này đang giấu dốt, bởi vì hắn có về thực lực, nên tuần sau không cần phải thi hàng tháng nữa, tốt hơn là để hắn sắp xếp thời gian hợp lý và tự mình tu luyện.

"Vâng, vậy đệ tử liền đi trước."
Từ Thắng Hoa gật đầu: "Được, đi thôi!"

Các học viên khác nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn rời đi như vậy, đều có vẻ hâm mộ, đặc biệt là Thịnh Tân Thủy, lúc này hắn cảm thấy rất hối hận vì nếu biết chuyện thì hắn sẽ kết bạn với Tiêu Lăng Hàn.

Đáng tiếc……

Tằng Lê Hân thấy vậy hừ lạnh một tiếng, cho rằng người đi cửa sau này chỉ biết cách lòe loẹt thiên hạ!

Tiêu Lăng Hàn rời khỏi Phù Viện, trực tiếp đi đến Tu Luyện Tháp, Tu Luyện Tháp có bảy tầng.

Cấp độ thứ nhất và thứ hai phù hợp với người có tu vi Luyện Khí kỳ; cấp độ thứ ba và thứ tư phù hợp với người có tu vi Trúc Cơ kỳ; cấp độ thứ năm và thứ sáu phù hợp với người có tu vi Kim Đan kỳ; và cấp độ thứ bảy là thích hợp cho những người có tu vi Nguyên Anh kỳ.


Nói chung, chỉ có những trưởng lão trong học viện có cống hiến lớn cho học viện mới có thể tu luyện ở tầng bảy, còn học viên nói chung là ở dưới tầng năm.

Tiêu Lăng Hàn bỏ ra ba ngàn điểm thuê phòng tu luyện ở tầng sáu trong một tháng.

Khi tiến vào phòng tu luyện, hắn cũng không có vội vàng tu luyện, mà lấy ra lưu ảnh thạch mà cha mẹ nguyên thân để lại trong nhẫn không gian cho hắn.

Bây giờ linh hồn của nguyên thân đã dung hợp với linh hồn của hắn, cha mẹ của nguyên thân chính là cha mẹ ruột của hắn, hắn nhất định phải tiếp tục nhân quả này.

Hít một hơi thật sâu, Tiêu Lăng Hàn kích hoạt lưu ảnh thạch, lưu ám thạch phát ra một tia ánh sáng, ngay lập tức xuất hiện một hình ảnh phía trên lưu ảnh thạch.

Một nam tử tuấn mỹ như trong trí nhớ xuất hiện trước mặt Tiêu Lăng Hàn.

"Hàn nhi, nếu con có thể nhìn thấy hình ảnh của cha mẹ, có nghĩa là linh hồn của con đã tụ tập lại, có thể tu luyện.

Khi ta sinh ra con, linh hồn của con còn chưa hoàn thiện, còn có một con rồng tự xưng là cộng sinh thú của con.

Nó đưa ta theo cha con đến những thế giới nhỏ khác nhau, tìm kiếm linh hồn của con rải rác ở nhiều nơi khác nhau.

Mặc dù con được sinh ra ở Tiên giới, nhưng con không phải là tiên thai, mà là phàm thai.

Con không thể chịu đựng được linh khí ở Tiên giới.

Thế giới nhỏ bé mà con đang ở đây là tia hy vọng mà bác Tư Không của con đã tính toán cho con.

Hãy nhớ rằng, con phải phi thăng lên Tiên giới trước khi con ba trăm tuổi, nếu không con sẽ bị thiên đạo của tiểu thế giới này xóa sổ.

Ngọc bài màu đo là cha con để lại cho con, nó có thể che đậy huyết thống của con.

Hãy nhớ rằng, trước khi phi thăng lên Tiên giới con phải đem ngọc bài nhận chủ và luyện hóa nó.

"Sau khi nói xong, bóng dáng của nam tử dần dần mờ đi, lưu ảnh thạch cũng vỡ vụn từng mảnh.

Chỉ mới ngắn ngủn mấy câu, lượng tin tức có chút lớn nên Tiêu Lăng Hàn bình tĩnh lại, chậm rãi suy nghĩ.

Từ lời nói của nam tử này, hắn biết được rằng nguyên thân là chính mình, hắn và nguyên thân là cùng một linh hồn.

Cộng sinh thú đang tìm kiếm linh hồn của hắn, nếu linh hồn của hắn đã được tập hợp lại, tại sao nó lại không cùng hắn đến Tu chân giới?

Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra, còn có tên của cha mẹ hắn là gì? Ít nhất hãy để lại một cái tên chứ!

Trong lời cha mẹ hắn nói có hai tin tức quan trọng nhất, một là hắn phải phi thăng lên Tiên giới trước khi ba trăm tuổi, hai là trước khi hắn có thể phi thăng lên Tiên giới, hắn phải đem ngọc bài nhận chủ và luyện hóa để che dấu huyết mạch của mình.


Tại sao phải giấu huyết mạch? Chẳng lẽ có người trong Tiên giới sẽ gây bất lợi cho mình, người này cũng là người thân của mình, có thể thông qua cảm ứng huyết mạch tìm thấy mình.

Tiêu Lăng Hàn chỉ cảm thấy cái này lớn hơn cái kia, con đường phía trước còn dài, tiền đồ mênh mông!

Cha mẹ của mình có an toàn không? Tại sao cảm thấy những người thân khác ngoài bố mẹ đều không đáng tin cậy? Chờ sau khi mình phi thăng lên Tiên giới, tốt nhất nên trốn đi!

Nhưng vẫn còn quá sớm để phi thăng nên tạm thời không cần phải cân nhắc bất cứ điều gì.

Hãy thu hồi suy nghĩ của mình lại, hiện tại có nghĩ ngợi gì cũng vô ích, tốt hơn hết là hãy suy nghĩ cho hiện tại!

Ba ngàn điểm không thể lãng phí, khó có được linh khí nồng đậm như vậy, Tiêu Lăng Hàn lập tức uống một viên Tích Cốc Đan, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
--------------------------------------
Khí Viện...

Chung Lệ Tú nhìn Thượng Quan Huyền Ý đang thu dọn đồ đạc, tò mò hỏi: "Này, sư đệ, ngươi bây giờ thu dọn đồ đạc, buổi chiều không luyện khí sao?"

"Buổi chiều ta còn có việc khác, ngày mai ta sẽ trở lại luyện khí." Thượng Quan Huyền Ý thu hồi lò luyện khí cùng các loại vật liệu vương vãi trên mặt đất.
"Nhưng vẫn còn hơn ba tháng nữa mới đến kỳ khảo hạch hàng năm.

Đến lúc đó ngươi..." Chung Lệ Tú có chút do dự mở miệng, sư đệ tài giỏi như vậy, nếu thất bại trong khảo hạch, chẳng phải hắn sẽ phải đi ngoại viện sao? Nhưng chỉ trong ba tháng, liệu sư đệ có thể nâng cao kỹ năng luyện khí của mình lên cấp hai không? Nhưng xem ra hắn hiện tại không có ý định dành toàn bộ thời gian cho việc luyện khí, cho nên thăng cấp lên cấp hai lại càng không thể.

"Cám ơn Chung sư tỷ quan tâm! Kỳ khảo hạch không gấp, mỗi ngày ta sẽ dành thời gian buổi sáng để luyện khí.

Nếu không có chuyện gì thì ta đi trước.

Hẹn gặp lại, Chung sư tỷ!" Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Thượng Quan Huyền Ý rời khỏi Khí Viện.

Không lâu sau, Thượng Quan Huyền Ý tới Tàng Thư Lâu, hiện tại hắn buổi sáng ở Khí Viện, buổi chiều ở Tàng Thư Lâu, buổi tối còn phải uống một chén thuốc luyện thể mới có thể về nghỉ ngơi.

Làm việc kết hợp với nghỉ ngơi như này là Tiêu Lăng Hàn sắp xếp cho hắn, sở dĩ hắn phải dành nửa ngày đọc sách là bởi vì Tiêu Lăng Hàn cảm thấy hắn ngay cả rất nhiều yêu thú, linh thảo, tài liệu thông thường cũng không biết.

Ngoài ra, hắn cũng không biết những khía cạnh cơ bản nhất của trận pháp, hắn chỉ có thể bày trận và phá trận một cách đơn giản, thậm chí hắn còn không biết tên của một số trận pháp.

Tiêu Đại Ma Vương trực tiếp gọi hắn là "thất học" và ra lệnh cho hắn mỗi ngày phải dành nửa ngày để đọc và học.

Kiếp trước hắn chỉ giống như một tán tu bình thường, bây giờ hắn không biết sắp xếp thời gian của mình như thế nào.

Cảm giác thật tuyệt khi có một người quan tâm đến mình, sắp xếp mọi việc cho mình, vì chính mình tính toán, cảm giác này thật đúng là không tồi.
----------- End chương 102: -------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận