Đường Vân Em Là Của Tôi
“Dĩ nhiên không phiền.
Em muốn có kỳ hạn không?” Khưu Thiên Trường nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi lên hỏi.
Loại chuyện này còn có thời hạn sao? Tôi cau mày: “Anh nói thời hạn là bao lâu?”
“Cả đời này được không?”
“…” Tôi đỏ mặt bước từ trên xe xuống trốn.
Lời tỏ tình quá êm tai.
Trực tiếp kích thích trái tim tôi khiến cho tôi không có cách nào bình tĩnh được.
Cả đời sao? Thật sự là quá tốt đẹp.
Tôi cũng muốn mong đợi một lần.
Cho dù tôi cũng biết, anh ấy là cậu hai nhà họ Khưu cao cao tại thượng.
Nhưng là tôi vẫn muốn để mặc cho mình đánh cuộc một lần, để anh ấy đi vào thế giới của mình.
Tôi đi tới công ty, ngay cả xử lý văn kiện tốc độ cũng mau không ít.
Tiêu Lạc Thiên gọi điện thoại tới hết lần này đến lần khác.
Tôi cảm thấy chúng tôi thật sự không có gì đáng nói.
Cũng đã nháo loạn đến nước này, còn có cái gì để nói?
Cầm điện thoại di động đi đến nơi không có người.
Tôi bắt máy, lạnh lùng nói: “Nếu như anh giữ vững ý muốn tôi cho Nhan Như Ngọc mở buổi họp báo thông báo mối quan hệ của anh với cô ta.
Thì anh không cần mở miệng.
Ý bà nội là chờ bà qua đại thọ bảy mươi.
Có điều tôi thấy thời gian nửa năm này chúng ta cũng không cần gặp mặt đâu.
Anh với Nhan Như Ngọc muốn như thế nào thì như thế đó.
Không hẹn gặp lại” Tiêu Lạc Thiên sau khi nghe tôi nói những lời đụng vào tim đen thì liền nổi giận: “Đường Vân, đây chính là do cô nói.
Cô cũng không nên nổi giận, coi như là lòng tốt của tôi bị chó ăn”
“Lòng tốt? Tâm can tỳ phổi của anh đã sớm bị cho ăn sạch rồi.
Nếu có lòng thì tỉnh lại đi”
Tôi chửi xong một câu rồi tắt máy.
Trong lòng không ngừng tức giận.
Tôi tại sao phải tiếp điện thoại của anh ta chứ.
Đây là chính mình tìm tức giận mà.
Thật may, anh ta còn không biết tôi đang ở tầng thượng.
Cũng không biết tôi đang ở đua.
Nếu không ngay cả một chút thanh tịnh ở đây cũng không có.
Tôi liền ra quyết định, tôi sẽ đi làm.
Trừ Khưu Thiên Trường và Trương Hân thì ai cũng không tiếp điện thoại.
Lúc tới gần phòng nghỉ ngơi.
Tôi mới nhớ tôi không hề nói với Khưu Thiên Trường rằng tôi sẽ tới công ty làm.
Không phải bởi vì muốn giấu diếm, mà bởi vì tôi quên mất.
Anh ấy làm sao tìm tới được nơi này? Còn tìm chính xác được như vậy.
Ngay cả tôi đi đến nơi nào ăn cơm cũng có thể tìm chính xác.
Trở về tiếp tục công việc tôi cũng xử lý xong báo cáo.
Lúc đi phòng photo in, chợt nghe có người nghị luận.
Tôi ban đầu còn không để ý tới.
Một lát sau tôi cảm thấy bản thân không thoải mái.
Bởi vì người mà bọn họ nghị luận là người mới tới.
Tôi rất chắc chắn, vì người mới tới chính là tôi.
“Tôi nói Đường Vân làm sao bắt được công việc tốt như vậy chứ, hết sức đãi ngộ trong công việc.
Hóa ra là phu nhân của tổng giám đốc Tiêu.
Nhìn cô ta
Ta rất chắc chắn, giá hai ngày mới tới liền ta một người.
Có ai so sánh mặt cô ta nhìn như bát mì không thịt không? Mặt mũi mờ nhạt thế hóa ra là thiên kim gia đình giàu có, lại là phu nhân của tổng tài.
Thật là không thể xem bề ngoài.
“Đúng là không thể xem bề ngoài được đâu nha.
Người ta yêu nhau mười năm, cô ta còn có thể cưỡng ép chia rẽ người ta được mà.
Đúng là tiểu tam không biết liêm sỉ.”
“Chia rẽ thôi thì là cái gì.
Vô sỉ nhất chính là chia rẽ người ta rồi vẫn còn mặt mũi đứng trước mặt truyền thông giả bộ đáng thương.
Làm khắp thiên hạ chỉ có một mình cô ta vô tội.
Đem người tốt vẽ thành tiểu tam.
Nghe nói còn làm loạn đòi tự sát.
Bây giờ thì tốt lắm, ngay cả bố ruột của cô ta cũng không nhìn được nữa.
Giờ quay sang giúp cháu gái.
“Thật là nhân gian thảm kịch a.
Sau này bớt nói chuyện với những người như vậy đi”
Tôi đứng ở cửa, nghe hết những lời nghị luận đàm tiếu kia.
Trong đầu có một loại dự cảm bất thường.
Cái gì là giúp cháu gái.
Cái gì là bố ruột chứ.
Vừa vặn cửa phòng nghỉ mở ra, có người nhìn thấy tôi kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Đường Vân?”
Tất cả mọi người đều nhìn về hướng bên này.
Vừa dùng ánh mắt khinh bỉ đánh giá tôi.
Một bên nhỏ giọng nghị luận.
Ngay cả tránh tôi cũng đều không tránh.
Tôi khó chịu đứng tại chỗ, thậm chí không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Tập trung ở chỗ này làm cái gì? Còn không mau đi làm việc? Công ty trả lương cho các người để các người ở đây buôn chuyện sao?” Tổng giám đốc Vương bước tới hướng về đám người la rầy mấy câu.
Sau đó mọi người liền rời đi.
Tổng giám đốc Vương lắc đầu một cái nói: “Đường Vân, cô làm xong công việc trên tay đi”
Tôi ngơ ngác gật đầu, Tổng giám đốc Vương liền nói: “Đường Vân, hôm nay tôi cho phép cô tan việc sớm.
Có chuyện gì trở về xử lý tốt.
Đừng để ý nhiều.
Cuộc sống không như mơ, chú ý tin tức một chút.
Xem có cách nào giải quyết không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...