Bên phía Lâm Thục quả nhiên là cảm xúc dao động nhiều hơn, bởi vì cô đang mang thai, thứ hai là suy nghĩ làm thế nào để nói với Đường Dịch Trần rằng Ôn Thanh đã đến trả lại đồng hồ, cũng không biết nên bí mật đặt đồng hồ ở đầu giường hay là nói chuyện với Đường Dịch Trần.
Cho nên dọc theo đường đi hai người bọn họ không nói chuyện, khi đến biệt thự cũ thì thấy dì Vương đã chuẩn bị sẵn đồ nấu ăn, Lâm Thư định đi vào giúp đỡ thì Đường Dịch Trần tự dưng nắm lấy tay cô nói :
" Dì Vương làm một mình cũng không sao, hôm nay đừng nấu , nghỉ ngơi đi.
".
Đường Dịch Trần thấy cô đãng trí suốt chặng đường, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra với cô, vì vậy hắn nghĩ nên để cô nghỉ ngơi nhiều hơn.
" Ồ, được rồi, vậy thì em sẽ ra vườn xem những bông hoa mà ông nội đã trồng.
".
Nghe Dịch Trần nói như vậy, Lâm Thục cũng không khăng khăng muốn giúp đỡ, chỉ nghĩ đến việc ra vườn ngắm những đóa hoa kia.
" Ừm, tôi sẽ lên phòng làm việc tìm ông nội."
" Được.
"
Nói xong, hai người họ đường ai nấy đi.
Đường Dịch Trần đi tới phòng làm việc, ông nội Đường trực tiếp ném cái nghiên mực bên tay, Đường Dịch Trần không né tránh, nghiên mực trực tiếp đập lên trán rơi xuống vỡ làm hai .
Ông nội Đường lấy tờ báo vỗ lên bàn, lớn tiếng quát: " Tên khốn , nhìn xem mày đã làm chuyện tốt gì, mày đặt Tiểu Thục ở đâu? Chạy đến thu hút ong bướm , giờ thì tin tức ở khắp nơi ."
" Tin tức đã được sắp xếp gỡ xuống.
"
" Ngươi cho rằng Tiểu Thục không biết sao? Ngươi không biết trân trọng một người vợ tốt như vậy, có một ngày ngươi cũng sẽ hối hận, thời điểm đó đến thì đừng có mà đến đây khóc lóc với ta ."
" Ngay từ đầu ông là người ép cháu kết hôn , cô ấy cũng biết cháu hoàn toàn không muốn hôn sự này nên cô ấy cũng phải chấp nhận nếu có ngày này ."
" Ngươi, ngươi, ngươi, ta trực tiếp giết ngươi.
" - Ông Đường tức giận xông tới chỗ Đường Dịch Trần.
Lúc này, Lâm Thục vội vàng chạy vào, ngăn ông Đường lại :
" Ông nội , cẩn thận thân thể, đừng tức giận.
"
Lâm Thục đỡ ông Đường ngồi xuống.
Nhìn người đàn ông trước mặt, trán bị chảy máu, trông có chút chật vật.
Lâm Thục vô tình nghe được câu :" Ngay từ đầu ông là người ép cháu kết hôn , cô ấy cũng biết cháu hoàn toàn không muốn hôn sự này, nên cô ấy cũng phải chấp nhận nếu có ngày này .".
Cô thật sự không có ý nghe lén, dì Vương đã chuẩn bị xong đồ ăn, dì Vương kêu cô lên bảo mọi người xuống ăn.
Nhưng nghe thấy giọng quá khích của ông Đường, cô mới vội vàng chạy vào.
Một bên lo lắng cho ông nội quá kích động vì tức giận, cũng lo lắng cho Đường Dịch Trần, dù sao ông nội cũng là quân nhân, ông vẫn còn sức lực, lo lắng ông nội sẽ đánh hắn bị thương, nhưng không ngờ vào lại thấy anh đã bị thương rồi.
Người này cũng thật là ngốc, ông nội không biết nói lời nhẹ nhàng khi tức giận, vẫn là nên tránh né mới tốt.
Cô gọi quản gia lên lầu giúp đưa ông Đường xuồng trước.
Còn cô thì đi tìm hộp thuốc, đi đến chỗ Đường Dịch Trần, chuẩn bị khử trùng cho hắn.
" Không sao, bị thương nhẹ, không cần.
"
" Vết thương nhỏ cũng nên khử trùng, nếu không vết thương nghiêm trọng sẽ gây rắc rối.".
Lấy một miếng bông gòn nhúng nhẹ vào thuốc khử trùng, nhẹ nhàng sát khuẩn vết thương cho Dịch Trần.
Đường Dịch Trần cũng đang rất cáu kỉnh, hôm qua hắn ra sân bay đón Ôn Thanh, đưa đến khách sạn xong rồi rời đi, sau đó trở về công ty làm thêm giờ, vì làm đến quá muộn nên hắn ở luôn công ty.
Hắn không ngờ rằng sẽ có phóng viên ngồi xổm ở sân bay, tin tức tuy đã được thu hồi ngay khi tin tức được lan truyền nhưng hắn không biết liệu Lâm Thục có nhìn thấy tin tức kia hay không, nếu thấy chả lẽ cô không quan tâm chút nào sao? Có lẽ là đã nhìn thấy tin kia nên hôm nay cô ấy không có tâm trạng tốt.
Nhưng tại sao lại không hỏi mình trực tiếp ?
Đường Dịch Trần không biết tình cảm của mình dành cho Lâm Thục là gì .Hôm qua khi nhìn thấy Ôn Thanh, hắn không hưng phấn như tưởng tượng, trong lòng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không hiểu tại sao mình lại bị ám ảnh bởi những năm tháng đó , có thể chắc chắn rằng trong lòng hắn Ôn Thanh cũng không còn quan trọng nữa.
Cảm giác giống như một người bạn cũ đã không gặp lại trong nhiều năm, những kỷ niệm bên nhau cũng mơ hồ dần trong tâm trí hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...