Đường Tiên Sinh Xin Hãy Tôn Trọng Bản Thân Sau Khi Ly Hôn


Lâm Thục nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho Đường Dịch Trần, không biết hắn đang nghĩ gì.
" Được rồi, chúng ta xuống dưới ăn cơm thôi, đừng bắt ông nội đợi lâu.

"
" Hừ "
Hai người cùng nhau bước ra khỏi thư phòng, xuống lầu đi vào phòng ăn.

Ông nội đã ngồi đợi sẵn ở bàn ăn, nhìn thấy hai người cùng đi xuống, ông nhanh chóng mỉm cười giục Lâm Thục ngồi xuống, thái độ hoàn toàn khác khi mắng Đường Dịch Trần :
" Tiểu Thục , nhanh ngồi vào bàn ăn đi, để dì Vương bưng cho cháu bát canh trước, phải chịu khó bồi bổ cơ thể."
" Ông nội ,cháu biết rồi.

" - Lâm Thục ngoan ngoãn trả lời, ngồi bên cạnh ông nội cùng Đường Dịch Trần.
Ông nội Đường rất thích Lâm Thục, không chỉ vì là giao phó trước khi chết của đồng đội cũ mà vì ông còn hiểu cháu trai của mình, vốn coi trọng tình cảm, lại còn dễ bị người khác lừa gạt, tổn thương.


Tiểu Thục không chỉ có đầu óc đơn giản, tốt bụng, dáng vẻ yếu đuối, mà còn có một loại kiên trì và chân thành, là một người có thể chia sẻ sự mệt mỏi và khốn khổ, ông hy vọng rằng cháu trai thối của ông sẽ sớm phát hiện ra điều tốt của Lâm Thục, rồi hai đứa sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc và sớm sinh một đứa chắt trai càng sớm càng tốt, lúc đó ông cũng sẽ không còn hối tiếc cuộc sống này nữa.
" Sau này nên dọn về đây ở đi, Tiểu Thục ở nhà một mình cả ngày ,nhất định rất nhàm chán.

Dọn về đây Tiểu Thục ở với ta cũng đỡ buồn hơn.

"
" Cháu không có ý kiến.

" - Đường Dịch Trần lên tiếng, những gì ông nội nói cũng không phải là không có lý, chuyển về nhà cũ sống chung, Lâm Thục có thể không nhàm chán như vậy.

Bản thân Đường Dịch Trần cũng không nhận ra rằng mình đã vô thức nghĩ đến Lâm Thục.
Nghe được lời của ông nội, thật ra Lâm Thục thật sự không muốn ở nhà một mình, nhưng cô đang mang thai, ông nội sẽ phát hiện ra nếu cô chuyển đến nhà cũ nên lúc này cô không thể chuyển qua.
" Ông nội, không sao, cháu đã quen rồi.

Dịch Trần thỉnh thoảng về muộn, sẽ quấy rầy sự nghỉ ngơi của ông, vả lại cũng không thuận đường đi làm.

"
Đường Dịch Trần không ngờ Lâm Thục lại từ chối, dù sao sau khi về ở biệt thự cũ, ông nội nhất định sẽ đứng về phía cô, là chỗ dựa tốt cho cô, chẳng phải như vậy sẽ tốt hơn sao.

Hắn không biết tại sao cô từ chối nhưng nếu cô muốn vậy thì cứ để vậy đi .
Ông nội Đường cũng lo lắng cho mối quan hệ giữa hai người, để đề phòng người tên Ôn Thanh làm gì đó tốt nhất vẫn là chuyển qua đây , vậy thì ông có thể nhìn chằm chằm thằng cháu hỗn xược kia.


Ông chỉ sợ thằng cháu dở chứng thì tính khí của Tiểu Thục nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Nhưng Tiểu Thục đã từ chối, nói nhiều cũng không tốt :
" Không sao, ông nội tôn trọng ý kiến của con, nhưng nếu Dịch Trần làm điều gì xấu khiến con tức giận thì con hãy nói với ông nội, ông nội sẽ giúp con trút giận." - Vừa nói, ông vừa trừng mắt nhìn Dịch Trần.
Đường Dịch Trần vẫn ăn uống thoải mái, giống như không nghe thấy lời nói của ông nội.
" Không có ,ông nội, Diệp Trần đối với cháu rất tốt.

"
Đường Dịch Trần nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thục.

Thật ra hắn không hiểu cô vợ nhỏ đã kết hôn gần ba năm này, lại nói những điều tốt đẹp cho hắn trước mặt ông nội, thậm chí cô còn có thể than với ông nội, nhất định ông nội sẽ đứng về phía cô để trừng trị hắn.
Lâm Thục thấy Đường Dịch Trần nhíu mày, vùi đầu ăn.
" Nếu không có việc gì bận thì hôm nay hai đứa ngủ ở đây đi, mai hẵng trở về ." - Ông Đường lại nói.
Lâm Thục thấy Đường Dịch Trần không lớn tiếng phản bác, nên cũng không lên tiếng.

Sau bữa tối, Đường Dịch Trần luôn bận rộn với công việc lại ngồi ở phòng khách xem TV cùng ông nội và Lâm Thục.


Ông Đường đã lớn tuổi, quản gia không cho ông xem TV quá lâu nên dìu ông Đường lên phòng nghỉ ngơi.Còn lại Đường Dịch Trần và Lâm Thục, Lâm Thục nghĩ rằng ông nội đi nghỉ rồi, Dịch Trần cũng không cần phải giả vờ ngồi đây cùng cô nữa.
" Anh bận việc thì lên phòng đi, em ngồi xem một lát nữa rồi sẽ về phòng."
" Hôm nay tôi không bận."
Lâm Thục tự hỏi có phải anh hiếm khi được thư giãn nên muốn nghỉ ngơi hay không.

Bởi vì thấy anh thực sự đang chơi game trên điện thoại , không nghiêm túc xem TV chút nào.

Lâm Thục cũng không quản nữa, cô ngồi khoanh chân trên ghế sofa ,ôm gối theo dõi tiếp bộ phim đang chiếu, đây là bộ phim truyền hình cô theo đuổi gần đây, tối nay là tập cuối, cô dự định đi ngủ sau khi xem xong.

Bộ phim truyền hình đang chiếu thuộc phim cổ trang, tập cuối nam và nữ chính bị ngăn cách bởi trời và người, kết cục có vẻ không viên mãn lắm.

Lâm Thục đắm chìm trong bộ phim truyền hình, không khỏi rơi nước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận