Kết quả anh ấy lại kéo tôi tới bên cạnh bàn ăn, tôi ngây người nhìn cao lương mỹ vị trên bàn ăn, hơi không theo kịp tiết tấu của Khưu Thiên Trường, căn phòng trang trí mơ mộng, tất cả đều màu hồng nhạt, từ cửa sổ, thảm khăn trải bàn đều màu hồng nhạt, ở trên mặt đất, trên tường phủ đầy cánh hoa.
Khưu Thiên Trường đi vào phòng ngủ, lúc đi ra đã đổi sang một bộ âu phục màu hồng nhạt, màu sắc toát lên nét nữ tính nhưng anh ấy mặc vào lại không xấu chút nào, cúc áo sơ mi cởi tới nút thứ ba, cà vạt bị kéo tùy ý, khóe miệng anh ấy nhếch lên ý cười xấu xa, thật sự rất mê hoặc lòng người.
Tôi chưa từng thấy một người đàn ông nào có sức hút, có thể khiến người phụ nữ chảy nước miếng như vậy, đương nhiên thì người chảy nước miếng là tôi đây.
Khưu Thiên Trường ngồi đối diện với tôi, cười nói: "Xe ngựa bí ngô đã đưa em tới phạm vi của hoàng tử rồi, tất cả đều thuộc về công chúa nên em có thể làm những gì em muốn làm, có thích anh làm mọi thứ vì em không?"
Ở bên cạnh Khưu Thiên Trường, mỗi ngày đều có điều vừa kinh ngạc vừa vui mừng, người làm cô bé lọ lem như tôi đã tràn đầy hạnh phúc rồi, tôi không thể bày tỏ sự vui sướng của mình, chỉ có thể gắng sức nhào vào lồng ngực của anh ấy, quên mình mà hôn anh ấy.
Môi, lông mi, mắt của anh ấy, tất cả đều làm cho tôi mê muội, trong lòng đã không còn nghĩ được gì khác nữa, bởi vì tôi biết, tôi đã hoàn toàn yêu người đàn ông này rồi, vĩnh viễn sẽ là người đàn ông xuất hiện trước mặt tôi khi tôi cần nhất.
Có lẽ Khưu Thiên Trường vì tôi chủ động hôn nên hơi ngây người ra, lúc tôi vừa bắt đầu cọ sát vào môi thì anh ấy không có bất cứ phản ứng nào, đợi tới khi tôi cọ xát đủ rồi muốn tách ra thì anh ấy mới phản ứng lại, cố gắng túm tôi lại ngồi trên đùi của anh ấy.
Anh ấy siết chặt cằm tôi, ra sức mà hôn lại tôi, bức thiết mà kích động, nụ hôn cuồng nhiệt khiến cơ thể tôi cũng bùng cháy lên, tôi dựa vào trong lồng ngực của anh ấy, cố gắng đáp lại tất cả cảm nhận mà anh ấy đưa tới.
Lần này, lúc anh ấy thò tay vào trong quần áo của tôi, tôi thậm chí còn chủ động cởi cúc áo sơ mi cho anh ấy, tay cũng học theo dáng vẻ của anh ấy, sờ lung tung trên lưng của anh ấy, hô hấp của Khưu Thiên Trường càng trở nên dồn dập, trực tiếp bế tôi lên mà đặt xuống sô pha.
Hô hấp của tôi tham lam muốn lấy hết không khí của anh ấy, thả lỏng cơ thể để anh ấy tùy ý tìm kiếm, tay anh ấy giống như có sức lôi cuốn kì lạ, cuối cùng vẫn tìm được điểm mẫn cảm của tôi.
Cảm thấy được vị trí, lúc nhẹ nhàng lướt qua có thể đưa tới một ngọn lửa.
Anh ấy nắm chân của tôi như đang cầm một báu vật dễ vỡ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mặt tôi, từ từ hướng lên trên sau đó chen vào hai chân của tôi, tôi quấn quanh cổ của anh ấy, trong lòng trong mắt chỉ còn mỗi người đàn ông này.
Ngay lúc tôi cho rằng chúng tôi có một niềm vui sướng như trước lúc ăn điểm tâm thì Khưu Thiên Trường dừng lại, anh ấy nghiêng đầu cố gắng thở vài cái, kiếm chế mà chịu đựng lại.
"Làm sao thế?" Tôi mơ màng hỏi.
Khưu Thiên Trường lại điên cuồng hôn tôi, không muốn bỏ qua bất kì một chỗ nào, cuối cùng cắm đầu chạy vào phòng tắm, tôi bị anh ấy làm thần kinh sắp loạn cả lên rồi, lần này, tôi bảo đảm rằng tôi tuyệt đối không có bất kỳ phản ứng không tình nguyện nào, tại sao anh ấy vẫn không chạm vào tôi?
Chẳng lẽ là ghét bỏ quá khứ của tôi và Tiêu Lạc Thiên sao? Hay nói tối hôm qua tôi rời đi với Tiêu Lạc Thiên, anh ấy thật sự tức giận rồi.
Tôi có hơi cuống cuồng, mặt khác cũng bất chấp mà chạy vào trong phòng tắm rồi từ sau lưng ôm lấy anh ấy, giọng nói đã sắp muốn khóc lên: "Anh đừng như vậy, em sẵn lòng rồi mà Khưu Thiên Trường em thật sự sẵn lòng mà.
"
Lúc nói xong, tôi đã khóc rồi, tôi đã chịu đựng những ngày không ai quan tâm đủ rồi, cũng chịu đủ việc một mình lẻ loi đứng trong góc phòng rồi, loại cảm giác đó giống như bị ai đó giẫm lên vài cái vậy.
"Em sẽ khiến anh sung sướng mà Khưu Thiên Trường, anh đừng không muốn em có được không?" Giờ phút này, sự hèn mọn và bất đắc dĩ của tôi đã biểu hiện ra ngoài, sau ngày bản thân bị vứt bỏ tôi đã theo bản năng mà thật sự không muốn lại để hạnh phúc rời xa mình được nữa.
Nói xong tôi cúi người xuống muốn giúp Khưu Thiên Trường, nhưng anh ấy bỗng nhiên lại kéo tôi lên có hơi kinh ngạc mà nhìn tôi: "Sao lại khóc?"
Tôi lau nước mắt, cọ trên người anh vài cái vừa hôn vào môi anh ấy vừa nói: "Tối hôm qua em và Tiêu Lạc Thiên không có xảy ra chuyện gì hết, thật sự là bọn em không làm gì hết, anh tin em có được không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...