Đường Dịch Trần nửa nằm trên ghế sofa, lướt qua tin tức, hắn không biết tại sao mình vẫn ở đây lướt điện thoại hoặc là chơi mấy trò chơi xếp hình tối cổ , hắn hiển nhiên còn rất nhiều việc phải giải quyết, hắn chưa bao giờ lãng phí thời gian xem loại phim truyền hình nhàm chán này bao giờ, nhưng nhìn Lâm Thục ngồi trên ghế sofa một cách ngoan ngoãn, hắn đột nhiên cảm thấy hai người bọn họ thật giống những gia đình nhỏ đang ngồi cùng nhau theo dõi phim truyền hình.
Đường Dịch Trần lại nhìn xuống điện thoại, một lúc sau nghe thấy âm thanh nức nở ngắt quãng, Đường Dịch Trần ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Thục đang khóc rất thương tâm, nước mắt như trân châu bị đứt chỉ, hai mắt đỏ hoe.
Đường Dịch Trần không biết chuyện gì xảy ra nên vội vàng đứng dậy, đưa khăn giấy cho Lâm Thục rồi hỏi:
" Có chuyện gì vậy? "
" Em...!Em ổn, TV...!Thật buồn khi nữ chính qua đời..." - Lâm Thục kìm nén tiếng khóc, hụt hơi nói ngắt quãng.
Thật ra khi nhìn thấy Đường Dịch Trần đi tới, cô khá xấu hổ, bởi vì vừa khóc như thế này vừa xem tivi có vẻ hơi trẻ con, nhưng cô thật sự rất buồn, không nhịn được muốn khóc.
Từ khi cô mang thai, cảm xúc của cô dao động rất lớn, rất dễ buồn hoặc buồn vì những chuyện nhỏ nhặt mà cô không giải thích được.
Đường Dịch Thần không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là vì phim truyền hình.
" Được rồi, được rồi, đừng khóc, ông nội mà nghe thấy lại nghĩ tôi đang bắt nạt em." - Đường Dịch Trần thấp giọng dỗ dành Lâm Thục, trong giọng nói có sự dịu dàng không dễ phát hiện.
Lâm Thục vẫn không nhịn được, tiếp tục khóc nức nở.
Đường Dịch Trần nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, lại thì thầm dỗ dành, Lâm Thục từ từ bình tĩnh lại, nhìn tư thế hai người dựa vào nhau, cô có chút ngượng ngùng.
" Được rồi, đừng khóc nữa, chương trình kết thúc rồi, về phòng nghỉ ngơi đi, đừng xem nữa.
"
Lâm Thục cảm thấy sự dịu dàng mà Đường Dịch Trần ban cho lúc này sẽ lại đẩy cô xuống vực thẳm, dường như anh đang dỗ dành đứa bé yêu thích của mình, nhưng trong lòng cô biết Ôn Thanh chính là ánh trăng trong lòng anh, cô chỉ có thể tự an ủi mình rằng cô không thể làm ông nội lo lắng.
Lâm Thục bị Đường Dịch Trần kéo lên lầu thì sững sờ.
Sau khi vào phòng, điện thoại của Đường Dịch Trần reo lên, khi anh lấy điện thoại di động ra, Lâm Thục thấy đó là một chuỗi số, không có lưu lại trong danh bạ.
" Em đi tắm trước đi, tôi nghe điện thoại."
" Được rồi.
"
Lâm Thục xoay người đi đến tủ quần áo lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm, sau khi đóng cửa lại, cô liền dựa vào cửa thẫn thờ.
Chút dịu dàng dưới lầu vừa rồi lại khiến cô ảo tưởng, nếu cô nói với Đường Dịch Trần rằng cô đã có con, anh sẽ nhất định không để cô đi, bởi vì anh chắc chắn sẽ là một người cha tốt, ông nội từng nói:
" Tiểu Thục, đứa trẻ Dịch Trần này đã trải qua một khoảng thời gian rất khó khăn sau cái chết của cha mẹ , nó không rơi một giọt nước mắt nào.
Ông biết nó rất coi trọng tình cảm, đó là lý do tại sao Ôn Thanh rời đi nó đã im lặng chờ đợi suốt một thời gian dài.
Ôn Thanh không thích hợp với nó, Dịch Trần vốn khao khát sự ấm áp gia đình trong suốt những năm qua.
Kết hôn và có gia đình của riêng mình, Dịch Trần là người có trách nhiệm, nên nếu có con thì nó cũng sẽ không buông bỏ cuộc hôn nhân này " - Đây là thủ đoạn của ông nội bày cho cô, mang thai càng sớm càng tốt sẽ trói chân được Dịch Trần.
Nhưng trói Dịch Trần mà không thể giữ được trái tim của anh thì cũng không thể hạnh phúc được.
Cô hy vọng rằng Dịch Trần được hạnh phúc, và cô sẵn sàng hoàn thành hạnh phúc của Dịch Trần.
Trực giác của một người phụ nữ cho biết cuộc điện thoại vừa rồi là của Ôn Thanh, cô không biết Ôn Thanh sẽ nói gì trong điện thoại.
Không biết tối nay Đường Dịch Trần có ra ngoài tìm Ôn Thanh nữa hay không, cho dù anh ra ngoài tìm Ôn Thanh thì cô cũng không có tư cách để ngăn lại , dù sao cũng là hôn ước hợp đồng, thời hạn ba năm sắp tới, nếu không phải vì sự xuất hiện của cô, ông nội cũng sẽ không bắt hai bọn họ phải kết hôn, có lẽ bây giờ Dịch Trần cũng đang bên cạnh Ôn Thanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...