Đường Vân Em Là Của Tôi


"Thật là ngốc nghếch!" Khưu Thiên Trường than nhẹ một tiếng, ôm eo tôi vào trong lòng: "Tại sao lại suy nghĩ linh tinh rồi hả? Không phải đã nói chờ anh quang minh chính đại nắm tay em cùng nhau làm tiếp những chuyện này sao? Anh không muốn em nghĩ rằng anh và em chỉ làm những chuyện này thôi."
"Hả?" Tôi ngẩn người, không phải ghét bỏ tôi bẩn sao?
Khưu Thiên Trường quệt nhẹ chóp mũi tôi một cái: "Cô bé ngốc, chẳng phải bây giờ chúng ta đang yêu nhau hay sao, chẳng phải anh đang theo đuổi em hay sao, em không cảm nhận được sao? Quy tắc quan hệ sau khi kết hôn anh không thể phá vỡ, chờ sau khi em ly hôn, anh đảm bảo mỗi ngày sẽ làm cho em không xuống được giường."
Anh ấy dùng chóp mũi của mình chạm nhẹ vào chóp mũi của tôi một cái: "Không lẽ, em không thể chờ đợi được?"
"Em không có!" Tôi nhanh chóng phản bác.
Thật ra tôi cũng có cảm giác động tình, thế nhưng những lời của Khưu Thiên Trường đã thật sự nói đúng tiếng lòng của tôi.

Sau mấy lần ngắn ngủi tiếp xúc cơ thể, anh ấy đều giống như cảm thấy không đủ đến mức khiến tôi cảm thấy là do bản thân mình, anh ấy say đắm tôi là bởi vì cơ thể của tôi mang đến cho anh ấy những cảm giác khác nhau.


Hóa ra, tất cả những sự cẩn thận đó đều là suy nghĩ cho tôi.
Người đàn ông như vậy, làm sao tôi có thể không yêu chứ.

Tôi vui mừng đến mức rơi nước mắt, đột nhiên Khưu Thiên Trường ôm lấy tôi đặt trên đùi anh ấy, dùng sức đánh mông của tôi mấy cái.

Đau quá, tôi bị đánh đến mức lờ mờ, oan ức nói: "Anh làm cái gì vậy?"
"Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, không cho phép đi chân trần trên đất.

Lần sau còn như vậy thì anh sẽ đánh em." Khưu Thiên Trường cau mày, cố gắng làm ra vẻ mặt rất hung dữ, tôi cũng rất phối hợp mà ngoan ngoãn gật đầu: "Lần sau sẽ không dám nữa."
"Như thế còn tạm được." Khưu Thiên Trường ôm tôi đến ghế salon, có lẽ anh ấy thấy tôi vừa khóc mà bị dọa sợ, cái gì mà nồng nhiệt đều biến mất.

Anh ấy lấy khăn mặt lau khô nước mắt cho tôi, giúp tôi đi giày và mặc quần áo, sau đó mới mặc đồ của mình vào.
Tôi thật sự giống như công chúa được Khưu Thiên Trường hầu hạ ăn bữa trưa dưới ánh nến, mùi vị rất ngon.

Đặc biệt là bát canh kia vô cùng ngon, tôi khen tới tấp, nói rằng nếu có cơ hội nhất định sẽ hỏi bếp trưởng làm sao có thể nấu canh ngon như vậy.

"Sẽ có cơ hội!" Vẻ mặt Khưu Thiên Trường dịu dàng như nước nhìn tôi, ý cười có chút sâu xa.
Tôi thấy vẻ mặt của anh ấy có chút kì lạ thì chợt nhớ đến cái gì đó, không nhịn được hỏi: "Khách sạn này sẽ không phải là của nhà anh chứ? Mỗi lần anh dẫn em đến đây đều ở phòng tổng thống."
"Hình như là vậy." Khưu Thiên Trường bắt đầu giả ngu.
"Anh còn lừa em.

Có điều, tay nghề của đầu bếp này nấu canh thật sự là rất ngon, đầu bếp anh mời rất giỏi."
"Đương nhiên là đầu bếp giỏi rồi, vô cùng kiêu ngạo đó." Khưu Thiên Trường gắp thức ăn đặt vào trong bát của tôi: "Ăn nhanh đi."
"Ừm!" Tâm trạng tốt nên ăn cái gì cũng thấy ngon, tất cả thức ăn đều được tôi nếm thử nhanh như một cơn gió.

Cuối cùng ăn không nổi nữa, vẻ mặt thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình.
Liếc nhìn đồng hồ thì mới phát hiện thời gian bữa trưa đã sắp trôi qua, tôi nhanh chóng thúc giục Khưu Thiên Trường đưa tôi trở về.

"Gấp gáp muốn rời đi như vậy?" Khưu Thiên Trường chỉ lều vải của mình đã dựng thẳng: "Anh vẫn còn chưa ăn thịt đây."
Tôi ngước mắt nhìn anh ấy, đã nói trước khi ly hôn sẽ không đi quá giới hạn mà bây giờ lại nói như vậy, rốt cuộc là muốn như thế nào chứ? Sau đó, tôi dơ tay của mình lên: "Anh muốn mượn sao?"
"Đương nhiên là muốn rồi, nhanh hầu hạ hoàng tử thay y phục!" Khưu Thiên Trường trực tiếp ôm tôi vào phòng ngủ, tay của tôi cứ như vậy mà bị anh ấy sử dụng, mãi cho đến khi tay của tôi mỏi nhừ thì anh ấy mới buông tha.
Trên đường đưa tôi đi làm, Khưu Thiên Trường dừng xe ở trước con hẻm nhỏ, thấy tôi muốn xuống xe thì bỗng nhiên gọi tôi lại, tôi quay đầu lại nhìn anh ấy: "Có việc gì sao? Sẽ không phải không nỡ rời đi chứ?"
Khưu Thiên Trường chống cằm giống như đang suy nghĩ cái gì đó, một lúc sau mới nói: "Cô bé ngốc, anh chỉ là muốn nói cho em biết.

Mặc kệ em gặp phải cái gì, xảy ra chuyện gì thì cũng đừng đau lòng, em còn có anh ở đây."
Được rồi, đang yên đang lành bỗng nhiên nói ra những lời buồn nôn như thế, nhưng tôi lại có chút động lòng, sát lại gần hôn lên khóe môi của anh ấy: "Em đã nhớ kỹ, anh đã nói rất nhiều lần rồi, hiện tại em đều ỷ lại anh, anh cũng không được chê em phiền.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận